Đã không nói thì thôi đi lại còn lấy tuổi tác chèn ép người khác. Diệp Đằng chẳng thèm quan tâm nữa, đi theo Cố Dật Trần xem các tiết mục, xung quanh đều huyên náo, ba người bọn họ đều yên tĩnh lại. Một lúc sau món ăn đã được đưa lên đủ. &quot;Hai người nếm thử đi, mùi vị rất tuyệt.&quot; Đĩa cuối cùng được đưa lên là thịt dê. Đã lâu cô không thấy nó, từ nhỏ cô đã không ăn thịt dê rồi. Diệp Đằng cứ ngồi nhìn chằm chằm vào đĩa thịt trước mặt. &quot;Tiểu Đằng Đằng sao không ăn thịt? Nếm thử thịt dê đi.&quot; Cố Dật Trần giúp cô gắp thức ăn. Diệp Đằng vừa nghe mấy chữ &quot;tiểu Đằng Đằng&quot; thiếu chút nữa là chết sặc, cầm chén nước bên cạnh uống một hớp: &quot;Cảm ơn nhưng tôi không ăn thịt dê.&quot; &quot;Ra là vậy. Vậy em ăn thịt vịt đi, đang gần em đấy.&quot; Cố Dật Trần ăn đũa thịt dê mình vừa gắp. Xung quanh vang lên vỗ tay, các tiết mục đã kết thúc, mọi người ăn uống trong yên tĩnh. Đào Dã ăn không nhiều, có lẽ thức ăn ở đây không hợp khẩu vị của anh, phần lớn thời gian anh đều trầm mặc, chỉ có Cố Dật Trần nói chuyện. Cậu ta nói từ studio của mình đến việc chuẩn bị tham gia cuộc thi đó để tranh tài, còn có nguồn cảm hứng và kế hoạch của cậu ta. &quot;Chủ đề lần này là thanh xuân, anh muốn cho ra đời một tác phẩm đẹp nhất. Thật ra anh đã thảo luận với mọi người trong studio rồi. Mọi người đi khắp nơi tìm người mẫu trong ba tháng trời mà không thấy, nếu không cũng sẽ không nhờ đến anh ấy.&quot; Diệp Đằng không khỏi cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh*: &quot;Tôi không biết chụp hình lắm &quot; *Được cưng chiều mà thấy lo sợ. Từ nhỏ đến lớn cô ngoài chụp ảnh lớp thì mấy tấm khác chỉ đếm trên đầu ngón tay. &quot;Không sao. Em cứ đứng ở đó là được, những thứ khác giao cho anh.&quot; Cố Dật Trần lúc này mới chú ý Đào Dã bên cạnh: &quot;Anh nói xem?&quot; Đào Dã cầm điện thoại di động: &quot;Cậu nói thế nào thì là thế đấy.&quot; &quot;Còn người phụ diễn? Chọn ai? Bạn gái?&quot; Cố Dật Trần thuận tay mở chai bia: &quot;Đằng Đằng liệu đồng ý chứ?&quot; Đào Dã nhìn điện thoại, không bị ảnh hưởng bởi Cố Dật Trần, chính xác dùng một tay đề cánh tay Cố Dật Trần xuống: &quot;Vị thành niên.&quot; Diệp Đằng vốn đang vui sướng gặm chân vịt, nghe hai chữ &quot;bạn gái&quot;, đầu óc xoay chuyển thật nhanh. Đào Dã có bạn gái? Anh đương nhiên phải có bạn gái rồi, hai muơi tư tuổi rồi chứ mấy. Anh cũng là một thằng đàn ông có nhu cầu sinh lý bình thường, lại đẹp trai, đừng nói là bạn gái, có con rồi cũng rất bình thường. Chân vịt rơi xuống bát, cô dùng cái đũa chọc chọc, không có ý định gặm tiếp. &quot;Như vậy đi, ngày mai nếu em rảnh thì có để đến studio của anh không? Chúng ta chụp thử, sau đó có thể chờ em rảnh vào cuối tuần. Cuối tuần chúng ta sẽ thay đổi bối cảnh, có thể mất một đến hai ngày. Em nhớ nói chuyện với người nhà. Nếu không yên tâm có thể rủ bố mẹ hoặc bạn bè đi cùng. Cố Dật Trần này nhìn không tử tế như vẫn tương đối tỉ mỉ. Diệp Đằng nghe cậu ta ba hoa một lúc, ngắm nhìn Đào Dã ngồi bên cạnh. Tầm mắt của anh cũng rời khỏi màn hình điện thoại, hai người nhìn nhau một cái rồi rất mau cúi đầu: &quot;Tôi cũng đi.&quot; &quot;Anh?&quot; Cố Dật Trần dường như rất không vui: &quot;Anh không đi chăm sóc bạn gái à?&quot; Đào Dã tắt nguồn điện thoại, tiện tay ném qua một bên: &quot;Bạn gái của tôi ở đâu ra?&quot; Diệp Đằng cúi đầu gắp cái chân lúc nãy, cắn một miếng nhỏ. &quot;Tôi ra ngoài hút thuốc, hai người ăn xong thì ra ngoài, tôi ở ngoài chờ.&quot; Đào Dã lấy từ túi ra bao thuốc lá, đi ra ngoài. Khẩu vị của Diệp Đằng ngược lại rất tốt, tiệm này món ăn đúng là không tệ, cô ăn nhiều hơn so với bình thường. Cố Dật Trần cùng cô nói chuyện, nhưng cô không có cách nào nghe vào, chỉ muốn nhanh chóng về nhà để nói chuyện này với Phương Thục Trân. Cố Dật Trần tính tiền, Diệp Đằng đi ra trước. Đào Dã đang đứng ở ngoài, cau mày, đang đeo tai nghe, điếu thuốc trong tay sắp cháy đến đầu ngón tay mà anh cũng không động đậy. Diệp Đằng tới gần anh mới phát hiện, tháo một bên tai nghe, tiện tay ném tàn thuốc vào thùng rác ven đường: &quot;Xong rồi?&quot; &quot;Ừ. Bằng hữu của anh còn đang tính tiền.&quot; &quot;Cảm ơn cô đã giúp nó.&quot; Tai nghe màu trắng được anh tùy ý để trên vai, ánh mắt của anh rất nghiêm túc. Diệp Đằng thích anh nói chuyện như vậy, không thích anh mở miệng là gọi cô bé. &quot;Anh xem cái gì đấy? Video à?&quot; Diệp Đằng chỉ chỉ điện thoại anh. &quot;Trực tiếp một cuộc tranh tài. Diệp Đằng không nghĩ anh sẽ thích cái gì đó tranh tài: &quot;Vương giả vinh dự?&quot; Anh cất điện thoại, nhét tai nghe vào túi: &quot;GT.&quot; GT? Vì cô ấy? Hôm nào? Đầu chó? Diệp Đằng cảm thấy thật xấu hổ cho vốn từ ít ỏi của mình: &quot;Đó là cái gì?&quot; &quot;Đua xe.&quot; Anh lại cười!!! Cái gì vậy? Diệp Đằng quyết định không hỏi anh, tự mình tìm hiểu. China GT, Cuộc đua siêu xe thể thao Trung Quốc, nghèo khó khiến cô chẳng biết gì với cuộc thi này. Cố Dật Trần trả tiền xong đi ra, tiện tay nhét ví vào túi. Diệp Đằng liếc thấy nhãn hiệu của cái ví, cô nhớ không nhầm thì là nhãn hàng chỉ dành cho những tên nhà giàu: Bottega Veneta. *Hình ảnh của Bottega Veneta <img src="https://em.wattpad.com/edfe51d221c579523928824a576c62b1e483a56f/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f4b534c536d4c6a7a745a734d52413d3d2d31322e313566326562613661323566343835343837303834313132303139342e6a7067" data-original-width=600 data-original-height=600 data-pagespeed-url-hash=1648022960 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Sở dĩ cô biết vì thường xuyên lướt Weibo. Trong nháy mắt cô cảm giác mình và hai người này bị ngăn cách bởi dãy Mariana. &quot;Sao thế?&quot; Cố Dật Trần nhìn vẻ mặt cô hơi khác thường. &quot;Không sao, chỉ có chút không nghĩ ra.&quot; Thế giới này rộng lớn như thế mà ngay trước mặt cô đây là những tay đua. &quot;Không nghĩ ra chuyện gì?&quot; Cố Dật Trần nhìn cô gái vẻ mặt đau khổ trước mắt: &quot;Nói cho anh, anh sẽ giúp. Nhìn thế này thôi nhưng anh là thiên tài ẩn giấu đấy.&quot; Diệp Đằng yên lặng nhìn cậu ta, thuận miệng đọc một đề toán: &quot;Một bàn cờ vuông 19x19. Xác xuất mà hình được bao quanh bởi hai đường ngang và hai đường thẳng đứng là bao nhiêu?&quot; Cố Dật Trần: &quot;...&quot; Đào Dã nhìn Cố Dật Trần, khoanh tay trước ngực, cười, có chút hả hê. Diệp Đằng hướng xe Đào Dã mà đi tới, anh đứng từ xa mở khoá. Cố Dật Trần khó hiểu hỏi: &quot;Em nói sai điều gì? Em chọc cô ấy à?&quot; Đào Dã vỗ bả vai cậu ta: &quot;Gặp lại sau, thiên tài.&quot; - ------------ Trên đường đi về ngang qua một trung tâm thương mại, Diệp Đằng nhớ ra mình còn phải mua sách ôn tập: &quot;Anh cho tôi xuống chỗ ven đường kia, tôi mua chút đồ rồi tự đi về sau.&quot; Đào Dã không nghe cô, trực tiếp lái xe xuống nhà để xe: &quot;Tôi đưa cô đi thì phải có trách nhiệm đưa cô về. Nhỡ may cô có vấn đề gì thì tôi không biết phải giải thích với bố mẹ cô như thế nào.&quot; Diệp Đằng cảm giác trong lòng anh mình như một đứa trẻ, không thể tự mình đi về. Nếu anh đã muốn đi cùng thì sao phải đuổi anh về. Hai người đi thẳng đến cửa hàng sách ở tầng năm. Diệp Đằng tìm được khu sách tham khảo, trên giá bày đầy các đề thi cùng đề luyện. Cô muốn tìm một quyển ôn tập số học, mấy cửa hàng gần trường không có cho nên hôm nay cô muốn đến đây để thử vận may. Đào Dã tiện tay cầm một quyển tiếng Anh trung học, giở giở mấy trang. Bên cạnh có mấy cô gái, thầm thì nói chuyện. Diệp Đằng liếc nhìn từng hàng một, cảm giác cổ rất đau nhức. Ở trên cùng có rất nhiều tạp chí và sách tham khảo cũ, cô thấy một quyển màu đỏ, hình như chính là nó. Cô vươn lên định lấy nhưng nó cao quá. Hàng trên cùng đoán chừng bình thường không có ai động đến, cũng đã kết thành một lớp bụi mỏng. &quot;Này, anh giúp tôi lấy quyển sách kia được không?&quot; Diệp Đằng nghiêng đầu gọi Đào Dã. &quot;Này?&quot; Tiểu quỷ này khi không có chuyện gì cần nhờ là bắt đầu gọi &quot;này&quot; với anh. Diệp Đằng theo bản năng cười: &quot;Anh à!&quot; &quot;Anh làm sao?&quot; Anh gập sách lại, cố ý không vội qua đấy. &quot;Lấy cho tôi quyển sách kia. Nó ở trên, quyển màu đỏ í.&quot; Diệp Đằng chỉ hàng sách trên cùng, đội nhiên phát hiện trên đấy có 10 quyển sách màu đỏ mà quyển nào cũng na ná nhau. Cô muốn tìm quyển đề năm 15 gần đây. &quot;Quyển kia?&quot; &quot;Anh tùy tiện lấy một quyển xuống đây đi.&quot; Diệp Đằng cũng không rõ. Đào Dã dễ dàng lấy một quyển năm 10 đưa cho cô. &quot;Đổi quyển khác.&quot; Anh lại cầm quyển năm 12 xuống. &quot;Quyển này cũng không phải.&quot; &quot;Chính cô chọn.&quot; Đào Dã không nhịn được mà nhíu mày. &quot;Không phải là do tôi không với được sao?&quot; Diệp Đằng thấp giọng nói, cô bắt đầu đếm: &quot;1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, anh lấy quyển thứ chín...&quot; Cô còn chưa nói hết, cảm giác người mình nhẹ bẫng, không chút đề phòng mà bị anh bế lên: &quot;Tự tìm đi.&quot; Mặt Diệp Đằng đỏ như ớt, anh chóng rút một quyển. Mặc dù từ khi bị bế lên đến lúc hạ xuống chưa đến 10 giây nhưng tâm của cô nhưng muốn nhảy ra ngoài. Cô đọc bìa sách, mấy số 2015 màu hồng đập vào mắt: &quot;Đúng rồi.&quot; &quot;Là quyển này?&quot; Đào Dã cảm thấy mừng lây. Diệp Đằng cảm giác mình khi ở trong lòng của anh như cá đầu gỗ nhưng cô lại dễ dàng hoảng loạn. Đây là cô sao? &quot;Ừ.&quot; Diệp Đằng xoay người rời đi, khoé mắt liếc thấy người ngồi bên kệ sách có chút quen, lại nghiêng sang chỗ khác nhìn, kết quả nhìn thấy đôi mắt đen nhánh. Người thiếu niên nghiêm mặt, lộ ra nửa người, trong tay cậu ta cũng đang cầm quyển sách giống cô, trên tay còn cầm bút. Xung quanh còn có mấy tờ giấy nháp vứt bừa. Lâm Sơ? Cậu ta thấy hết chuyện lúc nãy?   Đào Dã đi đến bên cô, Lâm Sơ nhanh chóng ngồi thẳng ngồi, từ bên này có thể thấy cậu ta mặc quần đồng phục, bên chân có mấy tờ giấy nháp. Diệp Đằng mang tâm sự năng nề quay đầu, không biết tại sao nhưng cô lại cảm giác chột dạ, nhưng rõ ràng không có gì cả. Cô cảm thấy trong lòng chua xót, đi tháng máy đến tầng một nhìn thấy gian hàng bán kẹo: &quot;Đợi chút! Tôi đi mua món đồ cuối cùng.&quot; Diệp Đằng như một làn khói chạy tới, bỏ Đào Dã lại phía sau, không khéo còn phải xếp hành, anh liền ngồi trên ghế chờ cách đó không xa. Diệp Đằng nhìn anh gác tay lên thành ghế, trong đầu chợt nhớ đến lúc anh bế mình lên, liệu có giống lúc sửa điện mà nổi gân xanh? Cô lại nghĩ: mình nặng như vậy sao? Đứa bé bên cạnh khóc, cắt đứt dòng suy nghĩ lung tung của cô. Thằng bé muốn ăn kẹo như mẹ của nó không cho. Diệp Đằng xoa đầu thằng bé, khom lưng cười: &quot;Bạn nhỏ, nhìn thấy người kia không? Anh ấy hồi bé rất lùn, bây giờ mới cao được như vậy.&quot; Diệp Đằng lấy hai tay chống lên đầu gối mình: &quot;Sau này anh ấy không ăn kẹo mới cao được như thế.&quot; Thằng bé có chút không tin, nhìn Đào Dã đang đứng lên, 1m88 trong mắt nó giống như một toà tháp vậy. Thằng bé hỏi: &quot;Có thật không ạ?&quot; &quot;Đương nhiên rồi.&quot; Mẹ của thằng bé cũng hùa theo, lôi nó đi chỗ khác. &quot;Cô gái, cô muốn loại nào?&quot; Người bán hàng nhắc cô chọn lựa. Ngón tay thon dài của cô chỉ vào tủ kính: &quot;Tất cả kẹo trong hàng thứ nhất, mỗi loại 200g.&quot; Nhiệm vụ hoàn thành. Cô ôm một túi giấy chạy tới trước mặt Đào Dã: &quot;Được rồi, đi thôi.&quot; &quot;Cô vừa nói gì tôi đấy?&quot; Diệp Đằng nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, nhét kẹo hình con gấu vào miệng, cái miệng nhỏ chậm rãi nhai: &quot;Nói anh khoẻ mạnh, đẹp trai.&quot; ~Hết chương 11~ *Tác giả có lời muốn nói: Lời của con gái đều gạt người cả.