Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 37 : Người thuần khiết lương thiện

Sau xôn xao lúc đầu, những người dưới đài cao quay trở về im lặng. Nếu nói, Tết Nguyên Tiêu Nhan Duật bắn pháo hoa tỏ tình khiến người ta kinh ngạc. Vậy thì, hôm nay Nhan Duật tặng Mẫu Đơn ngoài khiến người ta kinh ngạc ra, còn thêm nhiều phần rung động. Trước đừng nói hôm nay còn rét lạnh, cho dù là tháng tư và tháng năm, muốn tập hợp đủ bảy loại Mẫu Đơn màu sắc khác biệt cũng không phải chuyện dễ. Huống chi, vào ngày hôm nay bảy sắc Mẫu Đơn kia còn trùng hợp đồng thời nở rộ rực rỡ, hương thơm nồng nàn. Phần tâm ý này, đáng quý biết bao. Nếu như không phải vô cùng dụng tâm, thì làm được thế nào!? Cho dù Nhan Duật là ác ma nữ tử Lệ Kinh tránh không kịp, nhưng nhìn thấy hắn tự tay bê Mẫu Đơn đưa đến trước mặt Tô Vãn Hương, mỗi một nữ tử ở đây, trong lòng không khỏi ao ước hâm mộ vô cùng. “Tô tiểu thư nhận lấy đi!” “Nhận lấy đi!” Cũng không biết là ai hô một tiếng, ngay sau đó lập tức có người hô lên theo. Trên đài cao, Nhan Duật bê Mẫu Đơn đứng ở trước mặt Tô Vãn Hương, khóe môi tràn đầy cười xán lạn khiến người khác chấn động trong lòng, bên trong tròng mắt đen sâu thẳm, vẻ cao thâm khó lường lại xoay chuyển khiến người ta khó mà suy đoán. Rốt cuộc Tô Vãn Hương đã ngừng ho khan, giữ chặt áo choàng lông khoác ở trên người. Nàng ngước mắt nhìn Nhan Duật một cái, lại chăm chú dừng tầm mắt ở trên hoa Mẫu Đơn trong lòng Nhan Duật. Bên trong chậu hoa bê trong tay Nhan Duật, trồng một cây Mẫu Đơn trắng. Hai ba đóa nở rộ rực rỡ, hai ba đóa ngậm nụ sắp nở. Đóa hoa nhỏ nở ra, hoa to như cái mâm, màu trắng như ngọc, ở trong gió phô bày vẻ lộng lẫy, nở rộ thướt tha. Nụ hoa chưa nở, như mỹ nhân che mặt mỉm cười, trốn ở trong lá cây xanh biếc, vẫn nồng nàn hương thơm. Ánh mắt của Tô Vãn Hương từ đóa hoa nhỏ chuyển lên lá xanh, chỉ thấy từng phiến lá hình như có chút héo rũ, có một nụ hoa trốn ở trong lá, nhìn qua cũng hơi lộ vẻ nhỏ yếu tái nhợt, như khoảng trống trong tranh thủy mặc. Nàng vẫn chưa nhận lấy hoa Mẫu Đơn trong tay Nhan Duật, mà lông mày kẻ đen nhíu lại. Những người xem náo nhiệt vốn đều đang chờ Tô Vãn Hương nhận lấy hoa trong tay Nhan Duật, từ xa nhìn thấy dường như vẻ mặt của nàng không vui, đều có chút khó hiểu. “Vì sao nàng không vui nhỉ?” Lưu Liên khó hiểu hỏi, “Lẽ nào nàng không thích Mẫu Đơn?” Tần Cửu cầm chén Lưu Ly trên bàn lên, chậm rãi uống một ngụm. Chén Lưu Ly nhẹ nhàng lướt qua môi nàng, màu môi đỏ thắm phản chiếu màu rượu đỏ tươi, tôn lên vẻ càng luc càng quyến rũ của nàng. “Có lẽ, vị Tô tiểu thư này là người thật sự yêu hoa.” Tần Cửu nhếch môi, một nét cười nhẹ hiện lên ở bên môi, tròng mắt sáng trong híp lại, hiện ra một tia sắc sảo. “Người thật sự yêu hoa?” Lưu Liên rất nhanh bừng tỉnh đại ngộ. Thời tiết thế này, Mẫu Đơn kia vốn nên nở vào tháng năm, hẳn là không chịu nổi giá rét. Lúc này Tô Vãn Hương không vui, chỉ sợ là đang thương tiếc Mẫu Đơn. Quả nhiên, trên đài cao, Tô Vãn Hương che môi ho khan hai tiếng, cũng không nhận lấy Mẫu Đơn trong tay Nhan Duật, mà là thuận tay cởi áo choàng lông khi nãy thị nữ vừa mới khoác cho nàng xuống, cẩn thận phủ lên cây Mẫu Đơn trắng trong tay Nhan Duật. Nàng lùi về phía sau hai bước, khẽ thi lễ với Nhan Duật, “Đa tạ Nghiêm Vương. Chỉ là Vãn Hương lại không thể nhận sự ưu ái này của vương gia. Trong tướng phủ không có rạp ủ ấm, cũng không có thợ hoa chuyên chăm sóc Mẫu Đơn, nếu như những hoa Mẫu Đơn này đến phủ của Vãn Hương, sợ rằng không ngoài tối nay sẽ héo tàn chết yểu. Vãn Hương yêu cây hoa, nhưng chưa bao giờ lấy cây hoa làm vật thưởng thức. Cây hoa có linh hồn, nếu vương gia có thể trồng được Mẫu Đơn vào ngày đông giá rét, chắc hẳn dụng tâm rất nhiều, vương gia cũng là người yêu hoa, nhất định cũng không nhẫn tâm nhìn những hoa Mẫu Đơn này bị chết cóng vì gió lạnh. Kính mong vương gia nhanh chóng chuyển những hoa Mẫu Đơn này về rạp ủ ấm, Vãn Hương vô cùng cảm kích.” Tô Vãn Hương chậm rãi nói, trong mắt ẩn hiện một tia đau thương. Giọng nói của nàng không tính là lớn, nhưng lúc này khắp nơi hoàn toàn yên tĩnh, những lời này vẫn theo gió truyền vào trong tai những người dưới đài. Đám người hoàn toàn im lặng, ai cũng không ngờ Tô Vãn Hương sẽ nói ra những lời như vậy. Sững sờ chốc lát, rất nhanh lại vang lên tiếng vỗ tay. Nhan Duật ở trong tiếng vỗ tay của chúng nhân, lông mày đang nhíu giãn ra, tròng mắt đen vẫn luôn chăm chú nhìn Tô Vãn Hương, màu sắc tối tăm trong mắt xoay chuyển, trong nháy mắt lộ ra tình ý sáng rực. Tô Vãn Hương đứng ở trước mặt Nhan Duật, gió lạnh thổi bay tay áo dài thướt tha của nàng, càng lộ ra thân hình gầy yếu của nàng, cả người giống như một đóa hoa run rẩy nở ở đầu cành, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thổi rơi. Nàng lại thi lễ với Nhan Duật, lập tức muốn lui ra. Nhan Duật lại nhanh chóng sải bước lên trước hai bước, thân hình cao lớn rất nhanh chắn ở trước mặt Tô Vãn Hương. Hắn chuyển hoa Mẫu Đơn trong tay vào tay người hầu phía sau, cởi áo choàng lông trên người mình xuống. “Hoa Mẫu Đơn mặc dù quý, nhưng sao bì kịp được Tô tiểu thư. Tô tiểu thư thương tiếc cây hoa, cũng cần phải thương tiếc thân thể của mình mới đúng. Nếu áo choàng lông của Tô tiểu thư đã cho Mẫu Đơn, vậy chiếc áo choàng lông này của bản vương kính xin Tô tiểu thư nhận lấy, hy vọng có thể ngăn gió lạnh cho Tô tiểu thư.” Nhan Duật nói xong, liền tiến lên muốn tự tay khoác áo choàng lông lên người Tô Vãn Hương. Tô Vãn Hương vội vàng lùi về sau hai bước, mỉm cười nói: “Đa tạ vương gia yêu mến, chỉ là nam nữ thụ thụ bất thân, áo choàng lông của vương gia Vãn Hương không thể nhận.” Nói xong, nàng liền nhanh chóng xuống dưới đài cao dưới sự dìu đỡ của thị nữ. Nhan Duật cầm áo choàng lông, cả người thật giống như đóng chặt ở trên đài cao. Gió lạnh lay động y phục của hắn, dường như hắn không có chút cảm giác nào. Ánh mắt cháy bỏng vẫn đuổi theo Tô Vãn Hương, mãi đến khi nàng xuống đài cao. Hắn mới khoát tay lệnh cho đám người hầu bê hoa Mẫu Đơn, theo hắn xuống dưới. Bên trong rạp gỗ, Lưu Liên cúi đầu thở dài một tiếng, nói: “Không ngờ Tô tiểu thư lại thuần khiết lương thiện như thế!” Tần Cửu cười tủm tỉm uống rượu không nói. Lý Vân Tiêu nói: “Điện hạ, như vậy xem ra, hoàng thúc đối với Tô tiểu thư, vẫn là một tấm chân tình.” Nhan Mẫn có vẻ đăm chiêu gật đầu, trong mắt lấp lánh một chút tiếc nuối. Tần Cửu đặt chén Lưu Ly xuống, cười tủm tỉm nói: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, huống hồ Nghiêm Vương còn là một nam nhân đa tình, đương nhiên là chân tình rồi. Chỉ là, xem chừng, hình như Tô tiểu thư không có ý với Nghiêm Vương! Sao ta nghe nói, An Lăng Vương tựa hồ cũng có ý với Tô tiểu thư? “ Nhan Mẫn nghe xong, giữa lông mày ẩn hiện một tia buồn rầu, hắn đặt ly rượu xuống nói: “Chuyện này bản vương cũng đã nghe nói. Lão Nhị mấy năm nay thanh tâm quả dục*, không thấy từng thích ai. Bây giờ lại yêu Tô Vãn Hương. Bản vương ngược lại thà rằng Tô tiểu thư theo hoàng thúc, cũng ngàn vạn lần đừng theo lão Nhị.” *Thanh tâm quả dục: lòng tĩnh lặng, ít ham muốn. Đương nhiên Tần Cửu hiểu vì sao Nhan Mẫn lại nói như thế. Tô tướng Tô Thanh vốn qua lại tương đối thân thiết với An Lăng Vương, nếu như Nhan Túc lại kết thân với Tô gia, đương nhiên càng thân càng thêm thân, đối với Nhan Mẫn càng thêm bất lợi. Nhưng nếu nói Tô gia kết thân với Nhan Duật, lại ảnh hưởng không nhiều tới hắn. “Điện hạ không cần lo lắng, bởi tiểu nữ thấy, Tô tiểu thư hoa lạc nhà ai, chỉ sợ vẫn còn rất khó nói! Cho dù Nghiêm Vương và An Lăng Vương tranh giành, nói không chừng, cuối cùng người đắc lợi là......” Tần Cửu nói tới đây thì dừng câu chuyện, nhón một miếng điểm tâm bỏ vào trong miệng. Mặc dù Tần Cửu chưa nói hết, Nhan Mẫn vẫn lập tức hiểu ý. Nếu như hai người đó tranh không được, mà nếu hắn lên ngôi hoàng đế sớm một chút, có lẽ, hắn cũng có cơ hội. Nghĩ đến đây, Nhan Mẫn không nhịn được đứng dậy, bắt đầu đi tới đi lui ở trong rạp gỗ. “Đa tạ điện hạ khoản đãi, những cây hoa Mẫu Đơn kia của Nghiêm Vương rất đẹp mắt, tiểu nữ muốn đi xem một chút. Nhân tiện đề xuất chủ ý cho Nghiêm Vương, không thể để Nghiêm Vương trút giận mới phải.” Tần Cửu chậm rãi nói. Nhan Mẫn nghe vậy mừng rỡ, sải bước tiễn Tần Cửu ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Làm phiền Cửu gia rồi.”