Hôn nhân đỉnh cấp
Chương 244 : Rất dịu dàng, rất chí mạng
Hứa Như cười, câu trả lời của anh giống hệt như những gì cô nghĩ. Chỉ là khi chính tai nghe thấy, cô vẫn cảm thấy rất khó chịu.
“Vậy anh đừng đối xử với em tốt như vậy, được không?” Hứa Như cúi đầu hỏi. Anh có biết cô sẽ đắm chìm hay không? Cô không phải là anh. Lý Thế Nhiên nheo mắt, đáy mắt u ám khó lường.
“Anh cho phép em thích anh.” Hồi lâu sau, giọng nói của anh thâm trầm vang lên. Hứa Như ngước mắt lên, mắt đỏ ửng. Vậy còn anh? Đúng vậy, anh đã sớm nói đáp án cho cô rồi.
“Em không thích anh.” Cô hít sâu, giọng nói lạnh đi.
“Bà Lý, anh chỉ đối xử tốt với em, đây là hứa hẹn anh có thể cho em.” Lý Thế Nhiên hôn lên môi cô, rất dịu dàng, cũng rất chí mạng. Hứa Như lạnh lùng đẩy anh ra. Trở lại vịnh nhà họ Lý quen thuộc, mọi thứ vẫn không thay đổi. Nhưng lần này, cõi lòng cô đã thay đổ. Ngày hôm sau Lý Thế Nhiên đi công tác, Hứa Như lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Tô Khinh gần đây vẫn luôn ở Nam Thành, chỉ là chuyện giúp Hứa Như điều tra vẫn chưa có manh mối gì. Nếu như ngay đến cả nhà họ Lê cũng không điều tra ra được, e rằng thế lực của người đứng đằng sau Tần Nhi còn thần bí, lớn mạnh hơn cả nhà họ Lê.
“Chúng ta đi dạo gần đây một chút đi, cô cũng không thể cứ cả ngày ở trong nhà không ra ngoài được.” Tô Khinh đến tìm Hứa Như. Hứa Như vui vẻ đồng ý, cô cũng thích ra ngoài đi dạo, chỉ là trạng thái chuẩn bị cho kỳ thi vẫn chưa được khôi phục, vẫn có thói quen đọc sách. Tô Khinh xinh đẹp, gương mặt trang điểm tinh tế, ở cửa hàng, cũng khiến không ít người ngắm nhìn, cô hiển nhiên đã sớm biết điều này. Cô ta dẫn Hứa Như đi vào một cửa hàng quần áo nữ, cô ta là khách quý, nhân viên cửa hàng rất nhiệt tình. Hứa Như căn bản cũng toàn lên shopee giải quyết mọi nhu cầu, sau khi Lưu Thanh không còn ở Nam Thành, cô càng không ra ngoài đi dạo.
Tô Khinh nhìn cách ăn mặc của cô, khẽ nhíu mày. Cô ta kéo Hứa Như đến bên cạnh rồi cầm lấy mấy chiếc váy vứt cho cô: “Thử từng bộ một cho tôi.”
Hứa Như: “…”
Những chiếc váy này toàn là loại thắt lưng nhỏ, gấu váy rất ngắn, cô hoàn toàn không có kiểu váy này.
“Hứa Như, cậu cũng không thể suốt ngày ăn mặc đơn giản như vậy được, phụ nữ ấy mà, nhất định phải biết cách khoe vóc dáng của mình.” Tô Khinh chớp mắt nhìn cô.
“Vóc dáng tớ cũng không đẹp.” Hứa Như nhíu mày, không giống Tô Khinh, muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, cao lại còn vô cùng có ưu thế giống hệt như một nữ vương. Cô ta đi đến đâu, cũng không có cách nào khiến cho người khác không chú ý.
“Ai nói thế? Mau đi mặc thử cho tớ xem đi!”
Tô Khinh đẩy cô đi vào trong, Hứa Như chậm chạp thay một chiếc váy mà cô cảm thấy nhiều vải nhất, đứng trước gương, cô hơi khó chịu, đặc biệt là còn đi một đôi giày cao gót, nhìn rõ mồm một đôi chân thon dài của cô. Cô rất gầy, mặc dù không phải là trước sau lồi lõm, nhưng tỷ lệ cũng cân đối, nổi bật lên khí chất dịu dàng, an tĩnh.
“Không tồi, thay chiếc tiếp theo.” Hứa Như nhìn chính mình trong gương, không thể không nói mắt nhìn của Tô Khinh rất tốt. Váy mặc lên người cô, vừa khéo làm nổi bật lên dáng người mỹ lệ của cô, lại không đến mức lộ rõ khuyết điểm của cô. Nhưng nhìn giá tiền, năm con số… Hứa Như cởi xuống lập tức đưa lại cho nhân viên.
“Hứa Như, cô không thích ư?” Tô Khinh cảm thấy rất mất mát.
“Bình thường tớ cũng sẽ không mặc, quá lãng phí.” Hứa Như lắc đầu, đặc biệt là, cô không dám mặc như vậy trước mặt Lý Thế Nhiên, gần như lộ hết xương quai xanh và phần lưng, cô thật sự không có cái gan này. Tô Khinh cau mày, ngược lại nhanh nhẹn lấy chiếc váy lại.
“Đây là quà tớ tặng cậu, cậu không được từ chối.”
Vừa dứt lời, cô ta đã quẹt thẻ. Hứa Như cười cười, nhưng thật ra cô biết Tô Khinh cũng muốn cô có thay đổi. Sau đó, hai người lại đi đến vài cửa hàng quần áo nữ khác, Hứa Như giúp Tô Khinh thanh toán, cô cũng nói một câu: “Đây là quà tớ tặng cậu, cậu cũng không được từ chối.”
Tô Khinh cười cười: “Cậu còn so đo tính toán với tớ ư? Nhà họ Lê cũng không thiếu tiền.”
“Tớ cũng quẹt thẻ của Lý Thế Nhiên, anh ấy hẳn là cũng không thiếu tiền.” Hai người nhìn nhau bật cười.
Hai người đã đi dạo hết tầng này rồi, cuối cùng là một cửa hàng trang sức. Hứa Như vuốt ve sợi dây chuyền đeo trên cổ mình, những hình ảnh trong quá khứ đang hiện lên trong đầu cô. Người đàn ông dịu dàng nhưng bá đạo đó nhất định muốn mua dây chuyền cho cô.
Trong lúc thất thần, giọng nói của Tô Khinh ở bên cạnh vang lên: “Tần Nhi?” Tô Khinh không hề quen Tần Nhi, chỉ khi thân thiết với Hứa Như hơn cô ta mới hiểu rõ. Hơn nữa, rất nhiều bài báo lúc trước có ảnh chụp cô ta cho nên Tô Khinh cũng nhận ra. Hứa Như ngước mắt lên, người trong cửa hàng quả thật chính là Tần Nhi. Cô ta mặc chiếc váy đen, bóng lưng yểu điệu.
“Đáng ghét, tớ không muốn đi vào nữa.” Tô Khinh trầm mặt, chỉ là nhân viên cửa hàng đã nhiệt tình chào đón họ, mà Tần Nhi cũng đã nhìn thấy hai người. Hứa Như ngước mắt lên, ánh mắt của Tần Nhi và cô chạm vào nhau.
“Hứa Như, đã lâu không gặp.” Tần Nhi bỏ đồ xuống, chân thành đi đến. Hứa Như mím môi, suy nghĩ, quả thật cũng đã rất lâu rồi, cách thời gian mở phiên tòa đã ba tháng rồi. Mà kể từ khi Tần Nhi bị phán vào tù đến giảm nhẹ hình phạt cũng chỉ là một khoảng thời gian ngắn chưa đến một tháng.
“Đúng vậy.” Hứa Như nhàn nhạt nở nụ cười, không có ý định muốn nói chuyện thêm với cô ta.
“Xem ra cô rất hận tôi.”
“Hận ư? Cô không xứng để tôi lãng phí nhiều tâm tư như vậy.”
Tô Khinh nhìn cô ta: “Cô Tần này, nếu như biết điều thì đừng làm mất hứng của tôi và bạn tôi, dù sao nhìn thấy cô, tâm trạng tôi cũng không tốt lắm.”
Dứt lời, Tô Khinh đi vào cửa hàng trang sức, không để ý đến Tần Nhi. Chuyện đã qua cô cũng không muốn truy xét nữa, thế nhưng người phụ nữ này, cô không thể nào làm ra vẻ mặt ôn hòa khi đối diện với cô ta được.
Tần Nhi cau mày, đi vào cửa hàng trang sức, nhưng ánh mắt lại rơi lên người Tô Khinh. Nếu cô ta nhớ không nhầm, Tô Khinh chính là con nuôi nhà họ Lê, không ngờ cô ta lại thân thiết với Hứa Như như vậy.
Tần Nhi gọi một cuộc điện thoại: “Ông Lê, hình như tôi nhìn thấy cháu gái của ông.”
…
“Hứa Như, về chuyện của Tần Nhi, bây giờ tôi vẫn chưa tra ra được chút gì, cũng thấy rất kỳ lạ.” Tô Khinh cau mày, cô không hề nói chuyện này cho Lê Nhan Vinh , mà là thông qua mối quan hệ với nhà họ Lê, tự mình đi điều tra. Về cơ bản là không thể không có thông tin nào được. Nhưng Tần Nhi, ngoại trừ những chuyện của nhà họ Tần mà ai cũng có thể điều tra ra, thì những cái khác không có bất cứ thu hoạch nào cả.
Nhà họ Tần đã sớm không còn ăn to nói lớn gì được nữa rồi, cũng không thể có quyền như vậy. Nhưng cô lại tra ra một chuyện.
“Gần đây, Tần Chính định an hưởng tuổi già ở nước ngoài, Kỳ Chiến đã cho ông ta một số tiền.” Hứa Như cau mày, Kỳ Chiến ư? Anh ta vẫn luôn nhắc nhở cô phải cảnh giác Lý Thế Nhiên, nhưng anh ta lại đang làm gì vậy chứ?
“Tôi biết rồi, làm phiền cô rồi.”
Kết quả này cũng nằm trong dự đoán của Hứa Như, chỉ là từ đầu đến cuối cô vẫn muốn tin Lý Thế Nhiên, đừng là anh, đừng… Tô Khinh cười: “Ngược lại tôi hi vọng có thể giúp được cô, chuyện oan ức như vậy nếu xảy ra với tôi, tôi sẽ không thể nhẫn nhịn lâu như vậy được.” Hứa Như rủ mắt xuống, giọng nói hơi bất lực: “Năm đó tôi cũng muốn điều tra, nhưng tôi không có bất cứ mối quan hệ nào, dù khiếu nại, tố cáo cũng không có bất cứ thông tin gì, cho nên tôi mới không thể không từ bỏ.”
“Đến khi Lý Thế Nhiên ra tay ư?” Tô Khinh nhíu mày, Hứa Như gật đầu: “Cho nên, tôi cũng không biết có nên nghi ngờ anh ấy không. Anh ấy vẫn luôn giúp đỡ tôi, nhưng lại có quan hệ không đơn giản với Tần Nhi.”
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
17 chương
18 chương
34 chương
266 chương
54 chương
27 chương