Hôm Nay Lại Không Có Ly Hôn

Chương 21 : Bị Thương

Edit: Chovay-HVHT Dưới ánh đèn chói mắt, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo đã mất đi nét quyến rũ của quá khứ, nhưng lại nhiều thêm mấy phần trẻ trung, người đàn ông đột nhiên nắm lấy cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của cô, ánh mắt âm trầm, “Cô nghĩ làm như vậy sẽ ly hôn sao?” Đột nhiên lui về phía sau một bước, Thẩm Huyên bị ánh mắt của đối phương làm cho hoảng sợ, vì cái gì nội dung cốt truyện cảm giác giống như có chút không đúng…… Cúi đầu chống lại cặp mắt sáng ngời của cô, thanh âm của Mục Đình hơi trầm xuống, “Muốn cùng Mục Dịch ở chung một chổ đến vậy sao?” Thẩm Huyên: “!!!???” Cô từng bước một lùi lại phía sau, trong khi đó thử cố rút tay chính mình về, trong lúc nhất thời cả người đều ỉu xìu, cái nội dung cốt truyện này so với mình tưởng tượng hoàn toàn không giống nhau a! Liếc nhìn mồ hôi lạnh trên trán cô, Mục Đình đột nhiên buông tay cô ra, cầm ly rượu lên rồi lập tức đi lên lầu, không nói thêm gì với cô. Vẻ mặt Thẩm Huyên ngơ ngác đứng tại chỗ, sửng sốt hồi lâu, không biết đây là có chuyện gì xảy ra, thoạt nhìn đối phương hình như là thật sự tức giận, nhưng làm thế nào mà anh ta biết cô làm vậy là vì muốn ly hôn? Hoàn toàn không hiểu đối phương rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì, Thẩm Huyên trước hết chỉ có thể tự mình đi lên lầu, cảm giác chính mình muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này quả thật là không phải khó khăn bình thường, sớm biết sẽ thế này lúc trước ký giấy thỏa thuận ly hôn nên đem đi công chứng cho xong, bằng không bây giờ cũng sẽ không phiền phức như vậy. Cô có thể cảm nhận được là nam chính thật sự không so đo với chuyện trước kia, nhưng mà chính mình không thể đánh cuộc nha, tuy rằng đối phương có tiền lớn lên lại còn đẹp mắt, nhưng có quá nhiều yếu tố không chắc chắn, nếu về sau quan hệ của đối phương cùng nữ chính tốt hơn, cô muốn khóc cũng không có chổ nào khóc, cho nên cô chắc chắn phải ly hôn. Nhìn thân ảnh đang đi lên lầu, dì Vương đứng ở cửa phòng bếp nhịn không được lắc đầu, bà biết chắc phu nhân sẽ thất bại mà, một người ngoài như bà còn nhìn ra được, Mục tiên sinh rõ ràng không thích phụ nữ chủ động. Thẩm Huyên cảm thấy vẫn nên giải thích một chút, rốt cuộc cô ly hôn là vì chính mình, chứ không phải là vì Mục Dịch, cũng không biết tại sao nam chính lại nghĩ đến vai ác, hay là do thoạt nhìn mình rất giống sẽ cho anh ta đội nón xanh? Vừa rạng sáng ngày hôm sau cô đã rời giường, khi cô đang ăn bữa sáng rõ ràng nam chính không có ý định phản ứng lại cô, tuy nhiên Thẩm Huyên cũng không có thất vọng, chờ lúc đối phương chạy bộ vào lúc sáng sớm, liền lập tức lái xe đạp đuổi theo, đây là do đích thân cô mượn từ ông Lý tưới hoa cho biệt thự, thật ra đây là một chiếc xe đạp kiểu cũ. Đạp nửa ngày mới đuổi kịp anh, Thẩm Huyên ho nhẹ một tiếng, chỉnh lại tốc độ của xe nhìn về phía người bên cạnh nói: “Cái kia…… Đêm qua là do tôi không đúng, tôi thừa nhận chính mình quá mức cực đoan, và không nên làm như vậy để đạt được mục đích của mình, tôi cũng biết là anh đã không còn quan tâm tới những gì tôi đã làm trước đây, nhưng mà…… Có một số việc… Tôi không thể coi như bất cứ cái gì cũng chưa xảy ra, quay lại không được chính là quay lại không được.” Mục Đình vẫn nhìn phía trước, vẻ mặt không thay đổi, giống như không nghe thấy gì, chỉ là tốc độ có chút nhanh hơn. “Chúng ta đã kết hôn được ba năm, mỗi ngày tôi đều nghĩ đến làm thế nào để tạo niềm vui cho anh, không sai, anh chịu bỏ qua chuyện trước kia khiến tôi thật sự rất vui, thế nhưng tôi đã quá mệt mỏi rồi, tôi không muốn cứ phải suy nghĩ lo được lo mất như vậy nữa, cũng không muốn mỗi ngày mong mỏi anh nhìn mình nhiều thêm một chút, ly hôn đối với chúng ta là lựa chọn tốt nhất, thành toàn cho tôi, cũng như là giải thoát cho anh, có được không?” Thẩm Huyên trừng mắt nhìn nửa ngày cuối cùng mới nặn ra một giọt nước mắt, cảm giác bản thân đều bị mình làm cho cảm động, nhưng mà cô nói cũng không có sai, vốn dĩ chính là như vậy, ly hôn là tốt cho tất cả mọi người. Đang lúc cô chuẩn bị quay lại để ăn tiếp canh gà, xe đột nhiên lắc lư một cái, có lẽ là lúc nãy vẫn luôn nhìn Mục Đình không có nhìn đường, xe đụng phải vòng sỏi ở khúc cua cũng không hay biết, cả người lập tức “Ai nha” một tiếng kết hợp với chiếc xe cũng bị văng lên trên mặt cỏ. “A! eo của tôi!” Thẩm Huyên khóc không ra nước mắt chống tay lên cỏ ngồi dậy, trong khi đó lại cố hết sức đem xe đạp đang đè trên người mình đẩy ra, cảm giác chính mình hôm nay ra cửa chắc chắn không xem hoàng lịch! Mục Đình dừng lại bước chân, bỗng nhiên tiến lên vài bước, cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống người đang lăn trên bãi cỏ, lông mày khẽ nhíu lại. Cảm giác giống như anh đang cười nhạo mình, Thẩm Huyên cảm thấy mặt mũi của mình đều bị ném sạch, hơn nữa phát hiện bàn tay đã bị xước da, vừa muốn đứng lên, nhưng đầu gối lại truyền đến một trận nóng rát đau đớn. Da thịt trắng nõn trên đầu gối đã bị trầy một mảng lớn, tơ máu đang từ từ thấm ra bên ngoài, Mục Đình ngồi xổm xuống, mi mắt khẽ nhấc, “Cô còn có gì muốn nói, tôi nghe.” Thẩm Huyên: “……” Người này quả nhiên là đang cười nhạo cô! Thẩm Huyên bĩu môi, anh duỗi tay ra đem cô chặn ngang bế lên, đường cong cơ bắp cánh tay rõ ràng, cho dù mỗi ngày cô ăn nhiều như vậy, nhưng mà người lại rất nhẹ, cũng không biết đồ cô ăn đều đã đi đâu. Đột nhiên bị nhấc bổng lên Thẩm Huyên theo bản năng bám chặt lấy vai anh, nhưng ngay sau đó vẻ mặt lại ngơ ngác nhìn hành động của đối phương, cả người cứng đờ. Anh ta…… anh ta đang làm gì vậy?! Khiếp sợ đi qua lại là ngượng ngùng, tuy rằng rất biết cách nói chuyện, nhưng cô cũng chỉ nói ngoài miệng mà thôi, rất nhanh liền nhắm mắt lại, coi như cái gì cũng không có xảy ra. Hàng lông mi cong vút hơi hơi rung động, cảm nhận được người trong ngực cứng đờ, khóe môi Mục Đình khẽ nhếch lên khó nhìn ra độ cong, bỗng nhiên nhớ tới trước khi cô gả cho anh vẫn chưa từng có bạn trai, tuy nhiên có thể nhận ra khi cô dỡ thủ đoạn câu dẫn vụng về đó. Thẩm Huyên không dám mở mắt, bởi vì chuyện xảy ra bây giờ nằm ngoài suy nghĩ của cô. Cảm con thấy con đường quay về biệt thự đặc biệt dài, quả thật là sống một giây giống như một năm, cho đến khi cả người được đặt trên sô pha, cô vừa mở mắt liền thấy dì Vương ngây ngốc đứng gần đó, Thẩm Huyên cũng bị dọa ngốc trừng mắt lên thần sắc đặc biệt quái dị. Liếc nhìn miệng vết thương của cô, Mục Đình lấy hòm thuốc từ trong ngăn tủ ra, thấy vậy Thẩm Huyên lập tức vội vàng chống tay ngồi dậy, “Để…… Để cho dì Vương băng bó là được rồi!” Thản nhiên nhìn vào mắt cô, Mục Đình lập tức đi thẳng lên lầu, làm cho Thẩm Huyên nhẹ nhàng thở ra, mà dì Vương vẫn còn khiếp sợ không thôi đứng đó, có loại cảm giác chính mình bị hoa mắt, vừa nãy thật sự là Mục tiên sinh ôm phu nhân về đây sao? Nhanh chóng lấy lại tinh thần, bà lại chạy nhanh qua giúp Thẩm Huyên băng bó, trong khi đó vẫn không quên dò hỏi chuyện sao cô lại bị thương, không lâu sau Mục Đình mặc tây trang mang giày da từ trên lầu bước xuống, dường như đã tới thời gian đến công ty. Sau khi được băng bó kỹ, Thẩm Huyên khập khiễng bước lên cầu thang, hiện tại cả người đều hỗn độn, nam chính không chịu ly hôn, cô nên làm cái gì bây giờ? Do dự hồi lâu, cô vẫn gọi điện thoại cho ông mình, rốt cuộc cũng lấy hết can đảm đem chuyện muốn ly hôn nói ra. “Cháu nói lại lần nữa xem nào? Có phải người Mục gia khi dễ cháu hay không?!” Nghe âm thanh lo lắng trong điện thoại truyền đến, Thẩm Huyên biết rõ sẽ như thế này mà, sau đó vội vàng nằm trên giường lên tiếng giải thích, “Không có, chỉ là cháu cảm thấy hơi mệt mà thôi, rốt cuộc ông cũng biết Mục Đình anh ấy từ lúc bắt đầu đã không thích cháu, cháu cho rằng chúng cháu có thể lâu ngày sinh tình, nhưng ông cũng thấy đấy, đây căn bản là chuyện không có khả năng.” Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lát, mới vang lên giọng nói bất đắc dĩ của ông Thẩm, “Đây là con đường do chính cháu chọn, ông cũng không dám nói gì, nhưng mà cháu phải suy nghĩ thật kỹ, đừng để về sau lại nói không buông cậu ta được, nếu cháu thật sự muốn ly hôn, ông đương nhiên sẽ làm chủ cho cháu, cháu gái của ta cũng không phải là không có người muốn.” Không hiểu sao cái mũi bỗng đau sót, Thẩm Huyên bỗng nhiên cảm thấy có chút cảm động, kỳ thật cô nên sớm nói ra mới đúng, bất luận như thế nào đi nữa, ông của cô chắc chắn là vì muốn tốt cho cô. “Cháu đã suy nghĩ kỹ rồi, tuy nhiên…… Cũng không biết liệu anh ấy có đáp ứng hay không.” Cô thở dài. Nghe vậy, người ở đầu bên kia điện thoại lập tức nói: “Cháu chưa có làm chuyện gì có lỗi với người Mục gia bọn họ, sao lại không dám nói, vậy đi, hôm nào ông sẽ tự mình nói chuyện cùng tiểu tử Mục Đình.” “Đừng đừng đừng, vẫn nên để tự cháu nói đi.” Cô lập tức khẩn trương lên, rốt cuộc đây là chuyện riêng của bọn họ, để trưởng bối nhúng tay quả thật là không tốt. Cũng không biết tiểu nha đầu này suy nghĩ cái gì, ông Thẩm đương nhiên cũng không có kiên trì, chỉ để cho cô tự mình quyết định, ông cảm thấy nha đầu này chỉ là nhất thời xúc động, ngoài miệng nói chơi, sao có thể thật sự muốn ly hôn. Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Huyên một mình nằm liệt trên giường ngây ngốc nhìn trần nhà, đến khi dì Vương ở bên ngoài gõ cửa, nói là cái vị Trịnh bác sĩ kia lại đến đây. Nghĩ đến cái người này nói mình có bệnh, Thẩm Huyên liền có chút tức giận, chờ sau khi cô khập khiễng bước xuống lầu, đối phương vẫn một bộ ôn văn nho nhã như cũ ngồi ở kia, giống như không cảm nhận được sự khó chịu của cô. “Thẩm tiểu thư, tôi biết ngài không muốn điều trị, nhưng đây cũng là vì tốt cho ngài, nếu không kiểm soát bệnh tình của ngài kịp thời, việc này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh hoạt thường ngày của ngài.” Bác sĩ nghiêm túc nói. Thẩm Huyên ngồi đối diện ông ta, nhờ dì Vương lấy đĩa trái cây lại đây, trong lúc đó vẫn nhìn đối phương hơi mỉm cười, “Vậy sao? Vậy ông nói xem, tôi rốt cuộc là có bệnh gì?” Giơ tay đẩy mắt kính, biểu cảm của bác sĩ nghiêm trọng, “Ngài bị rối loạn hoang tưởng rất nghiêm trọng, nếu ngài không tin lời tôi nói, ngài có thể mời chuyên gia khác đến chuẩn đoán, tuy nhiên từ lúc hành nghề đến nay, tôi chưa bao giờ phạm sai lầm nào.” Thẩm Huyên: “……” Vừa định nói đối phương thật là ăn nói lung tung, nhưng người đối diện lại đột nhiên lên tiếng: “Ngài cảm thấy người chồng của mình không chung thủy với ngài hay không, và cùng người khác phái có quan hệ không chính đáng?” Lời muốn nói bị nghẹn lại, cô nhịn không được đưa tay qua cầm lấy cái gối gắt gao ôm vào trong ngực, thần sắc bỗng nhiên quái dị lên, việc này sao có thể nói là do cô nghi ngờ, trong sách nam chính cùng nữ chính chính là một đôi, tuy rằng bây giờ còn chưa phải, nhưng ai biết về sau có thể có hay không? “Có phải đôi khi ngài cảm thấy rất bất an, cần dùng tiền để lấp đầy khoảng trống bất an đó hay không?” “……” Sắc mặt Thẩm Huyên có chút không đúng, cô không có cảm giác an toàn chỉ là bởi vì cô không có nguồn thu nhập, cho nên mới muốn tiết kiệm nhiều tiền chút, như vậy cuộc sống về sau mới được đảm bảo, cho người khác làm việc còn chính mình là bà chủ đương nhiên là không giống nhau. “Được rồi được rồi, ông không cần nói nữa, tôi chấp nhận điều trị được chưa? Nhưng tôi vẫn phải nói với ông, là tôi không có bệnh!” Cô nhịn không được nhấn mạnh lần nữa. Bác sĩ chỉ lắc đầu bất đắc dĩ, những bệnh nhân mắc bệnh về tâm lý, có ai sẽ tự nhận mình có bệnh đâu? Thẩm Huyên cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy nữa, chính cô cũng nghi ngờ chính mình, quả nhiên mấy bác sĩ tâm lý này có năng lực tẩy não cho người khác không phải là mạnh bình thường. Buổi tối nam chính trở về Thẩm Huyên vẫn còn cảm thấy rất xấu hổ, bây giờ cô hoàn toàn không biết nên nói về chuyện ly hôn như thế nào, cũng không biết rốt cuộc phải làm thế nào nam chính mới bằng lòng ly hôn. Bởi vì chân bị thương nên không thể ăn đồ dầu mỡ, cho nên bữa ăn buổi tối có chút thanh đạm như bữa sáng, không có thịt có thể chịu được, không có ớt cay liền có điểm khó chịu, nhưng cô vẫn là chịu đựng nuốt xuống rau xanh nhạt nhẽo. “Có thoa thuốc hay chưa?” Giọng nói đột ngột vang lên dọa Thẩm Huyên nhảy dựng, nhìn người bên cạnh, cô gật gật đầu nhỏ, tiếp theo lại yên lặng cúi đầu ăn cơm. Không khí trên bàn cơm có chút quỷ dị, bây giờ Thẩm Huyên hoàn toàn không biết nên nói gì với đối phương, chỉ có thể chờ đối phương ra ngoài. “Đúng rồi, tôi nhớ là qua mấy ngày nữa là đến sinh nhật của anh, anh có thích đồ gì không?” Cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi. Đối phương tặng cho cô một cái vòng tay quý giá như vậy, chính mình đương nhiên cũng phải có qua có lại. Buông ly nước xuống, Mục Đình không mặn không nhạt quét mắt nhìn cô, “Không có.” Thẩm Huyên: “……” Ăn xong một chén cơm, cô liền khập khiễng muốn lên lầu, còn Mục Đình bưng chén trà đi ở phía trước, liếc mắt nhìn người đang chật vật đi phía sau, vẫn là dừng lại bước chân giữ chặt cánh tay mảnh khảnh của cô. Cảm giác giống như có người đang xách mình đi theo, cô không khỏi lặng lẽ đưa mắt nhìn người bên cạnh, “Cảm ơn." Cúi đầu, thanh âm cô nhẹ tênh, “Tôi muốn ly hôn không phải vì Mục Dịch.” Cô chỉ là vì chính mình mà thôi. Đưa cô đến cửa phòng anh liền buông lỏng tay, tiến sát gần cô hơi hơi cúi người, thanh âm trầm thấp, “Đừng để tôi nghe thấy hai chữ này nữa.”