Viện dưỡng lão Fairside nằm trên một con đường um tùm bóng cây trong khu dân cư: một tòa nhà hai mặt tiền gạch đỏ, mỗi cửa sổ đều có rèm lưới. Tôi quan sát nó từ phía bên kia đường, rồi quay sang nhìn Sadie, cô cứ lặng lẽ đi theo tôi từ lúc ở ga Potters Bar. Cô đi tàu điện ngầm cùng tôi, nhưng ít khi tôi nhìn thấy cô: suốt cả quãng đường cô bay lượn suốt toa hành khách, nhìn mọi người, bật lên khỏi sàn tàu rồi lại hạ xuống. “Vậy đó là nơi cô đã sống”, tôi nói, vui vẻ một cách ngượng nghịu. “Đẹp thật! Khu vườn... đáng yêu quá.” Tôi chỉ về một phía đám cây bụi xơ xác. Sadie không trả lời. Tôi ngước nhìn lên thì thấy vẻ nơi quai hàm nhợt nhạt của cô ta. Trở lại nơi này hẳn phải lạ lẫm đối với cô. Tôi tự hỏi liệu cô nhận ra nó được bao nhiêu. “Này, mà cô bao nhiêu tuổi rồi?” tôi tò mò khi ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu tôi. “Ý tôi là, tôi biết thực ra cô đã 105 tuổi rồi. Nhưng hiện giờ cơ. Như cô đang... ở đây.” Tôi chỉ vào cô. Trông Sadie sửng sốt trước câu hỏi đó. Cô xem xét hai cánh tay, săm soi bộ váy và đăm chiêu dùng những ngón tay xoa xoa chất vải. “Hai mươi ba”, cuối cùng cô nói. “Đúng vậy, tôi nghĩ là tôi hai mươi ba.” Tôi đang làm phép tính nhẩm trong đầu. Cô ta 105 tuổi khi chết. Điều đó có nghĩa là... “Cô 23 tuổi vào năm 1927.” “Đúng thế!” Khuôn mặt cô đột nhiên lại trở nên đầy sức sống. “Bọn tôi tổ chức một bữa tiệc pyjama hôm sinh nhật tôi. Chúng tôi uống cooktail Gin Fizz suốt cả tối và nhảy tới tận lúc chim bắt đầu hót… Ôi, tôi nhớ những bữa tiệc pyjama.” Cô tự ôm mình. “Bọn cô có nhiều bữa tiệc pyjama không?” Có phải tình một đêm được xem là tiệc pyjama không nhỉ? “Tôi không chắc nó giống nhau lắm…” tôi ngừng bặt lại khi thấy mặt một người phụ nữ liếc tôi qua cửa sổ tầng trên cùng. “Nào. Đi thôi.” Tôi hăm hở sang đường, đi lên một đoạn tới chỗ cái cửa to ở mặt tiền và nhấn chuông. “Xin chào?” tôi gọi vọng vào qua tấm lưới sắt. “Tôi e là tôi không hẹn trước.” Có tiếng chìa khóa tra vào ổ, và cánh cửa mở ra. Một người phụ nữ mặc đồng phục điều dưỡng màu xanh lam cười rạng rỡ với tôi. Trông cô ta tầm ngoài ba mươi một chút, tóc cột lại sau gáy và khuôn mặt trắng hình trái mận. “Tôi có thể giúp gì cô?” “Vâng. Tôi tên là Lara và tôi tới đây vì một… một thành viên cũ ở đây.” Tôi liếc sang Sadie. Cô ta đã biến mất. Tôi vội đảo mắt nhìn khắp khu vườn trước của tòa nhà - nhưng cô ta đã lặn mất tăm. Quỷ tha ma bắt. Cô ta bỏ lại tôi đơn thương độc mã. “Một thành viên cũ?” cô y tá nhắc tôi. “À, ờ… Sadie Lancaster?” “Sadie!” Khuôn mặt cô dịu lại. “Mời vào! Tôi là Ginny, điều dưỡng viện trưởng.” Tôi đi theo cô vào gian sảnh có vải sơn lót sàn tỏa ra mùi sáp ong và thuốc tẩy. Cả tòa nhà tĩnh mịch, ngoại trừ tiếng giày cao su kin kít của cô điều dưỡng trên sàn nhà và tiếng ti vi văng vẳng. Qua cánh cửa tôi thoáng thấy hai bà cụ đang ngồi trên ghế với những tấm chăn móc đắp lên chân. Tôi chưa bao giờ thực sự biết một người già nào. Ý là những người thật sự, thật sự già ấy. “Xin chào!” Tôi hồi hộp vẫy một bà cụ tóc trắng ngồi gần đó và khuôn mặt bà ta ngay lập tức rúm ró lại vì đau khổ. Chết tiệt. “Xin lỗi!” tôi gọi nhỏ. “Tôi không có ý… ờ…” Một cô điều dưỡng đi tới chỗ bà cụ tóc trắng và thấy vậy tôi nhẹ cả người rồi vội vàng bám theo Ginny, hy vọng cô ta không nhận thấy. “Cô là người thân à?” cô hỏi, dẫn tôi vào một phòng tiếp tân nhỏ. “Tôi là cháu gái của cụ Sadie.” “Tuyệt quá!” cô điều dưỡng nói, nhấc cái ấm lên. “Cô dùng tách trà nhé? Thực tình là chúng tôi đang chờ có người gọi tới. Chưa có ai tới lấy đồ của bà ấy đi.” “Chính vì thế mà tôi tới đây.” Tôi ngập ngừng, chuẩn bị tinh thần. “Tôi đang tìm một chuỗi hạt mà tôi tin là từng thuộc sở hữu của cụ Sadie. Một chuỗi hạt thủy tinh, với mặt dây chuyền trang trí hình con chuồn chuồn đính kim cương giả.” Tôi mỉm cười vẻ hối lỗi. “Tôi biết có ít khả năng tìm ra nó và tôi chắc là cô thậm chí còn chưa…” “Tôi biết chuỗi hạt đó.” Cô gật đầu. “Cô biết nó ư?” Tôi ngớ người ra nhìn cô chằm chằm. “Ý cô là… nó có thật.” “Bà cụ có một số đồ đáng yêu lắm.” Ginny mỉm cười. “Nhưng đó là món đồ yêu thích nhất của bà ấy. Bà cụ đeo nó suốt.” “Đúng rồi!” tôi nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh. “Tôi có thể xem nó được không?” “Nó ở trong hộp của bà ấy.” Ginny gật đầu. “Tôi muốn nhờ cô điền vào một cái đơn trước đã… cô có cái thẻ căn cước nào không?” “Đương nhiên là có.” Tôi lục túi, tim phi nước đại. Tôi không thể tin nổi. Chuyện này mới dễ dàng làm sao! Trong khi điền vào tờ đơn tôi tiếp tục nhìn quanh tìm Sadie nhưng không thấy cô ta đâu cả. Cô ta đi đâu rồi? Cô ta đang bỏ lỡ khoảnh khắc tuyệt vời nhất! “Của cô đây.” Tôi chìa tờ đơn cho Ginny. “Thế tôi có thể mang nó đi không? Tôi là họ hàng gần…” “Các luật sư nói những người họ hàng gần không quan tâm tới việc lấy lại những tài sản cá nhân của bà,” Ginny nói. “Các cháu trai của bà cụ, phải không nhỉ? Chúng tôi chưa bao giờ gặp họ.” “Ờ.” Tôi đỏ mặt “Bố tôi. Và chú tôi.” “Chúng tôi đã giữ lại những món đồ đó để phòng khi họ đổi ý…” Ginny đi qua cánh cửa xoay. “Nhưng tôi không hiểu sao gia đình cô lại không thể đến lấy đồ.” Cô nhún vai. “Nói thực là cũng chẳng nhiều nhặn gì. Ngoại trừ một ít nữ trang…” Cô ta dừng lại trước một cái bảng đính ghim và trìu mến chỉ vào một tấm ảnh. “Bà cụ đây này! Sadie của chúng ta đấy.” Chính là bà cụ già nua nhăn nheo trong tấm ảnh bữa trước. Bà cụ choàng một chiếc khăn ren hồng, và một dải ruy băng buộc trên mái tóc kẹo bông trắng phau của bà cụ. Tôi cảm thấy cổ họng hơi nghẹn lại khi nhìn kỹ tấm ảnh. Chỉ là tôi không thể liên hệ khuôn mặt tóp teo, cổ lỗ, đầy nếp nhăn này với khuôn mặt nhìn nghiêng tao nhã, kiêu hãnh của Sadie. “Đó là sinh nhật lần thứ 105 của bà cụ.” Ginny chỉ vào một tấm ảnh khác. “Cô biết không. Bà cụ là người thọ nhất ở đây! Bà cụ đã được nhận điện mừng của nữ hoàng đấy!” Một cái bánh sinh nhật đặt trước mặt Sadie trong tấm ảnh này, và các điều dưỡng viên đội mũ tiệc vây quanh, tay cầm tách trà mỉm cười rạng rỡ. Khi nhìn vào họ, tôi cảm thấy nỗi hổ thẹn râm ran. Tại sao chúng tôi lại không có mặt vào lúc đó? Sao vây quanh bà lại không phải là tôi, bố mẹ và mọi người? “Ước gì tôi đã có mặt lúc đó.” Tôi cắn môi. “Ý tôi là… tại tôi không biết.” “Chuyện đó cũng khó.” Ginny mỉm cười với tôi không hề chỉ trích, điều đó lại càng khiến tôi cảm thấy tệ hơn gấp triệu lần. “Đừng lo. Thế là bà cụ cũng đủ thấy hạnh phúc rồi mà. Và tôi chắc là gia đình cô đã tiễn đưa cụ rất tận tình chu đáo.” Tôi nhớ lại lễ tang nhỏ thưa thớt thảm hại của Sadie và còn cảm thấy tồi tệ hơn. “Ờ… đại loại thế… Ô này!” Đột nhiên tôi bị thu hút bởi một thứ gì đó trong bức ảnh. “Đợi đã! Kia có phải là nó không?” “Đó là chuỗi hạt con chuồn chuồn.” Ginny gật đầu dễ dàng. “Cô có thể lấy tấm ảnh này, nếu cô thích.” Tôi gỡ tấm ảnh xuống, hơi chóng mặt bởi hoài nghi. Nó kia rồi. Hiển hiện, ló ra khỏi những nếp gấp của tấm khăn choàng của bà Sadie. Có những cái hạt đó. Có hình con chuồn chuồn nạm kim cương giả. Y hệt như cô ta đã tả. Nó có thật! “Tôi rất xin lỗi vì không ai ở đây tới dự tang lễ”. Ginny thở dài khi chúng tôi lại tiếp tục bước đi dọc hành lang. “Tuần này chúng tôi có một số vấn đề về nhân sự. Nhưng chúng tôi nâng ly cầu chúc cho bà hạnh phúc vào bữa tối… đây rồi. Đây là đồ đạc của bà cụ Sadie.” Chúng tôi tới một gian kho nhỏ để những cái giá đầy bụi, và cô ta đưa cho tôi một cái hộp đựng giày. Bên trong có một cái lược chải đầu bằng kim loại cũ kỹ và hai cuốn sách bìa mềm. Tôi có thể thấy ánh sáng le lói của chuỗi hạt cuộn tròn dưới đáy, “Tất cả chỉ có thế này thôi sao?” tôi sửng sốt, nói không chủ định. “Chúng tôi không giữ lại quần áo của bà cụ.” Ginny phác một cử chỉ xin lỗi. “Nói thật ra là chúng không phải của bà cụ. Ý tôi là, bà cụ đã không chọn chúng.” “Nhưng còn những đồ đạc từ trước của cụ? Còn… đồ nội thất? Hay… vật lưu niệm?” Ginny nhún vai. “Xin lỗi. Tôi ở đây năm năm còn cụ Sadie sống ở đây khá lâu. Tôi cho là mọi thứ đã hỏng hóc và thất lạc, rồi không được thay thế…” “Ra vậy.” Cố gắng che giấu sự choáng váng, tôi bắt đầu lôi những món đồ nghèo nàn ra khỏi hộp. Một người sống tới 105 tuổi mà chỉ còn lại vỏn vẹn ngần này ư? Một cái hộp đựng giày? Khi tôi quờ đến cái mớ bòng bong dây chuyền và trâm cài tóc ở dưới đáy, tôi cảm thấy trào lên cơn phấn khích. Tôi gỡ tất cả các chuỗi hạt ra, tìm chuỗi hạt thủy tinh màu vàng; tìm những hạt kim cương giả lấp lánh, tìm con chuồn chuồn… Nó không có ở đó. Lờ đi một linh tính bất thần, tôi rũ đống vòng vèo đó ra đúng cách và duỗi thẳng chúng ra. Có mười ba chuỗi hạt tất cả. Không chuỗi nào là thứ cần tìm. “Ginny. Tôi không thấy chuỗi hạt có con chuồn chuồn.” “Ôi trời!” Ginny lo lắng ngó qua vai tôi. “Lẽ ra nó phải ở đây chứ!” Cô nhấc một chuỗi hạt khác, xâu bằng những hạt nhỏ xíu màu tía, và âu yếm mỉm cười với nó. “Đây là chuỗi hạt yêu thích khác nữa của bà cụ…” “Thật sự là tôi đang tìm chuỗi hạt có con chuồn chuồn cơ.” Tôi biết mình nói nghe có vẻ khích động. “Nó có thể ở chỗ nào khác không?” Trông Ginny có vẻ lúng túng. “Chuyện này lạ thật. Thử hỏi lại Harriet xem. Cô ấy đảm trách việc dọn dẹp đồ đạc mà.” Tôi theo cô trở lại hành lang, và đi qua một cánh cửa đề “Dành cho nhân viên”. Bên trong là một căn phòng nhỏ ấm cúng, trong đó ba y tá đang ngồi uống trà trên một chiếc ghế bành hoa đã cũ. “Harriet!” Ginny nói với cô gái má hồng đeo kính. “Đây là cô Lara cháu gái của cụ Sadie. Cô ấy muốn có chuỗi hạt hình con chuồn chuồn đẹp đẽ mà cụ Sadie vẫn hay đeo. Cô có thấy nó không?” Ôi chúa ơi. Sao cô lại diễn đạt như vậy chứ? Nghe như thể tôi là kẻ rán sành ra mỡ vậy. “Tôi không muốn nó cho tôi”, tôi vội vàng nói. “Tôi muốn nó vì… một động cơ tốt.” “Nó không có trong cái hộp của cụ Sadie,” Ginny giải thích. “Cô có biết nó ở đâu không?” “Không có à?” Harriet sửng sốt. “À có lẽ nó không có trong phòng đó. Giờ chị nhắc đến, tôi không nhớ là đã từng trông thấy nó. Tôi xin lỗi, tôi biết là lẽ ra lên làm một bản kiểm kê. Nhưng chúng tôi đã dọn dẹp căn phòng đó hơi vội.” Cô ta ngước lên nhìn tôi chống chế. “Chúng tôi quá căng thẳng…” “Cô có biết là nó có thể chuyển đi đâu không?” Tôi nhìn họ bất lực. “Liệu có thể nào nó đã được đem đi đâu đó, có thể nó đã được đưa cho một bà cụ khác ở đây…” “Vụ bán đồ cũ gây quỹ!” Một cô điều dưỡng người gầy, tóc sẫm ngồi trong góc nói to. “Nó đã không bị đưa đi bán nhầm trong buổi bán đồ cũ gây quỹ chứ?” “Buổi bán đồ cũ gây quỹ là sao?” tôi quay sang đối diện với cô ta. “Đó là một hoạt động gây quỹ, hai tuần trước. Tất cả các cụ ở đây và gia đình họ đã quyên tặng đồ đạc. Có một quầy đồ trang trí lạ và hiếm bày bán rất nhiều đồ nữ trang.” “Không.” Tôi lắc đầu. “Sadie sẽ không quyên tặng chuỗi hạt của bà ấy đâu. Nó có ý nghĩa đặc biệt với bà.” “Như tôi đã nói đấy.” Cô điều dưỡng nọ nhún vai. “Họ đi từ phòng này sang phòng khác. Có những hộp đồ ở khắp nơi. Có lẽ nó được thu thập do nhầm lẫn.” Cô ta nói nghe thật quá đỗi dửng dưng khiến tôi đột nhiên cảm thấy giận điên người thay cho Sadie. “Nhưng sự nhầm lẫn kiểu đó không nên xảy ra! Đồ đạc của người ta nên được giữ gìn an toàn! Các chuỗi hạt không nên biến mất dễ dàng như thế!” “Chúng tôi có một nơi an toàn trong hầm rượu mà,” Ginny lo lắng xen vào. “Chúng tôi đã đề nghị các cụ cất bất cứ thứ gì có giá trị thật sự vào trong đó. Nhẫn kim cương hay đại loại thế. Nếu nó có giá trị thì lẽ ra bà cụ nên cất đi và khóa lại…” “Chính xác thì nó không đáng giá, tôi không nghĩ vậy. Chỉ là nó… quan trọng.” Tôi ngồi xuống, bóp trán, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình. “Thế chúng ta có thể lần ra dấu vết của nó không? Các cô có biết ai đã tham gia vào buổi bán đồ cũ đó không?” Họ nhìn nhau ngờ vực và tôi thở dài. “Đừng bảo tôi là các cô không biết gì đấy nhé.” “Chúng tôi biết mà!” Cô điều dưỡng tóc sẫm đột ngột đặt tách trà của mình xuống. “Chúng ta vẫn còn danh sách xổ số đúng không?” “Danh sách xổ số!” Ginny nói, tươi tỉnh hẳn lên. “Đương nhiên! Mọi người tới dự buổi bán đồ đều mua một cái vé xổ số,” cô giải thích với tôi. “Họ đều để lại tên và địa chỉ biết đâu trường hợp họ trúng thưởng. Giải đặc biệt là một chai Baileys,” cô nói thêm vẻ hãnh diện. “Và chúng tôi có một bộ quà tặng Yardley…” “Cô còn danh sách đó không?” tôi ngắt lời cô. “Cô có thể đưa nó cho tôi không?” Năm phút sau tôi chộp lấy một bản phô tô danh sách tên và địa chỉ dài bốn trang. Có sáu mươi bảy người tất cả. Sáu mươi bảy khả năng. Không, “khả năng” là một từ quá mạnh. Sáu mươi bảy cơ hội ngoài kia. “Ờ, cảm ơn.” Tôi mỉm cười, cố không cảm thấy nản chí. “Tôi sẽ rà soát danh sách này. Và nếu các cô tình cờ thấy nó…” “Đương nhiên rồi! Tất cả chúng tôi sẽ để ý kỹ càng, phải không?” Ginny khẩn khoản nhìn mọi người trong phòng, và cả ba cái gật đầu. Tôi đi theo Ginny trở ra tiền sảnh, và khi chúng tôi tới cửa trước cô ngập ngừng. “Chúng tôi có một cuốn sổ ghi khách tới thăm, cô Lara ạ. Tôi không biết là liệu cô có muốn ký vào đó không?” “Ồ.” Tôi ngập ngừng vì lúng túng. “Ờ… vâng. Sao lại không nhỉ?” Ginny lôi xuống một cuốn sổ to, bìa đỏ và giở lướt qua. “Tất cả các cụ đều có trang dành riêng cho mình. Nhưng Sadie chẳng bao giờ có nhiều chữ ký cả. Thế nên giờ cô tới đây thì tôi nghĩ nếu cô ký vào, mặc dù bà cụ đã qua đời, cũng sẽ là một nghĩa cử tốt đẹp…” Ginny đỏ mặt. “Tôi làm thế có ngớ ngẩn không nhỉ?” “Không đâu. Cô thật dễ mến.” Cảm giác tội lỗi lại trỗi dậy trong tôi. “Lẽ ra chúng tôi nên đến thăm thường xuyên hơn.” “Đây rồi…” Ginny lật qua những trang giấy màu kem. “Xem này! Năm vừa rồi bà cụ cũng có một người tới thăm! Vài tuần trước. Tôi đi nghỉ nên không biết.” “Charles Reece.” Tôi đọc, tay viết nguệch ngoạc “Lara Lington” lên trang giấy, đẹp và to để bù trừ cho sự thiếu vắng những cái tên khác. “Charles Reece là ai vậy?” “Nào ai biết?” Cô nhún vai. Charles Reece. Tôi nhìn cái tên đó chăm chú, tò mò. Có lẽ ông ta là bạn rất thân của Sadie từ hồi nhỏ. Hoặc là bồ của bà. Ôi Chúa ơi, đúng rồi. Có lẽ ông ta là ông già đáng yêu chống gậy đến nắm tay người thương Sadie lần cuối. Vậy mà bây giờ ông còn chẳng biết là bà đã chết và ông cũng không hề được mời tới lễ tang… Gia đình tôi quả là tồi tệ quá đi mất. “Ông ấy có để lại thông tin gì để liên lạc không, ông Charles Reece ấy?” Tôi ngước lên. “Ông ấy có già thật không?” “Tôi không rõ. Tôi có thể hỏi xem, dù…”Cô lấy lại cuốn sổ từ tay tôi và mặt cô sáng lên khi đọc thấy tên tôi. “Lington! Có liên quan gì đến cà phê Lington không vậy?” Ôi Chúa ơi. Hôm nay tôi thật sự không thể đối diện với chuyện này. “Không.” Tôi chỉ mỉm cười yếu ớt. “Chỉ là trùng hợp thôi.” “Dù sao cũng thật sự vui khi được gặp chắt gái của cụ Sadie”. Khi chúng tôi ra đến cửa, cô ôm tôi thân thiện. “Cô biết không. Lara, tôi nghĩ là cô có một chút gì đó giống bà cụ. Cả hai đều nhiệt tình như nhau. Và tôi cảm nhận ở hai người lòng tốt y như nhau.” Cô điều dưỡng đó càng tử tế với tôi bao nhiêu thì tôi lại càng cảm thấy mình tồi tệ bấy nhiêu. Tôi không tử tế. Ý tôi là hãy nhìn tôi xem. Thậm chí tôi còn chưa từng đi thăm bà dì của mình. Tôi chưa bao giờ tham gia đạp xe gây quỹ từ thiện. OK, thỉnh thoảng tôi cũng có mua tờ Big Issue[1] nhưng sẽ không phải vào lúc tôi đang cầm một cốc cappucino vì sẽ quá rắc rối để lấy ví… [1]Một tờ tạp chí được phát hành để tạo điều kiện cho người thất nghiệp, vô gia cư kiếm sống. “Ginny.” Cô điều dưỡng tóc đỏ vẫy tay ra hiệu với Ginny. “Tôi nói nhanh một chuyện được không?” Cô ta kéo Ginny sang một bên và thì thầm rất khẽ. Tôi chỉ có thể nghe lõm bõm được mấy từ “kỳ lạ… cảnh sát.” “…cảnh sát?” Mắt Ginny mở to kinh ngạc. “…không biết… số…” Ginny lấy một mẩu giấy nhỏ rồi quay ra mỉm cười với tôi. Tôi nhe răng ra cười, hoàn toàn tê liệt vì hoảng sợ. Cảnh sát. Tôi quên mất vụ cảnh sát. Tôi đã bảo họ là Sadie bị nhân viên dưỡng lão sát hại. Những cô điều dưỡng thánh thiện đáng yêu nhường này. Tại sao tôi lại nói thế? Lúc ấy tôi đã nghĩ gì vậy? Tất cả là lỗi của Sadie. Không, không phải. Do lỗi của tôi. Lẽ ra tôi nên ngậm cái mồm bô bô của tôi lại. “Lara?” Ginny ngó tôi lo lắng. “Cô ổn chứ?” Cô ấy sắp bị buộc tội giết người mà không hề hay biết gì cả. Và tất cả là do tôi gây ra. Tôi sắp phá hủy sự nghiệp của mọi người ở đây, viện dưỡng lão sẽ bị đóng cửa và niêm phong, tất cả các cụ già sẽ không biết đi đâu… “Lara?” “Tôi ổn,” cuối cùng tôi cũng nói được, bằng một giọng khàn khàn. “Ổn mà. Nhưng tôi phải đi đây.” Chân tôi loạng choạng bước ra cửa. “Cám ơn cô rất nhiều. Tạm biệt.” *** Tôi đợi cho đến khi đã đi xuống đường và an toàn quay trở lại vỉa hè mới rút phắt điện thoại ra và tìm nhanh số của thanh tra James, cơ hồ bị chứng thở quá nhanh vì hoảng sợ. Lẽ ra tôi không bao giờ được đổ cho ai đó tội giết người. Tôi không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ làm điều đó một lần nữa. Tôi sẽ thú nhận mọi chuyện, xé vụn bản tường trình của tôi. “Văn phòng thanh tra James nghe.” Giọng dứt khoát của một người phụ nữ cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. “Ồ, xin chào.” Tôi cố nói nghe cho điềm tĩnh. “Tôi là Lara đây. Tôi có thể nói chuyện với thanh tra James hay cảnh sát Davies được không?” “Tôi e là họ đều bận ra ngoài đi trực rồi. Cô có nhắn gì không? Nếu có gì gấp…” “Vâng, rất, rất gấp. Đó là về một vụ giết người. Cô có thể làm ơn nói với thanh tra James là tôi vừa mới… nhận… ra.” “Nhận ra,” cô ta nhắc lại, rõ ràng là đang ghi lại. “Vâng. Về bản tường trình của tôi. Một điểm quan trọng.” “Tôi nghĩ cô nên nói chuyện riêng với thanh tra James…” “Không! Chuyện này không thể đợi được! Cô phải nói với ông ấy rằng không phải các cô điều dưỡng đã giết bà dì của tôi. Họ chẳng làm gì cả, họ rất tuyệt vời, và tất cả chỉ là một sai lầm khủng khiếp, và… ờ… chuyện là…” Tôi đang chuẩn bị tinh thần để nhẫn nhục chịu đựng và thừa nhận tôi đã phịa ra toàn bộ câu chuyện… thì đột nhiên phải ngừng lại gấp bởi một ý nghĩ khủng khiếp. Tôi không thể thú nhận mọi chuyện. Tôi không thể thú nhận là đã dựng lên toàn bộ câu chuyện. Họ sẽ ngay lập tức tiếp tục tiến hành lễ tang. “Vâng?” người phụ nữ nói một cách kiên nhẫn. “Tôi… ừm… chuyện là…” Đầu óc tôi đang thực hiện cú lật đúp cố tìm ra giải pháp sao cho vừa trung thực lại vừa kéo dài thời gian cho Sadie. Nhưng tôi không tìm ra được giải pháp nào. Không có giải pháp nào cả. Và một phút nữa thôi người phụ nữ đó sẽ chấm dứt sự chờ đợi và sẽ dập điện thoại… tôi phải nói gì đó… Tôi cần một chuyện đánh lạc hướng. Chỉ để họ sao nhãng đi một thời gian ngắn. Trong lúc tôi đi tìm chuỗi hạt. “Đó là một người khác,” tôi thốt ra. “Một… người đàn ông. Chính hắn mới là người tôi nghe lỏm thấy trong quán rượu. Lúc trước tôi nhầm. Hắn có chòm râu dê tết đuôi sam,” tôi nói thêm hú họa. “Và một vết sẹo trên má. Giờ thì tôi nhớ ra rõ mồn một rồi.” Họ sẽ chẳng bao giờ tìm thấy một gã có chòm râu dê tết đuôi sam và một vết sẹo trên má. Chúng tôi an toàn rồi. Trong lúc này. “Một người đàn ông có chòm râu dê tết đuôi sam…” Người phụ nữ đó nói nghe như thể đang cố bắt kịp. “Và một vết sẹo.” “Và, tôi xin lỗi, người đàn ông này bị cho là đã làm gì vậy?” “Giết bà dì của tôi! Tôi đã tường trình nhưng có chỗ nhầm lẫn. Vì vậy nếu cô có thể hủy bản tường trình đó đi…” Một khoảng ngừng khá lâu - rồi người phụ nữ đó nói. “Thưa cô, chúng tôi không thể đơn giản hủy bỏ các bản tường trình được. Tôi nghĩ có lẽ bản thân thanh tra James sẽ muốn nói chuyện với cô.” Ôi Chúa ơi. Vấn đề là tôi thật sự, thật sự không muốn nói chuyện với thanh tra James. “Được.” Tôi cố nói nghe sao cho vui vẻ. “Không hề gì. Miễn là ông ấy hiểu, dứt khoát là không phải các điều dưỡng viên đã làm việc đó. Liệu cô có thể viết lại lời nhắn đó vào một mẩu giấy nhớ hoặc gì đó được không? ‘Các điều dưỡng viên đã không làm việc đó’.” “Các điều dưỡng viên đã không làm việc đó,” cô ta nhắc lại vẻ ngờ vực. “Chính xác. Bằng ba chữ hoa. Và đặt lên bàn ông ấy.” Một khoảng ngừng nữa, thậm chí còn lâu hơn. Rồi người phụ nữ đó hỏi, “Tôi có thể biết tên cô là gì không?” “Lara Lington. Ông ấy biết tôi là ai.” “Tôi chắc là ông ấy biết. Như tôi đã nói, cô Lington ạ, tôi chắc là thanh tra James sẽ liên lạc.” Tôi bấm tắt máy và đi xuôi con đường, chân tôi bủn rủn. Tôi nghĩ là mình cứ thản nhiên mà thoát khỏi chuyện này. Nhưng nói thật là tôi đứng ngồi không yên. *** Hai tiếng sau, tôi không chỉ đứng ngồi không yên. Tôi kiệt sức. Thật ra là tôi đang hình thành một quan niệm hoàn toàn mới và chán chường về người dân Anh quốc. Việc gọi điện cho những người trong danh sách và hỏi xem họ có mua chuỗi hạt không nghe thì có vẻ như là một dự án dễ dàng. Nghe thì có vẻ đơn giản và không có gì phức tạp, cho đến khi người ta thực sự bắt tay vào việc. Tôi cảm tưởng mình có thể viết cả một cuốn sách về bản tính con người, và nó sẽ có tên là: Con người thật sự không thích giúp đỡ. Trước hết là họ muốn biết làm sao mà bạn có tên và số điện thoại của họ. Sau đó, khi bạn đề cập đến từ “xổ số” thì họ muốn biết họ giành được cái gì và thậm chí gọi đức ông chồng ầm ĩ lên, “Darren, chúng ta trúng xổ số rồi!” Khi bạn vội vã bảo họ là “Cô không trúng giải gì cả,” thì ngay lập tức họ chuyển sang trạng thái ngờ vực. Rồi khi bạn đề cập đến chuyện họ đã mua cái gì tại buổi bán đồ cũ thì họ thậm chí còn nghi ngờ hơn nữa. Họ tin là bạn đang cố bán cho họ thứ gì đó, hoặc ăn trộm thông tin thẻ tín dụng của họ bằng ngoại cảm. Tới số điện thoại thứ ba tôi gọi thử thì có một gã ở bên ngoài nói chòi vào, “Tôi đã nghe nói về chuyện này rồi. Họ gọi cho cô và dụ cô nói chuyện. Đó là một trò bịp trên mạng. Dập máy đi, Tina.” Sao lại có thể là một trò bịp trên mạng được? Tôi đã muốn hét lên. Chúng ta đâu có ở trên mạng. Tới giờ chỉ có một người phụ nữ có vẻ thiết tha muốn giúp đỡ: Eileen Roberts. Và thực ra bà ta là một nỗi phiền phức khủng khiếp vì bà ta giữ tôi trên máy tận mười phút, kể về tất cả những món bà ta đã mua tại buổi bán đồ cũ và nói thật là đáng tiếc quá rồi tôi có nghĩ tới làm một chuỗi hạt khác thay thế không vì có một cửa hàng bán chuỗi hạt rất tuyệt ở Bromley? Ặc. Tôi xoa vai, vốn đang nóng bừng nên vì bị áp vào chiếc điện thoại, và đếm những cái tên viết nguệch ngoạc trong danh sách. Hai mươi ba. Còn phải gọi bốn mươi bốn người nữa. Thật là một ý tưởng chết tiệt. Tôi sẽ không bao giờ đi tìm cái chuỗi hạt ngớ ngẩn đó nữa. Tôi uốn lưng và gấp tờ danh sách lại cất vào túi xách. Mai tôi sẽ gọi nốt những số còn lại. Có lẽ vậy. Tôi đi vào bếp, rót cho mình một cốc rượu và cho lasagne vào lò thì giọng cô ta lại vang lên, “Cô đã tìm thấy chuỗi hạt của tôi chưa?” Tôi giật nẩy người, va đầu vào cửa lò nướng, rồi ngước lên. Sadie đang ngồi trên bậu cửa sổ mở. “Mỗi lần xuất hiện thì báo trước cho tôi một cái!” tôi kêu toáng lên. “Mà cô đã ở đâu thế hả? Sao đột nhiên lại bỏ rơi tôi?” “Chỗ đó chết chóc lắm.” Cô hếch cằm. “Toàn người già. Tôi phải biến.” Cô nói nhẹ nhàng, nhưng tôi có thể nói là cô sợ chết khiếp khi phải quay lại đó. Chắc đó là lý do tại sao cô biến mất lâu thế. “Cô đã già rồi,” tôi nhắc cô. “Cô là người già nhất ở đó. Nhìn đi, cô đây này!” Tôi thò tay vào túi áo khoác rút ra tấm hình của cô, nhăn nheo và tóc bạc phơ. Tôi thấy một thoáng cau có cực kỳ ngắn ngủi trên mặt Sadie trước khi cô liếc vội tấm ảnh một cái đầy vẻ khinh miệt. “Đó không phải là tôi.” “Là cô! Một cô điều dưỡng viên tại viện dưỡng lão đã đưa nó cho tôi, cô ấy bảo đây là cô vào hôm sinh nhật tròn 105 tuổi! Cô phải tự hào chứ! Cô được nhận điện chúc mừng của Nữ hoàng và mọi thứ…” “Ý tôi là, đó không phải là tôi. Tôi chưa bao giờ cảm thấy như thế. Không ai cảm thấy như vậy ở bên trong. Đây mới là điều tôi đã cảm thấy.” Cô ta vươn tay ra. “Như thế này. Một cô gái độ tuổi hai mươi như tôi. Suốt cả cuộc đời. Cái bên ngoài chỉ là… lớp sơn phủ.” “Ờ, nhưng dù sao thì lẽ ra cô nên báo tôi trước khi bỏ đi chứ. Cô bỏ mặc tôi đơn thương độc mã!” “Thế cô đã lấy được chuỗi hạt chưa? Cô có nó rồi chứ?” Khuôn mặt Sadie sáng lên vì hy vọng và tôi không khỏi nhăn mặt. “Xin lỗi. Họ có cái hộp đựng đồ của cô nhưng chuỗi hạt hình con chuồn chuồn thì không có trong đó. Không ai biết nó đã biến đi đâu. Tôi thật sự xin lỗi, Sadie.” Tôi chuẩn bị tinh thần đón nhận cơn tam bành, nữ thần báo thù sẽ gầm lên… nhưng không thấy gì cả. Cô ta chỉ hơi lập lòe, như thể có ai đó hạ điện áp xuống vậy. “Nhưng tôi vẫn đang tiếp tục tìm hiểu,” tôi nói thêm. “Tôi đang gọi cho tất cả mọi người đã tới dự buổi bán đồ cũ đó, xem có ai mua nó không. Tôi đã gọi điện cả buổi chiều nay. Thực sự là khá vất vả,” tôi nói thêm. “Khá tốn sức.” Tôi chờ đợi chút lòng biết ơn từ Sadie vì điều này. Một lời nói ngắn ngủi tử tế khen tôi đã thông minh đến thế nào và cô ta đánh giá cao nỗ lực của tôi ra sao. Nhưng cô ta chỉ thở dài sốt ruột và đi mất, xuyên qua bức tường. “Không cần phải cảm ơn tôi đâu,” tôi kêu với theo cô. Tôi đi ra phòng khách và vừa bật được mấy kênh ti vi thì cô lại hiện ra. Có vẻ như cô đã phấn chấn lên rất nhiều. “Cô sống với mấy người rất đặc biệt! Có một người đàn ông ở trên tầng đang nằm trên một cái máy, rên ư ử.” “Gì cơ?” Tôi nhìn cô ta chằm chằm. “Sadie, cô không được do thám hàng xóm của tôi!” “ ‘Lắc bốt nào’[1] nghĩa là sao?” cô hỏi, phớt lờ câu nói của tôi. “Cô nàng trên vô tuyến đang hát thế. Nghe như nói mớ ấy.” [1] Nguyên văn, “Shake your booty”, tiếng lóng nghĩa là “Lắc mông nào”. Từ “booty” (mông tiếng lóng của những năm cuối thế kỷ hai mươi) nghe na ná như từ “boot” (giày bốt), khiến Sadie hiểu lầm. “Nó có nghĩa là… nhảy. Bốc lên.” “Nhưng tại sao lại là bốt?” Trông cô vẫn chưa hiểu ra. “Có phải là vẫy giày không?” “Đương nhiên là không phải! Booty là cái…” Tôi đứng dậy và vỗ nhẹ vào mông mình. “Cô nhảy như thế này này.” Tôi thực hiện mấy động tác nhảy “đường phố” rồi ngước lên thì thấy Sadie đang cười khúc khích. “Trông cô cứ như đang bị co giật ấy! Đó không phải là nhảy!” “Đó là nhảy hiện đại.” Tôi sừng sộ nhìn cô và ngồi xuống. Tình cờ là tôi hơi nhạy cảm một chút với khả năng nhảy nhót của mình. Tôi tợp một ngụm vang và nhìn cô ta đầy vẻ chê trách. Cô ta đang chú mục vào cái ti vi, mở to mắt xem Những người khu phố Đông. “Cái gì đây?” “Những người khu phố Đông. Đó là một chương trình ti vi.” “Tại sao tất cả bọn họ lại đều nổi đóa lên với nhau vậy?” “Đâu biết. Lúc nào họ chẳng thế.” Tôi lại tợp ngụm nữa. Tôi không thể tin nổi là tôi đang giải thích phim Những người khu phố Đông và cụm từ “lắc mông nào” cho bà dì đã chết của mình. Chắc chắn là lẽ ra chúng tôi phải nói chuyện gì nghiêm túc hơn chứ? “Này, Sadie… cô là gì thế nhỉ?” Tôi buột miệng hỏi, tắt phụt ti vi đi. “Ý cô là sao, tôi là cái gì ấy hả?” Cô nói nghe có vẻ bị xúc phạm. “Tôi là một cô gái. Cũng giống như cô ấy.” “Một cô gái đã chết,” tôi chỉ ra. “Nên chính xác thì không giống y như tôi.” “Cô không cần phải nhắc,” cô nói lạnh nhạt. Tôi nhìn cô chỉnh đốn lại tư thế trên mép ghế sofa, rõ ràng là đang cố làm ra vẻ tự nhiên mặc dù trọng lượng bằng không. “Cô có quyền năng đặc biệt kiểu siêu nhân không?” tôi chuyển chiến thuật. “Cô có thể tạo ra lửa không? Hoặc kéo mình ra thật mỏng?” “Không.” Cô có vẻ bực mình. “Mà tôi vốn mỏng rồi.” “Cô có một kẻ thù nào phải đánh bại không vậy? Giống như Buffy ấy?” “Buffy là ai?” “Khắc tinh của ma cà rồng,” tôi giải thích. “Cô ta là nhân vật trong phim, cô ta chiến đấu với bọn quỷ dữ và ma cà rồng…” “Đừng có lố bịch,” cô gắt gỏng ngắt lời tôi. “Làm gì có ma cà rồng.” “Ờ, cũng làm gì có hồn ma đâu!” tôi vặn lại. “Mà chuyện này đâu có lố bịch! Cô không biết gì sao? Hầu hết hồn ma đều trở lại để chiến đấu với những lực lượng hắc ám hiểm ác, hoặc dẫn con người tới ánh sáng hoặc đại loại như thế. Họ làm việc tích cực. Đâu chỉ ngồi quanh quẩn xó nhà xem ti vi.” Sadie nhún vai, như thể muốn nói, “Tôi chẳng bận tâm.” Tôi nhấp một ngụm vang, nghĩ nát óc. Rõ ràng là cô ta không ở đây để cứu thế giới khỏi những lực lượng hắc ám. Có lẽ cô ta sẽ giúp soi rọi lên cảnh ngộ khốn khổ của loài người hay tìm ra ý nghĩa của cuộc đời hoặc đại loại thế. Có lẽ tôi phải học hỏi cô ta. “Thế, cô đã sống qua cả thế kỷ hai mươi,” tôi đánh bạo hỏi. “Điều này khá thú vị. Winson Churchill… trông… ờ… thế nào? Hay John Kennedy! Cô có nghĩ là ông ấy thực sự bị Lee Harvey Oswald giết không?” Sadie nhìn tôi như thể tôi là đứa đầu to nhưng óc bằng quả nho vậy. “Làm sao tôi biết được.” “Bởi vì!” tôi chống chế. “Bởi vì cô sống qua thời đó! Cuộc sống trong Thế chiến II thì như thế nào nhỉ?” Trước sự ngạc nhiên của tôi, trông Sadie khá đờ đẫn. “Cô không nhớ sao?” tôi hỏi vẻ hoài nghi. “Đương nhiên là tôi nhớ.” Cô ta lấy lại được bình tĩnh. “Nó lạnh và ảm đạm và bạn bè bị giết, và tôi chẳng muốn nghĩ về nó.” Cô ta nói dứt khoát - nhưng chút ngập ngừng đó đã khơi lên sự tò mò trong tôi. “Cô có nhớ được cả cuộc đời mình không?” tôi thận trọng hỏi. Hẳn cô ta phải có những ký ức trải dài qua hơn một trăm năm chứ. Làm thế quái nào cô ta có thể nhớ được tất cả những chuyện đó? “Nó như là… một giấc mơ,” Sadie thì thầm, gần như với chính mình. “Một phần chỉ lờ mờ.” Cô ta xoắn cái váy quanh một ngón tay, vẻ mặt xa xăm. “Tôi nhớ mọi chuyện cần nhớ,” cuối cùng cô ta nói vậy. “Cô chọn chuyện để nhớ,” tôi khơi gợi. “Tôi không nói vậy.” Mắt cô lóe lên một chút cảm xúc không hiểu được và cô quay đi tránh cái nhìn của tôi như thể để kết thúc cuộc trò chuyện. Cô đi tới trước bệ lò sưởi và ngắm nghía bức ảnh của tôi. Đó là một dịch vụ du lịch ở bảo tàng sáp Madame Tussauds, chụp tôi cười toe toét bên cạnh tượng sáp Brad Pitt. “Đây là bồ cô hả?” cô quay lại. “Tôi ước là vậy,” tôi nói mỉa mai. “Cô không có một anh bồ nào sao?”Giọng cô có vẻ thương hại tôi, tôi thấy hơi bị chạm tự ái. “Cách đây mấy tuần tôi vẫn còn anh bạn trai tên là Josh. Nhưng kết thúc rồi. Nên… hiện giờ tôi một mình.” Sadie nhìn tôi vẻ hy vọng. “Sao cô không tìm một anh bồ khác?” “Vì tôi không muốn có một anh bồ khác!” tôi nói, bực tức. “Tôi chưa sẵn sàng!” “Sao chưa?” Cô có vẻ không hiểu. “Vì tôi đã yêu anh ta! Và điều đó thật là bi thảm! Anh ta là người bạn tâm giao của tôi, chúng tôi rất hợp nhau…” “Thế thì tại sao anh ta lại chia tay?” “Tôi không biết. Đơn giản là tôi không biết! Ít ra là tôi cũng có giả thiết này… ” giọng tôi nhỏ dần, vỡ ra. Giờ nhắc đến Josh sao vẫn đau đớn thế. Nhưng mặt khác, có ai đó mới tinh để trút bầu tâm sự cũng khá là nhẹ nhõm. “OK. Nói tôi nghe cô nghĩ gì.” Tôi hất văng đôi giày của mình ra, ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa và ngả người về phía Sadie. “Chúng tôi đang cặp với nhau và mọi chuyện đang rất tuyệt vời…” “Anh ta có đẹp trai không?” cô cắt ngang. “Đương nhiên là anh ấy đẹp trai!” Tôi lôi điện thoại ra, tìm cái ảnh ăn ảnh nhất của anh và nghiêng máy ra cho cô ta xem. “Anh ấy đây.” “Ừm.” Cô gật đầu tỏ ý bảo tàm tạm. Ừm ư! Cô ta chỉ làm được có vậy sao? Josh cực kỳ ưa nhìn kia mà, dứt khoát là vậy, và đấy không phải là do tôi thiên vị đâu. “Chúng tôi gặp nhau tại một bữa tiệc lửa trại. Anh ấy làm bên quảng cáo IT.” Tôi cuộn màn hình chuyển qua những ảnh khác. “Chúng tôi ăn ý ngay từ đầu, cô biết thế là sao không? Chúng tôi thường trò chuyện thâu đêm.” “Chán chết.” Sadie nhăn mũi. “Tôi thà đánh bạc cả đêm còn hơn.” “Lúc đó chúng tôi đang tìm hiểu nhau,” tôi nói, ném cho cô ta một ánh nhìn khó chịu. “Như ta vẫn làm khi yêu nhau.” “Hai người có đi nhảy không?” “Thỉnh thoảng!” tôi nói sốt ruột. “Đó không phải vấn đề! Vấn đề là chúng tôi là một cặp hoàn hảo. Chúng tôi nói chuyện về tất cả mọi thứ. Chúng tôi chỉ nghĩ đến nhau mà thôi. Tôi thành thực nghĩ rằng anh là người tôi sẽ lấy. Nhưng rồi…” tôi ngừng lại khi suy nghĩ của tôi lại đau đớn hướng về chuyện cũ. “Ờ, có hai chuyện đã xảy ra. Trước hết là có một lần tôi… tôi đã làm một việc sai lầm. Khi chúng tôi đi qua một cửa hàng trang sức thì tôi bảo, ‘Kia là cái nhẫn anh có thể mua cho em.’ Thật ra tôi đùa thôi. Nhưng có lẽ tôi đã khiến anh ấy sợ chết khiếp. Rồi, hai tuần sau một người bạn của anh ấy chia tay với mối tình lâu năm. Chuyện đó giống như là một cơn sốc lan tràn ra cả nhóm. Sự ràng buộc làm họ tổn thương và không ai có thể đương đầu với chuyện đó, thế là họ đồng loạt bỏ chạy. Rồi đột nhiên Josh… quay lưng. Rồi anh ấy chia tay tôi, và anh ấy thậm chí còn không thèm nói chuyện về việc đó.” Tôi nhắm mắt lại khi những ký ức đau đớn bắt đầu nổi lên. Chuyện đó quả là sốc. Anh ta đã đá tôi bằng email. Bằng email. “Vấn đề là, tôi biết anh ấy vẫn quan tâm đến tôi.” Tôi cắn môi. “Ý tôi là, chính việc anh ấy không nói chuyện chứng tỏ điều đó! Anh ấy sợ, hoặc anh ấy chạy trốn, hoặc có một lý do nào khác mà tôi không biết… Nhưng tôi thấy bất lực.” Tôi cảm thấy những giọt nước mắt mấp mé bờ mi. “Tôi phải làm gì để sửa chữa nếu anh ấy không chịu nói về nó? Làm sao tôi có thể làm cho mọi chuyện tốt đẹp lên nếu tôi không biết anh ấy đang nghĩ gì? Ý tôi muốn hỏi là cô nghĩ sao?” Im lặng. Tôi ngước lên thì thấy Sadie đang ngồi mắt nhắm nghiền, ngân nga khe khẽ. “Sadie? Sadie?” “Ôi!” Cô chớp mắt nhìn tôi. “Xin lỗi, tôi hay có thói quen mê man khi người ta lải nhải.” Lải nhải? “Tôi không ‘lải nhài’!” tôi nói phẫn nộ. “Tôi đang kể cho cô nghe về mối quan hệ của tôi!” Sadie nhìn tôi chăm chút. “Cô nghiêm túc khủng khiếp, phải vậy không?” cô nói. “Không, đâu có,” tôi cãi ngay. “Thế nghĩa là sao?” “Hồi tôi bằng tuổi cô, nếu một anh chàng cư xử tồi, người ta chỉ đơn giản là gạch tên anh ta ra khỏi thiệp khiêu vũ[1] của mình thôi.” [1] Nguyên văn “dance card”: vào thập niên hai mươi, những cô gái đi dự tiệc đều có một tấm thiệp, chàng nào muốn nhảy với cô thì ghi danh, theo thứ tự. “Ừ, được đấy.” Tôi cố nói sao cho không có vẻ kẻ cả. “Chuyện này hơi nghiêm túc hơn thẻ khiêu vũ một chút. Chúng tôi sâu sắc hơn khiêu vũ một chút.” “Cô bạn thân tên Bunty của tôi bị gã bạn trai tên Christopher đối xử tệ vào đêm giao thừa. Cô biết không, trên taxi.” Sadie mở to mắt. “Nhưng cô ấy hầu như không khóc, thoa lại phấn trên mũi và tiếp tục chiến! Cô ấy đã đính hôn trước lễ Phục sinh!” “Chiến?” Tôi không nén được vẻ khinh thị trong giọng nói của mình. “Đấy là thái độ của các cô đối với đàn ông hả? Chiến?” “Có gì sai đâu?” “Thế còn những mối quan hệ ổn định đứng đắn thì sao? Còn lời cam kết thì sao?” Trông Sadie có vẻ không hiểu gì cả. “Sao lúc nào cô cũng nhắc tới cam kết thế? Cô muốn nói là bị đưa vào trại tâm thần hả?” “Không!” Tôi cố giữ kiên nhẫn. “Ý tôi là… Nghe này, cô đã từng kết hôn chưa?” Sadie nhún vai. “ Tôi đã kết hôn một thời gian ngắn. Chúng tôi cãi vã quá nhiều. Quá mệt mỏi, và người này bắt đầu tự hỏi sao lúc trước lại thích người kia. Thế là tôi bỏ anh ta. Tôi đi ra nước ngoài, tới phương Đông. Đó là vào năm 1933. Anh ta ly dị tôi hồi chiến tranh. Viện cớ là tôi ngoại tình,” cô ta hoan hỉ nói thêm, “nhưng mọi người đều quẫn trí đến mức chả ai buồn nghĩ đến vụ scandal này lúc đó.” Trong bếp, cái bếp lò kêu “phing” một phát báo hiệu món lasagne đã sẵn sàng. Tôi đi ra, đầu ong lên với những thông tin mới. Sadie đã li dị. Bà đã đi lăng nhăng. Bà đã sống ở “phương Đông”, dù đó có là nơi nào đi nữa. “Ý cô là châu Á?” Tôi lấy lasagne ra và đổ một ít salad lên đĩa, “Vì ngày nay chúng tôi gọi nó như vậy. Và, tiện đây nói luôn, chúng tôi nỗ lực xây đắp các mối quan hệ của mình.” “Nỗ lực ư?” Sadie nhăn mũi. “Chuyện đó nghe chẳng có vẻ thú vị gì cả. Có lẽ chính vì thế mà cô và anh ta tan vỡ.” “Không phải thế!” Tôi cảm thấy muốn tát cô một cái, cô thật khiến người khác bực mình. Cô không hiểu gì cả. “Hãy Tin Tưởng Ở Chúng Tôi,” cô đọc to cái chữ trên cái bao bì đựng món lasagne của tôi. “Nó có nghĩa là gì?” “Có nghĩa là nó ít chất béo,” tôi nói, hơi miễn cưỡng, chờ nghe bài thuyết giáo mẹ thường xuyên rao giảng cho tôi về những loại thực phẩm ăn kiêng và rằng vóc dáng của tôi hoàn toàn bình thường, chẳng qua là các cô gái thời nay quá ám ảnh về cân nặng. “Ồ, cô đang ăn kiêng.” Mắt Sadie sáng lên. “Cô nên theo chế độ ăn kiêng của Hollywood ấy. Chẳng ăn gì ngoài tám quả nho mỗi ngày, cà phê đen và một quả trứng luộc. Và nhiều thuốc lá. Tôi áp dụng trong một tháng là sút cân thật. Một cô gái trong làng thề cô ta đã uống thuốc giảm cân bằng sán,” cô nói thêm khi hồi tưởng lại. “Nhưng cô ta không kể cho chúng tôi hay cô ta lấy nó ở đâu.” Tôi tròn mắt nhìn cô, cảm thấy hơi ghê tởm. “Thuốc giảm cân bằng sán ư?” “Cô biết đấy, nó sẽ xơi hết toàn bộ thức ăn bên trong. Ý tưởng kỳ diệu.” Tôi ngồi xuống nhìn vào món lasagne nhưng tôi chẳng còn đói nữa. Một phần là vì những hình ảnh tưởng tượng về thuốc giảm cân bằng sán đang ngự trong đầu tôi. Phần vì lâu lắm rồi tôi chưa từng nói chuyện về Josh cởi mở đến thế. Tôi cảm thấy bị khuấy đảo và thất vọng. “Giá tôi có thể nói chuyện với anh ấy.” Tôi xiên một lát dưa chuột và nhìn nó đau khổ. “Giá tôi có thể biết trong đầu anh ấy nghĩ gì. Nhưng anh ấy sẽ không nhận điện thoại của tôi đâu, anh ấy sẽ không gặp…” “Lại nói nữa à?” Trông Sadie kinh hoàng. “Làm sao cô quên được nếu cô cứ nói về anh ta mãi thế? Cưng à, khi có chuyện trục trặc trong đời, đây là điều cô cần làm,” cô nói giọng hiểu biết. “Hãy ngẩng cao đầu lên, cười mê hồn vào, pha cho mình một ly cocktail nhỏ… và đi chơi.” “Chuyện không đơn giản như vậy,” tôi phẫn uất. “Và tôi không muốn quên anh ấy. Một số người trong chúng ta có trái tim, cô biết đấy. Một số sẽ không từ bỏ tình yêu đích thực. Một số…” Tôi chợt nhận thấy Sadie đã nhắm mắt lại và cô ta ngân nga. Hãy tin là tôi bị con ma đồng bóng nhất thế giới theo ám. Lúc thì la hét làm tôi đinh tai nhức óc, lúc lại buông những lời bình phẩm xúc phạm, lúc nữa lại nhìn trộm hàng xóm của tôi… Tôi ngoạm một miếng lasagne và nhai một cách cáu kỉnh. Tôi tự hỏi cô còn thấy cái gì nữa trong căn hộ của gã hàng xóm. Có lẽ tôi có thể bảo cô đi xem trộm cái gã tầng trên đó khi anh ta gây ồn ào huyên náo, xem thật sự anh ta đang làm gì… Đợi đã. Ôi Chúa ơi. Tôi suýt chết nghẹn. Không hề báo trước, một ý tưởng mới lóe lên trong đầu tôi. Một kế hoạch trọn vẹn, cực kì thông minh. Cái kế hoạch sẽ giải quyết mọi chuyện. Sadie có thể theo dõi Josh. Cô có thể vào phòng anh. Cô có thể nghe được những cuộc nói chuyện của anh. Cô có thể tìm ra anh nghĩ về mọi chuyện như thế nào và kể lại cho tôi, và bằng cách nào đó tôi có thể khám phá ra vấn đề trục trặc giữa chúng tôi và giải quyết nó… Đây là câu trả lời. Nó đây rồi. Đây là lí do tại sao cô ta được đưa đến với tôi. “Sadie!” Tôi đứng phắt dậy, được tiếp sức bởi một lượng adrenaline gây chóng mặt. “Tôi hiểu ra rồi! Tôi biết tại sao cô lại có mặt ở đây! Đó là để giúp tôi và Josh quay lại với nhau!” “Không phải thế,” Sadie phản đối ngay tắp lự. “Đó là để lấy lại chuỗi hạt của tôi.” “Cô không thể chỉ tới đây vì một chuỗi hạt cũ kỹ rẻ tiền như thế.” Tôi làm cử chỉ bác bỏ. “Có lẽ lý do thực sự là cô được cử tới đây để giúp tôi! Đó là lý do tại sao cô được phái đi!” “Tôi không được phái đi!” Sadie có vẻ bị xúc phạm ghê gớm bởi ý tưởng đó. “Và chuỗi hạt của tôi không rẻ tiền! Và tôi không muốn giúp cô. Cô mới là người phải giúp tôi.” “Ai bảo thế? Tôi cá cô là thiên thần hộ mệnh của tôi.” Tôi đang đi quá xa rồi. “Tôi cá là cô được phái xuống trái đất để chỉ cho tôi thấy rằng thật ra cuộc đời tôi thực sự tuyệt vời, giống như trong phim ấy.” Sadie nhìn tôi im lặng trong một lúc, rồi ngó quanh cái bếp. “Tôi không nghĩ cuộc sống của cô tuyệt vời,” cô nói. “Tôi nghĩ nó khá là buồn tẻ. Và kiểu tóc của cô xấu chết.” Tôi trừng mắt nhìn cô giận dữ. “Cô là cái đồ thiên thần hộ mệnh vứt đi!” “Tôi không phải là thiên thần hộ mệnh!” cô phản bác. “Làm sao cô biết được?” tôi siết chặt ngực mình cả quyết. “Tôi đang có một cảm giác huyền bí mãnh liệt là cô ở đây để giúp tôi quay lại với Josh. Thần linh đang bảo tôi thế.” “Ờ, tôi cũng đang có một cảm giác huyền bí mãnh liệt là tôi không có nhiệm vụ giúp cô quay lại với Josh,” cô lập tức vặn lại. “Thần linh đang bảo tôi vậy.” Cô láo xược quá. Cô thì biết gì về thần linh chứ? Cô có phải là kẻ nhìn thấy các hồn ma đâu? “Ờ, tôi là người sống, nên tôi là sếp,” tôi nói cắn cảu. “Và tôi bảo cô có nhiệm vụ là phải giúp tôi. Nếu không, có lẽ tôi sẽ không có thời gian để tìm chuỗi hạt cho cô đâu.” Tôi không định nói toạc móng heo ra như thế. Nhưng cô bắt tôi phải làm vậy vì tỏ ra quá ích kỷ. Thật tình là tôi nghĩ thế. Cô nên sẵn lòng giúp đỡ chắt gái của mình mới đúng. Mắt Sadie lóe lên giận dữ nhìn tôi, nhưng tôi có thể thấy cô biết mình đã bị nắm thóp. “Được lắm,” cuối cùng cô nói, và đôi vai gầy của cô nhô lên trong một tiếng thở dài sườn sượt giả vờ. “Đó là một ý tưởng kinh khủng, nhưng e là tôi chẳng có lựa chọn nào khác. Cô muốn làm gì hả?”