Hỗn loạn chiến thần
Chương 26 : Bằng hữu phương xa tới.
Hàn Tiến vốn không phải là người thích trách móc người khác nhưng khi sáu người bọn họ sau năm ngày bôn ba đi tới Thập Nhất trấn của Bái Đặc Minh, nhìn thấy cảnh tượng bên trong trấn, Hàn Tiến đã không thể nào khống chế được bản thân mình nữa. Thậm chí hắn còn nghi ngờ là chính mình đã đi tới một chỗ vui chơi yêu quái.
Hàn Tiến nhìn thấy những sinh vật đầu sói nhưng thân thể bên dưới lại hoàn toàn giống như của loài người, cách đi thẳng đứng như của con người, trong đó hắn còn nhìn thấy mấy người cầm theo công cụ trong sản xuất và cuộc sống gì đó. Hắn còn nhìn thấy mấy con gì giống như những con tinh tinh lớn chưa tiến hoa nhưng có điều nước da lại màu xanh, dáng người cao lớn, gương mặt dữ tợn. Những thứ đó còn có thể miễn cường chấp nhận được. Thế nhưng vẫn còn những loài, trên là đầu người nhưng bên dưới lại là thân ngựa. Rốt cuộc không biết là quái vật gì?
Tư Đế Nhĩ Bá Cách cũng chưa quen nhìn thấy tình cảnh này như Hàn Tiến, hắn sợ tới mức không dám ngẩng đấu lên. Ngược lại biểu hiện của Khởi Lệ lại mạnh mẽ hơn nhiều so với Hàn Tiến và Tư Đế Nhĩ Bá Cách.
Tát Tư Âu thấy Hàn Tiến có vẻ căng thẳng. Hắn vỗ vỗ vai Ma Tín Khoa nói: "Ngươi dẫn bọn họ đi theo hướng đông tới chỗ khách sạn Hồng Hà, ông chủ khách sạn đó chính là bạn của ta. Chúng ta nghỉ ở khách sạn đó"
"Ngươi thì sao? Ngươi đi đâu?" Ma Tín Khoa hỏi lại.
"Ta đi hỏi thăm tình hình Thánh Quan thành".
"Ta cũng muốn đi" Khởi Lệ vội vàng nói.
"Khởi Lệ, với dáng vẻ của ngươi bây giờ nhất định đi sẽ rước lấy phiền toái, ngươi cứ đi theo Ma Tín Khoa thôi. Ta hỏi được tin tức ta sẽ nói cho ngươi trước nhất".
Khởi Lệ cắn chặt răng. Nàng nhận ra ánh mắt của những người đi trên đường gần như đều tập trung trên người nàng. Những đôi mắt màu sắc khác nhau phát ra hàn quang rất lộ liễu.
"Tát Tư Âu, ngươi hãy tìm ở trong thôn trấn xem có phân xã thương đoàn Ma Căn không. Nếu như có, ngươi hãy nói với bọn họ là ta đã tới rồi".
"Thương đoàn của gia tộc ngươi cùng có phân xã ở chỗ này sao?"
"Nơi này thì ta không rõ lắm. Nhưng nhất định trong bốn vệ thành của Bái Đặc Minh thì có".
"Ta biết rồi" Tát Tư Âu gật đầu.
Hàn Tiến chú ý tới những ánh mắt "yêu quái" đó sớm hơn so với Khởi Lệ, trong đầu hắn xuất hiện một cảm giác bất an: "Ma Tín Khoa, lúc này ta rất nghi ngờ. Khôngbiết chúng ta đi tới Bái Đặc Minh có phải là quyết định chính xác không vậy?"
"Đây là lần đầu tiên ngươi nhìn thấy những bán thú nhân này hả?" Ma Tín Khoa cười nói: "Không có việc gì đâu. Lần đầu tiên ta nhìn thấy bọn họ ta còn căng thẳng hơn cả ngươi đó".
Hàn Tiến khẽ lắc đầu. Hắn vẫn cảm thấy không thoải mái. Theo như văn hóa mà hắn được thừa hưởng thì có một câu nói: "Không cùng tổ tiên với ta, nhất định có lòng khác" Trong khi đó người tu chân lại càng coi trừ yêu diệt quái chính là nhiệm vụ của mình. Nếu hắn thật sự có bản lãnh thì có lẽ hắn đã sớm đại khai sát giới rồi, ít nhất hắn sẽ tuyệt đối không bỏ qua với những ánh mắt "yêu quái" liên tiếp khiêu khích kia.
Ma Tín Khoa thì thào giới thiệu với Hàn Tiến. Nào là bên kia là lang nhân, bên này chính là bán thú nhân, đi phía trước chính là dã man nhân, còn có cả bán nhân mã, động huyệt nhân, vân vân. Cuối cùng hắn lại an ủi Hàn Tiến: "Nơi này rất có quy củ, không ai dám làm xằng bậy".
"Ngươi chỉ nói những tình hình bình thường" Tiên Ny Nhĩ nhạt nhẽo nói.
"Đúng vậy, vì thế chúng ta nhất định phải cẩn thận" Ma Tín Khoa cười xấu hổ nói: "Thật ra... ở những chỗ khác cũng như vậy".
"Bây giờ ta thật sự rất nhớ Lạp Đông trấn" Hàn Tiến thở dài nói.
"Dù nơi này hơi lộn xộn nhưng không phải cũng nhiều cơ hội sao?" Ma Tín Khoa cười trấn tĩnh tinh thần nói: "Đi thôi, chúng ta đi tới khách sạn Hồng Hà mà Tát Tư Âu đã nói".
Đoàn người đi về phía đông thôn trấn. Khi mọi người đi rất lâu, gần như là ra khỏi thôn trấn mới tới một khách sạn nho nhỏ. Trên cánh cửa chính cũ nát, siêu vẹo như sắp đổ có viết mấy chữ méo mó: Khách sạn Hồng Hà.
Ma Tín Khoa đầy cửa chính, mấy người nổi đuôi nhau đi vào trong khách sạn. Tầng dưới của khách sạn chắc là nơi dành cho khách ăn cơm nhưng nơi này không có người khách nào. Chiếc bàn ở đây cũng cũ nát giống như cánh cửa, cô độc đặt ở đó thế nhưng được quét dọn rất sạch sẽ.
Một người trẻ tuổi khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn ngồi phía sau quẩy đang ngủ gà ngủ gật, Ma Tín Khoa bước tới gõ tay mấy cái lên mặt quầy nói: "Xin chào, ta là Ma Tín Khoa, Tát Tư Âu bảo chúng ta tới đây".
Người trẻ tuổi mỡ mắt ra hỏi: "Tát Tư Âu? Hắn đã quay về rồi sao?"
"Đúng vậy, một lát nữa hắn sẽ tới đây".
"Ta là Mễ Hiết Nhĩ, các ngươi là bạn của Tát Tư Âu thì cũng chính là bạn của ta" Người trẻ tuổi đứng dậy. Mặc dù giọng nói của hắn rất nhiệt tình, khách khí nhưng sắc mặt lại rất bình thản, thật ra giống với vẻ liều mạng của Tiên Ny Nhĩ: "Các ngươi ngồi đi".
"Mễ Hiết Nhĩ, nơi này của ngươi làm ăn không được tốt lắm" Ma Tín Khoa hỏi vẻ thân thiết
"Ta không trông cậy vào chỉ nơi này để làm ăn. Có lãi thì ta làm, không có lãi cũng chẳng sao cả" Mễ Hiết Nhĩ nhún vai nói: "Các ngươi từ bên Thánh Quan thành tới hả?" Muốn ăn gì không?"
"Cái này không làm phiền người. Chúng ta ra bên ngoài ăn".
"Thế nào? Chê nơi này của ta nhỏ sao?" Mễ Hiết Nhi có phần bực bội nói: "Rõ ràng Tát Tư Âu không nói cho các ngươi biết ta là đấu bếp hạng nhất. Đừng nói ở Thập Nhất trấn này mà cho dù cả Bái Đặc Minh cũng không thể tìm ra mấy người đầu bếp giỏi hơn ta".
"Không phải, không phải. Ngươi hiểu lầm rồi" Ma Tín Khoa quay đầu liếc mắt nhìn Hàn Tiến nói: "Chúng ta có mấy người ăn rất nhiều, vì vậy...".
"Ăn nhiều?" Mễ Hiết Nhĩ quét mắt một vòng, cuối cùng ánh mắt của hắn dừng lại trên người Ma Tín Khoa: "Rất biết điều. Đã mỡ khách sạn còn sợ khách ăn nhiều sao? Đừng nói với ta là các ngươi định ăn không nhé?"
"Không phải như vậy" Ma Tín Khoa gãi gãi đầu nói.
"Ha ha... nói giỡn với các ngươi cũng hay lắm" Mễ Hiết Nhĩ cười nói: "Nơi này của ta hàng năm không có nhiều khách. Nay có bạn từ phương xa tới, vui mừng còn chưa kịp, sao còn muốn lấy tiền của các ngươi. Các ngươi muốn ăn gì?"
"Mễ Hiết Nhĩ, ta... ta không hề có ý đó, vấn đề là... chúng ta không thể ăn không của ngươi, đáng bao nhiêu tiền thì ngươi cứ tính như thế là được" Ma Tín Khoa áp a ấp úng trước sự hào phóng của đối phương.
"Tát Tư Âu không nói với các ngươi về ta sao?"
"Không có" Ma Tín Khoa thẳng thắn nói.
"Ta và Tát Tư Âu là những người bạn tốt nhất, hiểu chưa?" Mễ Hiết Nhĩ lại cười nói tiếp: Vì vậy các ngươi không nên khách khí với ta. Ha ha, đừng thấy khách sạn của ta nhỏ. Cho dù các ngươi ở nơi này ăn chùa một năm, ta cũng có thể nuôi các ngươi được".
Ma Tín Khoa ngây người, mấy người Tiên Ny Nhĩ cũng dùng ánh mắt ngây dại nhìn vẻ mạnh miệng của Mễ Hiết Nhĩ. Nuôi một năm? Không nói tới những người khác, chỉ riêng việc để Hàn Tiến ăn no bụng, coi như là chỉ ăn khoai sắn, một ngày cũng hết ít nhất mấy chục mai ngân tệ, ai có thể nuôi dưỡng hắn trong một năm?
"Đơn giản thôi, chỉ cần có khoai, bánh mì và ruột nướng là chúng ta thỏa mãn rồi" Tiên Ny Nhĩ nói.
"Những thứ đó sao có thể chứng minh được tài nấu nướng của ta" Mễ Hiết Nhĩ nhíu mày nói.
Không biết sống chết! Bất đắc dĩ Ma Tín Khoa quay người hỏi: "Lạp Phi Nhĩ, ngươi muốn ăn gì?"
"Ta muốn ăn thịt bò nướng" Thật ra Hàn Tiến không khách khí gì. Trong số những thức ăn thì thịt dê, bò chứa nhiều năng lượng nhất. Một khi đã có người mời khách thì đương nhiên phải ăn nhiều.
"Không thành vấn đề" Mễ Hiết Nhĩ vỗ tay nói.
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
37 chương
158 chương
14 chương
71 chương
45 chương
548 chương