Hôn nhân đỉnh cấp
Chương 286 : em nhảy với tôi một điệu
Hứa Như lập tức từ chối, cô biết tối nay Lý Thế Nhiên có một bữa tiệc.
Anh là người bận rộn…
“Đừng, nhưng em có thể tự đi, mẹ em cũng ở đó.”
“Có việc gì thì gọi cho anh bất cứ lúc nào, anh cố gắng đến đó sớm một chút.”
Chạng vạng tối, Hứa Như và Lâm Vy đi vào khách sạn sáu sao thuộc Lâm Thị.
Hứa Như mặc váy lụa màu trắng, thiết kế lộ ra xương quai xanh tinh xảo mảnh khảnh, tóc búi lên, khuôn mặt tinh xảo.
“Mẹ, đây là bữa tiệc gì?” Hứa Như hỏi.
Ngoại trừ một số nhân vật thường xuyên xuất hiện trên tivi, còn có không ít người nổi tiếng tham dự, khung cảnh rất lộng lẫy náo nhiệt.
“Tiệc sinh nhật cô chủ Lăng Thị, từ trước đến nay nhà họ Lâm và nhà họ Lăng có quan hệ mấy đời, mẹ cũng nhìn đứa bé này lớn lên.”
“Lăng Thị?”
Vậy không phải là Lăng Thuần cũng sẽ ở đây sao.
Quả nhiên Hứa Như vừa vào cửa thì thấy Lăng Thuần mặc ấu phục màu trắng, bị không ít người vây quanh, thân phận hiển hách.
“Bà Lâm.” Em gái Lăng Thuần là Lăng Diệu đi tới, hào phóng chào hỏi.
Hôm nay cô ta là nhân vật chính, mặc váy lụa màu trắng, cũng thiết kế lộ vai, làn váy rơi xuống đất, ôm eo nhỏ, có hơi giống với lễ phục của Hứa Như.
“Diệu Diệu, đây là con gái của dì, Hứa Như.”
“Cô Lăng, sinh nhật vui vẻ.” Hứa Như cười nhạt.
“Cảm ơn, tối nay cô chơi thật vui vẻ nhé.” Lăng Diệu nghịch ngợm chớp mắt.
Cô ta nói xong thì đi đến bên cạnh Lăng Thuần, thân mật kéo anh ta.
Thân phận của Lâm Vy rất nổi tiếng trong giới này, một đám bà chủ vây quanh trò chuyện những đề tài Hứa Như không muốn nghe.
Cô dứt khoát tìm một góc cho mình, chờ lát nữa sẽ rời đi.
Lúc này ở cửa truyền đến động tĩnh, người phụ nữ xinh đẹp ngồi trên xe lăn đi vào, cô ta mặc váy dài màu đen, khí chất lạnh lùng hơn người.
Lý Tú Tú?
Hứa Như dừng một chút, cô biết Lý Tú Tú hận mình thế nào.
Nhưng sao cô ta ở đây?
Lăng Diệu nhanh chóng đi tới, hiển nhiên cô ta và Lý Tú Tú rất thân thiết, chủ động giúp cô ta đẩy xe lăn: “Tú Tú, để cậu đi một chuyến làm cho tớ rất áy náy.”
“Sao tớ có thể vắng mặt trong sinh nhật của cậu chứ, đây là quà tặng cho cậu, Diệu Diệu.”
“Moah moah, cậu tốt nhất…”
Hứa Như đưa lưng về phía bọn họ, nhưng tiếng mấy cô gái đứng bên cạnh nói chuyện với nhau không ngừng truyền tới.
“Đây không phải là Lý Tú Tú à, tôi nhớ cô ta đã vắng mặt trong tiệc sinh nhật của Lăng Diệu nhiều năm rồi, thì ra là bị liệt.”
“Cô đừng lớn tiếng như vậy, tôi nghe nói Lý Tú Tú có bệnh tâm thần, nói không chừng nổi điên bất cứ lúc nào.”
“Không thể nào…”
“Chính xác một trăm phần trăm, nếu không thì sao nhà họ Lý vẫn luôn đè tin tức của cô ta xuống chứ.”
“Sao Lăng Diệu còn làm bạn với cô ta vậy, tôi cũng không dám tiếp xúc với bệnh tâm thần kia.”
Hứa Như nhíu mày, cô vừa vừa ngẩng đầu lại phát hiện trước mắt có một bóng người.
“Cô đến đây, cho nên Thế Nhiên cũng ở đây sao?” Tống Dự nhíu mày.
Hứa Như dừng một chút: “Lý Thế Nhiên không ở đây.”
Cô nhìn về phía Lý Tú Tú: “Tôi nhớ cô ta vẫn luôn bị cấm túc, sao lại đến đây?”
“Lăng Diệu là bạn tốt của cô ta, cô ta nghĩ tới tới chúc mừng sinh nhật.” Tống Dự nói.
Tuy rằng bị cấm túc nhưng anh ta đưa Lý Tú Tú tới cũng rất dễ dàng.
Anh ta không muốn cô ta luôn bị nhốt.
Nhưng nếu Lý Tú Tú biết Hứa Như ở đây, tất nhiên sẽ kích thích đến bệnh tình của cô ta.
“Tôi nghĩ cô không thích hợp ở chỗ này.” Tống Dự nghiêm túc nói.
Hứa Như nhíu mày, cô cũng không muốn ở lại.
Vừa rồi mẹ giới thiệu cho cô không ít bạn bè, cô nghĩ mục đích cũng đã đạt được.
Cô vừa đặt ly rượu xuống, trước mặt có người đưa cho cô một ly rượu.
Khuôn mặt Lăng Thuần tuấn tú đập vào mắt.
“Em muốn đi?” Lăng Thuần nhìn thấu suy nghĩ của cô.
“Tôi không quen với những trường hợp này.” Hứa Như ăn ngay nói thật.
Từ nhỏ cô đã không xã giao, ở chỗ này cũng chỉ hoàn toàn xa lạ.
“Ở bên cạnh tôi, tôi đưa em đi làm quen.” Lăng Thuần chủ động nâng khuỷu tay.
Ra hiệu Hứa Như khoác tay anh ta.
Hứa Như lạnh nhạt nhíu mày, không có động tác gì.
“Chủ tịch Lăng, hôm nay là sinh nhật của em gái anh, anh nên ở bên cạnh cô ta mới đúng.”
Lăng Thuần cười cười: “Em gái tôi có nhiều bạn bè lắm, con bé sẽ chê tôi phiền.”
“Tôi còn có việc nên đi trước.” Hứa Như không nói nhiều với anh ta.
Sắc mặt Lăng Thuần trầm xuống, mà đúng lúc này âm nhạc vang lên, anh ta bước nhanh đuổi theo Hứa Như, khom lưng chín mươi độ đồng thời vươn tay phải ra mời cô nhảy.
“Em nhảy với tôi một điệu, yêu cầu này không quá đáng chứ?” Lăng Thuần nhỏ bé môi tới gần, tiếng nói khàn khàn.
Lăng Thuần vốn là con cưng của trời, trong bữa tiệc này có nhiều phụ nữ mơ ước anh ta, nhưng dường như tối nay anh ta cũng chỉ xoay quanh Hứa Như.
“Lăng Thuần, tôi không biết khiêu vũ.”
“Tôi dạy cho em.”
Lăng Thuần nói xong thì đặt cánh tay lên eo cô, đưa cô ra sàn nhảy.
Hứa Như dùng sức giãy giụa, đẩy anh ta ra.
Lăng Thuần lại dùng sức mạnh nắm lấy tay cô, kéo cô vào giữa sàn nhảy.
“Lăng Thuần!”
“Hả?”
“Anh đừng quá đáng!”
Hứa Như đạp mạnh lên giày da đắt tiền của anh ta một cái.
“Anh giẫm tôi là không quá đáng sao?” Sắc mặt Lăng Thuần trầm xuống.
Còn chưa bao giờ có người phụ nữ nào dám làm như thế ở trước mặt anh ta.
“Là anh ép buộc tôi trước, tôi thật sự không biết khiêu vũ, chỉ biết làm cho anh mất mặt.”
Trong mấy nhịp điệu, Hứa Như gần như đều giẫm lên Lăng Thuần.
Nhưng sắc mặt của anh ta vẫn không thay đổi.
“Tôi không ngại.”
Hứa Như tức giận cắn môi, nhưng không đẩy anh ta ra.
Lý Tú Tú và Lăng Diệu đi tới từ bàn ăn bên kia, Tống Dự nhìn thấy Lý Tú Tú thì lập tức đi đến đẩy cô ta.
“Tú Tú, chúng ta phải trở về.” Tống Dự trầm mặt xuống.
“Vội cái gì, không phải chưa kết thúc sao? Hơn nữa tôi muốn nói chuyện với Diệu Diệu một lúc nữa.” Lý Tú Tú nói.
Cô ta nói xong thì đi về phía sàn nhảy.
Tống Dự không nói gì đi tới đẩy cô ta về phía cửa.
“Tống Dự!” Lý Tú Tú trừng mắt nhìn anh ta: “Anh có ý gì!”
“Lát nữa anh cô sẽ đến đây, nếu anh cô biết cô lén chạy đến đây thì cô biết rõ hậu quả là gì.”
“Không được lấy anh tôi ra, hiện tại trong mắt anh ấy chỉ là con khốn kia, làm gì có chỗ cho đứa em gái này.” Lý Tú Tú tức giận.
Cô ta tức giận đẩy Tống Dự ra, sau đó đẩy xe lăn đi qua đám người.
Tống Dự muốn đuổi kịp lại bị Lăng Diệu ngăn cản.
“Anh Tống, hiếm khi Tú Tú được ra ngoài, để cô ấy chơi thêm một lúc đi.”
Tống Dự nhíu mày lại nhìn Lý Tú Tú ngày càng đến gần Hứa Như.
Anh ta chỉ có thể gọi cho Lý Thế Nhiên.
Lúc này, một điệu nhảy đã kết thúc nhưng Lăng Thuần vẫn nắm tay Hứa Như.
Mà Lý Tú Tú cũng thấy được Hứa Như.
Sắc mặt cô ta đột nhiên trắng bệch, thét chói tai: “Con khốn này, cô đang làm cái gì! Anh trai tôi không ở đây, cô lập tức quyến rũ đàn ông sao?”
Giọng Lý Tú Tú không nhỏ, gần như ánh mắt mọi người đều nhìn qua đây.
Hứa Như giật mình, quay đầu lại thấy vẻ mặt Lý Tú Tú điên cuồng đập vào mắt.
Đúng lúc Lăng Thuần mất tập trung, Hứa Như dùng sức đẩy anh ta ra.
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
17 chương
18 chương
34 chương
266 chương
54 chương
27 chương