Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ
Chương 151 : Nụ hôn đó
Editor: Xám
Nhan Duật híp mắt, nghĩ thầm: Cứ hôn một cái.
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng chạm lên môi nàng, cảm giác ấm áp mềm mại êm dịu giống như cánh hồ điệp run rẩy, nhẹ nhàng lướt qua đáy lòng hắn. Thế nhưng, cái đụng chạm khe khẽ không được xem là hôn này lại khiến trái tim hắn bắt đầu đập loạn mà không thể ngăn cản.
Hắn ngẩng đầu, từ từ nhắm mắt lại.
Hắn nhớ lại nụ hôn hắn hôn Bạch Tố Huyên ngày trước.
Lúc đó, nàng nói với hắn: "Nhan Ngọc Hoành, ta rất thông cảm với cảnh ngộ của ngài, nhưng điều đó không thể trở thành lý do để ngài phóng đãng. Ngài mới đến kinh thành mấy ngày, nhìn khắp cả Lệ Kinh, còn có gì mà ngài chưa từng chơi? Oanh oanh yến yến bên cạnh ngài đã thay đổi bao nhiêu người rồi? Ta không xen vào những việc này, nhưng ta không muốn trở thành một trong số bọn họ."
Hắn không hề nghe lời nàng nói, mà nhìn chằm chằm làn môi mềm mại như cánh hoa của nàng, ngửi mùi thơm thanh dịu thoang thoảng trên người nàng. Nàng thích vẽ tranh viết thơ, bao giờ trên người cũng mang theo hương thơm thoang thoảng của mùi hoa cỏ nhàn nhạt đan xen với mùi mực, hương thơm đó rất thanh rất nhạt, nhưng nhạt mà dài lâu.
Nàng đã nói mấy câu, nhìn thấy hắn không hề nghe, rất nhanh đã ngậm miệng, thản nhiên liếc hắn một cái, xoay người định đi.
Hắn tiến đến gần cực nhanh, duỗi tay kéo lấy eo nàng, cúi đầu hôn môi nàng. Nàng còn chưa nói xong, hắn đã hôn môi nàng.
Môi của nàng mềm mềm, êm êm, cảm giác tuyệt vời đó khiến đầu óc hắn choáng váng, hắn giống như đứa trẻ lần đầu tiên được ăn kẹo, kích động mà tim đập loạn. Hắn rất tự nhiên mà muốn đòi hỏi nhiều hơn, nhưng bởi vì hắn không có kinh nghiệm cũng không có kỹ xảo gì về phương diện này, mà đối phương lại không phối hợp chút nào cố gắng hết sức giãy giụa, cho nên nụ hôn giống như bọn cướp cưỡng đoạt của hắn rất nhanh đã cắn nát môi nàng.
Nhưng hắn không hề hay biết, mãi đến khi hắn nếm được vị máu tươi, trong lòng mới cả kinh đột ngột buông nàng ra. Sau đó hắn đã nhìn thấy làn môi sưng đỏ của nàng và màu máu kinh người trên môi nàng.
Hắn đau lòng chán nản tột cùng, vội vàng lấy khăn gấm trên người ra, thình lình nàng vung tay cho hắn một cái tát. Hắn không muốn tránh, cái tát đó rất chân thực, có thể thấy nàng đang rất phẫn nộ, lanh lảnh mà vang dội, thậm chí tát cho môi hắn tràn tia máu.
Hắn nhìn thấy trong mắt nàng ẩn chứa ánh lệ, cúi đầu, dùng khăn che miệng, bước nhanh rời đi.
Mặc dù bị nàng cho một cái tát, nhưng hắn lại cười.
Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn lúng túng của một Bạch Tố Huyên vẫn luôn đoan trang bình tĩnh.
Hắn cứ suy nghĩ, chẳng phải điều này đã chứng tỏ, thật ra trong lòng nàng cũng có hắn.
Tay Nhan Duật từ từ nắm lại, hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập.
Mấy năm nay, mỗi lần nhớ tới nàng, hắn sẽ nghĩ đến dáng vẻ xinh đẹp của nàng, nghĩ đến dáng người thướt tha, nụ cười tươi sáng, ánh mắt xinh đẹp như nước, giọng nói trầm bổng tao nhã của nàng.
Nhớ tới lần gặp gỡ đầu tiên của bọn họ, nhớ tới tiếng đàn của nàng, nhớ tới tranh vẽ của nàng, nhớ tới tất cả mọi thứ của nàng.
Tất cả mọi thứ, đều là ngọt ngào của hắn quyến luyến của hắn, nhưng cũng là đau đớn hắn vĩnh viễn không thể dứt bỏ.
Có lẽ là tận sâu trong lòng không muốn chấp nhận sự thật ấy, cho nên mỗi lần hắn nhớ đến nàng, đều là dáng vẻ xinh đẹp của nàng. Thế nhưng vào mỗi một đêm khuya không ngủ, hắn đều sẽ nhớ đến hình dáng lần cuối cùng nhìn thấy nàng.
Hắn giẫm xuống cảnh tượng đổ nát sau trận lửa lớn đi đến trước người nàng, hắn nhìn thấy nàng đã phủ vải trắng, hắn vén lên bằng ngón tay run rẩy, hồng nhan thướt tha đã sớm hóa thành một khúc xương tàn cháy đen.
Ba năm rồi, hắn vĩnh viễn có thể nhớ được buổi sáng hôm đó một cách rõ ràng, ánh bình minh nơi chân trời, giống như lửa cháy tràn ra từ địa ngục, thiêu đỏ bầu trời. Lại giống như một vết thương thối rữa, đang từ từ chảy ra máu tươi đỏ thẫm, nhuộm đỏ mắt hắn, nhuộm đỏ cả thế gian.
Hắn từng trải qua vô
<img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3460127.png" data-pagespeed-url-hash=1149586073 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
10 chương
11 chương
42 chương
119 chương
137 chương
50 chương