Hơn Cậu Ấy Hai Tuổi FULL
Chương 17
Người con trai kia bật cười nhìn Dư Hân: "Ha ha, không ngờ khẩu vị của chú em lại nặng như vậy cơ đấy."
"Kinh tởm!" Dư Hân lạnh nhạt phun ra hai chữ.
Nụ cười trên môi người con trai đó cứng đờ lại.
Không khí lúc này có chút quái dị.
"Chú em đừng có rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt nhé!" Người con trai nhấp một ngụm rượu, trong giọng nói lộ rõ mùi máu tanh: "Không ngờ người Minh Hiển đưa tới lại không biết phân biệt nặng nhẹ như vậy."
"Khương Nhược, đừng nói nữa!" Cẩm Nhi lại lắc đầu với người con trai đó.
Khương Nhược nhếch mép cười: "Dương Cẩm Chi, cậu thật là...!Người ta đã tỏ thái độ như vậy, chi bằng chúng ta chơi đùa với cậu ta một chút xem nào."
"Khương Nhược, mày điên rồi à?" Minh Hiển thẳng tay ném chai rượu lên tường: "Não phẳng à? Ý cô ấy là, cô ấy kinh tởm mấy con đàn bà gái quán bar."
Khương Nhược bật cười, ra là hắn ta hiểu nhầm ý cô rồi, hắn tưởng là cô đang mắng hắn kinh tởm cơ chứ, ơ nhưng mà khoan đã, lúc nãy Minh Hiển có nói từ gì đó sai sai ấy nhỉ? Khương Nhược nhìn Dư Hân rồi lại nhìn Minh Hiển mà hỏi: "Cô ấy? Chú em mới tới này là con gái?"
"Từ đầu tới cuối tôi có nói tôi là con trai sao?" Dư Hân cười như không cười.
Không gian một lần nữa chìm trong sự im lặng mãi cho đến khi Cẩm Chi lên tiến phá vỡ bầu không khí: "Chị ấy là Dư Hân, lớn hơn cậu những hai tuổi đấy Khương Nhược.
Đừng có mà vô lễ gọi "chú em" nữa."
Khương Nhược cười xuề xòa: "Ra là chị Dư Hân, đắc tội, đắc tội rồi." Sau đó liền quay qua nói với mấy đứa gái quán bar, khẩu khí hung dữ: "Không biết đại tỷ không thích mấy người sao? Còn không mau cút đi."
Khi đám con gái đó đi hết, cả căn phòng nếu tính cả Dư Hân và Minh Hiển thì có tổng cộng là chín người, gồm bốn nữ, năm nam.
Dư Hân cong môi cười: "Bầu không khí như vầy có phải bớt ô nhiễm hơn không?"
Tiếng xập xình vang lên cùng ánh đèn đủ màu sắc cũng được bật trở lại.
Dư Hân vốn là người chẳng mấy khi uống rượu, tửu lượng của cô phải nói là rất thấp, chưa uống hết một ly đã say mèm.
Minh Hiển nhìn cô gục đầu xuống bàn mà miệng vẫn cứ nói nhảm mấy câu chẳng thể nghe rõ, hắn thầm thở dài một cái rồi đứng lên đưa cô về.
Hắn vốn là một con người mắc bệnh sạch sẽ, lúc cõng cô đi trên đường mà cứ nơm nớp lo sợ cô sẽ nôn mửa làm bẩn áo hắn, cũng may, suốt quãng đường Dư Hân cực kì ngoan ngoãn ngủ ngon lành trên lưng hắn.
Nơi Dư Hân ở là một khu chung cư cao cấp hạng sang đắt đỏ, không phải ai có tiền cũng có thể tùy tiện ở.
Hắn đứng trước cửa nhà cô, một tay giữ chặt lấy cô, một tay ấn chuông cửa.
Một lúc sau thì một bà lão tóc bạc phơ, lùn tịt một khúc mở cửa, Minh Hiển cúi đầu: "Cháu chào bà ạ, cháu là Minh Hiển.
Chị Dư Hân..."
"Cậu đưa con bé đi đi." Bà lão đột nhiên cắt ngang lời Minh Hiển.
"Dạ." Hắn xoay người nhấc chân lên định rời đi thì chợt nhận ra có cái gì đó không đúng, vội quay người lại nhưng cửa nhà đã đóng từ bao giờ, hắn ú ớ gọi: "Ơ, bà ơi, bà ơi..."
Bà lão ở trong nhà mỉm cười thật tươi.
Cháu gái, bà ngoại của cháu thật là tốt khi đã tạo cơ hội cho cháu và thằng nhóc cháu thích đó nha.
Thành công hay thất bại cũng phải trở về cảm ơn bà một tiếng đấy.
Hắc hắc...!
Minh Hiển đơ người ra, đó rõ ràng là bà ngoại của Dư Hân mà, hắn đâu có nhớ nhầm, tài liệu về thân thế mười tám đời nhà cô vẫn còn đang ở phòng hắn, thỉnh thoảng hắn vẫn lật ra xem mà.
Sao trên đời này lại có người bà ngoại như vậy hả trời? Có đúng là bà ngoại ruột không vậy? Đêm hôm khua khoắt, vậy mà bà ta dám giao cháu gái mình cho một thằng con trai, không sợ điều gì sao?
Hắn cau mày, đặt cô xuống đất rồi để cô dựa vào cánh cửa nhà, hắn ấn chuông rồi nói vọng vô: "Bà, cháu để chị Dư Hân ở ngoài cửa.
Bà mau ra mà đưa chị ấy vô nhà đi." Dứt lời liền nhấc chân chạy núp vô một góc khuất.
Quả nhiên không bao lâu sau, bà lão thật sự mở cửa ra, nhìn trái nhìn phải rồi mới kéo xềnh xệch Dư Hân vô nhà, tiện tay đóng cửa lại.
Lòng than thầm, không ngờ thằng nhóc đó còn cao tay hơn bà lão này.
Minh Hiển thấy vậy mới yên tâm rời đi.
Thật sự thì nếu bà già đó kiên quyết không chịu ra đưa Dư Hân vô nhà thì chắc chắn hắn chẳng còn cách nào khác ngoài quay lại đưa cô đi.
Đúng là quan hệ máu mủ có khác.
***
Sáng sớm hôm sau, Dư Hân từ trên giường lăn xuống đất nghe "bịch" một cái.
Sau đó? Lại ngủ tiếp.
Bà ngoại Dư Hân ở dưới nhà nghe thấy tiếng động lạ, vội ba chân bốn cẳng chạy lên phòng Dư Hân xem.
Nhìn thấy cảnh tượng bên trong, bà đưa tay đỡ trán.
Ôi cháu gái của bà!
"Bà, có chuyện gì vậy?" Dư Dương ở phòng bên cũng nghe thấy tiếng động, vừa đi qua đây thì thấy bà ngoại đứng ngay trước cửa, anh hơi nghiêng ngươi nhìn vô trong, khóe miệng giật giật hai cái..
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
46 chương
94 chương
38 chương
11 chương
28 chương
28 chương
61 chương
6 chương