Tinh thần Ôn Nhiễm có hơi thấp thỏm theo sát bên người Lục Minh Triết, cô có hơi sợ, đang mãi suy nghĩ có phải Lục Minh Triết hiểu lầm cô và Dương Thiệu hay không, lại nghĩ có thể anh cũng hơi quan tâm hay không. Gấp đến mức cắn cắn môi, nhưng vẫn không thể mở miệng hỏi anh. "Sao hôm nay Lục tiên sinh có thời gian rảnh tới đây vậy?" Khôi phục tâm trạng, Ôn Nhiễm làm bộ không có chuyện gì xảy ra mở miệng. "Nghe Đình Trạch nói hôm nay em hơ khô thẻ tre, vừa đúng lúc có thời gian rảnh, liền tới đây." Ôn Nhiễm ngẩng đầu nhìn Lục Minh Triết, nhịp tim chợt rối loạn. Cô có thể lý giải là anh là đặc biệt. . . . . . hay không? "Lục tiên sinh. . . . . ." Ôn Nhiễm mở miệng, Lục Minh Triết cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lộ vẻ hỏi thăm. "Lục tiên sinh, anh vì em mà đến sao?" Ôn Nhiễm nhìn anh. Yên tĩnh. Yên tĩnh như chết. Một hồi lâu, Lục Minh Triết khẽ cười. Ôn Nhiễm nghe thấy tiếng cười này trái tim chợt rung động. Lục Minh Triết không trả lời mà hỏi lại, "Chàng trai mới vừa rồi tên gì? Xem ra rất có tiềm lực." Ôn Nhiễm: ? ? ? Chẳng lẽ Lục tiên sinh là gay? "Dương Thiệu." Ôn Nhiễm ngập ngừng trả lời, cả mắt đều là nghi ngờ. "Ừ. Tên rất hay." Ôn Nhiễm: ? ? ? "Tôi chỉ tới chúc mừng em hơ khô thẻ tre, trở về đi thôi, tránh làm trợ lý của em lo lắng." Ôn Nhiễm ngập ngừng một chút, vẫn không nói gì, cô ôm bó hoa Lục Minh Triết tặng cho cô, vừa vui vẻ vừa khổ sở. Lục tiên sinh chỉ tặng hoa cho mình rồi đi ! ! ! Chắc chắn Lục tiên sinh cảm thấy mình rất tự luyến. . . . . . Ôn Nhiễm đi hai bước, Lục Minh Triết duỗi tay giữ cổ tay cô lại, Ôn Nhiễm quay đầu lại, giống như là động vật bị dọa sợ, đôi mắt ướt nhẹp, phủ sương mù. Lục Minh Triết nhìn đến mất hồn. "Em khóc?" Ôn Nhiễm: ? ? ? Em không có mà. Ôn Nhiễm: "Lục tiên sinh, em cảm thấy chắc chắn là anh chán ghét em rồi." ". . . . . . Không có. Sẽ không chán ghét em." "Nhưng mà, anh cũng không hỏi tình trạng của em, anh chỉ hỏi tên tuổi Dương Thiệu rồi anh để cho em đi." Ôn Nhiễm nháy mắt mấy cái, trong đêm tối có thể loáng thoáng cảm thấy hình như nước mắt đã lăn ra, "Chắc chắn em khiến Lục tiên sinh khó chịu." Lục Minh Triết vươn tay, lại thật sự chạm phải một vùng ướt át trên mặt Ôn Nhiễm, "Không có chán ghét em. Thật." Ôn Nhiễm nghẹn ngào: "Thật?" "Ừ. Tôi đến là vì em." Lục Minh Triết vỗ vỗ đầu Ôn Nhiễm, "Đừng khóc, được không?" Ôn Nhiễm cảm thấy mình muốn bay lên rồi. Lục tiên sinh sờ đầu của cô! ! ! Lục tiên sinh thừa nhận anh đến là vì cô! ! Không nhịn được, Ôn Nhiễm phù một tiếng bật cười. Lục Minh Triết nhận thấy mình bị lừa, tay dừng trên không trung một chút, ngay <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20200911/homnay-4.png" title=" Phân cảnh sáu " data-pagespeed-url-hash=1670272010 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">