Hồn Ma Che Dù

Chương 42 : Căn phòng ma nữ áo xanh?

Phòng của cô gái áo xanh? Đó là thứ gì vậy? Dư Bân đi ra bên ngoài, không ai trong chúng tôi biết nó là cái gì. Cũng chỉ có Dư bân mới có thể có kiến thức về những vấn đề này. Tôi hỏi anh ta: " nói nhanh lên, phòng cô gái áo xanh là chuyện gì xảy ra điều gì thế?" Dư Bân nói: "Theo truyền thuyết, Người ta nói rằng một cung nữ chưa lập gia đình bị vị hôn phu của cô ta phản bội, và bị giết hại và rồi cô ấy biến thành một con yêu quái có hàm răng đen xì. Mỗi đêm, cô ta sẽ cầm một chiếc gương trang điểm lại cách ăn mặc. Nếu người nào nhìn thấy người cô ấy mà không phải là vị hôn phu của cô ta, thì sẽ bị cô ta sẽ bị giết. " Đó là một cung nữ cổ đại. Nhưng mà, nó chỉ là một truyền thuyết mà thôi. Làm sao nó có thể liên quan đến vấn đề hiện tại của chúng tôi? Không đúng, tôi nghĩ thêm về nó một lần nữa, dường như có một cái gì, thứ gì đó cũng tương tự. Cũng là bị vị hôn phu phản bội, cũng cầm gương vào ban đêm và cũng giết người không phải là chồng mình. Ở ba điểm này, họ hoàn toàn giống nhau, và ma nữ kia cũng mặc áo xanh Chỉ cần một điều kiện đặc biệt được thỏa mãn, như vậy biến thành ma quỷ sẽ có thể là cùng một loại. Giống như ai đó rơi xuống nước và bị chết đuối, anh ta có thể trở thành một con ma nước. Một con ma nước không phải là một loại ma đặc biệt, cũng chỉ là cùng một loại mà thôi. Bây giờ ma nữ áo xanh trong phòng cũng vậy. Sau cái chết thảm của hoa khôi nương tử, thỏa mãn nhiều điều kiện kia, linh hồn cô trở nên xấu xa, trốn ở trong bàn trang điểm cũ, biến căn phòng chúng tôi ở thành phòng ma nữ áo xanh. Thực sự rất là đau đầu. Tôi hỏi Dư Bân xemg có cách nào để đối phó với cô ta không. Anh ta lắc đầu và nói không biết. Cũng đúng, mặc dù anh ta biết nhiều về ma quỷ, nhưng việc bắt ma như nào, anh ta cũng không quá giỏi. Tôi cũng không biết làm thế nào để đối phó với căn phòng ma nữ áo xanh. Là đốt đi cái bàn trang điểm cũ hay thắp hương trên mộ của hoa khôi nương tử kia? Không có cách nào để biết được. Nếu tôi làm không tốt, cũng sẽ không chỉ là lãng phí thời gian. Mà còn có thể khiến cho ma nữ áo xanh nổi giận, oán khí sẽ tăng lên, đến lúc đó càng khó để đối phó.. Tôi xoa lòng bàn tay, nghĩ đi nghĩ lại thật là không dễ chút nào. Đúng rồi, không phải là người quản lý khách sạn nói tôi đi tìm đại sư Chí Thiện sao? Chẳng lẽ đại sư đó có thể thật sự có cách để đối phó với ma nữ áo xanh? Nhưng nếu như đại sư có cách, tại sao không giải quyết nó ngay từ đầu, lại phải giam giữ nó lại ở đó, mà không xử lí hết, khiến cho ma nữ áo xanh có thể tìm cơ hội ra ngoài gây họa Đối với pháp lực của vị đại sư này tôi lại cảm thấy lo lắng. Nhưng bây giờ chúng tôi cũng không có cách nào khác để đối phó với căn phòng ma nữ áo xanh đó. Quên đi, dù sao cũng là ngựa sắp chết đi tìm bác sĩ, đi tìm đại sư một chút xem sao. Vì vậy, chúng tôi từ trong lời nói của quản lí khách sạn hỏi đường cho rõ ràng, cùng với vị trí của chùa miếu, rồi lên đường. Ngọn núi không cao, chúng tôi rất nhanh có thể lên được đến đó. Có nhiều ngôi đền trên núi, và toàn bộ dãy núi được kết nối bởi một rất nhiều các ngôi chùa miếu liên tiếp nhau. Ba chúng tôi tách ra để tìm kiếm, để trong thời gian ngắn nhất tìm ra được Chùa Thanh Âm. Mặc dù đại khái vị trí của chùa Thanh Âm, nhưng bốn phía đều là đường, khiến tôi có chút lạc đường. Tự dưng có Một hòa thượng đi qua bên cạnh tôi, tôi tiến lên chào và hỏi: "đại sư, ngài có biết chùa Thanh âm ở đâu không?" Hòa thượng kia đưa tay ra và nói: "Hỏi đường, năm mươi." Cái người xuất gia gì như thế này, tại sao vừa mở miệng đã nhắc đến tiền, là còn đưa tay ra trực tiếp để lấy tiền, xem tư thế này chắc là cũng làm nhiều rồi. Nhưng mà tôi muốn thì một ngôi chùa đặc tiệt, không tìm người địa phương hỏi một chút thì rất khó tìm được. Bất đắc dĩ, dưa thì đưa, hòa thượng bây giờ không ăn chay niệm phật mà đã nghĩ đến việc kiếm tiền rồi. Tôi móc ra tờ 50 cho hòa thượng tức giận hỏi: Bây giờ có thể nói cho tôi biết vị trí của chùa Thanh Âm chưa.” Hòa thượng cầm tờ 50 nhét vào trong túi áo, nhẹ gật đầu nói: “ Có thể. Anh hỏi chùa Thanh âm đúng không, tôi cũng không biết.” Nói xong liền có ý định chạy. Tôi quả thật tức phát điên cả lên, không biết còn muốn lấy của tôi 50? tôi với tay túm được tay áo của hòa thượng, muốn lấy lại công bằng, không tùm lấy không sao, tím rồi thì có bảy tám hoàng thương vây xung quanh, cả một đám đều hung ác, người cũng rất cao lớn. Chuyện nào sao quen mắt như thế? không thể trêu vào được, tôi lựa để rời khỏi, đây không phải là lúc đánh nhau với đám hòa thượng, nếu như trong đêm nay không thể tìm thấy chùa Thanh Âm. Không tìm thấy đại sư Chí Thiện, mạng của tôi có thả năng sẽ kết thúc. Buông tay áo của hòa thương ra, xui xẻ thở dài một tiếng rồi tiếp tục tìm vị trí cuẩ chùa Thanh Âm. Dư Bân cùng với Trần Viên gọi điện thoại mất lần, cũng không tìm thấy chùa Thanh âm. Không đến mức như vậy chứ, sao khó tìm như vậy. Thời gian dần trôi qua, trời cũng đã tôi. Chắc là tôi uống quá nhiều nước trà nên có chút buồn đi WC, nhưng nhìn xem xung quanh cũng không có cái nhà WC nào. Trong một thoáng, nhìn thấy đằng sau ngôi chùa miếu là một gò núi nhỏ trơ trọi. “ Đến đằng sau gò núi giải quyết nôi buồn thầm kín đi, chỗ đó khuất mắt, có lẽ sẽ không nhìn thấy được.” Tôi bước đến đằng sau gò núi, ở dây mọc một cây Tùng, gò núi khuất ánh mắt, bên ngoài cũng không nhìn thấy chuyện gì xảy ra. “ Chính là chỗ này.” Tôi nói không rõ ràng, tiếng “ Là” nóii giống chữ “chết” cho nên nghe giống như “Sẽ chết ở nơi này.” ( 死 nói gần giống với chữ 死) Chợt nghe thấy trong gió có một âm thanh người con gái truyền vào trong tai của tôi: “ Anh muốn chết ở chỗ này ư.” Tôi bị dọa cho giật mình, nước tiểu đều không có xuất ra, đột ngột như vậy ai mà chịu nổi. Tôi nhìn xung quanh, không không thấy người con gái nào. Tôi lại ngẩn đầu nhìn lên, không biết từ khi nào, có một cô gái đứng ở trên đỉnh gò đất. Cô gái vô cùng xinh đẹp, làn da mịn, bờ môi căng mọng, con mắt long lanh, cười rộ lên. Đẹp quá. Cô gái một tay che miệng, một bên cười duỗi tay ra, không ngừng vẫy tay về hướng của tôi. Đồng thời tôi cũng phát hiện, lúc cô ấy vẫy tay với tôi, cơ thể còn đang lay động theo gió. Tôi chắc chắn là lay động theo gió bởi vì hai chân của cô ấy cách mặt đất. Cũng không biết tại sao, ngay lúc này tôi có chút sợ hãi, còn có một chút hưởng thụ, muốn đặc biệt tới trước mặt cô gái, cùng ở bên cạnh cô ta. Tôi nghĩ nghĩ muốn bò về lên phía trên gò đất, ngay lúc này, tôi hơi ngửa đầu, nhìn thấy được cô ấy không biết khi nào trong tay đã cầm một tầm gương, nhìn vào trong đó để nhìn rõ khuôn mặt của tôi, trong miệng còn lẩm bẩm: “ Không phải anh, Anh không phải chồng của ta......” Là ma nữ áo xanh, đầu óc của tôi lập tức tỉnh táo, vừa rồi trúng mị thuật của ma nữ, suýt chút nữa là bò lên. Nháy mắt, ma nữ áo xanh liền biến mất, chờ tôi nhìn thấy cô ấy lần nữa, đã đứng ở trước một chỗ rông lớn của chùa miếu, giống lúc nãy vẫy tay với tôi. Tôi cảm thấy kỳ lạ, nơi này vốn không có chùa miều gì, chỉ có một gò đất và một cây tùng, ngôi chùa miếu này xuất hiện từ lúc nào? Thế nhưng cơ thể của tôi cũng không nghe sự chỉ đạo, cứ thế đi về phía ma nữ áo xanh. Ma nữ bay vào trong chùa miếu, mà tôi nhìn thấy cũng muốn đi vào theo....