Hỗn loạn chiến thần
Chương 34 : Tiền đồ.
Đối thủ trước mặt Ma Tín Khoa đã bị thương rất nặng, chỉ cần thêm một nhát là kết thúc trận đấu, nhưng thấy Hàn Tiến không gặp nguy hiểm, Ma Tín Khoa không nỡ lòng nào, hắn bèn xông về phía tên thủ lĩnh kị sĩ.
Tiên Ni Nhĩ cũng chuyển mục tiêu, lần này, động tác chậm một cách lạ thường, dường như là thừa sức, dây cung được kéo căng từ từ, chiếc nhẫn màu lục trên ngón tay nàng xuất hiện vô số vết nứt nhỏ, mà không khí không hiểu sao trở nên nặng nề lạ thường.
Tên thủ lĩnh kị sĩ đó muốn xông lên giải quyết Hàn Tiến nhưng hắn ta quay người lại nhìn thẳng vào Tiên Ni Nhĩ, thanh trường kiếm trong tay đặt ngang trước ngực, thần sắc vô cùng nặng nề.
Ma Tín Khoa dừng lại đôi chút, sau đó tiếp cận tên thủ lĩnh đó, hắn giơ cao thanh kiếm lên đỉnh đầu, dồn hết lực vào cánh tay.
Tên thủ lĩnh lộ ra nụ cười chế giễu, còn cung thủ của cô gái khiến hắn có phần dè chừng, còn về Ma Tín Khoa, hắn không coi ra gì, sự khác biệt giữa kiếm sĩ và đấu sĩ thật quá lớn.
"Đấu kĩ..." Ma Tín Khoa phẫn nộ hét lớn: "Tinh hà!"
Tên thủ lĩnh đó giơ tay xuất một đường kiếm, một kiếm ảnh khoảng hơn 2m nhằm thẳng ngực Ma Tín Khoa, hắn chỉ biết kêu lên, thân là đấu sĩ, hắn có thể nhắm mắt vì có thể phán đoán được đối phương có thể ra đấu kĩ hay không.
Ma Tín Khoa vội vàng lấy kiếm đỡ, khi mũi kiếm của hắn tiếp xúc với kiếm ảnh của đối phương thì có một chuỗi tiếng nổ lớn vang lên, còn người hắn rung lên cùng với tiếng nổ.
Một mũi tên màu đen tuyền bay xượt qua người Ma Tín Khoa mà không hề có chút âm thanh nào, nhằm thẳng vào tên thủ lĩnh của đám kị sĩ, tên đó chỉ kịp hự’ một tiếng, kiếm ảnh biến mất.
Ẩm ầm, mũi tên đã bị kiếm ảnh làm cho gãy vụn, còn tên thủ lình kị sĩ bị đẫy lùi lại sau 7, 8 bước mới đứng vững lại được.
Một mảng sáng màu vàng kim suất hiện trên nền đất, rồi tạo thành một xoáy cát, lần này thì tên thủ lĩnh thực sự tái mặt, hắn cố gắng di chuyên hai chân để thoát ra khỏi xoáy cát đó, nhưng mỗi lần hắn rút chân ra thì càng bị lún sâu hơn, hơn nữa hắn còn làm cho xoáy cát xoáy mạnh hơn.
Tuy việc xuất ra ma pháp cấp 5 đã làm tiêu tốn rất nhiều ma lực, nhưng Tát Tư Âu vẫn còn rất tĩnh táo, hắn ta lại chửi thề lần nữa.
Dù là cuộc chiếu đầu quy mô nhỏ hay là cuộc tàn sát với quy mô lớn, lực lượng ma pháp luôn có vai trò quyết định cuối cùng, đây cũng là lý do tại sao Tiên Ni Nhĩ yêu cầu mục tiêu phải hạ đầu tiên là ma pháp sư của đối phương.
Ma Tín Khoa cười hi hi, nếu không phải sợ mũi kiếm của mình biến mất cùng với xoáy cát thì hắn rất muốn rút kiếm ra, nhưng Tiên Ni Nhĩ thì chẳng kiêng nể gì hết, bắn hết mũi tên này đến mũi tên khác vào tên thủ lĩnh đó.
Con người đến phút sống còn không có ai lại bó tay đợi chết, tên thủ lĩnh kị sĩ đó vừa gào hét vừa lấy thanh truờng kiếm cản những mùi tên của Tiên Ni Nhĩ.
Thuật chu võng! Tát Tư Âu lại xuất một chiêu ma pháp cấp 5, tốc độ phản ứng của tên thủ lĩnh đó chậm dần, chỉ trong phút chốc mà hai chân hắn đã bị xoáy cát nhấn chìm.
A... tên thủ lình đó hét lên, tuyệt vọng, hoảng loạn khiến hắn đánh mất chương pháp, hắn vứt thanh kiếm đi. Lấy hai tay đập vô vọng vào xoáy cát đó.
Miếng đệm gỗ trên tay phải Tiên Ni Nhĩ cuối cùng đã vỡ vụn, cùng lúc đó mũi tên của nàng đuợc bắn ra, xuyên qua khoảng cách mấy chục mét với tốc độ nhanh nhất, và biến mất nơi ngực tên thủ lĩnh kia.
Thân hình hắn cứng đơ lại, sau đó bị xoáy cát nuốt chửng, Hàn Tiến đã khôi phục đuợc phần nào thể lực, lồm cồm bò dậy, lặng lẽ nhìn Tát Tư Âu, ánh mắt bất định.
Không có cách nào phủ nhận, việc giết mấy kị sĩ này, sau đó vây lấy tên thủ lĩnh, vai trò của Tát Tư Âu là không thể thay thế, hắn ta đúng là chủ lực tuyệt đối, mà mình thì bắt đầu bị tấn công, nhưng chỉ là chiếm được cái lợi do tấn công trước thôi, nếu Tát Tư Âu không giải cứu cho mình kịp thời thì bản thân mình chưa biết có thoát được sự tấn công của tên thủ lĩnh kia không nữa.
Đùa với ma pháp? Hàn Tiến chớp chớp mắt, đúng lúc này đây, một tiếng rên khẽ thu hút sự chú ý của mọi người, lúc nãy diễn biến trận đấu quá nhanh, bọn Ma Tín Khoa chỉ muốn dùng cách nhanh nhất để hạ địch chứ không chú ý đến sự sống chết của chúng, tiếng rên đó là của một tên kị sĩ bị trọng thương phát ra.
Hàn Tiến quay người lại gần, tiện tay nhặt một thanh trương kiếm từ dưới đất lên, tên kị sĩ đó cảm thấy có người lại gần, hai mắt lộ ra vẻ cầu cứu, Hàn Tiến chẳng thèm nhìn. Hắn khua thanh kiếm, máu từ cổ tên đó phun ra, lần này cứ coi là hắn sống được thì cũng không kêu rên được gì nữa.
Hàn Tiến quay một vòng, bồi thêm cho mỗi tên kị sĩ còn thoi thóp một nhát kiếm, phong thái của hắn lúc này rất thoải mái, giống như một qúy tộc du ngoại đang giở gấp quạt vậy.
"Ma Tín Khoa, huynh nói xem huynh ấy chưa từng ra khỏi trấn Lạp Đông sao?" Tiên Ni Nhĩ hỏi nhỏ.
"Đúng vậy"
Tiên Ni Nhĩ nhìn Ma Tín Khoa không thèm nói thêm nữa, cái loại to xác trì độn này không hiểu ý mình gì cả!
Hàn Tiến đã bắt đầu làm cái việc mà hắn thích nhất, đó là thu chiến lợi phẩm, còn gọi Tư Đế Nhĩ Bá Cách lại giúp một lay, Tiên Ni Nhĩ lại gần nói: "Tiên tri đại nhân của chúng ta này, bước tiếp theo nên làm gì đây?"
"Bên kia là núi lớn, chúng ta cứ trốn trong núi đã, ai cũng không thể tìm được chúng ta" Hàn Tiền do dự đoi chút rồi nói tiếp: "Nhìn cái gì mà nhìn? còn không đi mau”
Mấy người dân trong thôn thấy vậy sợ xanh mặt, không dám động đậy gì,,thấy Hàn Tiến cho đi mới chạy như ong vỡ tổ.
"Không đi Tây Thành sao? Vậy Khởi Lệ làm thế nào? Ma Tín Khoa hỏi.
"Nếu huynh có thể đuổi đuợc giết sạch bọn họ thì chúng ta đi Tây Thành Hàn Tiến điềm đạm nói.
Ma Tín Khoa cúi đầu cười trừ không nói, nếu đối phương có ý làm hại đến mình thì hắn không ngần ngại rút kiếm, nhưng đối diện là mấy dân làng vô tội, dù thế nào hắn cũng không xuống tay được.
"Thực ra không cần đi nữa, bọn họ biết ta ở đây, cho dù có ý đi.. cũng không có tác dụng gì" Khởi Lệ ấp úng nói, sắc mặt nàng vô cùng khó coi, xưa nay nàng được sống trong nhung lụa, chỉ là vô tình gặp phải cảnh này, bây giờ không nôn ọe là may lắm rồi.
Số c hiến lợi phẩm thu đuợc hơn cả sự dự kiến của mọi người, tổng giá trị các loại tiền lên đến hơn 70 kim tệ, Tát Tư Âu lần đầu tiên có được ma trượng của riêng mình, hắn hưng phấn đến mức mặt đỏ gay, trên đất còn bày la liệt ma tinh, phải đến hơn 20 viên, đều là đồ cấp 4 cấp 5 cả, mấy ma tinh cấp cao màu xanh thủy lam cũng có trong so đó, cảm giác vật về chủ cũ thật khiến người ta sảng khoái vô cùng.
"Vậy mấy ngựa làm thế nào? vứt ở đây chăng? Tiên Ni Nhĩ cười nói.
Mọi người đều bật cười, sức ăn của Hàn Tiến đáng sợ vậy nên mang Mã Nhi cùng đi, thịt ngụa tuy thô nhưng suy cho cùng đó cũng là để ăn.
"Vừa khéo, chúng ta có thể cưỡi chúng đi, tốc độ cũng có thể nhanh hơn"
"Không phải đệ nói là đi vào núi để tránh sao? Cưỡi chúng thì đi thế nào"
"Không, chúng ta về trấn Thập Nhất"
""Quay về làm gì?” Tát Tư Âu kinh ngạc hỏi.
"Đằng nào cũng làm rồi, vậy bây giờ làm cho đến cùng" Hàn Tiến cười, "Mễ Yết Nhĩ, đệ thấy sao? Đi cùng mọi người hay tự đi” Đối với Mễ Yết Nhĩ này Han Tiến không ưa chút nào, mọi người đều liều mạng mà hắn lại đứng một bên ngủ ra là sao?
"Bây giờ đệ còn sự lựa chọn khác sao?"
""Vậy chúng ta cùng đi” Tát Tư Âu vội nói chen vào, hắn cảm thấy ánh mắt Hàn Tiến có sự khinh miệt nhưng cho dù nói thế nào Mễ Yết Nhĩ cũng là bạn của hắn.
"Đệ vẫn chưa nói quay về để làm gì, triệt để là sao?
"Quay về sẽ biết" Hàn Tiến nhìn đống ma tinh trên đất cười nói: "Huynh không thấy có một nghề....rất rất có tiền đồ sao?"
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
37 chương
158 chương
14 chương
71 chương
45 chương
548 chương