Tuấn Anh nghe cô nói xong câu đó thì bất ngờ đến tột độ, lay lay tay cô hỏi lại như để chứng minh rằng câu nói đó có phải là sự thật hay không. “Quỳnh Hoa, cô vừa nói gì?” “Tôi…tôi hỏi anh là ai ạ? Mà tại sao anh lại biết tên tôi?” “Cô đừng đùa nữa được không?” “Anh nói sao ạ? Tôi không hiểu” Lúc này anh mới thật sự bế tắc, chả nhẽ là cô đã mất trí nhớ và không còn nhớ anh là ai.Anh đưa tay lên đầu mình tỏ vẻ đã hiểu chuyện gật gật nhẹ giọng nói. “Okay, cô không nhớ tôi thì để tôi nói cho cô nhớ vậy. Tôi là Tuấn Anh, là chồng của cô. Bây giờ tôi đến đây là để đưa tôi về” Sau đó liếc qua người đàn ông bên cạnh đang nhìn cô chằm chằm với ánh mắt không hài lòng rồi nhanh chóng kéo tay cô đi. Quỳnh Hoa hơi mệt nên có phần lảo đảo bảo anh. “Anh làm gì thế, tôi không đi” “Cô không đi chứ tính ở lại đây với hắn ta sao?” “Làm sao tôi biết được anh là chồng tôi, tay chúng ta đâu có nhẫn cưới” Câu hỏi này khiến anh ngớ người ra trong giây lát, đúng là anh đang không biết lấy gì để thể hiện cho cô biết những lời anh nói là hoàn toàn đúng. Bèn tặc lưỡi đáp lại. “Chuyện đó sau khi về Việt Nam tôi sẽ giải thích, đi thôi” Anh vẫn tiếp tục kéo cô đi cho bằng được, đúng lúc này Gia Vỹ cũng không khách sáo đưa một tay giữ cô lại, giọng trầm ấm phát ra rất dứt khoát. “Cô gái này là do tôi cứu, anh tư cách gì mang cô ấy đi” Tuấn Anh tức giận cao giọng đáp trả anh. “Anh không nghe thấy vừa nãy tôi đã nói gì sao?” “Tôi nghe rồi, nhưng chưa xác minh được. Lỡ như anh là người xấu thì không phải tôi đã phí công vô nghĩa ư?” “Anh cứu cô ấy, tôi xin chân thành cảm ơn anh. Nhưng nhiêu đó là đủ rồi chứ? Người của tôi, đâu cần anh phải lo lắng tới vậy” “Người của ai, vẫn chưa biết đâu” “Anhhhh….” Tuấn Anh trừng mắt nhìn Gia Vỹ không nhịn được bước lại gần hơn mấy bước. Quỳnh Hoa thấy tình thế này có vẻ không ổn lắm, đành nhảy vào giữa thiết kế lại bố cục bằng cách cười xoà nhanh nhảu lên tiếng. “Thôi, hai anh đừng náo nhiệt nữa. Tôi có ý như thế này, trong khu rừng này chỉ có 3 chúng ta, lại cùng là đồng hương nữa. Chi bằng ở lại đây với nhau, cùng uống chén trà ăn miếng cháo, trò chuyện vui vẻ. Được không?” Thấy cả hai vẫn cố tình im lặng, cô lại chạy qua hỏi từng người. “Sao hả Gia Vỹ?” “Sao hả Tuấn Anh?" Vẫn không ai nói gì, cô bèn nghĩ ra một cách chắc sẽ mang lại kết quả tốt đẹp hơn. “Tôi đau đầu lắm, bỗng nhiên tôi thấy hơi chóng mặt” Tuấn Anh nhanh chóng đỡ cô, ôn nhu đáp. “Nằm xuống đây nghỉ ngơi chút đi, vì cô nên tôi sẽ ở lại” “Được rồi” Gia Vỹ cũng bên cạnh trả lời, sau đó bèn hỏi tiếp. “Lát nữa em muốn ăn gì, tôi đi tìm về nấu cho em ăn” “Dạ cảm ơn ý tốt của anh, nhưng mà anh đã vì tôi vất vả nhiều rồi. Tôi muốn Tuấn Anh chuẩn bị đồ ăn cho tôi. Dù sao anh cũng nói anh là chồng tôi, thế nên chăm sóc vợ mình là chuyện đương nhiên đúng không ạ?” Tuấn Anh giật mình khi giọng điệu này rất quen thuộc, Quỳnh Hoa mất trí nhớ mà tính cách vẫn như vậy không thay đổi chút nào, anh chợt mỉm cười nhìn cô dịu dàng nói. “Được” Gia Vỹ không nói gì thêm, tập trung vào cuốn sách của mình, Quỳnh Hoa nhìn Tuấn Anh hỏi vài câu nữa. “Mà anh, là chông tôi thật sao?" “Thật vậy” “Chúng ta yêu nhau như thế nào, anh có thể kể cho tôi nghe không?” Tuấn Anh nhìn cô ngại ngùng, suy nghĩ rất khẩn trương rồi tường thuật một cách vô cùng chi tiết. “Ngày ấy, tôi gặp em ở một hoàn cảnh rất tồi tệ, tôi đã cứu em thoát ra khỏi đó, lúc đầu em không đồng ý, nhưng bởi vì tình yêu tôi dành cho em quá lớn đã làm em cảm động. Em bảo, cả đời này sẽ chỉ nắm tay tôi, cam tâm tình nguyện mang nắng đi khắp nơi cùng tôi trên cái thế giới này, không bao giờ để ý tới người đàn ông khác. Tôi chính là anh hùng duy nhất của em” “Tôi đã nói vậy sao?” “Đúng vậy, em còn bảo… cả cuộc đời này chưa từng gặp bất kỳ một nguười đàn ông nào đặc biệt như tôi, yêu tôi đến chết mất” Tuấn anh thao thao bất tuyệt làm cho Quỳnh Hoa cười những tràng cười sảng khoái, Gia Vỹ ngồi nhìn anh ngao ngán lắc đầu. Anh vẫn chưa dừng lại ở đó mà tiếp tục. “Em biết không khi em cưới tôi, tôi đã khiến em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất, và chúng ta…đã có một đêm tân hôn thật đáng nhớ” Quỳnh Hoa nghe anh nói như vậy thì hốt hoảng la to. “Tôi và anh đã…..” “Tất nhiên, đã….” Anh nhìn cô nháy mắt tinh nghịch, cô nhìn anh cũng cười lại nhưng nụ cười có sự mỉa mai trong đó. - Tên Tuấn Anh chết tiệt này, vẫn chưa bỏ thói ngông cuồng. Dám đưa nữ nhân ta không trong sạch trước mặt nam thần Gia Vỹ, cứ đợi đấy, xem tôi xử anh thế nào. “Tạm thời là như vậy đi, bây giờ tôi đói rồi, anh mau chuẩn bị thức ăn” “Tôi đi ngay, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh” Khi anh đi rồi Gia Vỹ mới đứng dậy và nói bâng quơ. “Anh chàng này thật vui tính” “Và cũng thật đáng yêu nữa.” Cô buột miệng cất giọng. “Em tin anh ta là chồng em không?” “Thực ra tôi không quên anh ấy” “Nghĩa là sao?” “Tôi không mất trí nhớ, tôi chỉ là đang muốn hành hạ anh ấy một chút” “Trời, em…thật là bá đạo đấy haha” “Do anh ta vô tâm với tôi, thấy chết mà không cứu” “Tôi xin lỗi, nhưng tôi hơi tò mò chuyện riêng tư của em” Cô nhìn Gia Vỹ sau đó đã quyết định kể cho anh nghe tất cả, cô muốn xem Gia Vỹ là một người bạn, có thể sẻ chia những chuyện trong quá khứ, những bí mật. Ở Gia Vỹ toát ra một điều gì đó rất ấm áp, nếu nói Tuấn Anh là ánh mặt trời đầy hào quang chói lọi, thì Gia Vỹ chính là mặt trăng bí ẩn và bình yên mang đến cho cô một sự tin cậy tuyệt đối, rất thích hợp để làm tri kỷ. Sau khi nghe xong anh không biểu lộ gì nhiều, chỉ lẳng lặng chạm nhẹ vào bàn tay cô nhẹ nhàng nói. “Anh hiểu rồi!” Được tâm sự cùng Gia Vỹ cô cũng đã phần nào nhẹ nhõm hơn, mặc dù cô biết chặng đường của cô còn rất nhiều gian nan và sự mạo hiểm, thậm chí là được mất, nhưng cô đã không thể quay đầu lại. Cô tin vào duyên phận, cô tin vào sự sắp đặt của ông trời. Không có điều gì là tự nhiên đến cả, chúng ta đều phải trải qua và có vô số những lần trả giá để đổi lấy được cuộc sống sau này. Một lúc lâu tiếng Tuấn Anh vang lên làm bầu không khí trở lại sôi động như bình thường. “Quỳnh Hoa, cô ra đây xem tôi mang gì về cho cô nè” “Đâyyyy, tôi ra ngay” “ Cô biết cái này là gì không?” “Tôi…sâm ư? Giống như mùi nhân sâm” “Đúng vậy, đây là sâm rừng. Lát nữa tôi sẽ hầm cháo với gà rừng cho cô ăn” “Anh thật tốt với tôi” “Vợ mình không thương thì thương ai nào” Anh lại cố tình hét to để Gia Vỹ có thể nghe được. Quỳnh Hoa lườm anh khẽ thì thầm. - Đồ xảo trá này. “Cô ăn ngon miệng, nhanh khoẻ, rồi cùng tôi đi về nhé” “Tôi chưa biết nữa, Tôi không muốn xa ân nhân của tôi” “Cái gì?” “Tôi đã nhận anh ấy làm sư phụ, học y thuật của anh ấy rồi” Cô cúi đầu yếu đuối tựa như một con mèo nhỏ, cất giọng ngọt ngào. “Cái gì? Gì mà y thuật với cả sư phụ chứ, vớ vẩn. Cô muốn tôi sẽ dạy cô” “Anh…cũng biết sao?” “Trần Tuấn Anh này vốn ưu tú, không có gì là không biết cả. Cô yên tâm đi” “Nhưng mà, Gia Vỹ đẹp trai hơn anh đó” Bình thường anh là người chẳng màng thế sự, không quan tâm đến thị phi, cũng chẳng bao giờ phải so sánh bản thân mình với ai. Trên đời này chỉ có người khác ngưỡng mộ anh, ghen tỵ anh. Anh chính là chưa bao giờ nhìn xuống. Bây giờ nghe cô nói vậy, trong lòng có chút khó chịu, nhưng vẫn cố gắng giữ vững phong độ của một nam nhi, lạnh lùng nói. “ Nhưng trong mắt cô tôi quyến rũ hơn đúng không?” Sau đó rất nhanh đưa tay chạm nhẹ vào bên má cô, Quỳnh Hoa hơi đỏ mặt trả lời. “Tôi mệt, tôi vào trong nghỉ, chờ anh đó” “30 phút có ngay” Rất nhanh sau đó Tuấn Anh đã bưng lên một tô cháo nghi ngút khói, anh đặt lên bàn gần chỗ cô nằm lên tiếng. “Cô dậy ăn đi cho nóng” Quỳnh Hoa thấy vậy càng tỏ ra mệt mỏi, đáp lại. “Tôi mệt, anh…đút cho tôi ăn” “Đút cho cô ăn?” Từ bé tới lớn toàn là người khác phục vụ anh, anh chưa từng làm mấy chuyện này với ai nên nghe có chút lạ lẫm, nhưng khi nghe cô nói như vậy không hiểu sao anh vẫn muốn làm, dịu dàng lên tiếng. “Ngồi dậy đi, anh đút cho” Quỳnh Hoa liền ngoan ngoãn bật dậy, ngồi ngay ngắn, vừa ăn vừa mỉm cười. “Ngon lắm luôn, không ngờ anh là công tử mà biết nấu ăn đấy” “Tôi đã nói rồi, em sẽ không tìm được người thứ 2 xuất sắc hơn tôi đâu” “Hì, thế anh giỏi như vậy sao lại chọn một người như tôi làm vợ” “Ờ thì, vì…tôi thích em” Sau khi Tuấn Anh nói ra câu đó cả anh và cô đều cảm thấy ngại ngùng, mặc dù Quỳnh Hoa không biết câu nói của anh là giỡn hay thật nhưng cô vẫn thấy trống tim mình đập rất mạnh, cô cũng không hiểu tại sao mình lại hỏi anh câu đó nữa. Đôi khi nếu cô mất trí nhớ thật thì lại hay, anh và cô sẽ có một bắt đầu mới khác ngày hôm đó và có thể anh sẽ không nhìn thấy được con người thô lỗ, quê mùa trước đây của cô. Và điên rồ hơn là anh có thể sẽ thích cô giống như câu trả lời hiện tại. “Cô nghĩ gì thế, mau ăn đi nè” “À tôi…tôi..nghĩ không biết Gia Vỹ đã đi đâu rồi” Tuấn Anh chợt nảy ra một ý định bèn nói. “Lúc nãy anh ta bảo, anh ra phải về trước, nhà anh ấy có việc đột xuất” “Vậy sao? Sao anh ấy không nói gì với tôi, không chào tạm biệt tôi mà đã đi rồi. Tôi còn chưa kịp hỏi anh ấy ở đâu, làm gì, số điên thoại để liên lạc” Cô hét lên, vò đầu bứt tóc tỏ vẻ tiếc nuối. “Hỏi để làm gì, không cần liên lạc, cô có biết mỗi ngày chúng ta sẽ lướt qua bao nhiêu người không, chúng ta ai ai đều cũng là khách qua đường vội vã. Không phải cứ gặp nhau là sẽ phải ở lại bên cạnh nhau. Đừng khiến cho tâm trí của mình bị vướng bận khi nó đang còn rất bình yên. Có duyên ắt hẳn sẽ gặp lại” “Nhỡ đâu không còn gặp lại nữa thì sao???” “Thì tốt chứ sao” “Anhhh” “Ăn xong rồi, chúng ta lên đường thôi” “Đi đâu?” “Đi tới một nơi mà em chưa từng tới” “Còn Gia Vỹ??? Tôi vẫn không tin Gia Vỹ không tạm biệt tôi mà đã bỏ đi” “Tin hay không cũng phải đi”