Liễu Mang thấy hai người không nói lời nào cũng nhận ra bản thân lỡ lời, ngượng ngùng nói: "Đến thái y cũng bó tay, tiểu đại phu y thuật thật cao minh." Bạch Đồ bây giờ đã thoải mái hơn không ít, nghe vậy lắc đầu: "Không phải ta y...!y thuật cao minh gì cả. Chẳng qua là trước...!trước đây sư phụ từng chữa cho người bị liệt, ta may mắn học được. Toàn thân bị liệt sư phụ cũng từng chữa rồi...!nghiên cứu về vấn đề này rất sâu...!Sư phụ thật sự...!rất lợi hại. Thái y viện các vị y thuật cũng rất...!rất cao minh...!Thảo dân tự biết không sánh được. Chỉ là bọn họ chịu áp lực quá lớn từ Hoàng thượng. Ai...!ai cũng biết Hoàng thượng và Thái hậu cực...!cực kỳ yêu thương Vương gia, phải...!phải trị được chân cho Vương gia bằng...!bằng bất cứ giá nào...!thậm chí là tính mạng...Vì vậy bọn họ mới không phát huy được bản lĩnh thực sự của mình...!mới bó tay chịu thua..." Liễu Mang tính tình ngay thẳng không nghĩ được sâu sa như vậy, cảm thấy hiện tại mình nói cái gì cũng sai, vì vậy dứt khoát ngậm miệng. Dù sao biết được chân của Kha Dập Trạm có thể chữa khỏi thì áy náy trong lòng cũng vơi đi một ít. Nhậm Thất nghe Bạch Đồ nói một hồi, nhớ tới sư phụ của Bạch Đồ cũng từng là thái y, sau đó từ quan đi khắp nơi cứu người lý do cũng có thể như Bạch Đồ vừa nói. Biết được chân Kha Dập Trạm có thể khỏi, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống, chắp tay thi lễ với Bạch Đồ: "Đa tạ Bạch đại phu." Sau đó lại quỳ xuống đất hành lễ. Bạch Đồ thấy Nhậm Thất hành lễ lớn như vậy vội chạy tới đỡ y đứng dậy, lời nói ra lại bắt đầu lắp bắp: "Vương...!Vương phi, đừng...!đừng làm như vậy...!thảo...!thảo dân nhận...!nhận không nổi." Nhậm Thất không để ý Bạch Đồ ngăn cản: "Bạch đại phu, ngài chắc chắn nhận nổi." Nói xong lại hành đại lễ. Bạch Đồ được sắp xếp ở khách phòng của Vương phủ, hôm nay phối dược trước, ngày mai bắt đầu chữa cho Kha Dập Trạm. Trong quá trình trị liệu Nhậm Thất không giúp đỡ được gì, duy chỉ học được thủ pháp phương pháp mát-xa. Nhậm Thất theo Bạch Đồ học mát-xa, đang học đột nhiên nghĩ tới cái gì, mở miệng hỏi: "Bạch đại phu, Vương gia chỉ bị liệt chân thôi đúng không?" Bạch Đồ gật đầu: "Đúng vậy, không phát hiện bệnh...!bệnh khác." Nhậm Thất cũng không cảm thấy ngượng ngùng, trực tiếp hỏi: "Vậy phương diện kia có vấn đề gì không?" Bạch Đồ bắt gặp ánh mắt Nhậm Thất đang nhìn hạ thân chính mình, cũng hiểu Nhậm Thất muốn hỏi cái gì, nhoáng cái đã đỏ mặt: "Không...!không có." Nhậm Thất nghe xong khóe mắt cong cong: "Rất tốt." Bạch Đồ nghĩ nghĩ, lại mở miệng nói: "Vương phi, chỗ kia của nam tử dù...!dù sao cũng không phải nơi thừa...!thừa hoan. Vương phi cần...!cần chú ý một chút." "Cái này tất nhiên ta biết. Bạch đại phu có thuốc cùng với biện pháp nào chăm sóc nơi đó không?" Bạch Đồ đỏ mặt vừa nói vừa lắp bắp, bảo Nhậm Thất mấy ngày sau đến lấy thuốc. Đêm đó Nhậm Thất chui vào ổ chăn của Kha Dập Trạm, cả người đều vùi vào ngực hắn, tai dán vào ngực trái của Kha Dập Trạm: "Ca ca, Bạch đại phu nói chân của huynh nhất định sẽ khỏi hẳn, huynh có vui không nè." "Ừm." Nhậm Thất nghe tiếng tim đập vững vàng: "Bạch đại phu dù sao cũng là ta tìm được trước...!Dù hắn sớm muộn gì ccũng bị Hoàng Thượng mời đến, hoặc là có lẽ Hoàng Thượng đã tìm được thần y khác đến chữa bệnh cho huynh, nhưng mà ta chiếm tiên cơ. Cho nên huynh có muốn thưởng cho ta chút gì đó không?" Kha Dập Trạm vuốt tóc Nhậm Thất: "Em muốn cái gì?" Nhậm Thất ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh như chứa đựng cả bầu trời đêm: "Huynh hôn nhẹ ta một cái đi. Ta đã hôn huynh hai lần rồi, huynh còn chưa chủ động hôn ta.". truyện ngôn tình "Không biết xấu hổ." "Dù sao ta cũng là nam tử, xấu hổ với không xấu hổ cái gì, huống chi chúng ta còn là phu phu hợp pháp được Hoàng thượng ban hôn." Nói xong nhích người lên hôn "chóc" một cái lên môi Kha Dập Trạm, "Huynh xem, ta chủ động ba lần rồi." Kha Dập Trạm nhìn chằm chằm mặt Nhậm Thất, tay nâng mặt vừa mới nhích lên của Nhậm Thất, bốn cánh môi vừa rời khỏi đã chạm vào nhau. Kha Dập Trạm cắn khẽ lên môi Nhậm Thất, sau đó xoay người nằm đè lên y, động tác cũng nặng nề hơn, dùng sức hôn lên môi Nhậm Thất, đầu lưỡi khiêu khích cạy mở bờ môi mềm mại. Nhậm Thất bị đặt dưới thân có chút không phản ứng kịp, nhìn thấy lông mi của Kha Dập Trạm phóng to trước mặt, cảm giác đầu lưỡi hắn tàn sát bừa bãi ở khoang miệng mình, lưỡi bị liếm ngứa ngáy, một cỗ tê dại từ xương sống tràn ra khắp toàn thân, suy nghĩ cũng mông lung, ngón chân không chịu nổi cuộn lại, tay nắm lấy khăn trải giường. Kha Dập Trạm đang nắm lấy tay Nhậm Thất dường như chơi xấu, khi ngón cái chạm vào lòng bàn tay Nhậm Thất liền ngừng lại, còn lại bốn ngón tay nắm lấy mu bàn tay Nhậm Thất, chỉ nắm hờ không dùng sức, ngón cái vuốt ve, móng tay còn chạm nhẹ vào lòng bàn tay Nhậm Thất. Mỗi lần ngón cái Kha Dập Trạm động một chút Nhậm Thất đều cảm nhận được từng đợt ngây ngất, làm da đầu run lên, ngón tay nắm chặt tay đang lộn xộn của Kha Dập Trạm. Kha Dập Trạm hôn xong khóe miệng Nhậm Thất đã hồng hồng: "Thế nào? Hài lòng không?" Hai má Nhậm Thất nóng lên, tựa như vẫn con chưa hoàn hồn, ánh mắt mơ màng phiếm hồng: "Hài, hài lòng." Kha Dập Trạm cười khẽ, lại cẩn thận hôn Nhậm Thất: "Hài lòng là được rồi." Lúc này Nhậm Thất mới chậm rãi hồi phục tinh thần: "Ta cảm thấy huynh cực kỳ yêu ta." Kha Dập Trạm hôn lên tai Nhậm Thất, dùng giọng mũi hỏi: "Hửm?" Nhậm Thất vươn tay ôm cổ Kha Dập Trạm: "Huynh không thừa nhận cũng không sao, dù sao ta cũng cảm nhận được." Kha Dập Trạm hạ xuống cái hôn cuối cùng, ôm Nhậm Thất vào trong ngực: "Ngủ đi." Nhậm Thất kinh ngạc: "Không tiếp tục nữa sao?" Kha Dập Trạm khẽ cười: "Sau này tính tiếp." —— Ngày hôm sau Nhậm Thất về Tướng phủ, sau khi gặp cha mẹ thì tới viện của Nhậm Tư. Nhậm Tư vẫn bộ dáng lạnh nhạt như trước, với Nhậm Thất mà nói chỉ cần Nhậm Tư không gầy đi là chính là chuyện tốt: "Tứ tỷ, ta đến đổi túi hương." Nhậm Tư cầm túi hương lên đặt vào tay Nhậm Thất: "Hôm qua mới làm xong." Nhậm Thất giơ túi hương lên chóp mũi ngửi: "Tứ tỷ làm túi hương thật khéo, nếu ra ngoài mở cửa hàng thì chắc chắn không ai sánh được." "Là đệ dẻo miệng." "Tứ tỷ, chân của Vương gia có hi vọng chữa khỏi." "Đó là chuyện tốt." "Ừm." Nhậm Thất cười gật đầu: "Tất cả rồi sẽ tốt thôi." "Đúng vậy." "Tứ tỷ, tất cả đều đã qua rồi, tỷ quên hắn đi." Trên mặt Nhậm Tư vẫn là tươi cười nhưng Nhậm Thất cảm nhận được nàng dường như đâng khóc: "Tiểu Thất, ta từ nhỏ đã là người vô cảm, người bên ngoài cho ta mười phần ta chỉ cảm nhận được năm phần, chỉ có huynh ấy mới làm cho ta cảm nhận được tình yêu trọn vẹn, bởi vì huynh ấy cho ta một trăm phần, thử hỏi ta làm sao quên được? Làm sao ta quên được huynh ấy đây?" Nhậm Thất ngẩn người, không biết nên khuyên gì nữa, nhưng nhìn Tứ tỷ cả ngày như vậy y cũng không thoải mái: "Không quên cũng không sao, vậy mỗi ngày tỷ phải trải qua thật tốt là được rồi." Nhậm Tư nói một câu nhẹ tựa lông hồng: "Ta có thể sống đã là rất tốt rồi." Nhậm Thất vẫn đang chọn lọc từ ngữ, Nhậm Tư đã nói tiếp: "Tiểu Thất, đệ không cần tìm cách an ủi ta, vô dụng thôi, không ai cứu được ta cả, trước đó còn có huynh ấy, hiện giờ ngay cả huynh ấy cũng không còn, chỉ còn lại một mình ta." Nhậm Thất rất muốn hỏi một câu, vậy người nhà của tỷ như chúng ta thì sao? Nhưng cuối cùng vẫn không hỏi, sợ Nhậm Tư không thoải mái trong lòng..