Hồn Ma Che Dù
Chương 122 : Say rượu cưỡi gà trống
“Anh đang nhìn cái gì vậy?” Tiểu Khả Ái nhìn tôi hỏi
Tôi liền quay mặt đi: “Không, tôi không nhìn gì cả?” Thực ra tôi có lén nhìn cô ấy, tôi cảm thấy sự sống và cái chết của mình hoàn toàn đang bị cô ấy kiểm soát. Mặc dù đúng là như thế chứ không phải làm cảm nhận nữa.
“Có phải anh đang nghĩ tôi rất dễ thương nên có phần xiêu lòng đúng không?” Tiểu Khả Ái lại gần tôi thì thầm và có một làn sương mỏng được phun ra từ miệng cô ấy, nó có mùi cỏ lan hương.
Tôi nhanh chóng lùi lại, thường thì những con ma biết chúng đang phun ra những gì.
“Haha, đừng sợ, chết hay sống thì phải đợi kiểm tra kết thúc mới biết được.” Tiểu Khả Ái lại rót đầy cho tôi một ly, nói: “Tôi vừa cạn ba ly, đến lượt anh.”
Không thể chết được, đừng nói ba chén, mười chén tôi cũng phải uống bằng hết.
Trước đây, tôi chưa bao giờ uống nhiều hơn hai ly. Tửu lượng của tôi thực sự không tốt. Thật khó để sánh được với Tiểu Khả Ái.
Nhưng bây giờ là vấn đề giữa sự sống và cái chết, vì vậy tôi phải chiến đấu hết mình. Tôi cầm ly lên, không suy nghĩ, cạn một hơi. Tôi phải nhân lúc còn tỉnh táo mà uống nhiều hơn bốn hoặc năm cốc, nhỡ không nếu say rồi và ngã xuống, không thể uống tiếp, và tôi sẽ thua.
Sau ba ly rượu liên tiếp, bụng tôi đau rát khó chịu, cả bụng òng ọc đầy rượu. Nhưng thật lạ, tôi lại không cảm thấy say.
Tại sao tôi không say? Tôi không nghĩ tửu lượng của mình lại tốt như thế, có thể là có gì đó không ổn với loại rượu này. Nhưng vấn đề ở đâu, tôi không thể nói rõ ngay được.
Mùi vị giống như đồ uống thông thường, khi uống vào bụng lại có cảm giác giống rượu, nóng ran khắp người, nhưng không say.
Loại rượu này thực sự tốt. Tôi phải hỏi xem tiểu muội này ủ rượu như nào. Tôi sẽ uống loại rượu này cho các bữa tiệc. Như vậy, mọi người đều có thể thưởng thức rượu ngon mà lại không say, đúng là mua một mà được hai.
Nhưng có một vấn đề, vì rượu uống không say, làm sao có thể kiểm tra tôi được? Chẳng nhẽ là thi xem ai có thể uống nhiều hơn ai?
Tôi không thể so sánh tửu lượng, nhưng tôi tự tin hơn khi so bụng. Cũng chỉ là một cô gái nhỏ bé. Cô ấy có thể uống bao nhiêu chứ?
< Lão Diệm coi thường những người mảnh khảnh mà ăn nhiều kìa
//
<img alt="" data-cfsrc="https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/t4c/1/16/1f642.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/t4c/1/16/1f642.png" data-pagespeed-url-hash=3052156120 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>🙂) >
Tiểu Khả Ái nhìn tôi, mỉm cười và hỏi: “Vẫn có thể uống chứ?”
“Được” Lông mày tôi hơi nhăn, nhiêu đây có là gì.
Sau đó, tôi uống thêm hai ly, đột nhiên nước mắt lưng tròng, đồng thời cảm thấy rất u uất trong lòng, như thể tôi đã phạm phải một sai lầm lớn.
Tôi đã phạm một sai lầm? Sai làm với ai? Tôi phải xin lỗi ai?
Không có ai cả, nhưng tại sao, tôi lại tự dằn vặt mình như vậy.
Tôi lau nước mắt và khóc trước mặt một cô bé. Tôi thực sự cảm thấy xấu hổ. Nếu cô ấy hỏi tại sao tôi khóc thì tôi cũng không thể trả lời được.
Tôi rót hai ly trước, nói với cô ấy: “Lại một lần nữa, chẳng phải là thi xem ai uống nhiều hơn à? Tôi sẽ chiến đấu tới cùng.”
Tiểu Khả Ái thực sự nhìn tôi với vẻ kinh ngạc: “Anh, anh vẫn có thể uống?”
Khoan, cái gì cơ, chỉ là vài ly rượu nhạt, còn hơi quá khi nói đó là rượu đấy, nó chỉ là một loại thức uống bình thường, đơn giản là chất lòng không màu hơi cay.
Sau đó, tôi đổi chiếc cốc với Tiểu Khả Ái, và hai chúng tôi đã uống 26 cốc liên tiếp.
Đặt cốc xuống, tôi nằm vật ra sàn nhà, tiểu tỷ tỷ à, tôi cảm thấy sau hôm nay, tôi không thể uống thêm bất kỳ lần nào nữa.
Bụng tôi phình to ra, cả người run rẩy và tôi có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách bên trong cơ thể. Nấc cụt một cái, nước từ trong cổ họng tôi phun ra.
Tôi thực sự đã uống quá nhiều.
Không được, tôi đã mất công uống nhiều như vậy rồi, tôi không thể bỏ cuộc, tôi phải chiến thắng.
Tôi cố gắng ngồi dậy, rót đầy một ly rượu nữa, rồi uống cạn nó. Tôi cảm thấy cơ thể mình như sắp vỡ tung ra như quả bóng nước vậy. Sau khi cạn lý, tôi ném nó sang một bên.
Hai mươi sáu ly!
Tiểu Khả Ái nằm xuống đất và không thể uống tiếp nữa.
“Anh, anh rất mạnh mẽ, tôi không thể uống thêm được nữa. Anh thắng rồi.” Tiểu Khả Ái nói một cách yếu ớt khi nằm trên mặt đất. Từ giọng nói cho thấy cô ấy đã dùng chút sức lực cuối cùng để nói.
Tôi đã thắng? Haha, chứng tỏ là tôi không phải chết, tôi có thể quay trở lại dương gian!
Sau đó, Tiểu Khả Ái và tôi đều ợ gần như cùng lúc, tôi bịt miệng chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Cô ấy cũng bật dậy chạy vào nhà vệ sinh còn lại. Chúng tôi đã chạy ra chạy vào khoảng bảy hoặc tám lần gì đó để trút hết rượu trong bụng ra ngoài.
Chắc khoảng 4,5 tiếng sau mới được nghỉ ngơi.
Tôi thề, tôi thực sự không bao giờ muốn uống rượu nữa.
Cô bé Tiểu Khả Ái ngồi dưới đất, ngước nhìn tôi và bĩu môi cười nhẹ.
“Cô cười gì vậy?” Tôi lúng túng nói.
Tiểu Khả Ái mỉm cười, nói: “Tôi không biết, dù sao thì nó cũng thật buồn cười. Hai chúng ta bây giờ trông thật ngớ ngẩn.”
Ai nói không phải chứ? Tôi hỏi cô ấy: “Đây là loại rượu gì vậy? Tại sao chúng ta không say? Tôi cảm thấy muốn khóc khi uống nó, nhưng tôi lại không làm gì sai cả.”
Tiểu Khả Ái nấc một tiếng rồi nói: “Rượu này được gọi là Tự Tỉnh Tửu. Sau khi uống nó, anh sẽ thú nhận và tự trách mình vì những điều tồi tệ anh đã làm trong cuộc sống. Nếu anh có hành đông sai trái và xấu xa, anh sẽ uống một ly rượu vì nội tâm day dứt. Sau đó tự mình kết liễu cuộc đời. “
Cái này … Trời ơi, cô ấy thực sự đã đưa tôi đến cận kề cái chết! Cô bé trông tốt bụng, đáng yêu và ngây thơ, nhưng không ngờ tâm lại độc ác vậy.
Tiểu Khả Ái nói: “Ngay cả khi đó là một người bình thường, sau khi uống khoảng cốc thứ mười, họ sẽ nôn ra vì không thể tự trách mình được, hơn nữa cũng không thể uống tiếp nữa. Vì vậy, mặc dù nhiều người đến trạm chuyển linh hồn này mỗi năm, nhưng rất ít người có thể uống lại tôi. Bởi vì tâm can họ không trong sạch. “
“Nhưng anh lại uống 26 cốc liên tiếp, thành thật mà nói, khi anh uống cốc thứ 11, tôi đã có quyết định của mình rồi, bởi vì anh là một linh hồn thuần khiết, xứng đáng có được điều đó. Lý do vì sao tôi vẫn để cho anh uống, tôi thực sự tò mò rằng anh uống bao nhiêu mới tự thấy trách móc bản thân mình.”
Cuối cùng, cô ấy lắc đầu và nói: “Tôi đợi chờ viễn cảnh anh tự trách móc bản thân mình lúc cuối nhưng anh lại không thể uống chỉ đơn giản là không uống được nữa. Tôi là lần đầu tiên gặp đặc một người giản đơn như anh.”
Haha, nhận được nhiều lời khen từ người khác như vậy quả thực tôi sẽ rất ngại đó.
“Vậy thì … đã có thể trao cho tôi linh hồn rồi chứ? Ngoài ra, tôi phải làm gì để lấy lại dương khí của mình?” Tôi hỏi một cách trực tiếp.
Tiểu Khả Ái luồn tay vào sâu trong cổ áo, dùng bàn tay nhỏ bé của mình khuấy khuấy một lúc, rồi lấy ra một mảnh lục bảo ngọc được khắc hình bông hoa, và vui vẻ nói: “Đây, đây là linh hồn.”
Cô ấy có vẻ thẹn thùng, tôi hỏi cô ấy rằng có thể đặt thứ đó ở nơi khác, sao phải đặt nó trong ngực? Cô ấy không cảm thấy khó chịu sao?
Tôi lấy miếng ngọc và nhìn kỹ. Bề ngoài trông nó không có gì đặc biệt, chỉ là một miếng ngọc thông thường. Tôi gãi đầu và hỏi: “Cái này sử dụng như nào?”
Tiểu Khả Ái giơ ba ngón tay và nói: “Linh hồn có ba công dụng. Một là khi có một con ma ở trong vòng 50 mét, màu của miếng ngọc sẽ biến thành màu đỏ như máu. Hai là khi ngậm nó trong miệng thì có thể nói chuyện với ma quỷ. Ba là khi đặt miếng ngọc lên mí mắt trong vòng 5 giây thì trong vòng một giờ có thể nhìn thấy toàn bộ ma xung quanh mình khi mở mắt ra, giống như là sở hữu thiên nhãn tạm thời. Anh hiểu rồi chứ?”
“Chà, tôi hiểu rồi.” Nội tâm tôi thầm nghĩ, ba chức năng này rất tốt. Nó rất thiết thực, chỉ là tác dụng thứ hai khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu. Tôi phải ngậm miếng ngọc nếu muốn nói chuyện với ma? Tiểu Khả Ái luôn đặt miếng ngọc ở trong ngực, bây giờ lại ngậm nó trong miệng, có chút không phải lắm?
Haizzz, quên đi, dù sao đi nữa, tốt hơn là cứ ngậm bùn nói chuyện với ma vậy.
“Được rồi, tôi đã rõ cách sử dụng miếng ngọc, vậy bây giờ tôi quay lại dương gian bằng cách nào?”
“Không phải lo, tôi sẽ đưa anh trở về.” Tiểu Khả Ái vẫy một con gà trống lớn ra khỏi hư không. Aaa, nó giống như phép thuật vậy.
Tiểu Khả Ái chỉ vào con gà trống và nói: “Chỉ cần cưỡi nó, anh sẽ quay trở lại dương gian?”
Này cô bé, cô không đùa tôi đấy chứ?
Tôi nhìn con gà trống, rồi tự nhìn mình, lúng túng nói: “Tôi, cưỡi nó? Tôi có thể đạp nó chết bằng một chân đấy, làm sao tôi có thể cưỡi lên nó được?”
Tiểu Khả Ái đặt tay lên vai tôi và nói: “Đừng lo, tôi có cách của riêng mình.”
Cô ấy vừa dứt lời, tôi cảm thấy cơ thể mình bắt đầu nhỏ lại từng chút một. Dần dần, tôi bé như ngón tay cái.
Tiểu Khả Ái đã là một người khổng lồ trước mặt tôi, và con gà trống thì cao bằng một tòa nhà hai tầng trước mặt tôi.
Chỉ bằng hai ngón tay, Tiểu Khả Ái nhấc tôi lên và đặt tôi dưới cổ con gà trống, trong khi tôi ôm chặt cổ con gà trống bằng cả tay và chân.
Tiểu Khả Ái vẫy tay một lần nữa, một con đường hiện ra trước mắt, và ở cuối đại lộ là một thư ánh sáng rực rỡ.
Tiểu Khả Ái ngồi xổm xuống và nói với tôi: “Anh có thấy ánh sáng đó không? Chỉ cần đến đó, anh sẽ quay lại dương gian. Nhưng anh phải nhớ không được nhìn lại phía sau. Nếu anh quay lại nhìn và nghe những âm thanh đằng sau thì anh sẽ bị những oán linh đằng sau quấn lấy ngay lập tức và rơi xuống địa ngục. Hiểu chứ?”
Tôi gật đầu: “Hiểu rồi.” Không quá khó, chỉ cần không nhìn lại thôi. Những con ma đẹp đến khuynh nước khuynh thành sao? Ngay cả khi chúng khuynh nước khuynh thành thật thì tôi cũng sẽ không nhìn chúng.
“Được rồi! Xông lên!” Tôi điều khiển con gà trống hướng về phía ánh sáng.
Trên đường đi, khi con gà trống đang chạy, đột nhiên, tôi cảm thấy lạnh lạnh ở lưng, và một giọng nói ngọt ngào, trong trẻo vang lên bên tai: “Tiểu ca ca, trong người em có chút khó chịu, anh có thể giúp em xoa một chút không?”
Mấy câu ý loạn tình mê ấy khiến tôi vô cùng bối rối và lúng túng, không kiềm chế được mà quay đầu lại một chút.
< Chết méo chừa cái tính tò mò sĩ gái cơ -.- bực thật sự luôn á >
Truyện khác cùng thể loại
209 chương
47 chương