Hôm Nay Lại Không Có Ly Hôn
Chương 32 : Không nỡ bỏ
Edit: Chovay-HVHT
Rèm cửa dày đặc che khuất ánh nắng chói mắt ngoài cửa sổ, căn phòng rộng lớn bị bóng tối che phủ, theo đó là một người phụ nữ nằm trên chiếc giường lớn vẫn luôn trợn trừng mắt, ngây ngốc nhìn trần nhà.
Nhìn căn phòng quen thuộc, Thẩm Huyên chỉ cảm thấy đầu giống như những mãnh vỡ rời rạc, cô đang cố nhớ lại ký ức cuối cùng trước khi hôn mê, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên cúi đầu nhìn xuống trong chăn, phát hiện cô đã thay một bộ đồ ngủ,[Truyện yy]nhưng vấn đề là, ai đã thay quần áo cho cô?!
Còn có, nội y của cô đâu rồi?!
Dừng lại hô hấp, cả người Thẩm Huyên liền phát run, bởi vì cô phát hiện đầu cùng eo của mình lại có thể đau!
Đây không phải là phản ứng sau khi xong việc ư?!
Bàn tay gắt gao nắm chặt lấy chăn, cô cũng không dám tưởng tượng ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô bị đám người theo dõi kia làm chuyện đấy, hay là bị nam chính làm?
Không hiểu sao nước mắt liền chảy xuống, cô cũng không dám nghĩ lại, cô biết nam chính chắc chắn sẽ không nhân lúc cháy nhà mà hôi của, rốt cuộc nhiều năm như vậy đều thờ ơ, bây giờ sao có thể cướp sắc như vậy được, cho nên…… Chẳng lẽ mình bị đám người theo dõi kia làm chuyện đấy sao?
Đột nhiên nghẹn ngào, cô nhịn không được ôm chăn khóc rống lên,[Truyện yy] từ trước đến giờ cô chưa bao giờ tuyệt vọng đến thế, cô cũng không dám đi vào nhà vệ sinh để kiểm tra, bởi vì bây giờ không chỉ có eo cùng đầu đau, mà cả người cô đều đau theo.
Lúc Mục Đình đi vào liền nhìn thấy người trên giường ôm chăn khóc thút thít, thanh âm kia muốn bao nhiêu tuyệt vọng liền có bấy nhiêu tuyệt vọng.
“Khóc cái gì?” Anh hơi nhíu mày, một bên đem thuốc đặt ở bên cạnh.
Nghe được giọng anh, Thẩm Huyên liền càng khóc thương tâm hơn, cúi đầu cả người đều chôn ở trong chăn, trong lòng tất cả đều là tuyệt vọng.
“Tôi…… Tôi không còn trong sạch…… Chúng ta ly hôn đi……” Thanh âm cô nghẹn ngào.
Nghe vậy, mi mắt anh cũng không thèm nâng một chút, “Em đang nghĩ cái gì vậy?”
Tuần này vẫn nên kêu bác sĩ đến đây một chuyến thì hơn.
Đem nước mắt lau đi, đôi mắt Thẩm Huyên hồng hồng nhìn anh, trong lòng ôm một tia hy vọng hỏi: “Tôi…… Chưa bị người ta làm chuyện đấy à?”
Đối diện với hai con mắt đẫm lệ của cô, Đuôi lông mày Mục Đình khẽ nhúc nhích, “Em đang chỉ ai?”
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Huyên đột nhiên trừng lớn mắt, không dám tin nhìn người trước mặt, “Anh…… Anh anh…… Vô sỉ!”
Cô làm sao cũng không nghĩ tới, nam chính lại là loại người nhân lúc cháy nhà mà hôi của!
Nhưng cùng lúc đó trong lòng lại mang theo một tia may mắn, không phải đám người kia làm thì tốt rồi.
Khóe môi nhếch lên một độ cong nhàn nhạt, Mục Đình không nói gì thêm liền xoay người rời đi,[Truyện yy] chỉ còn lại người phía sau đang gắt gao trừng mắt nhìn bóng lưng anh.
Bò đến mép giường nhìn thuốc đối phương mang đến, thế mà là thuốc trị ngoài da, Thẩm Huyên nhìn nhìn trong lòng lập tức trầm xuống, liền lặng lẽ xuống lầu, sau khi phát hiện dì Vương đang ở dưới nấu cơm, lúc này mới đi vào phòng bếp hỏi thăm chuyện ngày hôm qua.
“Quần áo là do tôi thay cho ngài nha, bác sĩ cũng đã đến, nói ngài chỉ trúng thuốc mê mà thôi, tỉnh lại thì tốt rồi.” Dì Vương nghiêm túc nói.
Nghe vậy, Thẩm Huyên cũng sửng sốt, vậy vì cái gì mà trên người cô lại đau như vậy?
Lại lần nữa quay lại lầu hai tắm rửa một cái, Thẩm Huyên phát hiện cũng không có cảm giác không khoẻ, có thể thấy được nam chính thật sự không có làm chuyện gì đối với cô.
Nghĩ đến người cứu mình, cô lại còn hiểu lầm người ta, Thẩm Huyên liền có chút xấu hổ, cô đã nói rồi mà nam chính sao có thể là loại tiểu nhân giống đám người kia được chứ.
Cô gọi điện thoại cho ông, đối phương dường như còn chưa biết chuyện xảy ra ngày hôm qua, chỉ nói ngày hôm qua sao cô lại uống nhiều rượu như vậy, lại giáo huấn cô một tràng sau đó mới cắt đứt điện thoại.
Thật ra chuyện này không cho ông biết cũng tốt, dù sao sức khỏe của ông vốn dĩ đã không tốt, còn muốn hao tâm tổn trí cố sức đi chiếu cố mình, nhưng nghĩ đến chuyện ngày hôm qua,[Truyện yy] Thẩm Huyên cũng không biết là ai hại mình, nếu là nam nhị mà nói, vậy người này cũng quá đê tiện bỉ ổi rồi!
Thế nhưng ngày hôm qua hình như rượu kia là chú chủ động đưa cho cô uống, nhưng mà cô cũng không có chứng cứ buộc tội là ông ta đã ra tay.
Đột nhiên trong lòng còn có chút sợ hãi, nếu ngày hôm qua không phải cô sớm một bước gọi điện thoại cho nam chính, sự tình quả thật không dám tưởng tượng.
Thời điểm lúc ăn cơm trưa cô cũng không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ có thể thỉnh thoảng liếc người bên cạnh vài cái, sau đó ân cần gắp một cục thịt kho tàu bỏ vào trong bát đối phương, “Cái kia…… Thật xin lỗi, ngày hôm qua…… Cảm ơn anh…”
Người kia đang ăn cũng không ngẩng đầu, chỉ là nhàn nhạt nói: “Bên ngoài nguy hiểm, dọn về đi.”
Không nghĩ tới anh sẽ đề cập đến vấn đề này, Thẩm Huyên hơi do dự, nhưng cẩn thận nghĩ lại bên ngoài quả thật là rất nguy hiểm, ai biết còn có lần tiếp theo hay không, cô ở một mình quả thật là có chút bất tiện.
Gật gật đầu, cô lại thò đầu qua, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo một tia khó hiểu, “Tôi…… Vì sao cả người lại đau như vậy?”
Chẳng lẽ cô bị người ta đánh?
Nghe vậy, anh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cô, “Có lẽ là do ngã xuống đất.”
Nghe anh nói xong, Thẩm Huyên cũng mơ mơ màng màng nhớ rõ giống như chính mình quả thật là đụng vào vật gì đó, khó trách đầu cô lại đau như vậy.
Ngày hôm qua không rõ đã xảy ra chuyện gì, nên Thẩm Huyên nói ra chuyện cô uống ly rượu kia, chủ yếu là không có chứng cứ, bây giờ tang chứng vật chứng chắc chắn đều đã bị xóa sạch.
“Là Thẩm Dục Dân.”
Vốn đang suy đoán, chợt nghe được đối phương nói, Thẩm Huyên lập tức trừng lớn mắt, “Anh tìm được chứng cứ rồi sao?”
Cũng đúng, người theo dõi cô đều bị bắt, muốn tìm hiểu chân tướng chắc chắn cũng có thể tra ra chút gì đó,[Truyện yy] không nghĩ tới ngày thường người chú kia của cô vô thanh vô tức*, thực tế lại âm hiểm như vậy!
*Vô thanh vô thức: không tiếng động.(Theo mình giống như người im im mà hiểm)
Anh ngồi một bên chậm rãi ăn, không nhanh không chậm nói: “Anh sẽ xử lý, em nên dọn về trước đi.”
Muốn đụng vào người của anh, chắc chắn anh sẽ không giải quyết đơn giản vậy đâu.
Nghe vậy, Thẩm Huyên liền sửng sốt, bỗng nhiên ngồi xích lại một chút, vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn về phía người bên cạnh, “Anh…… Vì sao lại muốn giúp em?”
Còn có thay nhà cô quản lý công ty, còn hoàn toàn không có bất kỳ lợi ích gì, chỉ là bởi vì không muốn ly hôn thôi sao?
Ánh mắt dừng lại trên mặt cô, Mục Đình bỗng nhiên bình tĩnh nhìn cô, “Vậy em muốn ai giúp em?”
Thẩm Huyên: “……”
Yên lặng cúi đầu tiếp tục ăn cơm, cô không muốn nói thêm gì nữa, đã có thói quen nam chính thỉnh thoảng động kinh.
Ăn cơm xong, cô liền chạy về nhà ông một chuyến để thu dọn đồ đạc, có lần đầu tiên liền sẽ có lần thứ hai, ai biết lần sau người chú kia của cô còn có thể động thủ đối với mình hay không, vì gia sản, những người này thật sự chuyện gì cũng đều làm.
Suy nghĩ thật lâu, Thẩm Huyên vẫn quyết định muốn đem chuyện này nói cho ông, rốt cuộc cái người chú này quá nguy hiểm, ai cũng không biết tiếp theo ông ta sẽ làm ra chuyện âm hiểm gì nữa.
Có điều sau khi ông nghe xong, lại trầm mặc thật lâu, biểu tình đặc biệt phức tạp, lại duy chỉ không có khiếp sợ.
“Ngày hôm qua không có cháu ở đó, nên ngày mai cháu lại đến công ty một chuyến, đem hợp đồng ký đi.” Ông Thẩm vỗ vỗ tay cô.
Thẩm Huyên ngẩn người, đột nhiên phát hiện hình như người trước mặt nháy mắt đã già đi mấy chục tuổi,[Truyện yy] tất cả tinh thần giống như đều bị lấy đi, cô đột nhiên có chút hối hận vì đã đem chuyện này nói ra, lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt, trong lòng ông chắc chắn càng không dễ chịu.
“Cháu yên tâm đi, ông nhất định sẽ thay cháu lấy lại công đạo.” Ông Thẩm cười sờ đầu cô, “Ông sẽ tìm tiểu tử Mục gia kia hỏi rõ ràng tình huống, nếu thật là cái tên súc sinh kia làm, ông tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!”
“Ông……” Thẩm Huyên muốn nói cái gì, rồi lại không biết bắt đầu từ đâu, có lẽ cô thật sự không nên đem chuyện này nói ra, tự mình báo thù riêng cũng rất tốt.
Sau khi từ thư phòng đi ra cô liền đi thu dọn đồ đạc, cô đột nhiên nhớ tới một câu, có một loại người thích tiền chỉ là mặt ngoài, còn một loại người thích tiền lại sâu tận xương tuỷ, cô đột nhiên cảm thấy cái người bác sĩ tâm lý kia nói không có sai, cô vẫn luôn cho rằng bản thân đặc biệt thích tiền, nhưng so với người nào đó không từ thủ đoạn mà nói, thì đúng là cô thích tiền chỉ là bởi vì không có cảm giác an toàn mà thôi.
Đối với việc cô dọn về lại, ông đương nhiên là rất vui, còn nói cái gì mà về sau không được lại tùy hứng như vậy nữa, nhanh chóng sinh một đứa bé đi, miễn cho lại bị người khác châm chọc, loại lời này Thẩm Huyên cũng không biết đã nghe bao nhiêu lần.
Chờ quay lại nhà nam chính thì trời đã tối rồi, không nghĩ tới quanh đi quẩn lại chính mình lại trở về đây, tâm tình cô đột nhiên có chút quái dị, quên đi, nếu luôn ở tại bên ngoài người khác còn tưởng rằng tình cảm vợ chồng bọn họ không tốt.
Đương nhiên, cái gọi là sinh hoạt vợ chồng vẫn bình yên như vậy, cô thậm chí chỉ có thể ở thời điểm lúc ăn cơm mới nhìn thấy nam chính.
Ngày hôm sau phải đến công ty để ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, nên Thẩm Huyên đã rời giường từ rất sớm, nhìn thấy nam chính muốn đi chạy bộ buổi sáng, cô cũng đuổi theo chạy đến.
Buổi sáng có chút lạnh, cũng may Thẩm Huyên mặc thêm áo khoác, có điều mới chạy vài bước liền thở hồng hộc, trong khi đó vẫn nhìn người bên cạnh nói: “Hôm qua tôi đã đem chuyện đó nói cho ông.” Không biết là đúng hay sai.
Nhưng anh chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Thẩm Huyên bĩu môi, lại trộm ngắm người bên cạnh, “Vì cái gì anh phải làm loại chuyện không có lợi ích gì thế này?”
Nói xong, có lẽ là thật sự chạy không nổi rồi, đột nhiên cô túm chặt cánh tay anh, trên trán thấm một tầng mồ hôi mỏng, “Anh không muốn ly hôn, có phải hay không bởi vì không nỡ bỏ tôi nha?”
Không phải cô tự luyến, trừ cái giải thích này ra, đó chính là nam chính đang có âm mưu khác.
Trong khoảnh khắc đó, anh bỗng nhiên chậm lại tốc độ, ánh mắt sâu thẳm nhìn người phụ nữ chạy được vài bước liền thở hổn hển, “Em cảm thấy em có chổ nào làm cho người ta không nỡ bỏ?”
Thẩm Huyên: “……”
Dừng lại bước chân, cô thở phì phò dứt khoát ngồi xổm trên mặt cỏ, vẻ mặt u oán ngẩng đầu, vì cái gì cô đột nhiên có loại xúc động rất muốn ly hôn?
Anh cũng ngồi xổm theo, bỗng nhiên giơ tay vỗ vỗ đầu cô, thanh âm lạnh nhạt, “Có điều…… Đó có vẻ là sự thật.”
Dừng lại hô hấp, vẻ mặt Thẩm Huyên ngơ ngác nhìn người trước mặt, đầu óc giống như tiếng giây cung bị đứt đang vang ầm ầm bên tai, kết hợp với vành tai cũng liền đỏ ửng lên, đối phương đây là…… Đang tỏ tình với cô ư?
Cầm lấy tay cô, Mục Đình đem người bên cạnh kéo lên, giữa mày nhíu lại, "Sau này nên rèn luyện nhiều thêm.”
Chớp chớp mắt, Thẩm Huyên đột nhiên tránh khỏi tay anh, “Tôi…… Chạy không nổi.”
Nhìn lại người đang ngồi trên cỏ, Mục Đình chỉ có thể lại ngồi xổm xuống, môi mỏng hé mở, “Vậy em muốn thế nào?”
Truyện khác cùng thể loại
232 chương
101 chương
57 chương
56 chương
10 chương
16 chương
12 chương
466 chương