Từ khi Diệp Ngọc mắc bệnh, Quý Duệ thường xuyên gặp ác mộng, nhưng lần này, hiếm khi gặp giấc mơ đẹp. Trong mơ là thời gian bọn họ vui vẻ nhất, sau khi đã thành thân Diệp Ngọc xấu hổ gọi Duệ ca ca. Sau đó bị mình đùa giỡn đến đỏ cả mặt, nửa ngày mới sửa miệng gọi mình một tiếng “Phu quân.” Khi nghe được tiếng phu quân kia, Quý Duệ hoảng hốt không phân rõ được đâu là mơ đâu là thật, chỉ nghĩ ngay cả tim cũng móc ra cho nàng. Cảnh tượng trong mơ quá tốt đẹp, thế nên khi Quý Duệ tỉnh lai bên miệng vẫn còn tươi cười nhạt nhạt. Diệp Ngọc đã dậy từ sớm, dùng bữa sáng dưới sự sắp xếp của Diệu Tình, nhìn thấy Quý Duệ xuất hiện ở đây cũng không có dấu hiệu tức giận, chỉ làm lơ người này.  Nhưng Quý Duệ tình nguyện coi loại làm ngơ này là một loại dung túng, thế nên còn cảm thấy có chút ấm áp. Tầm mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Ngọc, chỉ muốn đắm chìm ảo giác ấm áp giữa hai người. “Diệp Ngọc.” Rốt cuộc, hắn vẫn gọi một tiếng. Diệp Ngọc nhẫn nhịn: “Nếu ngươi đã tỉnh. Thì đi nhanh đi.” “Ta sẽ giải tán toàn bộ thị thiếp trong hậu viện.” Quý Duệ không đáp lại, nhưng lại nói một câu không đầu không đuôi. Diệp Ngọc hơi sửng sốt, không biết hắn phát điên cái gì, ngay sau đó lại châm chọc: “Sao? Ngươi nạp thiếp cũng nói với ta, giờ giải tán cũng đến nói với ta. Nếu ta không đồng ý thì sao?” “Dù nàng đồng ý hay không, ta đều sẽ giải tán hết. Giữ các nàng lại, chỉ sợ sẽ có ai lại bùng lên dã tâm. Nhưng mà….” Nhưng mà khi trước nạp thiếp, hắn thật sự chờ mong Diệp Ngọc sẽ nói một câu không đồng ý. Hắn biết lời này sẽ khiến Diệp Ngọc không vui, nên cũng không nói ra miệng: “Ta biết nàng ghét Hà Thủy Dao, vốn dĩ ta định giữ ả lại cho nàng xử trí. Nhưng mà, nàng cũng biết, thả ả về nhà, mới là sự trừng phạt lớn nhất với ả.” Xem ra hắn cũng biết điểm yếu của Hà Thủy Dao. Diệp Ngọc xoa miệng: “Vậy ngươi có biết ta cũng ghét ngươi hay không. Cho nên ngươi định xử lý bản thân như nào.” Sắc mặt Quý Duệ tái nhợt trong nháy mắt, hắn cho rằng mình đã quen rồi. Nhưng mà mặc kệ là bao nhiêu lần, nghe được sự chán ghét trong miệng Diệp Ngọc, vẫn khiến hắn bi thương. Vào lúc này bên ngoài có tiếng người hầu vang lên: “Đại nhân, người trong cung đến.” Quý Ninh phiền lòng bực bội: Không gặp!” “Không gặp ai? Cái giá của đệ càng lúc càng lớn đấy, ngay cả ta cũng không gặp?” Một giọng nữ trong kiều nhu lại có uy nghiêm vang lên, khiến hai người trong phòng đều thay đổi sắc mặt. Quý Duệ nhíu mày, xoay người xuống giường. Tay Diệp Ngọc hơi siết lại, trong chốc lát, có một người phụ nữ mặc cung phục màu đỏ sậm xuất hiện ở cửa. Thủ công tinh tế, hoa văn phượng hoàng tượng trưng cho địa vị, từng thứ từng thứ thể hiện thân phận tôn quý của người phụ nữ. Người trong phòng đồng thời quỳ xuống: “Tham kiến hoàng hậu nương nương.” Tầm mắt Quý Vũ Hinh quét một vòng trong phòng, cuối cùng lộ ra nụ cười khéo léo. “Đều là người một nhà, không cần đa lễ, mau đứng lên đi.” Khi nói chuyện, còn tự mình nâng Diệp Ngọc lên: “Nghe nói đệ muội* bị bệnh? Không đã khỏi hay chưa, lần này ta có mang ngự y theo, nếu không lát nữa để hắn khám đi.” *Vợ của em trai. “Không cần,” Quý Duệ cứng nhắc từ chối nàng ta, “Hoàng hậu nương nương ra cung mà không có chút tin tức nào thế.” Nụ cười của Quý Vũ Hinh vì thái độ của hắn nên không nhịn được nữa: “Đây không phải do đệ quá bận rộn à, nghe nói cũng đã bỏ vài lần lâm triều, bổn cũng cũng chỉ có thể đến nhà bắt người.” Nàng ta tuy bực mình với thái độ của Quý Duệ nhưng lần này tới không phải để tranh chấp với Quý Duệ, lời nói cuối cùng cũng cho một cái bậc thang: “Nhưng nếu là đệ muội bị bệnh, cũng có thể hiểu được. Đệ đệ này của ta, trân quý muội như bảo bối đấy.” Diệp Ngọc châm chọc muốn cười lên, trên mặt cũng không để lộ quá nhiều phản ứng. Quý Vũ Hinh dẫn bọn họ ngồi xuống, thời gian nàng ta ra cung là có hạn chế, cũng không tốn công nói mấy lời khách sáo. “A Duệ, nghe nói đệ nhốt mẫu thân vào từ đường, còn bắt bà ấy uống…” Thuốc độc. Nàng ta nói không lên lời, “Là thật vậy à?” “Ngươi cũng chỉ nghe nói qua cái này?” Quý Duệ không hề để ý đến càng vẻ tức giận của Quý Vũ Hinh, nàng ta cảm thấy chán nản nhưng không thể không nhịn xuống: “Đệ cũng không phải con nít nữa đâu, đây là chuyện hậu viện nhà đệ, tất nhiên ta sẽ không hỏi nhiều. Nhưng ít ra đệ cũng không thể giữ lại manh mối chứng cứ chứ, đệ biết ngày mai đám lão già Ngự Sử Đài lại định tố cáo đệ cái gì không?” “Ta sẽ tự mình giải quyết.” Quý Vũ Hinh nhéo tay, bây giờ tình cảnh trong cung của nàng ta rất khó khăn, buộc phải dựa vào thế lực trong triều của Quý Duệ, trước kia vẫn còn ổn, gần đây Quý Duệ như bị đổi thành người khác, ngày càng không quan tâm đến công việc triều đình, ngay cả hoàng thượng cũng kín đáo phê bình, hắn có biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm hắn không? Nhìn thoáng qua Diệp Ngọc ở bên cúi đầu không nói, Quý Vũ Hinh cũng biết nàng là vấn đề mấu chốt. “Diệp Ngọc,” nàng ta cười cười gọi, “Nói tiếp thì chúng ta đã không gặp mấy năm. Đúng rồi, A Ninh năm nay cũng lớn rồi nhỉ? Nên suy xét việc làm mai chứ? Các ngươi đã chọn được người vừa ý chưa? Diệp Ngọc biết, có lẽ đây mới là mục đích chân chính của nàng ta khi đến đây, muốn A Ninh cưới con gái nhà quyền quý nào đó, gia tăng thế lực bản thân sao? Chiêu bài của Quý gia bọn họ, đúng là mười năm như một mà. Quý Duệ mẫn cảm nhíu mày, sợ Diệp Ngọc gợi lên liên tưởng không tốt: “Việc này ta tự có suy xét, ngươi không cần phải xen vào.” “Sao lại bảo ta không cần xen vào?” Cuối cùng Quý Vũ Hinh không thể nhịn được cơn nóng giận, “Ta là cô cô của nó, sao lại không thể quản? Bây giờ chúng ta đều là người cùng thuyền, vinh thì cùng vinh, nhục thì cùng nhục. Việc hôn nhân của A Ninh, phu nhân Ninh quốc công đã tìm ta hỏi qua, ta cảm thấy có thể đồng ý, ngày mai để bọn nhỏ gặp nhau nhiều hơn đi.” “Ninh quốc công? Kết thân gia với hắn, ngươi không sợ bị hoàng thượng nghi kỵ ư?” “Thế thì sao?” Nghĩ đến người kia gần đây vắng vẻ mình, thậm chí còn có tâm tư phế thái tử đi lấy lòng tiện nhân khác, Quý Vũ Hinh thầm hận, “Ngươi cho rằng không làm vậy thì hắn sẽ không nghi kỵ? Một khi đã vậy, còn không bằng làm lớn lên, để hắn nghi kỵ, ta cũng thoải mái hơn.” Quý Duệ không muốn nhiều lời với nàng ta, chỉ muốn nhanh chóng tiễn nàng ta đi. “Chuyện Quý Ninh ta sẽ xem rồi làm.” Lòng bàn tay của Diệp Ngọc ở bên cạnh có đổ chút mồ hôi, mấy năm nay, nàng chưa hề quên đi, đầu sỏ gây tội chân chính hủy diệt Diệp gia, là đương kim hoàng đế. Nếu hai nhà tướng phủ và Ninh quốc công thật sự kết quan hệ thông gia, ngày đại hôn, tên cẩu hoàng đế kia chắc chắn sẽ tham dự. Đó có thể là cơ hội duy nhất của mình, nhưng bởi vì nguyên nhân này mà phải lợi dụng Quý Ninh ư? Trong lòng Diệp Ngọc rơi vào giãy giụa, còn có cô nương của phủ Ninh quốc công, Quý Ninh rõ ràng không yêu nàng, nếu cưới nàng thật, còn không phải đi lên con đường của mình ư? Nghĩ đến đây, cả người Diệp Ngọc đổ mồ hôi lạnh, lập tức lật đổ ý tưởng trước đó. Diệp Ngọc cũng bày tỏ: “Chuyện bọn nhỏ đều tự có duyên phận của mình, cũng không thể cưỡng cầu được.” “Từ xưa đến nay đều là lệnh của cha mẹ lời người mai mối, sao có thể coi là cưỡng cầu.” Bây giờ Quý Duệ chính là Diệp Ngọc nói cái gì thì là cái đấy, không thích nàng ta nói Diệp Ngọc nên lập tức phản bác lại: “Nếu ngươi cũng biết là lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, thế chính là do cha mẹ như chúng ta quyết định.” “Ngươi……” Quý Vũ Hinh bị hắn phản bác đến mức nói không được lời nào. Mãi đến khi bị Quý Duệ tiễn đi, sắc mặt nàng ta vẫn không vui. Quý Duệ biết tính tình ngang ngạnh của tỷ tỷ mình, chuyện đã nhận định chắc chắn sẽ tìm mọi cách để đạt được mục đích, chuyện Quý Ninh chỉ sợ nàng ta sẽ không tình nguyện bỏ qua. Quý Duệ không muốn để Diệp Ngọc thất vọng với mình nữa, cho nên dù không quan tâm đến Quý Ninh, cũng quyết định phản đối việc hôn nhân này trong lòng. Khi về đến thư phòng, người hầu báo Quý Ninh đến tìm hắn, đang chờ trong thư phòng. Quý Duệ nhíu mày, trong lòng đột nhiên có dự cảm xấu, đi vài bước vào phòng ngay. Đi vào phòng lập tức thấy trong tay Quý Ninh cầm phong thư, đang hủy đi từng tờ từng tờ, đó là phong thư Quý Duệ quen thuộc nhất, lập tức bùng lên lửa giận. “Ai cho ngươi động đến đồ của ta?” Quý Ninh quay đầu nhị thẳng hắn, nhìn thấy khí thế thường ngày của hắn cũng không sợ hãi: “Đồ của ngươi? Cái gì gọi là đồ của ngươi? Đây chẳng lẽ không phải thư mẫu thân viết cho ta à? Vì sao từ trước đến nay ta chưa từng nhận được một phong thư nào? Ngươi thế nhưng lại giấu hết đi!” Do đèn chiếu đến nên trong lúc vô ý Quý Ninh đã phát hiện cái này, trước kia, cậu ta đối với cha mình, có kính ngưỡng, có sợ hãi, nhưng mà bây giờ, chỉ còn lại hận ý. Bi kịch của mẫu thân, bi kịch của cậu ta, bất hạnh của mọi người, đều do một tay người đàn ông này tạo thành. “Ngươi là đồ ăn trộm!” Quý Ninh túm tất cả phong thư lên, “Tất cả đều là của ta, nên vật về nguyên chủ.” “Buông ra!” Mặt Quý Duệ âm trầm đến đáng sợ. “Không buông!” Quý Ninh cũng kiên trì dị thường. Quý Duệ khống chế tay cậu ta, hơi dừng chút lực, Quý Ninh đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, phong thư trong tay cũng đua nhau bay xuống đất. Quý Duệ vứt cậu ta ra khỏi cửa như vứt rác. “Quý Ninh,” hắn từ trên cao nhìn xuống Quý Ninh, “Vốn dĩ ta nhìn địa vị của nàng để đối xử với ngươi tốt chút, ngươi đừng có ý định khiêu khích nhẫn nại của ta.” Quý Ninh đứng lên, vốn dĩ cậu ra rất tức giận, nhưng bây giờ nhìn người đàn ông này thì đột nhiên bật cười: “Ngài thật đáng thương.” Đáng thương đến mức đi trộm những đồ không thuộc về mình rồi chiếm cho riêng mình, mà cậu ta, ít nhất thì tình cảm mẫu thân danh cho cậu ta, là tồn tại chân thật. Đợi khi Quý Ninh đi rồi, sắc mặt Quý Duệ còn hơi không tốt. Hắn ngồi xổm xuống nhặt từng phong thư lên, có chút ít còn đã mòn rồi, có thể thấy được đã lật đi lật lại rất nhiều lần. Không sai, đều do hắn trộm được, trộm từ trong tay con trai mình, thậm chí có đôi khi còn nghĩ những lời dặn dò đó, những dòng ký thác nhớ nhung đó, đều là đối với mình. Khi bị Diệp Ngọc vắng vẻ thời gian dài, hắn cũng cần phải có một số đồ vật để chống đỡ bản thân. “Ngươi?” Quý Duệ bật cười: “Hết thảy của nàng, đều là của ta.”.