Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ
Chương 169 : Một mình ta có thể tương đương với mười đồng nam tử
Editor: Xám
Khúc đàn của Tiêu Nhạc Bạch ở điện Minh Nguyệt đột nhiên cất cao, khiến cho mười ngón tay của Tần Cửu bay lượn, sau khi tấu đàn một phen, tiếng đàn đã ngừng bặt. Tiêu Nhạc Bạch thở dài một tiếng, sau đó cười ha ha nói: "Sảng khoái sảng khoái! Cuộc đời này có thể gặp được đối thủ như vậy, thật đúng là chuyện may mắn! Tần Cửu, không hổ là nữ tử ta thầm ngưỡng mộ, chúng ta chọn ngày khác so tài."
Theo lời của hắn, vài bóng người bảo vệ Tiêu Nhạc Bạch tung người ra từ trong phòng. Lúc này kiêu kỵ bên ngoài điện đã khôi phục khỏi ma âm, xông lên muốn cản hắn, cũng không biết hắn ra tay thế nào, mấy bóng người ngã oành oạch ra ngoài. Hộ vệ Nhan Duật đưa đến bắn vài mũi tên về phía bóng người Tiêu Nhạc Bạch, nhưng mắt thấy khi mũi tên tới gần người hắn nửa thước, chỉ thấy hắn đột nhiên quay đầu, tay áo màu trắng giống như cánh buồm căng gió, mang theo nội lực mạnh mẽ, phất một cái, mũi tên tản đi bốn phía.
Đại tư nhạc Tiêu Nhạc Bạch lại có thân thủ bậc này, thật sự khiến người ta giật mình.
Hộ vệ Nhan Duật đưa đến muốn đuổi theo, lại bị Nhan Duật ngăn lại. Hắn thản nhiên nói: "Các ngươi không đuổi kịp đâu, mau phi ngựa đi báo cáo cho Viên Bá, nhất định phải ngăn hắn ra khỏi trang."
Hộ vệ tuân lệnh rời đi.
Nhan Duật thở dài một tiếng, trong lòng lại hiểu được, chỉ sợ, với thân thủ của Tiêu Nhạc Bạch, không thể ngăn lại dễ dàng như vậy.
Khánh Đế đã sớm không địch lại được tiếng đàn, đã hôn mê trên long ỷ. Trong điện vốn có ngự y, lúc này vội vàng vây quanh chẩn trị cho Khánh Đế. Huệ phi và vài cung nữ thấy Tiêu Nhạc Bạch thuận lợi thoát thân rời đi, nhìn thấy hộ vệ vây quanh mình, chỉ huy cung nữ của Thiên Thần tông liều chết xông ra ngoài.
Trong điện đã sớm rối thành một nùi.
Nhan Duật lại bước nhanh về phía Tần Cửu.
Thịch một tiếng, sợi dây đàn cuối cùng đã đứt, Tần Cửu đột ngột đứng dậy, lông mày nhíu lại thật sâu, lồng ngực thở gấp, hai chân yếu ớt vô lực.
Khúc nhạc này đã hao tổn hết tinh thần của nàng, mặc dù cuối cùng đã thắng suýt soát《 Thiên Tuyệt Bát Điệu 》, nhưng đã hao tổn không ít đến công lực của bản thân nàng. Nàng cảm thấy cả người mình giống như giẫm lên bông, sau khi đứng lên một lát, lại một lần nữa ngã ngồi xuống mặt đất, thân người nhỏ bé yếu ớt nằm ở trên thảm gấm, cuộn mình thành một khối, y phục màu đỏ son và mẫu đơn đỏ nở rộ trùng điệp trên thảm gấm chiếu rọi lẫn nhau, xinh đẹp khác thường. Sắc màu tươi đẹp như vậy càng tôn lên sắc mặt trắng bệch như tuyết của nàng, cho dù là trang điểm đậm hơn cũng không che giấu được vẻ yếu ớt lúc này của nàng.
Cảm giác rét lạnh một lần nữa không lưu tình chút nào mà nắm chặt lấy tâm trạng Nhan Duật, khiến khuôn mặt tuấn tú nhìn qua vĩnh viễn thờ ơ của hắn càng trở nên rét lạnh. Ngày ở trên trường diễn võ, bóng hình nàng rơi từ trên tháp trúc xuống và bóng dáng trước mặt chồng lên nhau, cảm giác tương đồng một lần nữa trào lên.
Đó là cảm giác thế nào?
Là kinh hoàng?! Là không biết xử sự thế nào?! Là đau lòng?! Là sợ hãi?!
Nhan Duật nhanh chóng chạy lên trước, hai cánh tay vươn ra, lập tức đỡ người nàng dậy. Hắn để nàng dựa ở trước người hắn, nói với tùy tùng của mình: "Bảo ngự y đến xem xem!"
Tùy tùng của hắn đã theo hắn nhiều năm, vẫn chưa từng nhìn thấy khuôn mặt u ám bậc này của hắn, không kịp phân trần vội vàng túm một người trong đám ngự y vây quanh Khánh Đế, kéo ông ta từ điện Minh Nguyệt đến điện Đan Hà. Ngự y này vốn cho rằng mình đã phạm vào chuyện gì, sắp bị Nghiêm Vương xử lý, nhìn thấy Tần Cửu yếu ớt dựa vào lòng Nhan Duật, lúc này mới biết muốn bảo ông ta làm gì, dưới ánh nhìn chăm chú sắc bén đáng sợ của Nhan Duật, ông ta run run rẩy rẩy bắt đầu khám bệnh cho Tần Cửu.
Lão ngự y này biết đêm nay Nghiêm Vương đã lập công lớn, vốn là muốn biểu hiện một chút trước mặt hắn, ai ngờ khám một lát, lại không biết rốt cuộc là bệnh gì, rõ ràng là đã bị nội thương, nhưng hình như lại không phải đơn thuần là bị nội thương.
Khuôn mặt Tần Cửu lộ ra màu tái nhợt như tro tàn, nàng ngước lông mi, nhìn Nhan Duật, từ từ nói: "Ta chỉ là khí huyết chịu chấn động, không có gì đáng ngại, không cần chẩn mạch nữa."
Nhan Duật phất phất tay, bảo lão ngự y lui xuống.
Tần Cửu nhìn Nhan Duật, bờ môi trắng bệch gắng gượng nhếch lên thành nét cười, nhưng không biết khóe môi có một chút vết máu đỏ tươi: “Ta có thể xin vương gia một chuyện không?"
Nhan Duật giơ cổ tay áo lau bờ môi nàng, nhìn vết đỏ khiến người ta kinh hãi trên cổ tay áo màu lam nhạt với cây hoa thêu bằng chỉ bạc kia, con ngươi dài híp lại, đè nén run rẩy trong giọng nói của mình dịu dàng hỏi: "Nàng nói đi!"
"Ta muốn dùng ôn tuyền của Minh Nguyệt sơn trang một chút." Tần Cửu thở hổn hển nói, trên trán liên tục xuất hiện mồ hôi lạnh.
Hôm nay chính là đêm trăng tròn, nàng và Tiêu Nhạc Bạch đấu cầm một khúc, đã chịu nội thương nghiêm trọng. Lúc này nếu không mau chóng luyện tập Bổ Thiên Tâm Kinh, chỉ sợ cơ thể không chống đỡ được. Mà hiện giờ, ôn tuyền cách đây gần nhất hiển nhiên chính là ôn tuyền trong Minh Nguyệt sơn trang, chỉ có điều đây lại là ôn tuyền hoàng gia.
"Cần đồng nam tử không?" Nhan Duật hỏi với vẻ mặt phức tạp.
Lúc nói chuyện, Nhan Duật đã sớm ôm lấy Tần Cửu, đi thẳng ra khỏi điện Đan Hà.
Tần Cửu gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đâì: "Cần, chỉ là không phiền vương gia, ta có thể bảo Tỳ Ba sắp xếp cho ta. Chuyện của Minh Nguyệt sơn trang còn cần vương gia xử lý, vẫn là để Tỳ Ba đưa ta đến ôn tuyền đi!" Tần Cửu uể oải nói, nói xong cầu này, giống như bản thân đã dùng hết sức lực mình có, sắc mặt hiện ra vẻ trắng bệch vô cùng khiến người ta sợ hãi.
Tỳ Ba vẫn luôn đi theo phía sau hai người, thấy vậy vội vàng chạy tới hỏi: "Vương gia, giao cho ta đi!"
Bước chân của Nhan Duật ngừng lại, cúi đầu chăm chú nhìn nàng một cái, rồi lại xoay người liếc Tỳ Ba một cái, thản nhiên nói: "Bản vương không muốn giao!" Nói xong, ngang ngược liếc Tỳ Ba một cái, ánh mắt sắc bén khiến người ta sợ run, dưới chân lại hoàn toàn không ngừng, sải bước đi thẳng về phía trước.
Mặc dù Tỳ Ba vui mừng khi thấy chuyện của Tần Cửu và Nhan Duật thành công, nhưng vẫn không yên tâm đi theo phía sau. Tần Cửu muốn tiếp tục cự tuyệt, Nhan Duật lại thấp giọng nói: "Im miệng! Đã thành thế này rồi còn nói nhiều như thế?" Giọng nói từ trước đến nay luôn trầm thấp mị hoặc đã có sự dao động hết sức kiềm chế.
Chiêu Bình công chúa đuổi theo từ trong điện, nhìn Nhan Duật ôm Tần Cửu từ từ đi xa, mắt đẹp trong bóng đêm thê lương có vẻ đăm chiêu.
Dưới bóng đêm, vầng trăng tròn treo nơi chân trời xa xôi. Tiếng đánh nhau bên ngoài sơn trang như có như không truyền tới, nhưng đối với Nhan Duật và Tần Cửu lúc này mà nói, lại hình như cực kỳ xa xôi.
Ôn tuyền của Minh Nguyệt sơn trang là vài con suối to nhất dẫn từ núi Cửu Mạn, vừa tiến vào hồ tắm, đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, chỉ thấy ba dòng suối trong chảy ra ào ào từ vách đá, mây mù bốc hơi bên trong điện rất lớn, bên hồ thắp vài chiếc đèn lưu ly, chiếu rọi trên sương trắng, mịt mờ ẩn hiện, giống như tiên cảnh.
Nhan Duật thận trọng cẩn thận đặt Tần Cửu lên giường trúc bên cạnh ôn tuyền, hắn vén áo ngồi ở bên cạnh nàng, híp mắt hỏi nàng: "Nàng cần bao nhiêu đồng nam tử để khôi phục công lực?"
Trong sương mù mông lung, nét mặt Nhan Duật nhìn chằm chằm Tần Cửu đứng đắn khác thường, trang trọng nghiêm túc đến mức giống như đã đổi thành một người khác. Tần Cửu hơi ngây ra một lát, nhấc tay chìa năm ngón tay.
"Năm người?" Nhan Duật nhướng mày hỏi.
Tần Cửu gật gật đầu, chi mong hắn mau ra ngoài một chút, để Tỳ Ba giúp nàng tìm năm đồng nam tử đến đây. Đương nhiên, thật ra nàng không trông cậy Nhan Duật sẽ tìm cho mình.
Nhan Duật nhìn Tần Cửu gật gật đầu, khóe môi nhếch lên thành một ý cười cổ quái, hắn không nói gì nữa, mà là đưa tay dò tìm bên hông, khẽ khàng kéo lên, đã khiến đai ngọc rơi xuống, tiện tay ném lên một chiếc giường trúc khác ở bên cạnh, sau đó là bộ ngoại bào màu lam nhạt kia, tiếp theo nữa là áo trong và quần trong màu ánh trăng ở bên trong.
Chỉ có, chỉ có trong nháy mắt, người này đã cởi sạch, trên người không còn một sợi vải nào.
Tần Cửu xoa cái trán đau đớn than nhẹ một tiếng, hiểu đáp án sắp nhận được là gì, nhưng vẫn không cam lòng hỏi: "Vương gia, ngài đang muốn làm gì?"
Nhan Duật duỗi chân thử nước ấm của ôn tuyền, quay đầu cười với Tần Cửu nói: "Một mình ta có thể tương đương với mười đồng nam tử, cần năm người, một mình ta là đủ!"
Tần Cửu nghiêng người nằm trên giường trúc, híp mắt đánh giá Nhan Duật từ trên xuống dưới.
Thân thể thon dài cao thẳng giống như điêu khắc từ ngọc thạch, mái tóc đen như thác nước đổ xuống bên eo, hắn đứng ở trên bậc thềm ngọc của bờ hồ sương mù vấn vít, sương mù mờ mịt khiến thân hình hắn nhìn hơi mờ. Hắn quay đầu cười vô sỉ với Tần Cửu một cái, một giọt nước từ trên trán chậm rãi trượt xuống khóe môi hơi nhếch lên của hắn. Đôi môi đó mềm mại lại góc cạnh rõ ràng, không thể nói là mỏng hay dày, độ cong vẽ ra một nụ cười hoàn mỹ đầy mị hoặc hồng trần.
Tần Cửu thở dài một tiếng, ôm ngực chậm rãi ngồi dậy, từ từ nói: "Vương gia, ta phải cảnh báo trước. Ta luyện công không phải là trò đùa, nếu như ngài không phải là đồng nam tử, ngài sẽ hại ta, đồng thời cũng sẽ hại ngài. Nếu như ngài là đồng nam tử, ngài giúp ta luyện công, đối với ta mà nói đương nhiên là cực tốt, nhưng sẽ hại lại ngài. Những điều này, vương gia có biết không?"
Tần Cửu thật sự không tin Nhan Duật là đồng nam tử, loại người quyến luyến bụi hoa giống như hắn, sao có thể không có mảnh lá nào dính thân chứ? Nói ra chẳng phải là nghe mà rợn người. Dù sao đi chăng nữa, cho dù hắn thật sự là đồng nam tử, nàng cũng không muốn luyện《 Bổ Thiên Tâm Kinh 》 với hắn. Vậy nên, nàng nói hậu quả thành thật nghiêm trọng, nàng không cho rằng hắn sẽ vì nàng mà xem nhẹ tính mạng mình.
Khóe môi Nhan Duật cong nhẹ, chậm rãi nói: "Thứ nhất, ta là đồng nam tử. Thứ hai, ta bằng lòng."
Cuối cùng Tần Cửu đã hiểu rõ, muốn tìm người khác là không thể rồi. Nhan Duật chắc chắn hắn là đồng nam tử như vậy, xem dáng vẻ là sự thật, mặc dù cảm thấy rất khó tin, nhưng lúc này nàng đành phải nghe. Nội lực cuộn trào mãnh liệt trong cơ thể nàng tuyên bố rõ ràng nếu như nàng còn không tu luyện Bổ Thiên Tâm Kinh, e rằng sẽ lập tức tẩu hỏa nhập ma, hậu quả khó lường.
Nàng với ngón tay cởi từng lớp y phục xuống, bỏ lại giày thêu trên chân, chỉ mặc một chiếc áo ngực và quần lót màu hồng phấn, đi chân trần vào trong nước suối, đưa lưng về phía Nhan Duật, lộ ra chiếc lưng mặc dù chồng chất vết sẹo nhưng có đường cong duyên dáng của nàng.
Nhan Duật ở bên bờ nhìn chằm chằm Tần Cửu đang nhắm mắt trong hồ nước, biết được lúc này nàng đang vận công, hắn không dám quấy rầy, mà ngồi ở trên giường trúc, chăm chú nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nàng, dự định khi nàng cần sẽ tương trợ nàng. Đương nhiên, điều hắn cảm thấy hứng thú nhất là, rốt cuộc nàng muốn lợi dụng đồng nam tử là hắn như thế nào.
Tần Cửu đứng ở trong hồ, để nước suối ấm áp xua đi lạnh lẽo trên người, khắp người dần dần toát mồ hôi, nàng để công lực đi một tiểu chu thiên theo huyết mạch toàn thân, nàng ngẩng đầu, chỉ thấy trên đầu là trăng sáng rất tròn, trong trẻo vừa vặn. Nàng nghiêng đầu cười với Nhan Duật: “Ngài xuống đây đi!"
Nhan Duật đã xuống nước, lội nước đi về phía Tần Cửu, bóng dáng hắn xuyên qua sương mù, cuối cùng đã đến trước mắt.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
446 chương
10 chương
83 chương
11 chương
12 chương