Edit: Cháo 【05】 Quýt nhỏ là một quả quýt rất ngây thơ. Mỗi ngày của cậu đều là: “Sao hôm nay tui vẫn chưa ngọt vậy, sốt ruột quá đi.” Cậu muốn dùng điện thoại của Họa sĩ để lên mạng tìm xem ‘Mất bao lâu quýt mới ngọt được’, nhưng cậu không chạm được vào di động. Linh hồn sẽ xuyên qua tất cả hiện vật, kể cả Họa sĩ. Quýt nhỏ hưng phấn, ngày ngày chẳng làm gì cả, ngoài việc lải nhải thì chính là xuyên tới xuyên lui ngay trước mặt Họa sĩ. Cậu cảm thấy mình rất lợi hại. Còn Họa sĩ thì cảm thấy thật đau đầu: Quả quýt này có thể an phận một chút được không, có phải nó bị chứng tăng động không? Lần này ông trời nghe được tiếng lòng của Họa sĩ. Đêm hôm đó, mưa rền gió dữ, Cây quýt bị gió thổi ngổn ngang, Quýt nhỏ thiếu chút nữa không còn mạng. Ngày hôm sau, cậu không vào nhà Họa sĩ gọi anh dậy. Họa sĩ hiếm có dịp ngủ thẳng tới lúc tự tỉnh, ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài cửa sổ. Anh đi ra ngoài, nhìn thấy trong sân bừa bãi, cành lá Cây quýt bị gãy rơi đầy đất. Quýt nhỏ ỉu xìu, nhưng vẫn ngoan cường treo trên cành. Chỉ là hình như mắc bệnh rồi. Quýt nhỏ yếu ớt, thiếu niên ở bên trong cũng rất yếu ớt. Linh hồn, có những lúc chẳng nói chẳng rằng, sẽ biến mất tăm mất tích, không để lại dấu vết gì. Trong lòng Họa sĩ biết rõ chuyện này nhất, anh tiến đến sờ Quýt nhỏ, Quýt nhỏ không phản ứng chút nào, không biết là đang ngủ, hay là do bị thương rồi. “Cậu không sao chứ?” Họa sĩ lo lắng hỏi. Đáng tiếc Quýt nhỏ không nghe thấy được, cậu đang hôn mê. Cây quýt cũng không nghe thấy, nó cũng đang hôn mê. Mà xem dự báo thời tiết, tối nay còn một trận mưa như thác đổ nữa. Họa sĩ cau mày, anh không mong Quýt nhỏ biến mất. Anh đã từng không có cách nào ngăn cản mọi chuyện, hôm nay, ông trời dường như cho anh một cơ hội để bù đắp. Một ngày này, Họa sĩ không vẽ gì cả. Anh tìm thợ mộc trong thôn, trong ngày hôm nay, dựng lều trúc đơn giản, phủ một tấm bạt vải dầu, hy vọng có thể che gió chắn mưa cho Quýt nhỏ. Quýt nhỏ đang choáng váng bất tỉnh, không thấy được những chuyện này. Nửa đêm, cuối cùng Quýt nhỏ cũng yếu ớt tỉnh lại, trời đang mưa to gió lớn. Lều trúc chắn hơn phân nửa mưa gió, cho bọn họ an toàn. Nhưng Quýt nhỏ vẫn lung lay lắc lư, bị mưa gió lọt vào đánh tới, đau đến nỗi hít mũi. Lầm rầm lầm rầm —– Cửa sổ nhà Họa sĩ cũng bị gió thổi kêu vang. Sau đó Họa sĩ mở cửa ra ngoài. Anh che ô đứng trước mặt Quýt nhỏ, cẩn thận nhìn Quýt nhỏ mấy lần. Quýt nhỏ tủi thân khóc, uể oải nói: “Họa sĩ tiên sinh, tui đang dầm mưa.” Họa sĩ: … Họa sĩ nhẹ nhàng treo ô lên chạc Cây quýt, dùng dây thừng cố định chuôi cầm lên trụ cây. Như thế, chiếc ô vừa vặn chắn ở bên trong bảo vệ Quýt nhỏ. Nội tâm Cây quýt: … Còn nội tâm Quýt nhỏ thì lại: A, nước mưa! Dễ chịu quá ta! Hôm nay tui ngọt lắm luôn! Cây quýt: “Mi được che ô…” Quýt nhỏ không nghe, tự nói với bản thân: “Họa sĩ tiên sinh đang quan tâm mình đúng không?” Cậu nghĩ: Mình nhất định là quả quýt tuyệt nhất trong lòng Họa sĩ tiên sinh. Sau cơn mưa trời lại sáng, Quýt nhỏ đã coi Họa sĩ thành ân nhân cứu mạng mình. Cậu bắt đầu có chun chút thích Họa sĩ rồi. Dù gì thì Họa sĩ cũng rất đẹp trai, cảnh tượng tối qua anh chạy tới che ô cho cậu, đã trở thành một bức tranh trong lòng Quýt nhỏ.