Hồn Ma Che Dù

Chương 38 : Khách sạn ma

Mọi người ai cũng kiệt sức tinh thần mỏi mêt, ngồi tê liệt trên mặt đất, trong đó khuôn mặt của Trần Viên là khó nhìn nhất. Nhìn thấy ba cương thi bị chúng tôi giết. Người thứ nhất là Trần Kiến Nghiệp cha của Trần Viên, người thứ hai là nhân viên trong công ty, và người thứ ba là chủ nhiệm chi nhánh của công ty. Cả ba người có mối quan hệ trực tiếp với Trần Viên. Chết liên tiếp hai nhân viên của công ty, khi anh ta quay lại công ty làm sao có thể giải thích được. Dư Bân vứt cái túi gạo nếp, đi đến thi thể của Vu Phong Ngân, cởi áo khoác của mình, che lên người Phòng ngân rồi cúi đầu hành lễ. Mặc dù Dư Bân chán ghét người này, nhưng người đó đã hiến mạng sống của mình để cứu anh ta, thậm chí đang là một cương thi. Tôi đề nghị: "Chúng ta vẫn là đem hai cỗ thi thể này đốt đi, để tránh cho mọi người không cẩn thận bị nhiễm thi độc, đã có hai người vì dính thi độc mà chết, không thể liên lụy đến người khác nữa." Đề xuất của tôi thông qua sự nhất trí của mọi người, nên chúng tôi đã mang hai cỗ thi thể đến một nơi khô ráo bên ngoài ngôi nhà để tránh mưa và sau đó chất đống củi và đốt nó. Là chia ra dốt vì Dư Bân muốn bảo quản tro cốt của Vu Phong Ngân. Thôn dân cũng đến giúp đỡ những thứ linh tinh để đốt thi thể. Sau khi bận rộn trong vài giờ, mọi thứ đã được hoàn thành. Khi tôi lau mồ hôi trên trán, một bên suy nghĩ xem còn bỏ sót thứ gì không. Suy nghĩ đi suy nghĩ lại, cũng khong bỏ sót thứ gì, đó là, vấn đề cuối cùng của thôn Chim Quyên, mọi thứ đều chấm hết ở đây. Tôi đã ở lại đây khoảng nửa tháng, tôi không những không được chăm sóc tốt mà còn xảy ra liên tiếp rất nhiều sự kiện linh dị khiến cho hốt hoảng, giấc ngủ cũng không đủ. Dư Bân thu thập tro cốt của Vu Phong Ngân thật kỹ, và sau đó anh ta quyết định tài trợ cho Vu Phong Ngân một ngôi tấm bia to để kỷ niệm những đóng gióp cho thôn. Hãy suy nghĩ về việc đó. Nếu không phải đến phút cuối cùng Vu Phong Ngân khôi phục lại nhân tính, có thể sẽ không phải hai người bị cắn chết. Chúng tôi nếu như chết, cả thôn này sẽ tiêu đời. Suy nghĩ theo chiều hướng này, Vu Phong Ngân đã góp một phần công sức để bảo vệ cái thôn này. Vì Dư Bân là người đóng góp tiền và người chết là quan trọng nhất, nên thôn dân cũng không phản đối, tất cả bọn họ đều ủng hộ cho tấm bia của Vu Phong Ngân. Rất nhanh, chỉ mất hơn mười ngày để làm, tấm bia đã hoàn thành xong. Thực ra cũng là lấy vật liệu ở nơi này, lấy một hòn đá lớn từ trên núi, tạo thành thanh bảo kiếm sắc bén, khắc tên của Vu Phong Ngân lên trên, và sau đó viết ngắn gọn những gì anh ta đã làm. Về phần tro cốt của Vu Phong Ngân, giao lại cho Trần Viên để đưa cho gia đinh anh ta. Sau đó, Dư Bân cùng Trần Viên cũng nhau liên hệ với chính quyền địa phong tạo cho thôn Chim Quyên một con đường và tìm thấy khách hàng đầu tư vào việc bán hoa Chim quyên. Giúp cho điều kiện sống của thôn trở nên tốt hơn. Thực ra, Dư Bân cũng chỉ có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng bên trong vẫn rất ấm áp. Tôi cũng không biết rõ thân thế của anh ta, cũng không hiểu rõ, khi nào có cơ hội phỉa trò chuyện với anh ta hỏi xem lúc nhỏ anh ta sống ra sao. Đối với tôi, có mừng có lo. Tôi rất mừng vì sự kiện linh dị trong thôn đã được giải quyết ổn thỏa, còn lo lắng về con mắt ở ngực trái của tôi vẫn chưa được giải quyết. Lần này tôi đến thôn, để làm rõ vấn đề ở con mắt trên ngực trái, một chút manh mối không không tìm được khiến tôi rất thất vọng. Tôi cũng nói về hoàn cảnh của mình cho Trần Viên biết. Một người giàu có như anh ta phải có mối quan hệ xã hội rộng rãi. Tôi cũng nói ra cho anh ta để ý, có gì liên quan đến con mắt kì lạ hay không? Ai ngờ rằng Trần Viên thực sự biết một người như vậy, anh ta nói với tôi: " Tôi biết một đại sư tên Ung mẫn bễ, mọi người đều nói anh ta có thiên nhãn và có thể nhìn thấu người sau hậu thế, cực kỳ linh. " Thiên nhã? Tôi luôn nghĩ rằng những người như vậy là giang hồ thuật sĩ, lừa đảo tiền, không đáng tin. Nhưng không có manh mối nào khác nào vào lúc này, tôi tạm thời đi thử một lần. Tôi không biết liệu thiên nhãn của Ung Mẫn Bễ có liên quan đến con mắt kỳ lạ trên ngực tôi hay không. Ngay cả khi nó không liên quan, anh ta có thể cho tôi thấy sinh, tiền, hậu thế là cái gì hay không? Vì vậy, sau khi dành ba ngày trong thôn, chúng tôi lên đường quay về thành phố. Trong hơn một tháng, tôi không cóthu nhập nào và còn sử dụng rất nhiều tiền. Nên túi đã không còn đồng nào. Dư Bân tìm đến tôi và nói: " Tam Hỏa, tôi đã làm hết sức mình để giúp anh rất nhiều. Anh làm gì để cảm ơn tôi đây.” Tôi cũng nghĩ về điều đó. Anh ta đã cung cấp cho tôi manh mối và cứu mạng tôi. Vẫn là nên cảm ơn anh ta, hỏi, "Anh muốn tôi làm gì?" Dư Bân nói: "Cũng không có gì. chúng ta tạo thành một nhóm, để khi tôi gặp phải thứ không đối phó được, anh liên giúp đỡ tôi một chút, như vậy tốt hơn? " Tên này hay lắm, hóa ra là kéo tôi vào nhập bọn, nhưng tôi cũng không có lý do gì để từ chối. Dư Bân được đà tiếp tục nói:" Hãy thư giãn nào, người anh em à, tôi sẽ không để anh phải thiệt thòi đâu, sau khi xử lí xong mọi thứ, nhận được tiền công sẽ chia 5:5. Giống như lần này được năm mươi nghìn, tôi cho anh hai năm nghìn, đều sẽ đủ cả. " Tôi nhìn anh ta và nói:" Anh đừng trả lại 50.000 nhân dân tệ rồi sao? " Dư bân cười cười nói:" Chuyện đó là trong lòng tôi có chút để ý, là tôi cho mấy người bọn họ, anh đừng để ý. Sau khi quay về cho tôi số tài khoản ngân hàng cửa anh, tôi sẽ gửi tiền qua. " Vừa hay tôi cũng không hết tiền, anh ta lại gửi tiền đến, và tôi không có lý do gì để từ chối. Bên cạnh đó, trong tương lai, tôi chắc chắn sẽ đối phó với những điều ô uế hơn, giúp đỡ Dư Bân cũng không có gì xấu, có thể thuận tiện điều tra con mắt vừa kiếm được thêm tiền. "Được rồi, thỏa thuận." Tôi nắm chặt tay Dư Bân, và từ lúc này, chúng tôi chính thức liên thủ hợp tác với nhau. Thực ra vẫn còn một chuyện ở trong thôn vẫn chưa giải quyết vài thứ nhỏ nhặt, Đó chính là Liêu Hiên Quân, cái tên bị cắt mất một cánh tay, miệng suốt ngày chửi rửa, nói sau này có cơ hội sẽ tìm đến để tính sổ với chúng tối, bảo chúng tôi cẩn thận. Àiiiii, thật là một chuyện không vui mừng, dù sao cũng là chúng tôi cứu mạng anh ta, rồi lại được anh ta trả ơn như thế....... Vì đường núi vẫn đang được sửa chữa, chúng tôi vẫn chỉ có thể đi con đường nhỏ. Trần lão bá cùng với Tư Minh, tiễn chúng tôi tới tận tàu xe lửa, giống như là không muốn chia tay. Tạm biệt, Chú Trần, Tử Minh, tôi sẽ thường xuyên đến thăm. Khi tôi trở về, rất yên bình. Tôi không gặp phải bất cứ điều gì giống như đĩa tiên, tôi ngủ thiếp đi với một giấc ngủ trọn vẹn. Khi chúng tôi xuống tàu, trời đã tối. Trần Viên nhìn sắc trời đã không còn sớm, không thích hợp đi về, nói: "Chúng ta hãy tìm một khách sạn để ở lại, sáng sớm mai hẵng đi." Chúng tôi đều đồng ý, nhưng vẫn không dễ để tìm thấy khách sạn tốt gần đó, tất cả cũng chỉ là nhà dân vờ quán trọ. Sau khi lang thang khắp nơi, thật khó mới tìm một "khách sạn" để ở. Kết quả là, chúng tôi phải vào trong mới biết được. Chỉ còn một phòng duy nhất. Không có cách nào, ba chúng tôi chấp nhận ở với nhau, có một nơi để ngủ tốt hơn là ngủ trên đường phố. Các nhân viên khách sạn đưa chúng tôi lên tầng hai, đi đến căn phòng trống kia, khi trước đến cửa. Tôi cảm thấy có gì đó không ổn. Bởi vì trên sàn nhà ở cửa phòng, có một ly nước, một bộ bát đũa, ở trong có cơm rau, đũa còn được cắm dựng đứng trong bát cơm.