Hôm Nay Lại Không Có Ly Hôn

Chương 10 : Không kiêng nể gì

Lời Thẩm Huyên nói tuyệt đối chính là lời trong lòng, nam chính chính là kim chủ của cô, cô còn hận không thể từng giây từng phút cung phụng cái chủng loại này. “Nhớ đi khám bác sĩ.” anh bỗng nhiên lạnh nhạt lên tiếng. Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Huyên bỗng cứng đờ, cái vị bác sĩ kia rất thích nói hươu nói vượn, vì muốn kiếm tiền cái gì cũng đều nói, nhìn qua bộ dáng của cô giống như mắc bệnh tâm thần lắm sao?! Không biết nghĩ đến cái gì, cô bỗng nhiên tò mò hỏi: "Dạo gần đây anh…… Có gặp qua cô gái nào rất thú vị hay không?” Lúc này nam chính hẳn là đã gặp phải nữ chính rồi mới đúng! Mục Đình nhíu mày lại, thấy vậy cô vội vàng cầm lấy bản vẽ yên lặng hướng cửa phòng mà đi, cô cảm thấy bản thân quá ngây thơ rồi, dù cho khi nam chính có hứng thú với nữ chính, thì sao có thể sẽ nói cho mình biết chứ, nói không chừng còn đề phòng mình có âm mưu nào khác. Người vừa đi khỏi, thư phòng lại lần nữa lâm vào một mảnh yên tĩnh, người ngồi trước bàn làm việc bỗng nhiên lấy một phần tài liệu bên cạnh, tùy tay lật, tầm mắt mờ mịt tức khắc đảo qua mặt trên của tài liệu. Bây giờ anh mới biết, thì ra đứa em trai ruột này của mình lại có tâm tư riêng. Khi trở về phòng, Thẩm Huyên sửa lại bản thiết kế một chút, nhưng cũng không giao cho Lục Tố Tố xem, cô cần thiết phải nỗ lực để tiến bộ hơn mới được, bằng không về sau thật sự cũng chỉ có thể dựa vào phí ly hôn mà sống. Đến cuối tuần, vị bác sĩ tâm lý họ Trịnh kia lại đến đây, dù sao cũng đã nhận tiền, dù cho không bệnh, cũng đến nghe cách “Điều trị” của đối phương, đơn giản chính là trả lời một ít vấn đề kỳ quái của đối phương, còn nói lần sau sẽ thôi miên cho cô. Đương nhiên Thẩm Huyên sẽ không đồng ý, nếu như thời điểm cô bị thôi miên liền đem chuyện bản thân không phải là nguyên chủ nói ra, vậy chắc chắn sẽ bị coi như quái vật đưa đi viện nghiên cứu quốc gia, cũng may là vị bác sĩ Trịnh kia cũng không có làm khó, hiển nhiên đều do cô tự nguyện. Trò chuyện cùng với đối vương một lúc, Thẩm Huyên cũng nhận ra tâm lý của mình có vấn đề, cảm thấy mình quá lo lắng, rốt cuộc đây là thế giới thực, nói không chừng nội dung cốt truyện có phát sinh hay không cũng chưa chắc. Tuy nhiên có thể dựa theo cốt truyện phát triển hay không, chỉ có thể dựa vào sự kiện kỉ niệm lần này. Nam chính có nói qua tối nay anh ấy sẽ quay về, Thẩm Huyên cũng không muốn đi một mình, liền dứt khoát ở trong nhà chờ anh, mới mua một bộ lễ phục, liền xài mất ba trăm vạn của cô, khiến lòng cô giống như rỉ máu vậy, cảm thấy bản thân sau này nếu không có việc gì thì không cần tham gia mấy cái yến hội này, nếu đi nhiều thêm vài lần, toàn bộ tài sản chắc chắn sẽ bị thiêu rụi. Không sai biệt lắm thì đến thời điểm bảy giờ nam chính quay về, lần này lái xe chính là trợ lý Chung, cảnh đêm ở thành phố được đèn đường chiếu sáng rực, xe lưu thông chạy trên đường cao tốc, Thẩm Huyên ngồi ghế sau chơi trò chơi, nhưng mà tốc độ mạng rất không tốt. “Ngày hôm qua tôi đi thăm ông, bệnh tình của ông giống như là lại chuyển biến xấu đi rồi.” Giọng nói Nhẹ têng vang lên trong không gian yên tĩnh bên trong xe, người đang ngồi bên cạnh gõ laptop mi mắt chỉ rũ xuống, vẫn chưa nói lời nào. Lại thua thêm một ván trò chơi, Thẩm Huyên cực kỳ buồn bực, đang đi trên đường cao tốc, xe chợt dừng lại, khiến cả người cô hướng bên cạnh mà ngã, đầu đập mạnh vào đầu vai người đàn ông ngồi bên cạnh, cơn đau truyền đến khiên cô hít sâu một hơi. “Xin lỗi, con đường phía trước hình như là xảy ra tai nạn.” Trợ lý Chung lập tức quay đầu lại nhìn anh, cũng không biết nhìn thấy cái gì, ánh mắt lập tức khẽ biến. Di động không biết rớt ở trong góc nào, Thẩm Huyên vừa xoa gáy vừa nhấc đầu liền nhìn thấy một đôi mắt đen sâu thẳm của đối phương, lập tức lùi lại phía sau, “Tôi……Thật sự không có cố ý.” Tuy rằng người bị thương chính là bản thân, nhưng hoàn cảnh bức bách, cô không thể đắc tội kim chủ của chính mình được. Cô mặc một chiếc váy bằng vải voan mỏng màu xanh ôm sát eo, trong không gian tối đen, ánh đèn chiếu vào làn da trắng nõn của cô giống như phát sáng vậy, Mục Đình nhìn lướt qua liền cúi xuống nhìn laptop của mình, chỉ là mùi hương nhàn nhạt của cô như cũ vẫn quanh quẩn trong hơi thở của anh, khóe môi khẽ nhấp, bộ dạng của anh như cũ vẫn hoàn toàn lạnh lùng đạm mạc, chỉ là tùy tay vội vàng nới lỏng cà vạt ở cổ. Cái trán còn có chút đau, Thẩm Huyên chỉ có thể lấy một cái kính nhỏ từ trong túi xách ra soi, cũng may sự cố ở phía trước xử lý tương đối nhanh, chỉ mất vài phút liền có thể đi tiếp, xe cuối cùng dừng lại ở một khách sạn tráng lệ huy hoàng, trợ lý Chung đi đỗ xe, cô lập tức liền theo anh cùng nhau đi vào. Trong khách sạn người có rất nhiều ra vào, ở cửa còn có mấy người đang chờ, khi nhìn thấy hai người vừa đến, liền lập tức tiến lại vây quanh nói về công việc hôm nay. “Vừa xong có Ngô tổng cũng đến đây, ngài tránh mặt khiến ông ấy hơn một tháng không gặp ngài, hôm nay sợ là tránh không được, tuy nhiên đêm nay ngài cùng Tưởng tiên sinh còn có một bữa tiệc, thời gian chỉ còn lại khoảng mười lăm phút, muốn tôi tìm Ngô tổng để hẹn gặp vào ngày khác hay không?” Người nói chuyện chính là thư ký Lý, trên tay cô ấy còn cầm một tập tài liệu ghi lịch trình, biểu cảm rất nghiêm túc, còn có vài người theo sau tựa hồ cũng có chuyện muốn nói, Thẩm Huyên đi theo vào thang máy, phát hiện bọn họ đã đến muộn, vậy nên chỉ còn mười mấy phút để dự tiệc kỷ niệm. “Hẹn vào ba giờ chiều, ngoài ra, đem lịch trình của chiều mai hủy hết, tôi muốn đến bệnh viện.” Giọng nói anh trầm thấp. Nghe vậy, thư ký Lý lập tức gật đầu, rồi nhìn lén Thẩm Huyên đang đứng bên cạnh. Chờ đến khi thang máy đến tầng năm, bên ngoài vẫn nhiều người đi lại như cũ, tuy nhiên các cặp đôi đều khoác tay nhau, Thẩm Huyên nhìn người bên cạnh, quyết định gạt phắt cái ý định này ra khỏi đầu. Mục Đình quét mắt nhìn người bên cạnh, bỗng nhiên cánh tay khẽ nhúc nhích, khiến cô sửng sốt một lúc, sau đó mới chậm rãi vươn cánh tay nhỏ khoác lên tay anh. Đối với Thẩm Huyên mà nói, cũng chỉ có ở bên ngoài, nam chính đối với cô mới biểu hiện hơi giống vợ chồng một chút. Vài người đang đứng phía sau đều hai mặt nhìn nhau, đương nhiên đã nghe qua tin đồn quan hệ của tổng tài cùng phu nhân không tốt, tuy nhiên bây giờ xem ra, cũng không giống như lời đồn đãi bên ngoài. Ra khỏi thang máy, bên trong đã ngồi đầy người, tuy nhiên khi nhìn thấy Mục Đình đến đây, vẫn là có không ít người tiến lại vây quanh. “Nghe nói chủ tịch Mục sức khỏe không tốt, dạo này công việc rất nhiều nên tôi bận quá, chưa qua bệnh viện thăm lão chủ tịch được, hy vọng Mục tổng không trách.” Người nói chuyện chính là người đàn ông trung niên đầu hói mặc tây trang, đi giày da, mà những người đi theo cũng vội vàng phụ họa theo, “Đúng đúng đúng, Mục tổng ngàn vạn lần đừng trách, về việc lần trước, tôi còn có rất nhiều chuyện chưa nói xong, cũng không biết khi nào Mục tổng có thời gian.” Không lâu sau liền có mấy vệ sĩ tiến lại đây vây quanh, Mục Đình chỉ cười lạnh nhạt với mọi người, “Các vị có tâm là được.” Có vệ sĩ mở đường, đoàn người cuối cùng cũng vào được đại sảnh của yến hội, Thẩm Huyên cũng theo sát phía sau, cảm nhận được tầm mắt của mọi người từ bốn phương tám hướng đang nhìn mình, cô chỉ có thể cẩn thận cầm theo làn váy rồi đi, nhưng khi xuống bậc thang vẫn là thiếu chút nữa dẫm phải váy, còn may là cô vẫn luôn nắm chặt cánh tay của đối phương mới bình ổn được. Nhưng đến bậc thang cuối cùng, tà váy phía sau đột nhiên được người khác nâng lên, nhưng thật nhanh liền thả xuống, giường như tất cả đều là ảo giác của cô. Thư kí Lý đi phía sau ánh mắt có chút quái dị, không nghĩ tới lúc còn sống có thể nhìn thấy Mục tổng nâng váy giúp người khác, thế nhưng trước kia Mục tổng nói cô xử lý thủ tục ly hôn, bây giờ lại thân mật như vậy rốt cuộc là thế nào? Tất cả đều xem như là ảo giác, cuối cùng Thẩm Huyên đi theo anh ngồi ở bàn duy nhất đặt chính giữa đại sảnh, chưa từng ngồi qua vị trí này, nên cô chỉ có thể giả vờ bình tĩnh nhìn trên đài, càng mong chờ chính là hôm nay nữ chính có xuất hiện hay không. Bởi vì vốn dĩ đã đến muộn, cho nên không bao lâu yến tiệc liền bắt đầu, đầu tiên là người chủ trì nói một đoạn về hành trình phát triển của công ty, tiếp theo liền có một ca sĩ nữ mặc đồ hồng lên đài biểu diễn. Thẩm Huyên vừa định hỏi có thể về trước hay không, ai biết vốn dĩ bên trái không có ai ngồi đột nhiên có một người ngồi xuống, còn là một người quen! “Lần trước trở về vội vàng, tôi liền quên mất tặng quà cho chị dâu.” Mục Dịch cười nhẹ, bỗng nhiên từ trong túi áo vest lấy ra một cái hộp nhỏ, cũng không biết là cái gì, Thẩm Huyên ngồi bên cạnh sắc mặt đã có chút không đúng, theo bản năng nhìn người bên cạnh là Mục Đình. Người sau dư quang đảo qua, tầm mắt lạnh lùng vẫn không làm cho Mục Dịch thu liễm, ngược lại ánh mắt càng sáng quắc nhìn chằm chằm Thẩm Huyên, ánh mắt tham lam cố định ở trên người cô, đặc biệt là mùi hương nhàn nhạt, điên cuồng kích thích dây thần kinh của cậu ta, khiến cậu ta hưng phấn. Có lẽ là bị ánh mắt của cậu ta làm cho có chút sợ, Thẩm Huyên không khỏi nhích lại gần Mục Đình, giọng nói lạnh băng, “Cảm ơn ý tốt của cậu, chị dâu đã biết.” Như đã sớm quen với việc cô hay lạnh nhạt với mình, trên mặt Mục Dịch như cũ vẫn mang theo nụ cười nhạt, đem hộp nhỏ mở ra, bên trong lẳng lặng nằm một chiếc vòng ngọc, đúng lúc vừa với cổ tay mảnh khảnh của cô, “Không sao cả, chị dâu có thể thử một chút.” Ngồi ở hàng phía trước đều là người của Mục gia, đang nhìn chằm chằm hành động của Mục Dịch, một đám người lông mày khẽ dựng, chỉ cảm thấy cậu ta chắc chắn là điên rồi, phụ nữ trên đời thì thiếu gì, cư nhiên lại đi dành vợ của anh trai mình, còn không biết thu liễm như vậy, nếu chuyện này truyền ra ngoài vậy người Mục gia bọn họ chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ hay sao. “Tôi nói rồi, tôi không cần!” Thẩm Huyên nhíu chặt mày. “Vậy chị dâu thích cái gì?” Tầm mắt cậu ta như cũ vẫn tham lam gắt gao dừng ở trên người cô, bao gồm cả từng tấc da thịt đang lộ ra của cô. Cho đến khi Mục Đình đem tầm mắt đen sâu thẳm lạnh băng ném qua, Mục Dịch mới thu liễm một chút, tùy tay cất cái hộp vào túi, rồi rời đi vì cái vị trí này vốn dĩ không thuộc về cậu ta, sau khi xoay người lại, trong mắt lập tức hiện lên một tia tàn nhẫn, nguyên lai người anh trai này của cậu cũng sẽ để ý đến thể diện sao? Người rốt cuộc cũng chịu đi rồi, Thẩm Huyên âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, cô vốn đang không tin trên đời này sẽ có loại người nhân cách phản xã hội này, mà khi nhìn thấy ánh mắt kia của vai ác, nếu nói đối phương có ý tưởng hủy diệt thế giới cô cũng tin. Cô cảm thấy bản thân nhất định phải cần tìm vài người vệ sĩ đi theo, vạn nhất đối phương phát điên thuê người bắt cóc cô rồi nhốt lại thì làm sao bây giờ!? Càng nghĩ càng thấy đáng sợ, không biết có phải độ ấm bên trong phòng quá thấp hay không, mà cô cảm thấy hơi lạnh, có chút đứng ngồi không yên, đến khi một cái thảm mỏng màu vàng bỗng nhiên dừng ở trên người, cô không nhịn được liền ngẩng đầu nhìn thư ký Lý, mỉm cười gật đầu ý bảo cảm ơn. Liền liếc qua người bên cạnh, Thẩm Huyên thò đầu qua nhẹ giọng nói: "Anh thấy rồi đấy, chuyện này không liên quan đến tôi, anh cũng không nên trách tôi.” Trên đài lại đổi thêm một ca sĩ nam, hát tiếng Anh, tuy nhiên dưới đài toàn bộ đều là âm thanh nói chuyện, chỉ có hàng phía trước tương đối yên tĩnh, tất cả mọi người đều quan sát phản ứng của Mục Đình, khi bị em trai đoạt vợ, thật là một trò hay. “Tôi sẽ nói Chung Lâm, giúp cô tìm vài vệ sĩ.” đáy mắt anh hiện lên một tia âm lãnh. Bản thân không cần tốn tiền tìm vệ sĩ, Thẩm Huyên đương nhiên là ra sức gật đầu nhỏ đồng ý. Không biết nghĩ tới cái gì, lại thò đầu lại gần anh thấp giọng nói: “Anh có đói không? Từ khi ra ngoài đến giờ tôi đều chưa có ăn cái gì, đợi lát nữa tôi có thể về sớm một chút hay không?” Mùi hương nhàn nhạt lại quanh quẩn ở đầu mũi, bỗng nhiên anh quay đầu đi, ánh mắt đảo qua khuôn mặt nhỏ tinh xảo kia, nhớ rõ là thời điểm trước khi cô ra khỏi cửa chỉ uống mỗi một chén canh.