Hôn Nhân Ấm Áp 33 Ngày

Chương 21 : Không có chỗ trọ

Edit: Diệp Lưu Cát "Bán! Đương nhiên bán! Ngốc mới không bán!" Thần Ngàn Ấm mày đẹp nheo lại: "Cô có thể hay không nói cho cháu biết, người mua họ gì?" Cô không phải là ngu ngốc, thật đơn giản khi nghĩ rằng có một điều trùng hợp trên thế giới này, nếu cô đoán không sai người mua nhà trọ này hướng tới cô, rất có thể là Tô Ngôn Phỉ hoặc Thần Tâm Ngữ, bởi vì trước mắt mà nói, hận cô nhất là hai người đó. "Là..." Bà chủ thiếu chút nữa đem thân phận đối phương để lộ ra, nhưng lại khẩn trương nói sang chuyện khác:"Ai nha, tôi không nhiều lời với cô nữa, cô đã nộp tiền thuê nhà bây giờ tôi sẽ trả lại." Dứt lời, bà đẩy Thần Ngàn Ấm vào phòng, thúc dục:"Hiện tại, cô nhanh nhanh thu dọn đồ đạc đi." Thần Ngàn Ấm mặt bình tĩnh: Được, cháu không làm khó dễ ngươi cô, nhưng trước tiên cô phải trả tiền." Trong trường hợp này, bất kể làm thế nào với chủ nhà, cô cũng không thể tiếp tục sống ở nơi này. Rốt cuộc, ngôi nhà đã được bán, vì vậy cô chỉ còn cách nhận thua chuyển đi. "Không thành vấn đề, tôi chuyển ngay cho cô." Bà chủ thẳng thắn đáp ứng, lấy di động chuyển tiền. Sau khi nhận được tin nhắn, Thần Ngàn Ấm mỉm cười:"Còn thiếu 1000 nhân dân tệ" "Cái gì 1000 nhân dân tệ?" Bà chủ trừng mắt nhìn cô, tức giận hỏi. Thần Ngàn Ấm từ từ đáp:"Căn cứ hợp đồng quy định, cô phá vỡ phải trả nửa tháng tiền nhà." "Cô..." "Nếu không trả, cháu sẽ không đi." "Hảo, tôi trả." Chủ cho thuê nhà khẽ cắn môi, trong lòng buồn bực. Không nghĩ tới tiểu nha đầu này thoạt nhìn yếu đuối, nhưng lại khôn khéo như vậy, thật sự là một chút cũng không qua được... Nửa giờ sau, Thần Ngàn Ấm kéo hành lý rời khu trọ đi. Cô đã không nghĩ rằng thuê nhà là một vấn đề. Tuy nhiên, cô đã tìm thấy hơn một chục đại lý bất động sản liên tiếp, và không có nơi nào đồng ý cho cô. Thần Ngàn Ấm cuối cùng hiểu được sao lại thế này. - ---- Ăn xong cơm trưa, đem hành lý gởi lại ở trung tâm thương mại, Thần Ngàn Ấm bắt xe đến Thần gia. Đứng ngoài cửa, nhìn biệt thự vô cùng quen thuộc này, trong lòng tràn đầy cảm xúc. Nguyên tưởng rằng chính mình vĩnh viễn không trở về, chưa từng nghĩ hôm nay lại ở đây. Đương nhiên, nếu không phải bị buộc bất đắc dĩ, cô cũng sẽ không đến tìm Thần Vệ Tùng. Tuy bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng người hầu cũng không dám làm khó xử, rất nhanh giúp cô thông báo, chỉ chốc lát sau, quản gia bước ra, tươi cười nói:"Ngàn Ấm tiểu thư, ông chủ cho mời." "Cảm ơn" Thần Ngàn Ấm thản nhiên gật đầu, đi theo quản gia vào. Thần Vệ Tùng đang nhàn nhã thưởng thức tách hồng trà. Nhìn thấy sự xuất hiện của cô, ánh mắt lóe lên, lạnh lùng mở miệng:"Tới làm cái gì?" Thần Ngàn Ấm nhẹ nhàng đi tới, giọng mang châm chọc hỏi lại:"Cháu tới làm cái gì? Ông trong lòng đều không biết rõ nhất sao?" "Láo xược." Thần Vệ Tùng đặt mạnh chén trà, mặt đen như mực. Quản gia thấy thế, vội vàng khuyên nhủ:"Ông chủ, chú ý sức." "Hừ!" Thần Vệ Tùng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén trừng hướng tới Thần Ngàn Ấm, mà mặt Thần Ngàn Ấm giương cao, không nhượng bộ:"Ông nghĩ đem cháu không có nơi nào để sống, cháu sẽ đồng ý thỏa hiệp sao? Không, như vậy sẽ chỉ làm cháu đối với ông càng thất vọng thôi." Nếu chỉ một khu trọ, Thần Tâm Ngữ và Tô Ngôn Phỉ rất có khả năng bị là họ làm. Nhưng họ không có khả năng mua nhiều khu như vậy. Vì thế, qua nhiều lần hỏi, cô mới biết, ôn nội giở trò quỷ.