"Chú Hà, chú đến thành phố K làm gì?" Người ngoài chỉ thấy đây là câu hỏi non nớt của trẻ nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngước lên của Trần Khác Thanh còn nở nụ cười, thoạt nhìn moe không tưởng, nhưng Hà Lạp Dương lại sợ tới mức lông tơ dựng đứng cả lên. Trần Khác Thanh là băng sơn mặt than, hắn rất ít cười, cũng rất khó chọc hắn cười, chỉ mình Hà Lạp Dương biết hắn cười như vậy là đang tức giận, hắn cũng rất ít khi nổi giận, Hà Lạp Dương rất sợ hắn nổi giận, cái này đã trở thành thói quen. Mà Tiểu Vũ cũng hỏi thao: "Ba ba, thành phố K ở đâu? Ba tới đó làm gì?" Hà Lạp Dương lập tức sực tỉnh lại, ý thức được người đang hỏi không phải Trần Khác Thanh kia, mà chỉ là Trần Khác Thanh nhỏ xíu mới có tám tuổi, vì thế cậu liền dùng cách thức đối đãi với trẻ con trả lời hắn, qua loa nói: "Ba ba đi làm." Giải thích nghiêm túc như nói với người lớn mới kỳ. Trần Khác Thanh hỏi tiếp: "Làm gì ạ?" Hà Lạp Dương lại qua loa đáp: "Con còn nhỏ không hiểu đâu." Trần Khác Thanh: "..." Hà Lạp Dương sống chết nói là đi làm, hắn còn có thể làm gì? Vì thế trên suốt đường về Trần Khác Thanh vẫn luôn tức giận với Hà Lạp Dương, hắn cắn chặt răng, khuôn mặt nhỏ tức đến phồng ra. Nếu hắn là người lớn chưa biết chừng Hà Lạp Dương sẽ thấy sợ, nhưng hiện giờ hắn chỉ là một đứa nhóc, Hà Lạp Dương chỉ thấy vừa buồn cười lại vừa đáng yêu, thật sự rất đáng yêu, giống như con mèo cam nhà bà nội nuôi. Hà Lạp Dương nhịn không được đưa tay nhéo mặt hắn. Trần Khác Thanh mặt không cảm xúc hỏi: "Cười cái gì mà cười?" Đáng yêu quá đi, Hà Lạp Dương cười to. Coi như đã trả thù được. Đến tận lúc đi ngủ, hắn mới gắng gượng hòa hoãn nói: "Hà Lạp Dương, bây giờ em có thể nói thật cho anh rồi?" Hà Lạp Dương tức giận: "Anh với bà nội vẫn còn giấu giếm tôi đó!" Trần Khác Thanh không nói gì, im lặng nằm xuống, lại là một hồi chiến tranh lạnh, chuyện này thường xuyên xảy ra khi cuộc hôn nhân của họ đã bước tới điểm cuối cùng. Một lát sau, Hà Lạp Dương nói: "Hay là anh thành thật nói cho tôi biết năm anh tám tuổi đã xảy ra chuyện gì, tôi sớm tra ra rõ ràng, anh sớm ngày khôi phục lại, chúng ta cũng có thể ly hôn nhanh một chút." Trần Khác Thanh làm như không nghe thấy, Hà Lạp Dương quay sang nhìn hắn, ngủ rồi? Ngủ rồi mà còn nhíu mày? Hà Lạp Dương nhìn hắn rồi nhịn không được mà đưa tay nhu nhu đầu lông mày hắn. Hà Lạp Dương không ngủ được, trong đầu cậu tràn ngập những điểm hoài nghi: Người tên "Lâm Hướng Dương" kia rốt cuộc là ai? Vì sao lại giống cậu đến thế? Hoặc có lẽ là cậu giống hắn? Người đó có quan hệ gì với Trần Khác Thanh? Trần Khác Thanh khi xưa cũng từng phản nghịch bướng bỉnh như vậy? Hồi cậu tới nhà ba mẹ hắn, vì sao hai người họ không kể với cậu? Hà Lạp Dương nhớ lại chuyện năm đó, lần đầu tiên cậu tới nhà Trần Khác Thanh, đó là vào năm lớp 10, ngày 12 tháng 7, cậu cũng không biết vì sao mình có thể nhớ rõ ràng như vậy, không có biện pháp, tất cả những chuyện liên quan tới thích Trần Khác Thanh cậu đều ghi nhớ vô cùng rõ ràng. Trần Khác Thanh là công tử nhà giàu, sống trong biệt thự nhà vườn, tuy hắn chưa từng nói chi tiết, nhưng về sau cậu từng nghe người nhà Trần Khác Thanh nhắc qua: Ba mẹ Trần Khác Thanh phất lên vào năm hắn học tiểu học, khi đó bận rộn với sự nghiệp, bèn đem hắn đến cho ông bà nuôi, cấp hai vì chuyện học lên mà chuyển trường cho hắn, vì thế hai người mới gặp nhau. Hà Lạp Dương chưa từng kết bạn với người bạn nào có tiền như hắn, lần đầu tới nhà Trần Khác Thanh, ngay cả nên ngồi đâu cũng không biết, cảm thấy bản thân không xứng làm bạn với Trần Khác Thanh, hắn càng đối xử tốt với cậu, cậu càng cảm thấy lo sợ, khi đó cậu vừa lùn vừa xấu, có lúc cậu cũng rất khó hiểu, vì sao Trần Khác Thanh lại đối xử với mình tốt như vậy. Thông thường, muốn kết bạn cũng sẽ tìm người xứng vai xứng vế, Trần Khác Thanh cùng Hà Lạp Dương đi chơi hắn đều trả hết chi phí cho cậu, sinh nhật cậu tặng quà cũng là đôi giày hàng hiệu, quá đắt đỏ, cậu không dám nhận, Trần Khác Thanh bèn nói: "Cậu giống như đứa em trai của tôi, tặng quà cho em trai tôi cũng thường tặng những thứ này." Hà Lạp Dương nhận mà run sợ không thôi. Hắn có một đứa em trai, nhỏ hơn bốn tuổi, sau này khi cậu và hắn kết hôn, em trai hắn nói: "Em biết mà, hồi nhỏ có lần em nói với anh ấy rằng mình nhìn thấy một đôi giày rất đẹp, ra sức tỏ ý ngầm bảo anh ấy mua tặng em, sau đó anh ấy bảo "Ừ, đẹp lắm", cuối cùng lại mua nó tặng cho anh. Em còn cãi nhau với anh ấy mấy lần. Từ nhỏ đến lớn anh ấy chưa từng tặng em thứ gì cả." Hai người đỏ mặt. Trần Khác Thanh không chút hổ thẹn trước lời trách móc của em trai, đúng lý hợp tình nói: "Em kêu ba mẹ mua cho chẳng phải được rồi sao?" Trước kia Trần Khác Thanh thường hay dẫn cậu đi chơi, tặng cậu quà, bởi vì đều là mấy món vô cùng đắt đỏ, cho nên có người cũng muốn kết bạn với Trần Khác Thanh, cũng có người cười nhạo Hà Lạp Dương làm tiểu tùy tùng của Trần Khác Thanh vì hầu hạ tốt nên được thiếu gia ban thưởng, đổi lại là người khác lòng tự tôn có lẽ đã không chịu nổi. Hà Lạp Dương không như vậy, cậu không đố kỵ với Trần Khác Thanh. Cậu còn rất tự luyến mà nghĩ rằng có phải Trần Khác Thanh cũng thích mình, nhưng khả năng này quá thấp, có lẽ hắn làm vậy vì thương hại cậu thôi. Những năm ấy rốt cuộc Trần Khác Thanh đã dùng tâm thái gì để đối tốt với cậu như vậy? Cậu vẫn luôn không thể hiểu nổi, bây giờ nghĩ lại... nói không chừng là bởi vì cậu giống Lâm Hướng Dương kia? Hà Lạp Dương chợt sực tỉnh -- Đợi đã, hai người đã ầm ĩ đòi ly hôn, bây giờ cậu đến hỏi cha mẹ hắn chuyện hồi nhỏ của hắn thì không tiện lắm, nhưng hỏi em trai hắn thì chắc là có thể! Dù cậu ta nhỏ hơn hắn mấy tuổi, năm hắn tám chín tuổi em trai hắn cũng khoảng lên bốn lên năm, nhưng dù sao cũng là người một nhà, chưa biết chừng cậu ta lại biết chút gì đó? Hôm khác cậu sẽ hỏi thử. Chuyện này phải cân nhắc lâu dài, chậm rãi điều tra, Hà Lạp Dương không dám đem tư liệu về nhà, tất cả đều để hết trong ngăn tủ khóa ở công ty -- phòng làm việc của Trần Khác Thanh. Hiện giờ đó chính là nơi an toàn nhất, Hà Lạp Dương không đưa hắn tới công ty hắn sẽ không có cách nào vào trong được, dù có vào rồi cũng không có chìa khóa ngăn kéo. Hà Lạp Dương không thể không thay hắn đi xã giao, đi bàn chuyện làm ăn, còn phải quản lí công ty của mình, sắp tới cuối năm, dù đã đề bạt mấy thêm trợ thủ nhưng vẫn cực kì bận rộn, về phương diện này Hà Lạp Dương đã cùng Trần Khác Thanh nói chuyện, cậu tự cảm thấy khá tốt, thấy mình quản lý công ty cũng không tệ, dù sao đây cũng là giang sơn do hai người lập nên. Nói tới đây cậu cũng phải cảm ơn Trần Khác Thanh, cậu một sinh viên nghèo vừa tốt nghiệp, chuyện gì cũng là Trần Khác Thanh cầm tay chỉ dạy, nhưng cũng vì Trần Khác Thanh dạy cậu quá tốt, cho nên cậu mới hiểu được, cái gì mà bận xã giao không có thời gian quan tâm gia đình, tất cả đều là nói láo, cậu có thời gian, vì sao hắn lại không có? Đổi thành những bà nội trợ phổ thông khác, có lẽ sẽ tin mấy lời dối trá như công việc bận rộn không có thời gian về nhà. Cách ngày Hà Lạp Dương ngồi trong phòng làm việc của Trần Khác Thanh gọi điện thoại cho em trai hắn Trần Trạch Vũ, tính tình em trai hắn không có quái gở bất thường như hắn, vô cùng hoạt bát, lên đại học ra nước ngoài du học, sau đó ở lại bên đó làm việc, nhưng đến giờ vẫn chưa kết hôn, mở miệng là ngọt xớt: "Chào chị dâu, có chuyện gì không ạ?" Khuôn mặt già của Hà Lạp Dương không hề đỏ lên: "Chị dâu cái gì mà chị dâu, anh sắp ly hôn với anh cậu rồi. Anh là nam, cậu lại gọi anh là chị dâu." Trần Trạch Vũ: "Chẳng phải hai người vẫn chưa ly hôn sao?" Hà Lạp Dương nói: "Cho dù ly hôn rồi, bọn anh có thể vẫn làm bạn bè chắc?" Trần Trạch Vũ: "Có thể." Hà Lạp Dương hỏi: "Anh muốn hỏi chút chuyện hồi anh cậu còn nhỏ, gần đây anh nghe nói anh cậu từng chuyển trường vào năm lớp ba, cậu biết vì lý do gì không? Trước kia hắn từng có một người bạn thân à?" Trần Trạch Vũ lúng túng: "Chuyện này, không phải em không muốn nói cho anh, năm anh em học tiểu học em còn đang ở nhà trẻ chơi xếp gỗ, thật sự không nhớ nổi nữa, vả lại khi còn nhỏ em sống với ba mẹ, còn anh ấy theo ông bà nội." Hà Lạp Dương thở dài, mặc dù đã nghĩ tới khả năng này, nhưng khi chính tai nghe được vẫn thấy thất vọng, đầu mối này đứt mất rồi, lại đổi góc độ điều tra tiếp sao? Trần Trạch Vũ hỏi: "Anh hỏi chuyện này làm gì vậy?" Hà Lạp Dương ăn ngay nói thật: "Để có thể nhanh chóng ly hôn với anh cậu." Trần Trạch Vũ: "???" Mùa hè nóng nực chậm rãi vén bức màn, Tiểu Vũ ngày ngày đếm đầu ngón tay mong ngóng sớm tới nghỉ hè, nó chơi đến vui vẻ, còn nói với Hà Lạp Dương: "Ba ba, nếu lần thi này con đứng trong top năm của lớp, ba có thể đưa con đi tìm ba lớn không." Hà Lạp Dương sửng sốt, không dám hứa với nó, chỉ nói: "Ba lớn con rất bận, chưa chắc đã có thời gian." Tiểu Vũ thất vọng nói: "Đã hai tháng ba lớn không gọi điện thoại cho con rồi, có phải ba không thích con nữa không?" Hà Lạp Dương không tiếng động nhìn bạn nhỏ Trần Tiểu Minh đang ngồi kế bên Tiểu Vũ, nói: "Ba lớn không phải không thích con..." Trần Khác Thanh an ủi: "Em viết thư cho ba lớn em đi, rồi gửi cho chú ấy, chú ấy sẽ trả lời lại. Mấy ngày trước chẳng phải cô giáo đã dạy chúng ta cách viết thư sao?" Tiểu Vũ ngượng ngùng nói: "Em viết không được tốt lắm..." Trần Khác Thanh dịu dàng dỗ dành: "Ba... anh dạy em." Tiểu Vũ viết thư xong, Hà Lạp Dương làm bộ giúp nó mang đi gửi, còn mang cả bức thư hồi âm tối qua Trần Khác Thanh lén viết, dán tem lên, hai ngày sau vào giờ tan học lại lấy bức thư Trần Khác Thanh đã viết ra bỏ vào hòm thư, nói là ba ba nhận được thư hồi âm của ba lớn. Trẻ con đâu hiểu gì nhiều, thật sự tưởng rằng nhanh như vậy đã nhận được hồi âm, còn vui sướng hồi lâu, sau đó lại viết thêm bức nữa. Hà Lạp Dương nhìn Trần Khác Thanh đang ngồi trong phòng mình viết thư hồi âm, nói: "Cách này không phải giải pháp, giấu được nhất thời nhưng không giấu được cả đời." Có một điều rất thú vị, phòng Hà Lạp Dương có một chiếc bàn làm việc, là loại bàn dành cho người trưởng thành ngồi, mặt bàn rất cao, độ cao của ghế là cố định, vì quá thấp, Trần Khác Thanh ngồi trên ghế không với tới bàn, hắn dẫm lên ghế dài viết chữ, Hà Lạp Dương đi qua xem, chữ hắn viết ra vẫn giống như trước đây, mạnh mẽ hữu lực, nhìn tên nhóc bày ra vẻ ông cụ non viết "ba ba yêu con", Hà Lạp Dương ngồi bên cạnh cắn hạt dưa vừa xem Trần Khác Thanh viết, hắn mới viết vài câu, Hà Lạp Dương đã nhịn không được phì cười. Trần Khác Thanh bị cậu cười trêu chọc trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ, chẳng dễ dàng gì mới viết xong, bỏ thư vào phong bì: "Qua mấy ngày nữa em lại đưa cho nó đi, trước mắt cứ như vậy đã rồi tính tiếp." Hà Lạp Dương hỏi: "Trần Khác Thanh, anh không muốn biến trở về nữa à?" Trần Khác Thanh liếc qua: "Em có ý gì?" Hà Lạp Dương cười nói: "Tôi hỏi thật đó, tôi đã cẩn thận nghĩ thử, nếu là tôi phản lão hoàn đồng quay về tám tuổi, được sống lại thanh xuân một lần nữa, chắc chắn tôi sẽ rất vui, đổi thành tôi thì tôi cũng chẳng muốn biến trở về, đây là chuyện tốt biết bao nhiêu chứ..." Hà Lạp Dương còn chưa nói xong, sắc mặt Trần Khác Thanh đã trở nên khó coi, lần trước hắn cũng tức giận, nhưng không giống lần này, dường như có chút mất khống chế, hắn đen mặt nóng nảy quát lên: "Tốt cái mông!" Hà Lạp Dương ngây người: "Này anh nói tục đó hả? Đùa một chút thôi đâu cần phải vậy." Trần Khác Thanh nhảy khỏi ghế dài, vào phòng vệ sinh đánh răng, Hà Lạp Dương đi theo, nhìn hắn đang tức đến phồng cả mặt, đành ngượng ngùng nói: "Được rồi, tôi xin lỗi được chưa? Anh tức cái gì chứ?" Trần Khác Thanh mặc áo ngủ trẻ em vẽ hình hoạt hình gà con, vất vả vắt khăn mặt in hình hoa hướng dương của hắn, bất lực thở dài như người lớn, sau đó ngẩng đầu nói với Hà Lạp Dương: "Mai là ngày giỗ của cha em, đồ đã chuẩn bị hết chưa?" Hà Lạp Dương lúc này mới hổ thẹn mà nhớ tới, ngẫm lại ngày, quả đúng thật, thứ bảy là ngày giỗ của ba cậu, gần đây xảy ra nhiều chuyện, cậu bận quá nên đã quên mất. Hết chương 16.