Hôn nhân đỉnh cấp

Chương 252 : Đây không phải việc cháu có thể lựa chọn

Dù sao Hứa Như cũng đã kết hôn, dính dáng tới Lăng Thuần sẽ huỷ hoại thanh danh của cô. “Em cũng thật ngây thơ, lúc này rồi mà vẫn còn nghĩ cho người khác.” Lý Thế Nhiên không hài lòng. Anh lại hy vọng người phụ nữ này nghĩ cho bản thân nhiều hơn. Cô luôn suy nghĩ cho người khác thì người lo lắng đề phòng lại là anh. Hứa Như mỉm cười: “Anh cưng chiều em, còn không cho em ngây thơ chút à?” Đáy mắt Lý Thế Nhiên tràn ngập sự cưng chiều, anh nắm lấy cằm cô rồi cúi đầu hôn sâu. Ừm, anh cho phép. … Ba ngày sau, Hứa Như tra kết quả thi thạc sĩ, phần thi viết chuyên ngành xếp hạng ba, thuận lợi lọt vào vòng phỏng vấn. Mặc dù tự tin vào bản thân nhưng cô vẫn rất bất ngờ về kết quả này. Đương nhiên trong này không thể thiếu công lao của Lý Thế Nhiên. Những trọng điểm mà anh dạy thêm cho cô gần như đều trúng hết, sau đó khi cô giận anh trước kỳ thi một tháng, anh cũng âm thầm sắp xếp lại trọng điểm chú thích cho cô. Khoé môi dần cong lên, cô muốn chia sẻ tin tốt này với anh đầu tiên. Lúc này, điện thoại Hứa Như đổ chuông, là một dãy số lạ. “Xin chào?” “Hứa Như, ông là ông ngoại cháu.” Ngoài cửa Lý thị, chiếc xe Rolls-Royce xa hoa dừng ở bên đường. Hứa Như liếc cái là thấy. Ông ngoại… Cô chưa từng nghĩ ngoài Lâm Vy ra vẫn còn người thân khác tới tìm mình. Thậm chí cô còn chẳng có sự chuẩn bị. Trong xe rất rộng, Hứa Như thấp thỏm bước vào, tuổi Lâm Tung đã cao, tóc bạc trắng nhưng khuôn mặt lại lộ vẻ uy nghiêm khiến người khác khiếp sợ. Dù sao khi còn trẻ ông cũng là một người đàn ông oai phong trong chốn thương trường. Tiếng “ông ngoại” nghẹn lại trong cổ họng, Hứa Như không gọi được thành lời. Với ông cụ trước mắt này, cô rất lạ lẫm. “Ông biết cháu rất bất ngờ, nhưng Hứa Như à, cháu đúng là cháu ngoại ông, năm đó nhà họ Lâm không có con trai nhưng dựa theo khuôn phép thông thường của nhà họ Lâm thì Lâm thị buộc phải do con trai kế thừa. Ông nói với hai đứa con gái rằng ai sinh được con trai trước, người đó mới có thể thừa kế Lâm thị. Năm đó Vy Vy cũng bị người nhà họ Kỳ điều khiển, không thể không nhận nuôi một đứa con trai rồi đưa cháu đi, chuyện này ông cũng mới biết gần đây.” Chỉ một vài lời mà đã khiến sắc mặt Hứa Như tái nhợt. Lời này không giống với sự thật mà Lý Thế Nhiên nói với cô lắm. Nhưng bây giờ cô mới biết, thì ra vì cô không phải con trai nên mới bị vứt bỏ. Mà nhà họ Kỳ cũng có liên quan. Chỉ là cô cũng không cảm thấy buồn, từ nhỏ đã lớn lên bên Tống Mỹ, là khoảng thời gian cô rất hạnh phúc. “Ông biết bây giờ cháu vẫn chưa thể chấp nhận thân phận mình, nhưng cháu là cháu gái ông, thân phận này là chuyện không thể thay đổi được.” Lâm Tung nói rất có khí phách. “Ông ngoại, đúng là cháu vẫn chưa thể chấp nhận mọi sự thay đổi này.” Hứa Như thẳng thắn. Trước kia chuẩn bị thi thạc sĩ rất bận rộn, cô có thể tạm thời không nghĩ tới chuyện này. Nhưng bây giờ đã thi xong, cô vẫn rất kháng cự. Trong lòng cô vẫn luôn cho rằng, Tống Mỹ mới là người thân của mình. “Có phải cháu rất tò mò, vì sao ông lại đích thân tới tìm cháu không?” Lâm Tung nhìn cô. Khi nói ông liên tục thở hổn hển, sức khoẻ cũng không tốt. Quản gia bên cạnh vẫn luôn chăm sóc ông. “Ông không sống được nửa năm nữa rồi, năm đó ông hồ đồ làm hại cháu bị lưu lạc ở ngoài, tất cả tài sản còn lại của nhà họ Lâm trong tay ông đều do cháu kế thừa.” Hứa Như ngớ người, mãi vẫn chưa hoàn hồn. Bây giờ cô vẫn chưa biết, mặc dù Lâm Tung đã phân chia tài sản từ lâu nhưng hiện nay ông vẫn nắm giữ dây chuyền sản nghiệp toàn bộ châu Âu của Lâm thị, tài sản đủ để mua lại vài đất nước! Chiếc xe Rolls-Royce đang đi về phía một căn biệt thự vùng ngoại ô, đầu Hứa Như rất rối. Cô chưa từng nghĩ gì tới thân phận Lâm Vy, vẫn luôn cho rằng bà chỉ là nữ chủ nhân của nhà họ Kỳ. Nhưng khi nhìn thấy toà biệt thự xa hoa như pháo đài ở vùng ngoại ô phía Tây thì Hứa Như lại lần nữa sững sờ. Nguy nga tráng lệ như hoàng cung khiến cô như đang ở trong mơ. “Đây là…” “Đây là nhà tổ của nhà họ Lâm, cháu gái, vào với ông ngoại nào.” Bước đi trên con đường đá cuội tinh xảo, mỗi một cánh hoa ngọn cỏ đều được người làm cắt tỉa tỉ mỉ. “Không phải cháu đang mơ chứ…” Hứa Như vỗ vỗ mặt mình. Chắc chắn là cô đang mơ! Nhưng, đau thật. Cảm giác còn rõ ràng như vậy. “Hứa Như, cháu là cháu gái duy nhất của nhà họ Lâm, sau này nơi đây là nhà của cháu.” Lâm Tung chống gậy mới xuống được dưới sự dìu đỡ của quản gia. Đầu Hứa Như rất rối, Lâm Tung mang lại cho cô không phải ngạc nhiên mà là khiếp sợ. “Ông ngoại, cháu…” Cô vô thức lùi bước, muốn ra khỏi đây. Chắc chắn đã lầm… Nhưng vệ sĩ ở cửa ngăn cô lại, Hứa Như không thể rời đi. Quản gia mời Hứa Như vào phòng khách, Lâm Tung đã ngồi xuống, vẻ mặt rất nghiêm túc. “Ngồi xuống đi, ông ngoại còn chưa nói xong đâu.” Lòng Hứa Như rối như tơ vò, hơi mất tự nhiên. Đến giờ cô vẫn cảm thấy mọi chuyện không phải sự thật. “Ông biết cháu vừa thi thạc sĩ xong, nhưng đại học Lâm Hải không phù hợp với cháu, đây là ba trường top đầu nước ngoài, cháu chọn một trường đi, ông xin cho cháu.” “Ông ngọai… nếu cháu đã dự thi đại học Lâm Hải thì cháu sẽ không thay đổi lựa chọn của mình.” Khó khăn lắm Hứa Như mới bình tĩnh lại được. Nhưng quả bom này nối liên tiếp nhau. “Cháu là con cháu nhà họ Lâm chúng ta, bắt buộc phải học ở trường top đầu, nhất định phải chọn!” Lâm Tung nghiêm mặt. Tay Hứa Như khẽ run, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ ra nước ngoài. Trong tay cô không có nhiều tiền như thế, cô cũng không muốn dựa vào Lý Thế Nhiên. Nhưng bây giờ Lâm Tung lại như muốn lựa chọn giúp cô. Cô kiên quyết lắc đầu: “Ông ngoại, nếu ông thật sự coi cháu là cháu gái mình thì xin ông tôn trọng lựa chọn của cháu.” Cô một lòng muốn thi vào đại học Lâm Hải, cô cũng có tự tin có thể thi được. Cô không muốn dựa vào bất kỳ mối quan hệ nào. “Cho dù cháu đỗ đại học Lâm Hải thì ông cũng sẽ không cho cháu đi học!” Lâm Tung vẫn khăng khăng cố chấp. Hứa Như tức giận đứng lên: “Nếu là người nhà họ Lâm mà chuyện gì cũng bị can thiệp thì cháu muốn được làm người bình thường.” “Đây không phải chuyện cháu có thể lựa chọn.” Lâm Tung gõ mạnh cây gậy. Lời của Hứa Như không thể nghi ngờ đã kích thích đến ông ta, sắc mặt ông ta rất trắng, tiếng thở cũng càng ngày càng nặng nề. Hứa Như nhíu mày, thấy cảm xúc của ông ngoại có vẻ hơi khác thường nên cũng không dám nói gì. Quản gia lập tức đưa thuốc qua, Lâm Tung uống thuốc xong thì sắc mặt mới dịu đi một chút. Nhưng dù sao Hứa Như vẫn lo lắng cho sức khoẻ ông ngoại, cũng không dám nói nặng lời kích thích ông. Chỉ là cô cũng có quyết định của mình. “Ông ngoại, ông nghỉ ngơi đi, cháu đi trước đây.” Mọi thứ lạ lẫm đều vượt qua phạm vi chịu đựng của cô. Nơi hào hoa hơn nữa, cô cũng không có cảm giác thuộc về. Hứa Như gần như là chạy ra ngoài, mở điện thoại ra gọi cho Lý Thế Nhiên. Lúc này anh vừa mới từ bữa tiệc về Lý thị thì nhận được điện thoại. “Lý Thế Nhiên, anh đang ở đâu…” “Em đang ở đâu?” Lý Thế Nhiên trầm mặt, mặc dù hỏi như vậy nhưng anh đã sắp định vị được vị trí của Hứa Như. Lâu đài cổ của nhà họ Lâm… Ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo.