Chờ Cố Nhung mở to mắt lần nữa, trong mắt vẫn là trần nhà màu trắng quen thuộc của ký túc xá số 419 mà bọn họ thường ở.
Nhưng không phải đêm qua nhóm Thẩm Thu Kích đã đưa cậu tới bệnh viện sao? Bây giờ cậu vẫn còn nằm trên giường ký túc xá của mình, là vì bọn họ đã quay về từ bệnh viện, hay là những ký ức mà Thẩm Thu Kích cõng cậu tới bệnh viện đều là mơ?
Cố Nhung lật chăn ra ngồi dậy khỏi giường, đảo mắt tìm phía giường dưới, khi thấy Lương Thiếu đang mặc chiếc áo thun quen thuộc kia, Cố Nhung cảm thấy máu trong người mình như đông lại thành băng, trái tim cũng ngừng đập ngay khoảnh khắc đó, toàn bộ suy nghĩ của cậu hoàn toàn đã dừng ở hình ảnh kia.
“Đừng…”
“Đừng mà…”
Cố Nhung run môi lẩm bẩm, hy vọng Lương Thiếu đừng nói ra câu nói kia.
Nhưng sau khi Lương Thiếu chui đầu ra khỏi cổ áo thun thì vẫn hỏi.
Biểu cảm trên mặt cậu ta, lo lắng nơi đáy mắt, nghi hoặc trong giọng nói đều giống như đúc lần nghe đầu tiên, thứ hai, thứ ba của Cố Nhung! Không hề thay đổi.
Lương Thiếu hỏi cậu ——
“Nhị Nhung, cậu sao thế? Mơ thấy ác mộng à?”
Cố Nhung biết Lương Thiếu có ý tốt, nhưng khi cậu nghe thấy những lời quan tâm tận đáy lòng này, trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc bất lực —— thật ra cậu thà rằng mình mơ thấy ác mộng, bởi vì dù là ác mộng khủng bố như thế nào, sẽ có một ngày cậu có thể tỉnh mộng.
Nhưng ở hiện thực, cậu vẫn chưa tỉnh lại, mỗi lần cậu “Tỉnh lại”, chẳng qua chỉ là quay lại điểm xuất phát của ác mộng mà thôi.
Cho nên Cố Nhung không trả lời câu hỏi của Lương Thiếu, chỉ xoay người vào trong, ngẩn ra nhìn vách tường trắng như tuyết của ký túc xá.
Cậu nghe ba người trong ký túc xá đang đối thoại với nhau, sự ấm ức và chua xót trong bụng không biết xả vào đâu, cuối cùng dần ngưng tụ dưới hốc mắt, hóa thành nước mắt đau xót.
Từ nhỏ tới giờ Cố Nhung chưa bao giờ ấm ức như vậy.
Hoàn cảnh gia đình của cậu rất tốt, đứng trong hàng ngũ trên có đàn anh dưới có đàn em, vốn nên là người dễ dàng bị bỏ qua nhất trong lũ trẻ, nhưng ở nhà bọn họ, cậu là người được cưng chiều nhất.
Không chỉ là vì ông già đoán mệnh kia nói cậu “Chết sớm”, còn vì cậu là người đẹp nhất —— Ba Cố mẹ Cố đều là hai người mê sắc đẹp, thấy con mình lớn lên vừa trắng vừa đáng yêu thì không nỡ đánh, hơn nữa từ nhỏ Cố Nhung cũng rất ngoan ngoãn, không cần phải đánh.
Chuyện làm ăn trong nhà đã có anh hai thừa kế, Cố Nhung đành phải gánh cái danh “Ăn chơi trác táng”, từ nhỏ ăn của ngon mặc của đẹp mà lớn, chưa từng phải làm việc nặng, nào ngờ chỉ sửa tên một cái, bây giờ đã ngỏm củ tỏi bốn lần, về sau không biết còn phải chết bao nhiêu lần.
Cậu đi viện cũng chết, không đi viện cũng chết, rốt cuộc ông trời muốn cậu phải làm sao đây?
Cố Nhung càng nghĩ càng tuyệt vọng, rốt cuộc không nhịn được nữa, trùm chăn âm thầm nghẹn ngào.
Mãi tới khi Thẩm Thu Kích ăn xong túi bánh quy của cậu mới phát hiện có gì đó sai sai, không buồn tắm rửa mà sán lại gần giường cậu, hỏi: “Cố Nhung, cậu không sao chứ? Khó chịu ở đâu à?”
Trước kia Cố Nhung hay cãi nhau với Thẩm Thu Kích, ai bảo hắn cứ gọi cái tên nhũ ẻo lả “Bé Nhung” kia chứ.
Nhưng tối hôm qua là Thẩm Thu Kích cõng cậu đi bệnh viện, thậm chí tối qua khi bị quỷ leo lên, cũng là vì Thẩm Thu Kích vẫn luôn nói chuyện với cậu, cậu mới không bị dọa sợ chết khiếp.
Nhưng nỗi sợ khi đó là vì tình huống đặc biệt, bây giờ ban ngày ban mặt không có quỷ, chỉ là Cố Nhung vẫn còn bị ám ảnh, nhỏ giọng nói: “… Tôi không sao.”
“Cậu khóc à?”
Giọng của Cố Nhung mang theo chút khàn khàn, dù cậu đã cố gắng nén giọng xuống nhưng vẫn khó có thể che giấu được tiếng nức nở trong đó, cho nên Thẩm Thu Kích lập tức nghe ra được điểm khác thường.
Lúc này Thẩm Thu Kích leo luôn lên thang, cởi giày ra bò lên giường Cố Nhung, còn xốc chăn cậu lên: “Cậu làm sao thế?”
Ai ngờ Cố Nhung lại xốc chăn mình lên, hốc mắt đỏ hồng trừng hắn nói: “Thẩm Thu Kích, cậu còn chưa tắm! Mau xuống đi!”
“Được được được…” Thẩm Thu Kích giơ tay nhảy xuống giường.
Nhưng khi làm vậy, hai mắt đỏ bừng vì khóc của Cố Nhung cũng không che giấu được nữa.
Thẩm Thu Kích chưa từng thấy Cố Nhung khóc bao giờ.
Đừng nói là Cố Nhung, người ta thường nói đàn ông khó rơi lệ, bình thường con trai mà khóc như vậy thì chắc chắn đã phải trải qua chuyện đả kích cực lớn, cho nên hắn xuống đất rồi cũng không đi xa, đứng trước giường Cố Nhung tự hỏi rốt cuộc là có chuyện gì mới chọc cho cậu ấm này khóc thành như vậy.
“Tôi ăn bánh quy của cậu nên cậu giận à?” Suy nghĩ một hồi, Thẩm Thu Kích không nghĩ ra là lý do gì, bèn tìm nguyên nhân xuất phát từ mình, “Tối nay tôi sẽ mua đền cho cậu, mua vị muối biển cậu thích ăn nhất.”
“Tôi không muốn ăn bánh quy…” Cố Nhung vẫn quay mặt vào tường, đưa lưng về phía Thẩm Thu Kích.
Cậu mới không giận Thẩm Thu Kích vì chuyện này đâu, càng đừng nói là khóc.
Tuy rằng Thẩm Thu Kích suốt ngày lấy đồ ăn vặt của cậu, nhưng sau đó hắn sẽ mua thêm nhiều đồ ăn vặt hơn nhét vào chỗ của cậu, một sọt đồ ăn vặt kia của cậu đều là hắn mua, cho nên khi Thẩm Thu Kích chạy tới lấy đồ trong sọt ăn, Cố Nhung sẽ rất ít khi mắng hắn —— trừ khi hai người bọn họ cãi lộn thật, phải chửi nhau vài câu mới hả giận.
“Được được được, vậy cậu muốn ăn gì, mai tôi mua cho cậu.” Thẩm Thu Kích nói chuyện với Cố Nhung như đang dỗ trẻ con, “Không, bây giờ tôi sẽ đi mua cho cậu, mua cơm hộp cho cậu nhé.”
“Không được đưa đồ ăn ngoài vào ký túc xá, vả lại cái điện thoại cũ mèm của cậu có chức năng đặt đồ ăn à?”
Cố Nhung vẫn không quên con dế cổ lỗ sĩ chỉ có chức năng gọi điện nhắn tin kiêm đồng hồ báo thức của Thẩm Thu Kích.
“Tôi trèo tường đi lấy cho cậu.” Thẩm Thu Kích dõng dạc nói, “Chắc chắn tôi có thể dùng di động đặt đồ ăn cho cậu.”
“…”
Cố Nhung cạn lời rồi: “Tôi không muốn ăn.”
Cậu vừa dứt lời, nửa phần mông bên trái của cậu lại bắt đầu đau.
Cố Nhung nghĩ đến việc có thể không lâu sau mình sẽ chết đi, chờ đến lúc mình chết rồi mọi thứ sẽ quay lại như cũ, Thẩm Thu Kích cũng sẽ không nhớ rõ chuyện này, mà bây giờ cậu lại không thể nói với ai, cậu sẽ bị ép tới điên, vì thế bèn bất chấp tất cả mà nói: “Tôi đau mông.”
“Đau mông?” Thẩm Thu Kích lấy làm lạ, “Cậu còn bị trĩ nữa à?”
Cố Nhung lật người qua căm tức nhìn Thẩm Thu Kích, Thẩm Thu Kích lập tức đầu hàng: “Được được, cậu không bị trĩ thì không bị.
Nhưng cậu không bị trĩ thì sao lại đau mông được?”
“Tôi cũng không biết, lúc tôi soi gương thì thấy trên đó có cục u, đau lâu rồi.”
“Để tôi xem cho cậu nhé?” Thẩm Thu Kích nói, “Không đúng, tôi không phải bác sĩ, tôi đưa cậu đi khám đi.”
Lời nói chọc đến chỗ đau, Cố Nhung lại muốn khóc: “Tôi cũng muốn đi lắm, nhưng tôi không đi được, tôi gọi xe thì gặp tai nạn xe cộ chết, ngồi xe bus sẽ bị người ta ném chậu hoa xuống chặt rớt đầu, đến cả đi bộ tới bệnh viện cũng bị người nhà bệnh nhân nổi điên đâm chết…”
Thẩm Thu Kích: “…”
Tuy Thẩm Thu Kích nghi ngờ Cố Nhung đang bị chứng hoang tưởng bị hại(1), nhưng vì để đề phòng Cố Nhung lại khóc tiếp, hắn bèn nói: “Được rồi được rồi, thế thì có gì mà khóc? Để tôi đưa cậu đi, đừng khóc nữa.”
“Có thật không?”
Cố Nhung nghe vậy thì lập tức nhìn về phía Thẩm Thu Kích, con ngươi của cậu lóe lên ánh nước, đôi mắt ướt dầm vô cùng trong trẻo, cũng không biết là vì vừa được xả nỗi lòng, hay vì câu nói của Thẩm Thu Kích mà lần nữa bốc lên hi vọng.
“Tôi mà lừa cậu thì tôi sẽ tạch môn thể dục được chưa?”
“Cậu là học sinh chuyên thể, thành tích thể dục tốt như vậy còn tạch được à?”
Thẩm Thu Kích đứng trước giường cậu, cong môi cười với cậu: “Cho nên tôi sẽ không lừa cậu.”
Cố Nhung hơi ngẩn ra.
“Cậu chờ tôi tắm rửa đã.” Thẩm Thu Kích nói được làm được, cởi quần áo xong thì chạy vào phòng tắm.
Nửa tiếng sau, hai người bọn họ đã đứng trước cổng trường.
Mấy lần chết trước đều bắt đầu từ sau khi mình bước chân ra khỏi cổng trường, bởi vậy khi nhìn thấy cánh cửa này, Cố Nhung rất do dự, cau mày không dám bước ra.
Thẩm Thu Kích thấy cậu do dự bèn nắm lấy cổ tay cậu kéo đi, lôi Cố Nhung ra khỏi cổng trường.
Cố Nhung lảo đảo hai bước rồi đứng vững lại, hoảng loạn nói: “Tôi không ——”
“Không ngồi xe bus, không bắt taxi, không đi bộ đúng không?” Thẩm Thu Kích nhướng mày, “Đòi tôi cõng cậu chắc?”
Cố Nhung tin là thật, chờ mong hỏi: “Được không?”
Cậu cảm thấy lưng Thẩm Thu Kích rất an toàn.
Thẩm Thu Kích cũng không biết mình bị làm sao, rõ ràng hắn vẫn luôn xích mích với Cố Nhung, nhưng hôm nay khi thấy Cố Nhung khóc, hắn lại như bị ma xui quỷ khiến phát bệnh mềm lòng, nói muốn đưa cậu đi bệnh viện.
Đúng là bị ma che mắt rồi.
Nhưng mà đưa đi là quá lắm rồi, Cố Nhung còn đòi hắn cõng à? Nghĩ hay lắm.
Cho nên Thẩm Thu Kích cười lạnh: “Nằm đó mà mơ đi.”
Rõ ràng là từng cõng rồi mà, Cố Nhung dẩu môi nói thầm.
Cuối cùng bọn họ lựa chọn đạp chiếc xe màu xanh lục đi tới bệnh viện, Thẩm Thu Kích nghĩ chứng hoang tưởng bị hại của Cố Nhung lại tái phát, cho nên ngồi sau xe hắn rồi còn lúc nào cũng nhắc hắn phải đi đứng chú ý an toàn giao thông.
Thật ra Cố Nhung vốn không ôm hi vọng gì với lần đi này, nhưng dù sao cứ ở mãi trong ký túc xá cũng sẽ chết, không bằng thử đi thử lại vài lần, lần trước đi trên đường quốc lộ thì bị tai nạn xe cộ chết, lần này Cố Nhung nghĩ đạp xe hẳn cũng sẽ gặp tai nạn xe cộ chết, kết quả đến tận lúc bọn họ đã đến bãi đỗ khóa xe đạp, Cố Nhung vẫn không dám tin mình có thể an toàn đến đây được.
Cố Nhung đứng trước cổng bệnh viện lẩm bẩm như đồ ngốc: “Mình đến bệnh viện rồi ư?”
Thẩm Thu Kích nghe vậy còn đảo mắt nhìn cậu một cái.
Theo mối quan hệ như nước với lửa của bọn họ, Cố Nhung cảm thấy hẳn là Thẩm Thu Kích sẽ nói mấy lời chòng ghẹo như “Không thì sao” hoặc “Cậu chưa tới đâu, đây vẫn là trường học”, nhưng ngoài dự kiến là lần này Thẩm Thu Kích không nói gì cả.
Hai hàng lông mày của hắn nhíu lại như có như không, sau đó nhanh chóng giãn ra.
“Đi thôi.” Hắn nói, “Để tôi đi đăng ký với cậu.”
Cố Nhung vẫn được xếp vào khoa ngoại như cũ, khi bọn họ tới bệnh viện thì vẫn còn sớm, tất nhiên sẽ không gặp phải cái tên điên đi làm loạn buổi trưa kia.
Cậu cầm tờ đơn đăng ký ngồi ngẩn ra trên ghế, cảm thấy bây giờ đúng là thuận lợi ngoài sức tưởng tượng, mà nguyên nhân thuận lợi là bởi vì cậu có Thẩm Thu Kích đi cùng.
Nghĩ đến đây, Cố Nhung nhịn không được quay đầu nhìn Thẩm Thu Kích vắt tay ra sau ghế, ngồi với tư thế show hàng bên cạnh cậu.
Ai ngờ Thẩm Thu Kích cũng đang nhìn cậu, tầm mắt quay qua nhìn lén vừa đúng lúc bị Thẩm Thu Kích bắt gặp, Cố Nhung còn chưa kịp xấu hổ, đã nghe Thẩm Thu Kích hỏi mình: “Cố Nhung này, có phải gần đây cậu gặp phải chuyện gì kỳ lạ không?”
Chuyện kỳ lạ?
Cố Nhung rất muốn nói cậu trải qua từng giờ, ví dụ như vòng tuần hoàn chết đi sống lại vô hạn, lại ví dụ như Thẩm Thu Kích lại bắt đầu gọi mấy cái tên kỳ quặc của cậu.
Nhưng không đợi Cố Nhung lên tiếng, bác sĩ đã hẹn nhắc cậu đến phòng 316 khám bệnh, đến số của cậu rồi.
Vì thế Cố Nhung ưu tiên vào phòng khám bệnh trước, Thẩm Thu Kích cũng đi theo.
Bác sĩ khám bệnh cho cậu là nam, vừa nghe đến chứng bệnh của cậu thì bảo cậu phải cởi quần để khám sơ bộ, cho nên nói Cố Nhung chuyển khoa, đi tìm bác sĩ Lâm ở khoa nội tiêu hóa.
Mà khoa nội tiêu hóa nằm ở tầng bốn, hai người đành phải cầm tờ đơn đi thang máy lên.
Phòng này có cả trai lẫn gái, nhưng thế quái nào têm đàn ông cao to vạm vỡ như vâm bước vào lại đỡ eo khóc lóc đi ra, Cố Nhung và Thẩm Thu Kích đứng trước cửa phòng khám bệnh, nhìn thấy màn này thì không khỏi cảm thấy vi diệu, mà biểu cảm trên mặt gã đàn ông kia lại càng khó mô tả.
Bác sĩ Lâm gọi hai người bọn họ vào, nhưng sau khi xem xong tình trạng bệnh của Cố Nhung, ông lại buồn bực nói: “Sao chỉ có mông bên trái đau?”
Cố Nhung rất căng thẳng: “Chẳng lẽ sau đó mông bên phải của cháu cũng sẽ bị đau ư?”
Bác sĩ Lâm nói: “Thế thì phải xem vì sao cháu đau mông đã.”
Cố Nhung cứ cảm thấy lời này của bác sĩ Lâm quái quái thế nào, nhưng cậu không dám múa rìu qua mắt thợ, thành thật khai hết chuyện mình bị sàm sỡ trên xe bus, kể toàn bộ quá trình từ lúc bắt đầu đau mông cho bác sĩ nghe.
Bác sĩ Lâm nghe xong, ngạc nhiên nói: “Ra là thế, lại đây bác xem.”
Tuy rằng Cố Nhung vẫn hơi ngại, nhưng cậu bị mông của mình dọa sợ, bèn nén cơn xấu hổ xuống để bác sĩ Lâm khám chỗ đau cho mình.
Kết quả bác sĩ Lâm nhìn xong còn chưa đủ, còn gọi hai bác sĩ khác, một nam một nữ tới nhíu mày cẩn thận quan sát với ông, tạo điều kiện cho Thẩm Thu Kích đứng bên cạnh chờ Cố Nhung cũng được ngắm no ——
Mông của nhóc con này trắng thật đấy.
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm: Mông đau à? Qua tôi “chem chem”(2) nào.
Nhung (hào phóng): Đây đây đây, ở đây có cái khu mấn này, mọi người mau tới đây “chem chem” đi.
Thẩm:?
********************
Chú thích:
(1) Hoang tưởng bị hại: Bệnh nhân tin rằng họ đang bị âm mưu chống lại, do thám, nói xấu, hoặc bị quấy rối.
Họ có thể liên tục tìm cách để có được sự công bằng thông qua thỉnh cầu lên các tòa án và các cơ quan chính phủ khác và có thể sử dụng bạo lực để trả đũa cho sự truy hại tưởng tượng.
(2) Ở đây tác giả xài từ 康康, đọc là /Kāng kāng/, đọc hơi lệch âm với từ xem, nhìn là 看 /Kàn/.
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
25 chương
35 chương
59 chương
11 chương
28 chương