Hạ Chân Ngọc nhìn thấy toàn bộ vùng bụng của mình chi chít các nốt ban đỏ thì không khỏi hít một hơi lạnh, cô vội vàng đem áo ngủ vén hết lên trên, thật may là trước ngực không có, lại soi vào gương thấy trên cổ cũng không có, lúc này mới có chút yên lòng. Nhưng sau đó cô lại lập tức lo lắng, những nốt ban đỏ này nổi lên là vì lý do gì, chẳng nhẽ là bị dị ứng vì tắm suối nước nóng sao? Không đúng! Cô còn bị lên cơn sốt mà, không phải là bị bệnh gì về máu chứ? ‘Bệnh nan y’ ngay lập tức mấy từ này xẹt qua trong đầu Hạ Chân Ngọc, sau đó cô vội vã tự an ủi bản thân mình, sẽ không xui xẻo như vậy đâu. Hạ Chân Ngọc muốn đến bệnh viện để khám xem thế nào, nhưng lại có chút giấu bệnh sợ thuốc, ngộ nhỡ thực sự có chuyện như thế xảy ra thì cô phải làm sao bây giờ? Nếu quả thực là mắc bệnh nguy hiểm, còn không bằng bản thân mình không biết mới tốt! Trong lòng lo lắng nên đến đơn vị cô cũng không còn tâm tư nào mà đi nói chuyện phiếm với mọi người trong phòng như thường lệ, đồng thời cơ thể bị phát sốt khiến cho mắt nhòe đi không mở to ra được, chỗ vùng bụng cũng bị ngứa ngáy kinh khủng nhưng lại không dám chạm vào, chỉ sợ chẳng may nó vỡ ra rồi lan rộng ra khắp người. Lúc này, đột nhiên sau lưng Hạ Chân Ngọc vang lên giọng nói của Ngô Ngọc Vinh: “Này, Tiểu Hạ, em bị làm sao vậy? Hai ngày nay đều ủ rũ phờ phạc, thân thể không thoải mái sao?” Sau đó lại lập tức nói: “Ôi trời, đằng sau gáy em bị nổi những vết gì vậy, đều là từng mảng từng mảng màu đỏ, em bị dị ứng hả?” Hạ Chân Ngọc lập tức liền kinh hãi, theo bản năng đưa tay ra sờ soạng phía sau cổ, chẳng lẽ những nốt ban đỏ cũng đã nổi lên ở chỗ này rồi sao? Như vậy có phải ngày mai nó cũng nổi lên trên mặt hay không? Hạ Chân Ngọc biết mình không thể trì hoãn lâu hơn được nữa, ngay lập tức cô đứng dậy mỉm cười và nói: “Chị Ngô, có lẽ là do em đã ăn mấy đồ này nọ nên bị dị ứng, bây giờ em muốn xin phép nghỉ để đi bệnh viện khám xem sao.” Ngô Ngọc Vinh lại nhìn thoáng qua những nốt ban đỏ ở trên gáy Hạ Chân Ngọc, chị ta không dấu vết lui từng bước một và nói: ‘Vậy em hãy mau đi đi, đừng để chậm trễ! Nếu không khỏe thì em hãy nghỉ ngơi hai ngày đi, ở đây cũng không có việc gì. Được rồi, em mau đi đi, mau đi đi!” Hạ Chân Ngọc cũng không trì hoãn nữa, cô thu dọn đồ đạc ở trên bàn rồi cầm túi đi ra khỏi văn phòng. Cửa phòng làm việc vẫn chưa đóng kín hoàn toàn, cô nghe thấy có người ở bên trong nói: “Chị Ngô, những nốt mụn đỏ nổi trên người cô ấy có thể bị lây nhiễm hay không? Chúng ta có nên mua hai túi dấm chua về hun trước hay là mua luôn nước khử trùng về tẩy phòng?” Hạ Chân Ngọc cũng không để ý tới những lời này bởi vì cô cũng sợ bản thân mình mắc phải bệnh truyền nhiễm gì đó, nếu quả thực như vậy thì nguy rồi. Ra khỏi cửa ngân hàng, cô nghĩ có lẽ nên đi đến chuyên khoa da liễu của bệnh viện khám trước. Nghĩ xong cô liền đón xe đi thẳng đến bệnh viện. Vào bệnh viện cô mới phát hiện, nơi này cũng rất đông người khám chữa bệnh, cô sợ bản thân mình lại bị lây nhiễm thêm bệnh ngoài da khác, vì thế cô cố hết sức chọn chỗ ít người để đi. Ở chỗ xếp hàng của bệnh viện cô liền đặt số khám vào ngay tấm biển có đề tên chủ nhiệm khoa da liễu. Kết quả vừa đi lên tầng 3 cô liền nhìn thấy, bên ngoài phòng vị chủ nhiệm khoa kia đã có một hàng người xếp thật dài đang chờ đến lượt khám, còn phòng khám của các bác sỹ khác thì lại nhàn rỗi vô cùng. Đông như vậy thì phải chờ tới khi nào mới đến lượt khám bệnh đây? Nghĩ như vậy nhưng mà cô cũng không có cách nào khác đành phải tiến lên chỗ phòng khám kín người hết chỗ kia để đặt tờ phiếu khám của mình ở trên bàn, sau đó lại đi ngoài chờ y tá gọi đến tên mình. Hạ Chân Ngọc phải đợi khoảng chừng hơn hai giờ rốt cuộc mới được gọi đến tên. Vào phòng, không đợi cô kịp ngồi xuống ghế bác sỹ đã hỏi luôn: “Có triệu chứng gì?” Hạ Chân Ngọc thấy đối phương là một nữ bác sỹ tầm hơn 40 tuổi, vì thế đã nói: “Ngài nhìn xem đi.” Sau đó cô vén áo len của mình lên để cho bác sỹ xem xét các triệu chứng trên cơ thể mình. Tiếp theo cô còn nói thêm: “Ngoài ra sau gáy tôi cũng có, vừa rồi tôi nhìn thấy trên cánh tay cũng có, còn trên đùi thì tôi chưa nhìn đến, bác sỹ xem tôi ——” Không đợi Hạ Chân Ngọc nói xong, vị bác sỹ kia đã dời mắt và bỏ tay ra khỏi người cô, sau đó quay sang bàn làm việc bắt đầu cầm bút ghi ra bệnh án vào trong sổ khám bệnh, vừa ghi vừa cho biết: “Bị ban đào.” Hạ Chân Ngọc cũng chưa từng nghe thấy tên loại bệnh này nên không biết đó là bệnh gì, cô hỏi lại: “Ngài nói đây là bệnh gì? Nếu không ngài nhìn kỹ lại một chút xem?” Cô đã phải chờ đợi xếp hàng hơn hai giờ đồng hồ, kết quả vào khám người ta chỉ nhìn lướt qua, toàn bộ quá trình không tới 2 phút, khám như vậy có phải cũng quá sơ sài tắc trách hay không? Vị bác sỹ kia vừa viết vừa giải thích: “Chứng ban đào là do bị dị ứng gây nên, tôi kê cho cô thuốc bôi ngoài da, kèm theo một chút thuốc uống để điều trị, năm ngày sau nếu vẫn không đỡ thì qua đây khám lại.” Hạ Chân Ngọc vội vàng hỏi lại: “Dị ứng? Tôi bị dị ứng cái gì, là do ăn phải đồ này nọ sao?” Bác sỹ ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Chân Ngọc nói: “Cô bị dị ứng cái gì thì tôi không thể nói rõ, nếu cô muốn biết nguyên nhân gây dị ứng thì phải đi xét nghiệm để phân tích. Hạ Chân Ngọc nói: “Vậy tôi đi xét nghiệm thử xem.” Bác sỹ hỏi: “Xét nghiệm một lần hết 500 đồng, cô muốn xét nghiệm sao?” Hạ Chân Ngọc thực sự thấy khó hiểu, cô nói: “Bao nhiêu tiền tôi cũng phải đi xét nghiệm, tôi muốn biết rốt cục tôi bị dị ứng với những cái gì để về sau còn tránh mới được.” Bác sỹ không nhanh không chậm nói: “Bệnh này, về cơ bản mỗi người chỉ bị một lần trong đời, cô còn xét nghiệm sao?” Hạ Chân Ngọc thực sự cảm nhận sâu sắc bản thân mình đã bị vị bác sỹ này lừa gạt hết sức, nếu như cả đời chỉ bị một lần cô còn lãng phí tiền xét nghiệm để tìm nguyên nhân gây dị ứng làm cái gì chứ? Cô cắn cắn môi lại hỏi một câu: “Cổ họng của tôi không thoải mái, hơn nữa cơn sốt cũng không giảm, ngài xác nhận những nốt ban đỏ này không có bị làm sao?” Lần này đến phiên bác sỹ cảm thấy kỳ quái: “Có một số người bệnh khi mới bắt đầu nổi ban đỏ thì sẽ xuất hiện triệu chứng đau họng, nhức đầu, chóng mặt. Về phần cô rốt cuộc có phải là bị sốt do cảm mạo hay không, tôi chỉ là bác sỹ chuyên khoa da liễu, không chẩn đoán ra được, cô nên đi đến khoa khác trong bệnh viện để khám sẽ biết.” Hạ Chân Ngọc thực sự cảm thấy mệt mỏi và chán nản với vị bác sỹ này, cô xác nhận lại một lần nữa là bệnh này sẽ không lây nhiễm mới yên tâm rời đi. Cô xuống lầu thanh toán tiền và cầm một đống thuốc mới được kê đơn mang về. Ngẫm đi ngẫm lại cô cảm thấy có lẽ không cần nói cho cha mẹ biết mới tốt, nếu không cha mẹ cô lại càng thêm lo lắng, hơn nữa cũng sẽ cả ngày càm ràm không dứt. Ngay sau đó cô lại mua một cái túi vải rồi đem bỏ toàn bộ số thuốc mới mua vào bên trong. Về đến nhà, cô đi thẳng vào phòng của mình đem đống thuốc đó cất kỹ, may mắn bây giờ là mùa đông nên mặc nhiều quần áo hơn một chút cũng không ai phát hiện ra. Ăn cơm tối xong Hạ Chân Ngọc trở về phòng ngủ luôn, cô cởi hết quần áo ra, sau đó dùng một cái tăm bông bắt đầu bôi thuốc tiêu độc toàn thân, phía sau lưng không bôi được cô đem nước thuốc vẩy thẳng lên lưng, sau đó cô ngồi ở trên giường đợi cho nước thuốc khô rồi mặc lại quần áo vào, nước thuốc hơi lành lạnh làm cho cô cảm thấy rất ngứa nhưng lại không dám gãi. Trước khi đi ngủ Hạ Chân Ngọc lại uống mấy viên thuốc chống viêm. Một đêm trôi qua, cuối cùng cơn sốt của Hạ Chân Ngọc cũng được đẩy lùi, nhưng cô quả thực đúng là không may vì đã bị cảm nặng, bệnh tình kéo tới làm cô thấy mệt mỏi, đầu óc choáng váng kinh khủng. Hạ Chân Ngọc sợ rằng nếu hôm nay mình tiếp tục đi làm, người khác cũng sẽ xa lánh vì nghi ngờ các nốt ban đỏ của cô dễ bị lấy nhiễm, nên chỉ có thể gọi điện thoại xin phép nghỉ ốm. Ngô Ngọc Vinh rất vui vẻ và sảng khoái bảo cô nghỉ ngơi cho tốt, chị ta sẽ báo lại với Dư chủ nhiệm hộ cô, giọng điệu của chị ta rất thoải mái. Hạ Chân Ngọc nói với cha mẹ cô là cô xin nghỉ ốm, bà Hạ vừa nghe thấy Hạ Chân Ngọc bị bệnh liền nôn nóng, nhất định bắt Hạ Chân Ngọc đi tới bệnh viện. Hạ Chân Ngọc sợ nhất là tiêm, cô thà cứ gắng gượng uống thuốc như thế này còn hơn chứ cũng không chịu đi đến bệnh viện. Vì thế cô bị mẹ mình cằn nhằn không ngừng suốt hai ngày, cô thầm nghĩ rằng biết vậy đi làm còn tốt hơn. Hạ Chân Ngọc nghĩ có lẽ cô nên đi đến Nhã Phong nghỉ ngơi mấy ngày cho thanh tĩnh, quan trọng nhất chính là bởi hai ngày vừa qua bệnh tình của cô không thuyên giảm, các nốt ban đỏ càng ngày càng thêm nghiêm trọng, trên đùi cũng đã bắt đầu nổi lên, nếu bây giờ mà để cho mẹ cô phát hiện ra, đoán chừng mẹ cô sẽ trực tiếp gọi đến 120. Hơn nữa Hạ Chân Ngọc cho rằng đơn thuốc của vị bác sỹ ở bệnh viện kia kê không có hiệu quả gì, cô dự định đổi sang một bệnh viện khác để khám lại, vì thế cô nói với cha mẹ mình bằng giọng khàn đặc: “Cha, mẹ, con nhận được điện thoại, ngày mai ở ngân hàng có chương trình tập huấn dành cho nhân viên mới, khả năng là phải đi một tuần, nơi tập huấn là ở ngoại ô thành phố.” Bà Hạ lo lắng nói: “Con đã bị bệnh thành cái dạng này còn có thể đi không? Nếu không thì con hãy xin phép lãnh đạo của con, để đến lần sau rồi sẽ đi.” Hạ Chân Ngọc nói: “Mẹ, đợt tập huấn này sao có thể vì một mình con mà mở lại một lần nữa chứ. Hơn nữa, nói là tập huấn nhưng kỳ thật chính là đi chơi, con ở chỗ đó sẽ nghỉ ngơi thật tốt, thuốc con cũng mang theo mà, nhất định con sẽ uống đúng giờ, mẹ cứ yên tâm đi.” Bà Hạ càm ràm gần như cả một buổi tối mới đồng ý cho Hạ Chân Ngọc đi tham gia tập huấn, cuối cùng Hạ Chân Ngọc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ngày hôm sau mới sáng sớm cô đã sắp xếp quần áo và thuốc vào trong túi hành lý, cô còn ăn mặc thật kín rồi mới đi đến Nhã Phong. Cô định bụng lẳng lặng ở một mình trong mấy ngày này cho yên tĩnh, nếu ngày mai vẫn không có chuyển biến tốt thì sẽ đi tới bệnh viện khác. Chẳng qua là trận cảm cúm này càng ngày càng bị nặng hơn, cơ thể đau nhức khó chịu như muốn đòi mạng, cả ngày cô chỉ muốn nằm ở trên giường ngủ mê man. Qua tết Nguyên đán không đến vài ngày Chu Cẩn Vũ đã được bổ nhiệm làm quyền thị trưởng, hơn nữa Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc và Vụ Tổ chức đã tiến hành triển khai công tác đề cử và tuyển cử, việc anh chính thức được trúng tuyển căn bản là không có vấn đề gì. Mấy ngày nay anh phải ra ngoài xã giao cũng tương đối nhiều, có một số lời mời rượu là không thể không uống, đặc biệt buổi xã giao ngày hôm nay toàn là các vị lãnh đạo trong tỉnh, dù thế nào thì Chu Cẩn Vũ cũng phải để cho mọi người tận hứng, vì vậy anh đã uống vào không ít rượu. Có thể nói là tửu lượng của Chu Cẩn Vũ rất cao, nhưng mà rượu ngày hôm nay anh uống là rượu mạnh, thế nên khi buổi tiệc kết thúc đầu anh vẫn còn có chút choáng váng. Thư ký Đỗ đi cùng người tài xế để đưa Chu Cẩn Vũ về nhà, Lưu Tân Kiệt cũng lại nhất định muốn đi cùng một xe với mọi người, nói là trước tiên đưa Chu thị trưởng về nhà, sau đó lại nhờ người tài xế đưa cô về. Thư ký Đỗ cười ôn hòa, không có cự tuyệt lời đề nghị của Lưu Tân Kiệt, anh ta đang suy nghĩ xem nên đưa Chu Cẩn Vũ trở về nhà nào, anh ta thực sự không biết mối quan hệ giữa Chu Cẩn Vũ và Hạ Chân Ngọc bây giờ là như thế nào. Suy nghĩ một lúc cuối cùng quyết định đưa Chu Cẩn Vũ về Nhã Phong, bởi nếu muốn đưa Chu Cẩn Vũ về Green Lake thì anh sẽ phải xuống xe trước vì nhà anh ta nằm ở trên đoạn đường đó, như vậy trên xe chỉ còn lại Chu Cẩn Vũ và Lưu Tân Kiệt, đến lúc đó còn khó khăn hơn để giải quyết hơn. Còn đưa về Nhã Phong, nếu may mắn là Hạ Chân Ngọc đang ở đó thì vấn đề sẽ trực tiếp được giải quyết, nếu Hạ Chân Ngọc không ở đó, thì anh ta cũng có thể bố trí ổn thỏa cho Chu Cẩn Vũ trước sau đó đưa Lưu Tân Kiệt về nhà, như vậy tránh khỏi xảy ra chuyện gì. Quyết định xong anh ta liền bảo với người tài xế là đi đến Nhã Phong, Lưu Tân Kiệt nghe thấy địa chỉ này thì có chút nghi hoặc quay sang nhìn thư ký Đỗ. Thư ký Đỗ thấy vậy cười nói: “Bình thường Chu thị trưởng đều ở tại Nhã Phong, thỉnh thoảng mới quay về Green Lake, cô ít tiếp xúc nên không biết đó thôi.” Lưu Tân Kiệt gật gật đầu tỏ ý đã biết và cũng không quan tâm xem Chu Cẩn Vũ ở đâu, nhưng mà cô ta thầm hận thư ký Đỗ không biết điều, cô ta cho rằng rõ ràng là Chu Cẩn Vũ có phần hứng thú đối với mình, nhưng mà cô ta lại không có cơ hội ở một mình với Chu Cẩn Vũ, khó khăn lắm hôm nay mới có được một cơ hội tốt, vậy mà gã thư ký Đỗ này lại cứ lẽo đẽo theo sau, chỉ hy vọng một lát nữa khi đến nhà Chu Cẩn Vũ cô ta sẽ có một cơ hội ở lại để chăm sóc anh. Khi xe tiến vào Nhã Phong, bước chân của Chu Cẩn Vũ đã có phần phiêu phiêu, nhưng đầu óc vẫn thanh tỉnh đôi chút, anh bảo thư ký Đỗ và Lưu Tân Kiệt đi về, còn anh sẽ tự mình đi lên lầu. Thư ký Đỗ cảm thấy như thế cũng được nên gật đầu đồng ý, nhưng Lưu Tân Kiệt nghe xong lại chuyện bé xé ra to, nói thẳng là không đồng ý, cứ khăng khăng bảo là phải đưa Chu thị trưởng lên đến tận nhà thì mới có thể yên tâm, dù sao hôm nay Chu thị trưởng đã uống rất nhiều. Thư ký Đỗ nghe vậy cười nói: “Tôi cũng có chút lo lắng, bước chân ngài đã có phần loạng choạng rồi, hãy cứ để chúng tôi đưa ngài lên lầu đi, sắp xếp ổn thỏa xong chúng tôi sẽ đi về.” Nói xong anh ta liền tiến lên dìu Chu Cẩn Vũ đi về phía thang máy, Lưu Tân Kiệt cũng vội vàng chạy theo vòng cánh tay bên kia Chu Cẩn Vũ khoác lên vai mình, thân thể cũng cố tình dựa sát vào Chu Cẩn Vũ, rốt cuộc cũng không biết là ai dìu ai nữa. Đến khi mở cửa vào nhà Chu Cẩn Vũ mới phát hiện ra là thư ký Đỗ đưa mình về Nhã Phong, nhưng anh đang thấy nhức đầu nên cũng không quan tâm đến điều đó liền đi đến ghế sô pha ngồi xuống nghỉ ngơi. Lưu Tân Kiệt nhìn nhìn bốn phía, cảm thấy ngôi nhà này bố trí rất ấm áp, không nhìn ra Chu Cẩn Vũ còn thích phong cách trang hoàng như thế này, có thể thấy được anh cũng là một người đàn ông dịu dàng và biết chăm sóc, cô ta thầm mừng rỡ ở trong lòng, nghĩ là nhất định mình phải nắm bắt được cơ hội. Lưu Tân Kiệt nghĩ như vậy liền nhanh chóng đi tìm một cái ly và bình nước, sau đó rót một chén nước ấm rồi ngồi xuống bên cạnh Chu Cẩn Vũ. Cô ta bưng cốc đưa đến bên miệng Chu Cẩn Vũ, dịu dàng nói: “Chu thị trưởng, ngài uống một ít nước trước đi, nếu không tôi nán lại ở đây một lát rồi mới về, ngộ nhỡ ngài thấy không thoải mái ở đâu thì còn có tôi chăm sóc.” Thư ký Đỗ cũng không quan tâm xem Lưu Tân Kiệt đang làm cái gì, anh ta chăm chú nhìn về phía cửa phòng ngủ, xem ra Hạ Chân Ngọc thực sự không có ở đây, lần này có lẽ bản thân mình phải hao phí sức lực rồi. Thư ký Đỗ đoán chừng Lưu Tân Kiệt không có khả năng dễ dàng rời đi, cho nên anh ta nhất định cũng phải ở lại cùng, dù thế nào anh ta cũng phải ở lại đây cho đến khi nào Lưu Tân Kiệt rời đi thì anh ta cũng mới đi. Hạ Chân Ngọc nằm trên giường mơ hồ nghe thấy ở bên ngoài có tiếng người đang nói chuyện, nhưng cô cũng không nghe ra là giọng của ai với ai, chỉ biết rằng ngoài đó không chỉ có một người. Cô nghĩ, chẳng lẽ là Chu Cẩn Vũ đưa người về đây sao? Không phải như vậy chứ, làm sao Chu Cẩn Vũ có thể mời khách về đây chơi được chứ, vả lại bây giờ cũng đã muộn rồi mà! Nghe thấy tiếng người nói chuyện, Hạ Chân Ngọc cũng không nằm ngủ tiếp được nữa, cô gắng gượng nâng thân mình ngồi dậy rồi từ từ bước xuống giường, cô xỏ dép vào vừa định đứng lên thì nhất thời bị rùng mình vì lạnh, cả người run run. Hạ Chân Ngọc vội vàng mặc áo khoác ngủ vào, rồi sau đó cô từng bước từng bước một đi ra ngoài. Kết quả vừa đến chỗ phòng khách liền thấy Chu Cẩn Vũ đang ngồi ở trên ghế sô pha nhắm mắt dưỡng thần, bên cạnh anh còn có cô trợ lý thư ký Lưu Tân Kiệt, vẻ mặt cô ta rất ôn nhu, tay đang bưng chén nước khuyên Chu Cẩn Vũ uống nước nhiều thêm một chút nữa. Mặc dù đã sớm dự đoán được sẽ có một ngày như thế, nhưng trong tim Hạ Chân Ngọc vẫn cảm thấy tức giận đến phát đau, hô hấp càng lúc càng dồn dập khiến cô có cảm giác ngực mình đau âm ỉ từng cơn từng cơn. Xem ra bản thân mình thật là ngốc nghếch mà, vẫn biết giữa mình và Chu Cẩn Vũ sẽ không được dài lâu, vậy mà lại không biết làm như thế nào để kiểm soát trái tim mình, rốt cuộc vẫn là động tâm! Hóa ra, chỉ có thể ngay tại lúc này mới là thời điểm tốt để nhận ra tình cảm thật sự ngu ngốc của bản thân mình. Hạ Chân Ngọc cố gắng giữ vững hô hấp, làm cho cơn đau đớn kia từ từ dịu xuống. Thực buồn cười, bản thân mình thực sự là rất buồn cười mà, lúc trước, khi đồng ý ở bên cạnh Chu Cẩn Vũ không thể không nói là trong lòng mình tồn tại một phần vạn hy vọng, hiện tại Chu Cẩn Vũ đã dùng hành động để chặt đứt hoàn toàn sự ảo tưởng của mình ngày đó rồi. Không phải đã điều cô ta đi rồi sao? Không phải đã nói một chút quan hệ cũng đều không có sao? Hiện tại thì thế nào? Có lẽ nơi này đã sớm thành tổ tu hú của kẻ khác rồi. Hạ Chân Ngọc nghĩ như vậy lại cảm thấy tức giận đến mức cả người phát run, nếu thế hôm nay hãy hoàn toàn chấm dứt đi, có thể sau chuyện này mình sẽ rất thương tâm, nhưng hôm nay nói cái gì thì nói bản thân mình cũng không thể tiếp tục lại mềm yếu được nữa! Thư ký Đỗ là người đầu tiên phát hiện ra Hạ Chân Ngọc đứng ở góc chéo phía đối diện, trong lòng vừa mừng vừa sợ. Sợ là vì sắc mặt Hạ Chân Ngọc không tốt lắm, vừa giống như bị bệnh lại vừa giống như tức giận. Mừng là vì Hạ Chân Ngọc vẫn đang sống ở đây, như vậy hôm nay Lưu Tân Kiệt nhất định sẽ không đạt được mục đích mà cô ta mong muốn. Vì thế anh ta đi đến bên cạnh ghế sô pha, ho nhẹ một tiếng nói: “Chu thị trưởng, Hạ tiểu thư đi ra rồi.” Chu Cẩn Vũ vẫn nhắm mắt như cũ, một lát sau như là mới hiểu được những gì thư ký Đỗ nói, sau đó lập tức mở mắt ra, ngồi thẳng người dậy nhìn về phía cửa phòng ngủ, quả nhiên Hạ Chân Ngọc đang đứng ở chỗ hành lang, vẻ mặt cô vô cùng âm u. Chu Cẩn Vũ ngay lập tức kịp phản ứng lại, nhớ ra Lưu Tân Kiệt đang ngồi bên cạnh mình, như là phản xạ có điều kiện, vèo một cái anh lập tức đứng lên, tạo ra một khoảng cách với Lưu Tân Kiệt, sau đó anh cười cười và nói không được tự nhiên: “Chân Ngọc, em trở về khi nào vậy? Sao lại không nói với anh một tiếng thế?” Hiện tại Hạ Chân Ngọc cũng không cảm thấy toàn thân vô lực yếu đuối, mà ngược lại cô còn có cảm giác mình có sức lực thật dồi dào. Hạ Chân Ngọc cười lạnh một tiếng, đi từ từ ra phòng khách, cô nói: “A! Thực sự là rất xin lỗi, em đã không báo trước một tiếng lại cứ tới đây rồi! Nếu như đã quấy rầy đến chuyện tốt của Chu thị trưởng, em đây phải nói tiếng thật xin lỗi tới anh rồi.” Lưu Tân Kiệt cũng đứng lên nhìn Hạ Chân Ngọc, cô ta cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, đây không phải là người phụ nữ lần trước đã đến Tòa thị chính để tìm Chu Cẩn Vũ sao? Tại sao cô ta lại ở chỗ này, lại nhớ đến những lời lúc nãy thư ký Đỗ nói, nói như thế bình thường Chu Cẩn Vũ đều ở chỗ này sao, chẳng lẽ bọn họ đã sống chung với nhau? Lưu Tân Kiệt cẩn thận nhìn về phía Hạ Chân Ngọc, chỉ cảm thấy sắc mặt người phụ nữ này khó coi muốn chết, dáng vẻ cô ta trông giống như bị bệnh nặng đã lâu, so sánh thế nào thì cô ta cũng không bằng mình được. Lưu Tân Kiệt thầm nghĩ, nếu ngay cả loại phụ nữ như thế này mà Chu Cẩn Vũ cũng có thể chấp nhận được, vậy thì việc mình đem Chu Cẩn Vũ đoạt tới tay cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Hơn nữa, nghe giọng điệu của người phụ nữ này thật đúng là chối tai, Lưu Tân Kiệt tỏ vẻ khinh thường và thầm nghĩ, Chu Cẩn Vũ là người đàn ông nào chứ, vậy mà người phụ nữ này lại dám liên tục cao giọng, bày ra dáng vẻ mình giống như một người vợ bị chồng ruồng bỏ, xem ra hôm nay chẳng những mình có thể xem náo nhiệt, lại còn có thể có cơ hội thuận tiện an ủi Chu Cẩn Vũ, đúng là trời giúp mình mà. Lại nói tiếp, Chu Cẩn Vũ nghe xong những lời trào phúng không nóng không lạnh của Hạ Chân Ngọc, anh nhíu mày hỏi: “Em bị ốm rồi hả? Làm sao giọng nói lại khàn khàn như vậy chứ?” Hạ Chân Ngọc không thèm để ý tới những lời hỏi han ân cần của Chu Cẩn Vũ, cô nói: “Không cần phải nói sang chuyện khác, ốm thì cũng đã sớm ốm rồi, không phải đến hôm nay mới bị ốm, không cần anh phải giả bộ quan tâm đâu.” Chu Cẩn Vũ nói: “Em nói cái gì vậy? Hôm nay anh phải tiếp đoàn lãnh đạo trong tỉnh, uống rượu có hơi nhiều một chút, thư ký Đỗ cùng Tân ——, cùng Tiểu Lưu lo lắng nên đã đưa anh về nhà, em đừng nghĩ lung tung. Bị ốm có nặng không, nếu không thì đi bệnh viện đi.” Nói xong anh liếc mắt nhìn thư ký Đỗ một cái, thư ký Đỗ ngầm hiểu lập tức cười nói: “A đúng vậy đó, Hạ tiểu thư. Hôm nay đều là các vị lãnh đạo trong tỉnh, Chu thị trưởng không muốn uống cũng không có cách nào khác, từ trong nhà hàng đi ra bước chân cũng đã lảo đảo, chúng tôi rất lo lắng cho nên đã đưa Chu thị trưởng về nhà, ngài đừng đa tâm.” Hạ Chân Ngọc cũng không quản những chuyện này, cô tiếp tục lạnh giọng nói với Chu Cẩn Vũ: “Thư ký của anh đương nhiên là cùng một lòng với anh rồi. Em không có đa tâm, anh nói cái gì em cũng đều tin. Anh nói đã đem người điều đi rồi, em tin. Anh nói anh và cô ta một chút quan hệ cũng không có, em cũng tin. Nhưng mà Chu Cẩn Vũ ạ, hôm nay anh để cho em nhìn thấy anh trong tình huống như vậy, anh nói em lại phải tin tưởng anh nữa sao, anh cho rằng em là người có vấn đề về trí lực ư? Anh cứ tiếp tục bịa chuyện của anh đi, nhưng mà em không muốn nghe nữa.” Nói xong cô liền xoay người định đi về phía phòng ngủ, đồng thời lúc quay lưng lại cô còn nói thêm một câu: “Thôi cứ như vậy mà chia tay đi, em không còn đủ khả năng để chơi đùa với anh nữa rồi.” Không đợi cho Hạ Chân Ngọc kịp bước đi, Chu Cẩn Vũ đã nhanh chóng đi tới, giữ chặt lấy cánh tay Hạ Chân Ngọc, thấp giọng nói: “Em đang náo loạn cái gì vậy, Tiểu Lưu chỉ là trong khoảng thời gian này tạm thời ——” Hạ Chân Ngọc vung tay giẫy ra khỏi bàn tay đang nắm cánh tay mình của Chu Cẩn Vũ, cô dùng giọng nói khàn khàn lớn tiếng nói: “Anh đừng chạm vào em!” Chu Cẩn Vũ cũng có chút bực mình, anh nói: “Chân Ngọc, em không cần giở cái tính tình trẻ con của mình ra, cũng không thể lấy sức khỏe của bản thân mình ra làm trò đùa giỡn! Trước tiên hãy đi đến bệnh viện, những chuyện khác chờ khám bệnh xong rồi nói sau.” Hạ Chân Ngọc vô cùng tức giận với những lời nói của Chu Cẩn Vũ, cô quát lên: “Anh đừng có ở đây làm bộ làm tịch được không? Chu Cẩn Vũ, nếu anh thừa nhận anh có người khác, em thực sự không còn lời gì để nói, nhưng hiện tại những biểu hiện này của anh chỉ làm cho em cảm thấy ghê tởm, anh dám làm mà lại không dám nhận!” Giọng nói của Chu Cẩn Vũ cũng lớn hơn rất nhiều, anh nói: “Anh đã làm cái gì rồi hả? Chu Cẩn Vũ anh nếu thật sự muốn làm cái gì lại còn phải lén lút sao? Em cũng không khỏi quá coi thường anh rồi. Hạ Chân Ngọc, rốt cuộc em muốn ầm ĩ đến mức nào nữa đây, em nói rõ ra đi.” Giọng nói của Hạ Chân Ngọc có chút run run, cô nói: “Xem ra vẫn là em không biết điều rồi nhỉ? Đúng vậy, Chu đại thị trưởng như anh nếu muốn tìm một người phụ nữ thì đâu cần phải cố kỵ điều gì chứ, cũng không cần phải né tránh hay giải thích, là do bản thân em đã quá đề cao mình, em sai rồi! Còn bây giờ, anh có thể bỏ cánh tay của anh ra để cho em rời đi được không?” Chu Cẩn Vũ tức giận đến mức cắn chặt răng, hôm nay cô ấy bị làm sao vậy? Cô ấy cũng không thèm quan tâm xem ở đây còn có thư ký Đỗ và Lưu Tân Kiệt, vừa mới gặp mình mà đã gây lộn rồi. Anh biết rõ tính tình của Hạ Chân Ngọc, bình thường cô rất dịu dàng ít nói, nhưng một khi đã náo loạn lên thì thật không kém bao nhiêu so với một tên du côn. Vì thế anh kìm nén cơn tức giận, dịu giọng nói: “Chân Ngọc, chúng ta đừng cãi nhau nữa có được không, những lời khó nghe em cũng đã nói ra hết rồi, hơn nữa, ở đây còn có cả người ngoài, chẳng lẽ em vẫn còn chưa hết giận?” Hạ Chân Ngọc hoàn toàn không nghe, cô giận dữ nhìn Chu Cẩn Vũ và hét lên: “Anh đừng tiếp tục giở trò hề ấy ra với em! Chu Cẩn Vũ, tốt nhất hôm nay anh và em nên làm rõ một chuyện, Hạ Chân Ngọc em và anh là hoàn toàn kết thúc rồi! Từ giây phút này trở đi, cả đời này chúng ta không bao giờ qua lại với nhau nữa, anh đừng có giả bộ nghe không hiểu. Ở đây còn có hai nhân chứng sống, anh nghe không hiểu thì hãy bảo thư ký của anh giải thích cho, còn nếu không anh bảo cô em gái nhỏ phong lưu của anh nói tường tận tỉ mỉ cho, được chứ!” Lưu Tân Kiệt lắp bắp kinh hãi, người phụ nữ này làm sao mà biết được Chu Cẩn Vũ đã trêu ghẹo mình và nói những lời như thế (nếu không nhớ mọi người có thể xem lại tập 40 nha), chẳng nhẽ ngày đó đã có người nghe được và nói lại với Hạ Chân Ngọc? Đặc biệt khi nhìn thấy thái độ của Chu Cẩn Vũ đối với Hạ Chân Ngọc là cực kỳ khoan dung, Lưu Tân Kiệt liền có chút không nắm chắc về những điều mình suy nghĩ lúc trước. Khi Chu Cẩn Vũ nghe Hạ Chân Ngọc hét lên với mình hai từ ‘kết thúc’ tay anh cũng có chút run lên vì tức giận, anh hít thật sâu một hơi nói: “Được, chia tay đi! Là do anh đã nuông chiều em quá mức, mới để cho em không biết lớn nhỏ với anh như vậy, còn có điều gì muốn nói thì hãy nói hết ra với nhau đi!” Hạ Chân Ngọc lại đột nhiên bình tĩnh nói: “Không có.” Sau đó cô nhanh chóng đi vào phòng ngủ. Tiếp theo Chu Cẩn Vũ liền nghe thấy bên trong có tiếng động, một lát sau anh thấy Hạ Chân Ngọc đi ra, quần áo cũng đã thay sang bộ khác rồi, cô mặc một bộ quần áo che kín mít toàn thân, trên tay cầm theo một túi hành lý nhỏ. Cô trực tiếp đi lướt qua người anh, đem chìa khóa nhà và thẻ ngân hàng đặt ở trên bàn trà, cô lạnh nhạt nói: “Chìa khóa nhà và thẻ ngân hàng em trả lại cho anh, chúng ta từ nay về sau không còn thiếu nợ gì nhau.” Nói xong cô cực kỳ ung dung đi về phía cửa chính, thay giầy xong liền chuẩn bị mở cửa rời đi. Hiện tại Chu Cẩn Vũ cảm thấy trái tim mình không ngừng co rút đau đớn. Mẹ kiếp! Cô nhóc hư đốn này thật giỏi nha, cô thực định làm như những gì cô nói sao, cầm lên được thì cũng buông xuống được. Nhìn Hạ Chân Ngọc đổi xong giầy đang muốn mở cửa đi ra, rốt cuộc anh không nhịn được mà chạy tới ôm cô: “Chân Ngọc, anh sai rồi! Còn em nữa, làm sao em có thể nói rời đi là rời đi luôn vậy? Bảo bối ngoan, đừng nóng giận, em vốn đang bị ốm, tại sao anh còn có thể ức hiếp em được chứ? Là anh không tốt, anh cam đoan ngay ngày mai anh sẽ điều Lưu Tân Kiệt đi thật xa, nếu lại có lần sau em muốn phạt anh như thế nào cũng đều được! Đã trễ thế này rồi, nếu như em thực sự đi ra ngoài một mình, anh sẽ lo lắng đến chết mất!” Nói xong anh liền đoạt lấy túi hành lý trong tay Hạ Chân Ngọc, rồi kéo tay cô quay trở lại phòng khách. Hành động này của anh đã làm cho Hạ Chân Ngọc tức giận, cô bỏ mũ xuống và cởi khăn quàng cổ ra trực tiếp quất lên người Chu Cẩn Vũ. Cuối cùng cô cũng lớn tiếng khóc và nói: “Sao anh vẫn không chịu để cho em yên vậy chứ? Có phải là anh chưa từng gặp gỡ qua phụ nữ đâu, anh cứ mãi quấn quýt lấy em làm cái gì chứ? Anh thấy em vẫn chưa đủ thảm có phải hay không? Anh đúng là tên khốn kiếp, già không nên nết. Anh hãy để cho em đi đi!” Thư ký Đỗ hiểu được bản thân mình không nên ngu ngốc mà tiếp tục ở lại đây nữa, anh ta đưa tay đẩy đẩy Lưu Tân Kiệt đã sớm đờ người ra vì kinh ngạc, anh ta nói: “Tiểu Lưu, còn không đi sao? Bây giờ đã là tình huống gì rồi, còn muốn ở lại xem náo nhiệt của Chu thị trưởng sao?” Lưu Tân Kiệt vẻ mặt đờ đẫn để mặc cho thư ký Đỗ kéo cô ta đi ra ngoài. Cô ta không thể ngờ rằng hóa ra lại có một người phụ nữ có thể đối xử như vậy với Chu Cẩn Vũ, mà Chu Cẩn Vũ chẳng những không tức giận, không nổi cáu, không mặc kệ người phụ nữ đó, lại còn nhỏ giọng mềm mại đi dỗ dành. Chẳng lẽ cách làm cùng với việc chịu thiệt thòi đến đây công tác của mình là sai sao? Cô ta không hiểu, thực sự không hiểu! Chu Cẩn Vũ ôm chặt lấy Hạ Chân Ngọc mặc cho cô khóc lóc náo loạn vừa đánh vừa mắng anh, anh cũng không chịu buông tay. Chờ đến khi cô không còn sức lực, anh mới một bên giúp cô cởi áo khoác ngoài ra, một bên ôn nhu nói: “Đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng rồi, chuyện xấu của anh cũng đã bị người ngoài nhìn thấy, xin em hãy bớt giận đi, tổ tông nhỏ của anh ơi! Ngay cả cha của anh cũng chưa từng động tay động chân với anh đâu, em chính là người đầu tiên đó!” Hạ Chân Ngọc thực sự là náo loạn đến mệt nhoài rồi, cả người cô đầy mồ hôi, toàn thân cũng mềm nhũn vô lực, nhưng mà cô vẫn chưa ngừng khóc: “Rốt cuộc anh muốn thế nào? Em thật sự không muốn cứ tiếp tục như vậy nữa đâu. Anh muốn đi tìm người phụ nữ khác, em cũng không còn điều gì để nói. Nhưng chắc chắn một điều là em sẽ không bao giờ lựa chọn việc đánh mất lòng tự trọng của mình mà đi hầu hạ một người đàn ông cùng với những phụ nữ khác!” Chu Cẩn Vũ bế Hạ Chân Ngọc lên đặt cô ngồi ở trên đùi của anh, anh luôn miệng dỗ dành cô: “Không có người phụ nữ khác, từ khi ở cùng một chỗ với em đến nay anh thật sự không có người phụ nữ khác. Bảo bối ngoan, đừng khóc, em đã khóc đến mức sắp không còn nói được ra tiếng rồi đó.” Chu Cẩn Vũ đau lòng nhìn vẻ mặt ốm yếu xanh xao lại còn khóc đến không thở nổi của Hạ Chân Ngọc, mới có vài ngày không gặp làm sao cô đã bị ốm thành như thế này rồi chứ? Môi anh dán lên cái trán ẩm ướt mồ hôi của Hạ Chân Ngọc, anh nói: “Làm sao lại bị ốm vậy, là do ngâm mình trong bể nước nóng nên mới bị ốm sao? Biết vậy anh sẽ không đưa em đi ngâm mình trong bể tắm ở ngoài trời, sức khỏe của em kém quá. Em khó chịu ở chỗ nào, lau khô mồ hôi rồi anh đưa em đi bệnh viện được không?” Sau đó lại nhẹ giọng nói: “Anh đã sai rồi, bảo bối ngoan, không tức giận nữa nhé! Có phải em không muốn để cho cha mẹ em biết em bị ốm nên mới đến đây ở hay không?” Mặc dù hỏi như vậy, nhưng Chu Cẩn Vũ tin rằng Hạ Chân Ngọc thực sự là bởi vì sợ cha mẹ lo lắng nên đã chuyển đến đây. Hạ Chân Ngọc nhìn trên khuôn mặt của Chu Cẩn Vũ có những vệt hồng hồng do mới vừa rồi bị cô cào vào, lại nghe anh nói những lời nhận lỗi như vậy, rốt cuộc vẫn làm cảm động. Chu Cẩn Vũ có thể đối xử với cô đến mức độ này, cô cũng xem như là thỏa mãn, cô cũng biết bản thân mình lại mềm lòng rồi. Khi tinh thần được thả lỏng cô lại cảm thấy mình cực kỳ tủi thân, những giọt nước mắt vừa mới được lau khô lại bắt đầu chảy ra. Chu Cẩn Vũ lo lắng và hoảng sợ hỏi: “Em làm sao vậy, rốt cuộc là làm sao vậy? Không phải mới vừa rồi đều đã tốt rồi sao, sao bây giờ lại khóc thế?” Hạ Chân Ngọc nức nở nói: “Em không chỉ bị cảm, mà trên người cũng không biết là nổi lên những nốt gì, rốt cuộc là bị bệnh gì? Đi khám bác sỹ cũng không có tác dụng, mỗi ngày em đều bị ngứa đến độ hận không thể lấy dao cắt da mình đi, vậy mà anh còn nổi giận với em!” Nói xong cô lại nức nở khóc. Chu Cẩn Vũ nghe xong vội vàng xốc áo của Hạ Chân Ngọc lên, nhìn thấy trước ngực và bụng cô nổi lên những nốt ban đỏ khắp nơi, trái tim vừa mới dịu xuống một chút của anh lại lập tức co rút đau đớn, ánh mắt cũng có chút hồng hồng, buông áo của Hạ Chân Ngọc xuống, anh nói: “Mẹ kiếp, cái bệnh viện chết tiệt gì thế này?” Sau đó anh lại nói tiếp: “Bảo bối ngoan, anh đúng là có tội rất lớn, em hãy trách mắng anh đi! Bây giờ anh lập tức đưa em đến bệnh viện, tìm một chuyên gia có uy tín để khám, được không?” Nói xong anh liền nhanh tay mặc quần áo vào giúp Hạ Chân Ngọc, sau khi sửa sang lại chỉnh tề quần áo cho cô, anh mới mặc áo khoác ngoài vào rồi gọi điện thoại cho thư ký Đỗ: “Cậu mau chóng hỏi thăm một chút cho tôi, hỏi xem ở bệnh viện nào có bác sỹ chuyên khoa về da tốt nhất, làm ngay lập tức! Tôi muốn đưa Chân Ngọc đi đến đó khám gấp!”