Hôn nhân đỉnh cấp

Chương 247 : Hơi … khó chịu

Nước C, nhà họ Lê. Máy bay riêng của Lý Thế Nhiên đáp xuống tầng cao nhất của nhà họ Lê, đi bộ là đến biệt thự tổ chức buổi tiệc. Hứa Như mặc váy dài trắng tinh, để lộ xương quai xanh tinh tế, mái tóc dài rối tung, yểu điệu mê người. Cô khoác tay Lý Thế Nhiên đi vào trong đám người. Nhà họ Lê là nhà giàu có hàng đầu của nước C, khách khứa tham gia buổi tiệc không giàu thì quý, thân phận của ai cũng không đơn giản. Với Hứa Như, đây cũng không phải đều là những gương mặt xa lại. Không ít ngôi sao đều ăn diện tham dự, cực kỳ xinh đẹp. Bất ngờ là cô còn nhìn thấy Hướng Hoằng. Bên cạnh anh ta là một người phụ nữ xa lạ. Lòng dạ của Hứa Như đều đang lo cho Tô Khinh, cô nói với người đàn ông bên cạnh: “Em đến phòng nghỉ.” Lý Thế Nhiên gật đầu: “Có chuyện gì thì lập tức nói với anh.” Từ trước đến giờ, anh luôn là tiêu điểm ở những trước hợp thế này, người muốn đến bắt chuyện không ít, không bao lâu đã bị vây lại ở giữa. Đương nhiên cũng có không ít thiên kim tiểu thư chủ động đến gần anh, nhưng ánh mắt của Lý Thế Nhiên lại vẫn luôn nhìn theo Hứa Như. Cô đi vào lầu chính, nhanh chóng tìm được vị trí của Tô Khinh theo bản đồ của cô ấy. “Hứa Như! Cô nàng này đêm nay đẹp ghê nhỉ!” Tô Khinh nhìn cách ăn mặc của Hứa Như, váy cô mặc chính là cái váy cô ấy tặng lúc trước. Lúc này càng làm tôn lên vóc dáng uyển chuyển động lòng người của cô. Hứa Như cười, trong nhà không có lễ phục gì, những nghĩ phải dự tiệc, nên mặc long trọng một chút, bèn chọn cái váy dài hai dây màu trắng này. Đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ ánh mắt Lý Thế Nhiên nhìn mình dọc trên đường đi. Như sói như hổ. Tô Khinh dẫn Hứa Như ra ngoài ban công, bọn họ đứng trên lầu ba, có thể thấy rõ ràng mọi thứ trong biệt thự. “Người đàn ông kia chính là đối tượng xem mắt của tôi.” Tô Khinh chỉ vào Lăng Thuần mặc âu phục xanh ngọc bị mấy người phụ nữ vây quanh. Hứa Như nhìn qua theo tầm mắt của Tô Khinh, nhìn cũng khá đẹp trai đấy. Nhưng Tô Khinh sẽ không thích anh ta. “Hứa Như, có lẽ tôi cần cô kéo dài một chút thời gian giúp tôi, cô bắt chuyện với anh ta một chút, đừng để anh ta phát hiện tôi không có mặt mà dẫn đến xôn xao.” “Tôi sẽ cố hết sức, cô tranh thủ thời gian nhé.” Thấy Hứa Như đi ra ngoài, đáy mắt Tô Khinh loé lên sự áy náy. Hứa Như ra khỏi lầu chính, chỉ liếc mắt đã nhìn thấy người đàn ông kia. Anh ta mặc âu phục đặt may màu xanh ngọc, bị vây ở giữa mấy thiên kim tiểu thư, giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ tao nhã cao quý, rất có phong độ. Hứa Như nhíu mày, chợt nhớ ra cô cũng chưa hỏi Tô Khinh bối cảnh của người đàn ông này, đợi lát nữa cũng không biết nên nói gì. Lúc này, đột nhiên có một cánh tay gác lên vai, Hứa Như run lên, quay đầu. “Ồ, là một người đẹp à!” Giọng nói ghê tởm của người đàn ông vang lên. Đáy mắt Hứa Như xuất hiện vẻ không vui, đẩy anh ta ra. Nhưng người đàn ông không hề ngại phiền lại duỗi tay tới, thậm chí còn ôm lấy eo nhỏ của cô.” “Anh! Buông tay ra!” Hứa Như tức giận nói. Cầm lấy ly rượu vang đỏ bên cạnh, lạnh lùng hất lên mặt người đàn ông. Người đàn ông bị chọc giận, giọng nói càng khó nghe hơn: “Tôi không buông ra đấy, cái con đàn bà này, tính tình dữ dội ghê nhỉ, nhưng tôi thích…” Dứt lời đã dán sát cả người tới. Hứa Như giãy dụa, trên tay chỉ có một vũ khí sắc bén duy nhất chính là ly rượu. Nhưng cô không muốn dẫn đến sự chú ý, giận tái mặt, nhấc chân đá mạnh về phía người đàn ông. “Con đàn bà thúi này! Cô còn dám đá tôi hả!” Người đàn ông chật vật đến gần như muốn té ngã, sau khi đứng vững thì nâng tay muốn tát một cái. Nhưng tay còn chưa đụng tới Hứa Như đã bị một bàn tay giữ chặt. Đối diện với tầm mắt lạnh lẽo của Lăng Thuần , người đàn ông sợ đến như sắp quỳ xuống. “Tổng Giám đốc Lăng…” “Ở nhà họ Lê mà cũng dám xằng bậy hả?” Giọng nói của Lăng Thuần cực kỳ lạnh lùng. “Tôi sai rồi… Tổng Giám đốc Lăng, tôi không biết cô ta là người của anh.” Ánh mắt người đàn ông nhìn Hứa Như cũng trở nên sợ hãi. Hứa Như nâng mắt, không ngờ lại là anh ta. Chính là đối tượng xem mắt của Tô Khinh. “Lập tức kêu bảo vệ đuổi anh ta ra ngoài.” Lăng Thuần dặn dò trợ lý đằng sau. “Tổng Giám đốc Lăng… Không phải tôi cố ý đâu, là con đàn bà này, cô ta quyến rũ tôi! Là cô ta…” Sắc mặt Hứa Như trở nên u ám, không nhịn được lại hất gã ta một ly rượu nữa. “Ai quyến rũ tên khốn như anh hả.” Hứa Như tức giận nói. Lúc này Lăng Thuần mới nhìn về phía Hứa Như, môi mỏng cong nhẹ khó mà phát hiện. “Đưa người ra ngoài.” Anh ta đi đến trước mặt Hứa Như, mày khẽ nhíu: “Không sao chứ?” Hứa Như lắc đầu: “Khi nãy cảm ơn anh.” “Nếu cảm ơn tôi, không bằng nhảy một điệu với tôi đi?” Lăng Thuần khom lưng, tay phải ga lăng duỗi tới. Lúc này, Hứa Như nhạy bén cảm nhận được ánh mắt thù địch của những người phụ nữ xung quanh ném tới. “Tô Khinh, đêm nay có nhiều người ở đây như thế, cô đừng không nể mặt tôi thế chứ?” Lăng Thuần khẽ nhíu mày khó mà nhận ra. Hứa Như nâng mắt, Tô Khinh? Sao người đàn ông này lại nghĩ rằng cô là Tô Khinh? Thấy Hứa Như mãi không đáp lại, mặt của Lăng Thuần càng kề sát hơn: “Sao hả, không muốn à?” “Tôi không phải Tô Khinh.” Hứa Như lạnh lùng nói. “Tôi biết cô không muốn kết hôn với tôi, nhưng lấy cớ vụng về như thế, cô nghĩ rằng tôi sẽ tin ư?” Trên đường đến anh đã xem ảnh chụp của Tô Khinh rồi, chính là người phụ nữ trước mặt này. Hứa Như nhíu mày, không vui lùi về sau một chút. Nhưng Lăng Thuần lại đến gần lần nữa, lại còn ôm lấy em nhỏ của cô. “Vợ chưa cưới, chỉ là khiêu vũ thôi, nghe đồn cô học múa từ nhỏ, lấy được vô số giải thường mà? Cho tôi mở rộng tầm mắt xem?” “Tôi nói rồi, tôi không phải Tô Khinh, tôi không biết khiêu vũ!” Hứa Như lạnh lùng nói. Lăng Thuần nheo mắt lại, sờ cằm quan sát Hứa Như. Khí chất trên người cô trong trẻo nhưng lạnh lùng, khi nói chuyện thì dịu dàng uyển chuyển, khiến người ta rất thoải mái. Người phụ nữ như vậy, thật sự phù hợp với thẩm mỹ của nhà họ Lăng. Nhưng người phụ nữ này lại sử dụng thủ đoạn vờ tha để bắt, cũng quá thấp kém rồi. Lúc này, điện thoại Hứa Như reo lên, cô nhận được tin nhắn của Tô Khinh. Lê Nhan Vinh dẫn cô ấy đi rồi. Hứa Như lập tức thở phào nhẹ nhõm, đương nhiên không muốn đối mặt với người đàn ông trước mắt nữa. “Xin ngài tự trọng!” Dứt lời, Hứa Như xoay người nhanh chóng rời đi. Lăng Thuần muốn bắt cô lại, nhưng chỉ có thể nhìn bóng lưng của cô đi xa. Sao tự nhiên như hơi… khó chịu? Đường đường là cậu Lăng, nhưng đây là lần đầu tiên bị phụ nữ từ chối… Tầng cao nhất của lầu chính. Cao Bân báo cáo từng cử chỉ hành động của Hứa Như với Lý Thế Nhiên. Tuy biết Hứa Như tiếp xúc Lăng Thuần là nhờ vả của Tô Khinh, nhưng anh vẫn không có cách nào thờ ơ được. Khuôn mặt đầy lạnh lẽo, anh đi vòng về biệt thự. Lê Nhan Vinh và Tô Khinh đi tới: “Người anh em, đêm nay làm phiền anh rồi.” “Sớm muộn gì ông cụ cũng sẽ qua Nam Thành.” Lý Thế Nhiên dừng chân lại. Anh cũng không tán thành việc Lê Nhan Vinh và Tô Khinh chạy trốn mãi. Anh có thể lợi dụng thế lực của nhà họ Lý che giấu giúp bọn họ, nhưng đây không phải cách lâu dài. “Đó vẫn tốt hơn ở lại nước C, đây là địa bàn của ông ấy.” “Lên đường cẩn thận.” Lý Thế Nhiên nặng nề nói. Lê Nhan Vinh gật đầu, biết Lý Thế Nhiên cũng vì tốt cho mình, nhưng trước khi anh ta vẫn chưa trở nên mạnh mẽ, ít nhất anh ta phải bảo vệ được Tô Khinh trước đã. Hứa Như không tìm thấy Lý Thế Nhiên trong biệt thự, nhưng lại gặp được Cao Bân. “Bà chủ, Tổng Giám đốc Lý đang đợi cô.”