Hồn Ma Khốn Kiếp, Em Yêu Anh
Chương 10
"Sao em không lên?"
"Nhà em ở hướng này mà, anh quay xe lại em sẽ lên."
Anh trọc đầu thấy không ổn nhảy vào phụ giúp đại ca.
"Trời hơi nóng, ở gần đây có quán bar chúng ta vào đó uống gì đã."
Đan Tâm suy nghĩ không biết mấy ông anh này có phải thiếu não hay không, tháng 11 nóng cái gì, có đầu anh nóng á. Lí do này cũng đem ra lừa người được.
Anh đầu đinh không đợi được nữa, chụp tay Đan Tâm muốn lôi lên xe, ai ngờ:
"Ai nha, anh làm em đau đó."
Giọng nói này đặc biệt làm ba anh chàng thấy ngứa tai, tiếng nói ngọt như mật, nũng nịu như mấy cô em đi nhảy ở vũ trường mà bọn họ hay lui tới. Chưa tới hai giây cô em này đã chuyển từ gái ngoan sang dân chơi sành điệu rồi.
Lâm Thiên Vũ hóa đá tập hai, lật mặt như lật sách, có năng khiếu làm diễn viên. Lúc đầu hắn còn thấy lo lắng còn bây giờ........ một chút cũng không, nhìn giống như cô đang lừa ba anh chàng này hơn là cô bị ba anh chàng này lừa.
Anh trí thức nói lời dễ nghe.
"Em lên đây đi, đi uống nước rồi về."
"Trời tối rồi em không đi đâu, ba anh thấy nóng thì cứ đi uống nước không cần để ý tới em, em tự về được rồi."
Nói xong Đan Tâm đi thẳng, không đùa nữa bây gờ muốn đánh thì cô cũng chiều. Nhìn mặt Lâm Thiên Vũ mà xem âm âm u u như có bão, hồn ma đẹp trai lúc nỗi giận sẽ như thế nào nhỉ? Cô cũng không muốn nếm thử, người thường ngày ôn hòa lúc nỗi bão là đáng sợ nhất.
Anh trọc đầu thấy tình hình đi lệch kế hoạch đuổi theo giữ tay cô lại, nụ cười khả ố.
"Em gái, ba anh nãy giờ nói với em tốn nước bọt như thế em cũng phải cho ba anh uống chút gì chứ, đâu thể dễ dàng bỏ đi được."
Đan Tâm nhìn móng vuốt của anh trọc đầu cầm cổ tay mình có chút ngứa mắt. Dễ dàng lật tay lại cầm lấy cổ tay anh đầu trọc. Yên tâm lực tay của cô "rất nhẹ", mười ba năm luyện karate lực tay của cô chỉ có thể làm trật tay, bong gân "chút xíu" thôi.
"A......"
Anh đầu trọc kêu lên đau đớn, cầm lấy cổ tay mà Đan Tâm mới buôn ra. Mẹ kiếp con bé này mảnh mai thế này mà lại biết võ, lực tay còn mạnh hơn cả hắn.
Anh đầu đinh nhìn đồng bọn bị đau nhảy ra tương trợ, thề sẽ đem cô em này ăn sạch sẽ.
Cô ghét nhất ánh mắt trần trụi của anh chàng này, chân nhất lên luồng qua háng anh đầu đinh dừng lạ ở nơi có "tiểu đệ đệ" với một lực "vừa phải". Anh đầu đinh ăn đau ở chỗ hiểm, ôm lấy "tiểu đệ đệ" nhảy tưng tưng.
Lâm Thiên Vũ đứng xem kịch cười đến nỗi hai mắt cũng nheo lại, cô bé này thì ra là chân nhân bất lộ tướng.
Chỉ còn anh chàng trí thức, đàn em ra trận thất bại thảm hại, thân làm đại ca mà đứng đó là không được đâu, nhìn khắp cơ thể của ông anh này nơi đó là đáng đánh nhất.
Ông anh trí thức trước khi ra trận không quên gửi thư khiêu chiến mang đầy tính nhân văn sâu sắc.
"Em gái làm hai người bạn của anh thành ra thế này, em đi không được rồi. Anh cũng không thể nhìn thấy bạn bị đánh mà khoanh tay đứng nhìn, nếu anh có lỡ tay làm em bị thương đừng trách anh không thương hoa tiếc ngọc."
Đan Tâm khinh bỉ, thương hoa tiếc ngọc cái khỉ gì, đánh thì đánh đại cho rồi còn làm ra vẻ ta đây bị ép buộc mà chắc gì anh đã động được vào sợi tóc của tôi mà thương với không thương.
Đan Tâm nhìn ông anh trí thức hùng hổ tiến lại gần, nhẹ nhàng phô diễn một cú đá xoay người đẹp mắt đầy tính thường thức mĩ thuật.
"Bốp...."
Anh trí thức lãnh ngay cú đá vào mặt, chiếc kính giả cận trên mặt rơi xuống vỡ nát. khuôn mặt trí thức tàn tạ. Như thế này xem anh lần sau anh làm sao giả danh trí thức.
Đan Tâm nhàn nhã ngồi bắt chéo chân trên chiếc xe novor, lúc này nếu có thêm điếu thuốc trông Đan Tâm sẽ không khác gì chị hai của một băng nhóm xã hội đen nào đó.
"Em hôm nay chỉ là đánh xã giao, nếu còn tái diễn lại lần nữa hứa danh dự với ba anh. Lúc ba anh đi là hai chân khi về phải bò bằng bốn chân."
Đan Tâm trả lại xe cho ba anh chàng xấu số, ba người họ đi rồi cô mới thả tà áo dài xuống, lúc nãy đánh người vướng víu quá phải buộc lên, chỉnh lại trang phục trở thành thục nữ như lúc ban đầu.
Nhìn gương mặt đẹp trai ngốc xít của Lâm Thiên Vũ, Đan Tâm bật cười. Đèn đường chiếu vào làm cho cô và cỏ nụ cười kia bừng sáng in sâu vào đáy mắt Lâm Thiên Vũ, có cái gì đó dần thay đổi.
"Thiên Vũ anh làm sao vậy, giống như chưa bao giờ nhìn thấy con gái đánh nhau ấy."
Lâm Thiên Vũ đè nén cảm giác kì lạ không biết từ đâu đến, lườm Đan Tâm.
"Con gái đánh nhau tôi thấy nhiều rồi, chỉ duy con gái mặc áo dài mà đánh nhau thì chỉ có mình cô"
Đan Tâm cười khanh khách, nhặt chiếc ba lô ở dưới đất đeo lên vai,không còn sớm nữa về nhà thôi.
Có một chuyện Lâm Thiên Vũ muốn hỏi cô lâu rồi nhưng không có cơ hội, hôm nay có thể là cơ hội đó.
Lâm Thiên Vũ túm lấy tay phải Đan Tâm, mở lòng bàn tay cô ra soi dưới đèn đường, mấy hôm trước hắn để ý thấy trong lòng bàn tay cô có một vết sẹo hơi mờ là do dao cắt phải. Không thể là do trong lúc nấu ăn cắt trúng được.
"Vết sẹo này.... tại sao lại ở trên tay cô?"
Đan Tâm không đổi sắc mặt rút tay lại, không chỉ có hắn mà còn Thạch Thảo, Hùng, Dương Huy và cả mấy đứa bạn trong lớp cũng hỏi cô câu này, cô chưa bao giờ trả lời và hôm nay cũng thế. Nhưng Lâm Thiên Vũ đặc biệt hơn mấy người kia, có lẽ là do hắn ở chung nhà với cô hay vì một lí do nào khác cô cũng lười suy nghĩ. Có lẽ một ngày nào đó đẹp trời cô sẽ kể cho hắn nghe sau. Đan Tâm đi giật lùi, hướng mặt đối diện với hắn, nụ cười trên môi không đổi nhưng sao hắn thấy nó cô đơn và buồn đến thế. Đan Tâm mà trước giờ hắn thấy là người luôn vui vẻ, thông minh, tinh nghịch và cũng thật đáng yêu, chưa bao giờ có nụ cười làm hắn đau lòng thế này. Quá khứ của cô như thế nào để hôm nay trên môi phải mang nụ cười cô đơn kia.
"Thiên Vũ, lúc nào có tâm trạng tôi sẽ kể cho anh nghe, quá khứ ai cũng có nhưng không phải lúc nào cũng là một màu hồng hạnh phúc."
Khi đã nằm trên giường Lâm Thiên Vũ không tài nào ngủ được, gió lùa qua cửa sổ thổi vào lành lạnh, mỗi lần nhắm mắt lại đều thấy nụ cười đẹp như một thiên thần khi lần đầu cô gọi hắn là hồn ma đẹp trai. Không biết từ khi nào nụ cười đó đã in sâu vào trí nhớ rồi khảm vào tim hắn, cảm giác lạ lùng đó lại ùa về. Hắn đã từng yêu một lần cảm giác đó hắn biết nhưng hắn không nghỉ tới sẽ có một ngày hắn rung động trước cô bé này, có thể rung động hôm nay chỉ là nhất thời. Hắn không muốn dễ dàng yêu một người để rồi kết cục sẽ giống như hắn và Nghi Anh. Đan Tâm không giống Nghi Anh nhưng hắn chỉ là một hồn ma không có tương lai, không biết ngày trở về. Phát sinh loại tình cảm này với cô cũng chỉ đem lại đau buồn cho cô mà thôi. Mà chắc gì cô sẽ chấp nhận một hồn ma như hắn. Không sợ hắn, cho hắn ở lại đây là một chuyện yêu hắn lại là một chuyện hoàn toàn khác. Tốt nhất hắn không nên tự mình đa tình.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
39 chương
25 chương
37 chương
24 chương