Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ
Chương 179 : Trái tim vỡ thành ngàn vạn mảnh, vẫn là của nàng
Editor: Xám
Trái tim Tần Cửu không thể ngăn lại mà nảy lên một nhịp, nàng biết chiếc vòng ngọc này có ý nghĩa thế nào với Nhan Duật, mà bây giờ lại bị nàng ném vỡ rồi.
"Nàng không cần đến vậy sao?" Nhan Duật nhìn Tần Cửu, trong mắt lấp lánh ánh sáng nguy hiểm, lúc này ý cười bên khóe môi đã đông cứng, trong sắc mặt tái nhợt hiện lên hiện lên một chút xanh mét.
Từ lúc Tần Cửu hợp tác với Nhan Duật đến giờ, vẫn chưa từng nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ như thế của hắn, trong lòng lập tức lạnh đi. Đối với hắn mà nói, quả nhiên chiếc vòng này rất quan trọng, dẫu sao cũng là đồ của mẫu phi hắn mà.
Nàng không nói gì thêm, hiện giờ hắn đã là nhân vật quyền thế rất mạnh ở Lệ Kinh, nàng còn có chuyện nàng phải làm. Hai người bọn họ, vẫn là không nên tiếp tục dính líu nữa, tránh cho sinh ra một vài chuyện không đáng có.
"Muốn phân chia rạch ròi với ta ư?" Nhan Duật chợt cười lạnh nói, giống như đã nhìn rõ ý nghĩ trong lòng nàng.
Giọng nói của hắn lạnh giá như băng, mà phía dưới lông mày nhướng lên của hắn, trong đôi con người hẹp dài tà mị kia, lại lấp lánh ánh sáng bình tĩnh đau thương.
"Ngài đã có được thứ ngài muốn có, nghe nói ngài sắp làm Hoàng thái đệ rồi, chúng ta cũng nên giải trừ hiệp ước." Tần Cửu chậm rãi nói.
"Phải, nàng nói đúng." Nhan Duật ngồi xổm xuống, nhặt từng miếng của vòng ngọc đã vỡ lên, động tác nhẹ nhàng mà từ tốn.
Tần Cửu nhìn biểu cảm nửa bên mặt hờ hững của hắn, trái tim đột nhiên giống như bị mảnh vỡ của vòng ngọc nghiền qua, nàng chậm rãi đi đến trước bàn rồi ngồi xuống, không nhìn động tác cẩn thận từng tí của hắn nữa.
Hắn dùng một chiếc khăn gấm, gói ngọc vỡ lại, đứng dậy đi đến trước mặt nàng. Hắn híp mắt, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nàng, trong con ngươi hẹp dài đen nhánh ẩn chứa sự tĩnh mịch như biển sâu, vẻ sâu xa đó, khiến nàng không nhìn rõ được. Hắn cứ nhìn nàng chằm chằm như thế, một lát sau, hắn lại đột nhiên mỉm cười, là nụ cười mị hoặc đến tột cùng, hắn thờ ơ nhíu mày, ném khăn gấm bọc ngọc vỡ vào lòng nàng.
"Vòng ngọc này là của nàng, giống như trái tim của ta, cho dù đã vỡ thành ngàn vạn mảnh, cũng vẫn là của nàng. Nếu như khăng khăng không cần, vậy thì ném đi!" Nói xong, hắn huýt một tiếng sáo, Bạch Nhĩ đang chơi đùa vui vẻ cùng Hoàng Mao trong khóm hoa cúc lập tức ngoan ngoãn chạy tới.
"Đi thôi!" Khóe môi hắn một lần nữa hiện lên ý cười quyến rũ mị hoặc, thong thả đi ra khỏi phòng, biến mất trong bóng đêm.
Hắn đi rồi, không quay đầu lại mà đi thẳng.
Tần Cửu từ từ thở phào một hơi, không biết vì sao trái tim lại không nhẹ nhõm chút nào, thậm chí càng nặng trĩu hơn. Nàng cúi đầu xuống, ánh mắt quét qua khăn gấm Nhan Duật ném vào trong lòng, với ngón tay cẩn thận mở ra.
Dưới ánh đèn mấy mảnh vỡ của vòng ngọc lấp lánh ánh sáng lành lạnh xanh biếc, trong nháy mắt đã đâm đau mắt nàng.
Hoàng Mao thấy Bạch Nhĩ đi rồi, rất lưu luyến bịn rịn mà đuổi theo một lát, rồi lại bay về phòng, thu cánh hạ xuống bàn, nghiêng đầu nhìn Tần Cửu, dáng vẻ có chút uất ức.
Tần Cửu nhìn thấy dáng vẻ nhỏ bé u oán của nó, lập tức nhớ tới dáng hình của Nhan Duật, trong lòng phiền não một hồi, "Muốn nói gì thì nói đi, đừng nhìn ta bằng ánh mắt uất ức đó, ngươi cho rằng ta không biết trong bụng ngươi có bao nhiêu phôi thủy (ý xấu) sao?"
Hoàng Mao không biết phôi thủy là thứ gì, còn cho rằng là một loại rượu ngon nào đó, lập tức chuyển buồn thành vui, kêu với Tần Cửu: "Phôi thủy, uống phôi thủy." Nói xong, ngậm chén không trên bàn đến trước mặt Tần Cửu, muốn Tần Cửu cho nó uống phôi thủy.
Tần Cửu cười phì một tiếng, xoa xoa nhúm lông vũ màu vàng trên đầu Hoàng Mao, thấp giọng nói: "Uống nữa thì ngươi sẽ càng hư hơn."
888888888888
Vào ngày sinh nhật của Khánh Đế, thời tiết cực kỳ đẹp, lúc Tần Cửu vào cung, mây hồng ở trời tây đang bừng cháy sáng lạn, báo hiệu ngày mai vẫn sẽ là một ngày đẹp trời.
Tần Cửa đang vào tiền điện, gặp được Lâm chiêu viện. Huệ phi bị biếm vào lãnh cung, Nhàn phi không biết tung tích, hiện giờ, trong hậu cung của Khánh Đế, vị trí cao nhất thuộc về Lâm Chiêu Viện, nghe nói Khánh Đế đã cho nàng ta quản lý hậu cung.
Mặc dù Lâm chiêu viện trẻ tuổi, nhưng làm việc lại rất thận trọng. Đáng lẽ hiện giờ nàng ta có con đường quyền thế thuận lợi, vốn dĩ có thể trang điểm rực rỡ huy hoàng, nhưng nàng chỉ mặc một bộ váy màu hồng cánh sen thêu hoa hồng, tơ màu vàng làm viền, tóc cài một cây tram phượng, trang điểm vừa vặn, lộng lẫy nhưng không tỏ ra huênh hoang, cũng hợp với ngày đáng vui mừng như hôm nay. Nhìn thấy Tần Cửu, dưới vòng vây của cung nữ Lâm chiêu viện đã đi tới, cười nhạt nói: "Đã lâu không gặp Tần cô nương rồi, từ sớm đã muốn tâm sự với ngươi, đêm nay cứ ngồi cạnh bản cung đi."
Tần Cửu thi lễ nói: "Vậy thì quấy rầy nương nươi rồi." Đối với vị Lâm chiêu viện có dung mạo rất giống Tịnh thái phi này, Tần Cửu lại rất có hứng thú.
Trang trí trong điện Sùng Nhân đã sớm sắp xếp thay đổi hoàn toàn, đèn lồng đủ màu rọi chiếu trong điện đến mức vàng son lộng lẫy. Chỗ ngồi đã bày xong, Tần Cửu theo Lâm chiêu viện ngồi xuống chỗ tần phi của Khánh Đế. Chỗ này cách chỗ ngồi của thần tử một bức bình phong hơi mờ, mơ hồ có thể nhìn thấy người đến người đi trong điện.
Khánh Đế vẫn chưa đến, thịnh yến cũng chưa bắt đầu, một vài nữ quyến quan viên vây quanh trò chuyện bên cạnh bàn, thỉnh thoảng nhìn Tần Cửu ngồi cạnh Lâm chiêu viện một cái. Đối với Tần Cửu, bọn họ rất hiếu kỳ. Vài ngày trước đó, nàng vẫn còn là yêu nữ của Thiên Thần tông, bây giờ lại biến hóa nhanh chóng thành nữ tử truyền kỳ chịu nhục ẩn náu ở Thiên Thần tông, thật sự là khiến bọn họ cảm thấy khó mà tin nổi.
Tần Cửu đã sớm quen với việc trở thành tiêu điểm của đủ loại ánh mắt, nàng ung dung thản nhiên bưng chén trà, chậm rãi tự rót tự uống.
Lâm chiêu viện cười nhẹ nói: "Tần cô nương quả nhiên là nữ tử đại trí đại dũng hiếm có, lại có thể chờ đợi hơn hai năm ở nơi như Thiên Thần tông, còn làm đến vị trí môn chủ, thật sự khiến người khác vô cùng khâm phục. Ngươi không biết chứ, hiện giờ ở trong cung, đều đang nói chuyện của ngươi đấy."
Tần Cửu uống một ngụm trà, khẽ cười nói: "Nương nương khen lầm rồi,Nghe nói, hiện giờ nương nương đang quản lý lục cung, e rằng cực kỳ vất vả rồi!" Trải qua loạn Thiên Thần tông, trong cung có rất nhiều nơi cần chỉnh lý, không có chút tâm cơ và bản lĩnh thì rất khó làm tốt.
"Có thể phân ưu giúp bệ hạ, là may mắn của ta, phi tần của bệ hạ không nhiều, nên cũng không cực lắm. Chỉ là, vài ngày trước đây, một số gia quyến của An Lăng Vương phủ và Tạ phủ đã vào dịch đình làm tội nô, bố trí chuyện của bọn họ, vẫn phí không ít tâm sức. Nhất là vương phi của An Lăng Vương, không biết tại sao đã sảy thai, vốn dĩ công việc cho nàng ta cũng không nặng, chuyện này khiến trong lòng bản cung khó chịu rất lâu." Lâm chiêu viện nói xong, khẽ thở dài một hơi.
Tần Cửu cúi đầu khẽ vuốt khung thêu hoa trong tay, nụ hoa hồng nhạt thêu phía trên đã sắp nở.
"Có điều, thực ra bản cung có chút nghi ngờ với chuyện này. Tô tiểu thư đó tung ra tin tức có hỉ là khi Tô gia xảy ra chuyện, lúc đó nàng ta lấy An Lăng Vương còn chưa được mấy ngày, bây giờ vừa vào cung làm tội nô, hài tử đã mất rồi, chẳng phải là quá trùng hợp sao, không thể khiến người ta không nghi ngờ được." Lâm chiêu viện nhỏ giọng nói.
Chuyện Lâm chiêu viện nghi ngờ, Tần Cửu cũng từng nghĩ tới. Chỉ có điều, cho dù là thật hay là giả, đều chứng minh Nhan Túc có tình cảm với Tô Vãn Hương, nếu không, thì sao có thể muốn dùng thai giả để bảo vệ nàng ta?
Tần Cửu dịu dàng mỉm cười, "Chuyện này đã qua, nương nương không cần vướng mắc chuyện này nữa."
Lâm chiêu viện cầm một quả nho lên bỏ vào miệng, khẽ cười nói: "Ngươi nói cũng đúng."
Hai người đang nói chuyện, lại thấy Thượng Sở Sở đi về phía Tần Cửu, mấy ngày không gặp, nhìn tiểu cô nương đã gầy đi vài phần. Nàng thi lễ với Lâm chiêu viện, "Chiêu viện nương nương, ta muốn hàn huyên với Tần tỷ tỷ một chút, giới thiệu dì Mẫn của ta cho Tần tỷ tỷ, chẳng biết nương nương có chịu cho mượn người."
Lâm chiêu viện che miệng cười nói: "Xem tam công chúa nói kìa, bản cung còn có thể giữ Tần cô nương được không, các người cứ đi trò chuyện đi."
Thượng Sở Sở lên tiếng giòn tan: "Đa tạ nương nương." Nói xong kéo cánh tay Tần Cửu, đi về phía bàn tiệc của Vân Thiều quốc.
"Ta rất lo cho Phi Phàm, vốn muốn để dì Mẫn đi cầu xin hoàng thượng, cho Phi Phàm cùng bọn ta về Vân Thiều quốc. Nhưng nhị tỷ không cho ta nhúng tay vào chuyện này, tỷ ấy nói Tần tỷ tỷ tự có cách cứu hắn, có phải không?" Thượng Sở Sở nhỏ giọng hỏi bên tai Tần Cửu.
Tần Cửu cầm tay Thượng Sở Sở, khẽ cười nói: "Người yên tâm. Dì Mẫn mà người nói, có phải là sứ thần lần trước mẫu hoàng của người phái đến chúc thọ hoàng thượng, nữ Thượng thư Nhạc Mẫn của Vân Thiều quốc?" Tần Cửu đã nghe nói, nữ hoàng Vân Thiều quốc đã phái sứ thần đến chúc thọ trước, tiện thể còn tính toán đón hai vị công chúa về.
Thượng Sở Sở gật gật đầu, "Phải, lát nữa ta sẽ giới thiệu cho tỷ."
Bên bàn tiệc của Vân Thiều quốc, nhị công chúa Thượng Tư Tư đang nói chuyện với một nữ tử, nữ tử đó khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, người mặc phục sức nữ quan của Vân Thiều quốc, dung mạo thanh tú xinh đẹp, khóe môi ngậm nụ cười trang nhã, nhìn qua tính tình hòa nhã, trong giữa nhất cử nhất động, đều có uy nghi của người làm quan. Tần Cửu đã từng nghe nói đến Nhạc Mẫn, bà là một tài nữ của Vân Thiều quốc, làm quan thanh liêm, danh tiếng cực vang, có thể thấy nữ hoàng Vân Thiều Quốc rất coi trọng lần chúc thọ này, đã phái một nhân vật quan trọng như vậy đến đây.
"Tần tỷ tỷ, đây là hoàng di Nhạc Mẫn của ta, nhậm chức Thượng thư ở Vân Thiều quốc chúng ta, lần này người đại diện cho Vân Thiều quốc đến đây chúc thọ. Dì Mẫn, đây là Tần Cửu Tần tỷ tỷ ta đã nhắc với người."
Nhạc Mẫn đứng dậy mỉm cười nói: "Ta đã sớm nghe Sở Sở nói qua, nói con bé và Tư Tư ở đây, nhờ có Tần cô nương nhiều lần chiếu cố, Mẫn đây cảm kích vô cùng."
Thượng Tư Tư nghe vậy, mày cau nhẹ, nói với giọng thanh thanh: "Chiếu cố là của Sở Sở chứ, con không cần người khác chiếu cố."
Nhạc Mẫn liếc Thượng Tư Tư một cái, nhưng thấy nàng đã quay mặt đi, nhìn sang hướng khác. Nàng khẽ cười nói: "Tần cô nương đừng ghẻ lạnh, tính tình của đứa trẻ này không tốt."
Tần Cửu cười nhạt nói: "Nhạc thượng thư khách sáo rồi, nhị công chúa thật sự không cần ta chiếu cố, ngược lại nhị công chúa, vào hôm trung thu, đã giúp Đại Dục quốc chúng ta một việc lớn rồi."
"Ngươi không cần cảm kích, ta làm vậy đâu phải là giúp ngươi." Thượng Tư Tư lạnh lùng nói, trong con ngươi trong trẻo hiện lên sắc lạnh.
Mặc dù Thượng Tư Tư là người lạnh lùng cao ngạo, nhưng vẫn chưa từng đối chọi gay gắt như thế trước mặt Tần Cửu. Hôm nay như thế, xem dáng vẻ là trong lúc vô ý nàng đã đắc tội nàng ta rồi. Nhưng Tần Cửu cẩn thận nghĩ lại, nhưng nghĩ không ra rốt cuộc mình có lỗi với nàng ta ở đâu.
"Tần tỷ tỷ ngồi xuống đi!" Thượng Sở Sở nhìn thấy bầu không khí lúng túng giữa hai người, kéo góc áo Tần Cửu ngồi xuống ghế dựa, bưng bình trà lên, rót một chén trà đưa đến trước mặt nàng.
Một tràng tiếng đàn vang lên, mọi người vột đặt ly trong tay xuống, chỉ thấy Khánh Đế dưới sự dìu đỡ của Nhan Duật đi lên long ỷ giữa đại điện.
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
92 chương
61 chương
94 chương
108 chương
12 chương
25 chương
11 chương