Editor: Xám Sơn tặc năm đó đã sớm rời khỏi nơi này, nhìn ra được trại này đã bỏ hoang rất lâu, bàn ghế đặt trong phòng ban đầu đã lỏng giá, chân bàn và chân ghế ngổn ngang rơi rụng trên mặt đất. Tần Cửu ngước mắt đối diện với thủ lĩnh áo đen, thủ lĩnh áo đen này, trên khuôn mặt bịt một cái khăn đen, chỉ lộ ra một đôi mắt hiện ánh sáng rét lạnh. &quot;Các hạ tốn hết trắc trở đưa Tần mỗ đến đây, không biết có chuyện quan trọng gì?&quot; Tần Cửu lẳng lặng hỏi. Nàng ung dung thản nhiên cử động cổ tay, phát hiện thứ trói chặt cổ tay nàng là dây thừng hỗn hợp sắt luyện, vừa cứng vừa mềm, hoàn toàn không thể giãy ra, nếu như cưỡng ép vận công, e rằng trước khi giãy dứt dây thừng, cổ tay mình đã đứt trước rồi. Nàng âm thầm quan sát tình hình xung quanh, thấy trong căn phòng rộng này tính cả thủ lĩnh và nam nhân mang sẹo, tổng cộng có mười một người. Những người này đều mặc áo đen giống nhau, trên khuôn mặt che khăn đen, đeo đao bên hông. Vừa rồi khi đi vào, bởi vì bị che mắt, không nhìn thấy tình hình xung quanh, nhưng Tần Cửu dựa vào thính lực, cảm giác được cửa ra vào ít nhất còn ba người võ công cao cường. Thủ lĩnh kia cũng không nói lời vô ích, vung tay với phía sau. Hai người bên cạnh hắn bèn xoay người đi ra ngoài, một lát sau, áp giải Lưu Liên đi đến. Tần Cửu vừa nhìn thấy Lưu Liên, trong mắt đã nóng lên. Hắn vẫn mặc bộ quan phục hôm nay lên triều, nhưng lúc này đã bị nhuộm máu tươi không ra bộ dạng gì. Đầu Lưu Liên cúi xuống rất thấp, rõ ràng là hôn mê. Hai người áo đen kéo Lưu Liên giống như kéo chó đến cự ly phía trước Tần Cửu mười bước, ném hắn xuống mặt đất. Trong lòng Tần Cửu đột nhiên co rút đau đớn, trước khi tới, nàng đã biết, những người này bắt được Lưu Liên, mặc dù tạm thời sẽ không xuống tay giết Lưu Liên, nhưng chắc chắn Lưu Liên vẫn sẽ chịu chút tra tấn. Nhưng thật sự nhìn thấy dáng vẻ này của Lưu Liên, thiếu chút nữa Tần Cửu đã mất khống chế. Nàng nắm tay thật chặt, mới khống chế được xúc động muốn tiến lên của mình. Tốt xấu gì Lưu Liên cũng là mệnh quan triều đình, nếu như những kẻ kia đánh Lưu Liên thành thế này, nàng càng khẳng định hơn, những kẻ này bắt Lưu Liên đến đây, lại đưa mình tới, chính là định đẩy mình và Lưu Liên vào chỗ chết. Người áo đen nhìn Tần Cửu, chậm rãi nói: &quot;Tần môn chủ, không ngờ ngươi thật sự dám đến, lại khiến tại hạ thật lòng bội phục. Như vậy xem ra, quan hệ giữa ngươi và Tần đại nhân không đơn giản, sợ rằng không phải chỉ là quan hệ người hầu và chủ tử phải không?&quot; Giọng nói của người áo đen âm u lạnh lẽo mà khiến người ta khủng bố. Trong lòng Tần Cửu biết rõ, trong mắt những người này, e rằng mình và Lưu Liên đã thành người chết rồi. Nhưng trước khi giết mình và Lưu Liên, e rằng những người này còn muốn khai thác được một số tin tức từ trên người bọn họ, ví dụ như, quan hệ của nàng và Lưu Liên. Nắm được điểm này, nàng lại có thể kéo dài một chút thời gian, nghĩ đến đây, Tần Cửu không chút để tâm mỉm cười nói: &quot;Thì ra là các hạ muốn biết quan hệ giữa ta và Tần đại nhân, chỉ vì cái này, đến mức đánh Tần đại nhân như thế sao? Nếu như ngươi thật sự muốn biết, tới đây ta nói cho ngươi.&quot; Nụ cười tươi tắn xinh đẹp và vẻ hoàn toàn không để tâm của Tần Cửu khiến người đó ngẩn ra. Nhưng hắn lại không dịch bước, chỉ âm u nhìn Tần Cửu một cái, vẫy tay lạnh giọng căn dặn người áo đen bên cạnh: “Tần đại nhân ngủ thật là ngon, dùng roi đinh đã tẩm nước muối hầu hạ Tần đại nhân chu đáo, gọi Tần đại nhân dậy!” Mắt phượng của Tần Cửu híp lại, cười lười biếng nói: “Nếu như các hạ muốn biết điều gì, chỉ cần hỏi ta, ta biết nhất định sẽ nói.” Người áo đen hừ lạnh một tiếng: “Cho dù là biết nhất định sẽ nói, chỉ sợ sẽ không nói thật.” Nói xong hung hăng phất tay. Tùy tùng bên cạnh đáp lại một tiếng, roi trong tay giơ lên thật cao, lập tức quất lên người Lưu Liên. Tiếng quất vang có cảm giác của roi da đập vào màng nhĩ, Tần Cửu nhìn thấy vai Lưu Liên giống như bừng nở hoa, máu tươi đột ngột tuôn ra. Khoảnh khắc đó, trước mắt nàng không tự chủ được trở nên tối đen, trong lòng bùng ra một cơn đau đớn khoan tim, còn khó chịu hơn quất ở trên vai mình. Roi thứ hai giơ lên thật cao, mắt thấy sắp hạ xuống. Tần Cửu biết rất rõ, quất roi thế này, Lưu Liên hoàn toàn không thể chịu đựng được roi thứ hai. Trong mắt nàng lóe lên ánh sáng lạnh, gót chân kiễng cao, mũi chân hất lên, một chiếc chân ghế ở cách người nàng không xa lập tức bị mũi chân nàng hất lên, chân ghế đứt ra đó đã đâm về phía người quất roi. Một tiếng “Phốc” nặng nề vang lên, chân ghế vừa vặn đâm vào lồng ngực người đó, hắn không thể tin mà nhìn chân ghế đột nhiên xuất hiện thêm ở lồng ngực mình, roi trong tay yếu ớt buông ra rồi rơi xuống. Cùng lúc đó, người Tần Cửu xoay mạnh một cái, giữa váy áo tung bay, chân đã hối hả đá ra, đá lên người người áo đen đang áp giải nàng. Người đó không ngờ hai tay Tần Cửu bị trói, nhưng vẫn dám ra tay, một cước đó ở chính giữa ngực, trong nháy mắt hắn đau đến mức cúi gập người xuống, Tần Cửu nhún người nhảy lên, hai chân kẹp lấy đầu hắn dùng sức vặn, người đó đã yếu ớt ngã xuống đất. Cùng lúc đó, Tần Cửu đã phóng người nhảy lên, chắn ở trước người Lưu Liên. Tần Cửu ra tay chỉ trong nháy mắt, đã giải quyết người quất Lưu Liên và áp giải nàng, trong phòng còn có chín người. Thủ lĩnh áo đen gào to tiếng khen, vỗ tay nói: &quot;Cửu gia thật sự là bản lĩnh cao, không hổ là người lấy dương bổ âm.&quot; &quot;Ngươi thử nói bậy thêm một câu nữa xem?&quot; Thình lình một giọng nói yếu ớt truyền đến từ phía sau Tần Cửu. Lưu Liên vốn nằm sấp <img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3460132.png" data-pagespeed-url-hash=3896837751 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>