Hà lão thái thái nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau mặc bộ sườn xám cũ của mình đi thăm người chị em. Trần Khác Thanh lén gọi điện thoại hỏi cậu: "Rốt cục khi nào anh mới có thể về được?... Thư kí của em đã bắt đầu nghi ngờ rồi, anh nghe thấy cô ấy gọi điện nói với người khác vì sao bà nội em tới em lại phải đem anh giấu đi. Em có chắc chắn thư kí của em kín miệng không thế?" Hà Lạp Dương bất đắc dĩ nói: "Cái này tôi làm sao chắc chắn được, anh cũng không muốn bị bà phát hiện phải không?" Hà Lạp Dương không dám thúc giục, nhưng Hà lão thái thái cũng không có ý định ở lại lâu, bà không phải kiểu người sốt sắng tới trông con giúp cháu mình, vui vẻ tới gặp chị em một chuyến, hôm sau bà rời đi luôn. Hà Lạp Dương tự mình đưa bà tới sân bay, chân trước vừa tiễn bà cụ đi, chân sau Hà Lạp Dương đã đi đón Trần Khác Thanh về nhà. Trần Khác Thanh hỏi: "Đi rồi à?" Vừa về tới nhà, ngồi còn chưa ấm mông, chợt có người gõ cửa. Hà Lạp Dương vừa mới thở phào một hơi, đi ra mở cửa, không ngờ lại thấy bà nội đang đứng trước cửa nhà: "... " Hà lão thái thái cười khẽ nói: "Chịu thua chưa? Để ta xem xem rốt cuộc con đang giấu giếm ta chuyện gì?" Mồ hôi lạnh trên người Hà Lạp Dương túa hết ra. Hà lão thái thái lặp lại lần nữa: "Tránh ra." Hà Lạp Dương chỉ đành tránh người. Trần Khác Thanh nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nghĩ có trốn nữa cũng vô dụng, cho nên dứt khoát đi ra. Bà nội nhìn thấy Trần Khác Thanh thì thoáng sững sờ, sau đó chớp chớp mắt, tiếp đến lấy cặp kính lão từ trong ngực ra đeo lên, cẩn thận nhìn lại, cuối cùng lộ ra vẻ mặt "Con đang đùa với nội sao?" Bà cười nhẹ hai tiếng, tựa hồ như trông thấy chuyện gì cực kì hoang đường. Sau đó lại quay đầu nhìn Hà Lạp Dương, Hà Lạp Dương vội vàng nói: "Không, không, nó không phải con riêng của Trần Khác Thanh." Bà nội: "... " Bà cụ mím chặt môi, trợn mắt nói, "Phí lời, ta đương nhiên biết không phải. Tiểu Trần không phải loại người như vậy." Không phải chứ? Bà nhận ra rồi sao? Thế mà cũng nghĩ ra được? Khi tận mắt trông thấy cậu còn không dám tin nữa là! Hà Lạp Dương không thể hiểu nổi, trái tim đập bịch bịch từng hồi. Lão thái thái liếc cậu một cái, nhàn nhạt nói: "Nói thật cho ta." Hà lão thái thái chỉ tùy tiện ngồi lên chiếc ghế mây ngoài sân phơi nắng, tán lá xum xuê tà tà che bớt ánh nắng chiếu lên người bà, khiến con mèo đen đang nằm trên đùi bà khẽ híp mắt ngáp một cái rồi tiếp tục ngủ khò khò, bàn tay đeo chiếc vòng ngọc cái được cái chăng gãi gãi cổ mèo nhỏ, trông bà tựa như một thanh bảo kiếm màu ngọc xanh biếc đã trải qua bao phong sương chỉ tạm thời thu lại sự sắc bén của mình, thoạt trong vừa dày dạn trải đời lại nhàn nhã thảnh thơi, thậm chí nghe cậu kể một câu chuyện hoang đường lung tung lộn xộn cũng không hề hoang mang, mà im lặng suy ngẫm một hồi lâu, "Ừm, vậy tức là các con đang nghi ngờ hiện tại là do con mèo này tác quái?" Hà Lạp Dương vội vàng gật đầu. Ầy, từ nhỏ tới lớn, không có chuyện gì mà cậu có thể giấu được bà nội cả. Nhớ lại năm đó, khi cậu run rẩy sợ sệt comeout với bà, thái độ của bà cũng bình tĩnh thản nhiên như hiện tại, giống như đây chỉ là chuyện bình thường, chẳng có gì phải bất ngờ. Gay trong thiên hạ có hàng ngàn hàng vạn. Nói là hiếm lạ, nhưng thực chất cũng chẳng hiếm lạ gì. Có điều phản lão hoàn đồng thì chỉ có một mình Trần Khác Thanh thôi? Nhưng lão thái thái ăn muối còn nhiều hơn cả cậu ăn cơm, cho nên cậu không dám khinh suất, chỉ cung kính hỏi: "Bà... Trước đây bà từng gặp phải chuyện như vậy rồi ạ?" Bà nội vẫn rất ung dung, thản nhiên nói: "Chưa từng." Hà Lạp Dương: "... " "Con để nội nghĩ một lát..." Bà nhíu mày nói, lôi kim và len từ trong túi xách tay ra, bắt đầu đan áo, bà đan rất thuần thục, mắt không cần nhìn tay cũng có thể đan rất đẹp, mắt nhìn chăm chú mỗi hạt bụi bay lượn trong không trung, miệng khẽ lẩm bẩm, "Trước khi ly hôn một ngày, phản lão hoàn đồng, tám tuổi, mèo đen..." Mỗi lần suy nghĩ một vấn đề nào đó bà đều coi như xung quanh không có người. Nói không chừng lần này bà cũng có thể nghĩ ra thì sao? Sau đó giúp bọn họ tìm ra cách để biến trở lại? Hà Lạp Dương không dám quấy rầy bà, rón ra rón rén rời đi. Trần Khác Thanh vẫn luôn chú ý tới bọn họ nhưng lại không dám đi tới hỏi, thấy cậu từ sân phơi đi vào thì rốt cuộc cũng dám đi qua, người trước giờ gặp chuyện gì cũng luôn bình tĩnh như hắn hiện tại cũng lộ ra chút thấp thỏm không yên: "Em với bà nội nói gì thế?" Cậu chột dạ: "Cái gì cũng nói rồi..." Trần Khác Thanh dường như đã sớm đoán được kết cục này, hắn khe khẽ thở dài một hơi, an ủi cậu, "Không sao, bà nội cũng không phải người ngoài." Hai người mới nói được mấy câu, chợt lại nghe thấy giọng bà nội, "Dương Dương, con đưa Trần Minh qua đây." Cậu và Trần Khác Thanh hai mặt nhìn nhau, sau đó Trần Khác Thanh đi tới chỗ bà, nhìn bóng lưng trông có chút giống tráng sĩ anh dũng hi sinh vì nghĩa lớn. Hà Lạp Dương cảm thấy Trần Khác Thanh ai cũng không sợ, duy chỉ sợ vị lão thái thái này, cậu cũng không biết vì sao, rõ ràng bà nội rất thân thiết với Trần Khác Thanh, ngay như lần đó hai người về nhà nói muốn kết hôn, và cũng không hề làm khó chút nào. Hai người đè thấp thanh âm nói chuyện, lén lén lút lút thần thần bí bí, vẻ mặt càng lúc càng nặng nề, Hà Lạp Dương nhìn thôi cũng thấy thấp thỏm bồn chồn, cứ có cảm giác hai người đã biết được điều gì. Hai người nói chuyện một hồi, đột nhiên bà nội đứng bật dậy làm con mèo đen kêu to "meo" một tiếng, bà hô lên: "Hà Lạp Dương!" Cậu vội đi tới, "Có chuyện gì ạ?" Bà nội không nhìn cậu, chỉ nhìn chăm chăm vào Trần Khác Thanh: "Bà nghĩ ra rồi..." Cậu thoáng sửng sốt, sau khi phản ứng lại lời bà nói thì mừng rỡ hỏi: "Bà nghĩ ra Trần Khác Thanh làm sao trở thành bộ dáng này rồi?" Bà nội lắc đầu: " "Làm sao" thì bà còn chưa nghĩ ra, nhưng "vì sao" thì đã biết rồi." Cậu: "Vậy là vì sao ạ!" Trần Khác Thanh bước lên trước hai bước, hiếm khi thấy hắn mặt đỏ tía tai như vậy, hắn cướp lời bà: "Con nói! Con sẽ nói hết với bà! Không được nói cho em ấy! Bà đừng nói cho em ấy! Đừng nói cho em ấy!" Hà Lạp Dương ngơ ngác: Cái gì mà đừng nói cho em ấy? Có chuyện gì không thể nói cho mình biết sao? Bà nội: "Ầy, con nói sớm có phải tốt rồi không." Trần Khác Thanh nôn nóng bất an. Hà Lạp Dương nhìn hai người, trong đầu đầy sương mù: "Hai người rốt cuộc đang nói cái gì?" Bà nội phẩy tay: "Được rồi, con có thể đi." Hà Lạp Dương: "... " Qua vài phút. Bà nội quay đầu, mất kiên nhẫn hỏi: "Sao con còn chưa đi?" Hà Lạp Dương không muốn đi: "Có chuyện gì không thể nói trước mặt con sao?" Bà nội sa sầm mặt: "Chuyện này không liên quan tới con, ta bảo con ra ngoài, con nghe thấy không?" Giằng co một hồi, rốt cục Hà Lạp Dương vẫn bại trước khí thế của bà mà phải rời đi. Chỉ loáng thoáng nghe thấy Trần Khác Thanh nói: "... Con sớm biết nội cũng không nhẫn tâm nói cho em ấy... " Chuyện gì đây? Là đang nói tới cậu sao? Vì sao lại không thể nói với cậu? Hà Lạp Dương rất buồn bực. Một quả bóng nhỏ lăn tới đụng vào chân Hà Lạp Dương, cậu cúi đầu nhìn, trông thấy một đôi chân nhỏ xỏ đôi dép lê hình gấu trúc. Tiểu Vũ lại gần, nhặt quả bóng da lên, có chút hoang mang cùng lo lắng hỏi: "Ba ba, ba sao vậy?" Trẻ con rất mẫn cảm, Hà Lạp Dương, Tiểu Vũ trông rất giống cậu hồi bé, ngay cả dáng vẻ có chút nhút nhát cũng thế, cậu rất không thích bản thân mình như vậy, càng không thích Tiểu Vũ vì mình mà trở thành cái bộ dạng này... Hồi bé nó cởi mở hơn bây giờ, từ khi nào nó lại trở thành như vậy? Hà Lạp Dương nghĩ, có lẽ bắt đầu từ sau khi cậu cùng Trần Khác Thanh ly hôn hai người dọn ra ở riêng. Ly hôn đối với một đứa trẻ mà nói quả thật quá tàn nhẫn. Hà Lạp Dương cố gắng xốc lại tinh thần, cầm lấy quả bóng trong tay nó, trên mặt nở nụ cười: "Đi, ba chơi với con." Cậu làm thủ môn cùng Tiểu Vũ chơi bóng một lúc. Bà nội và Trần Khác Thanh cuối cùng cũng nói chuyện xong đi vào, hai người họ một người đa mưu túc trí, một người băng sơn ngàn năm, trên mặt không hệ lộ ra chút sơ hở nào. Cậu đứng dậy, "Sao rồi?" Hai mắt bà nội sáng ngời, hồ hởi nói: "Bà tự đi tra!" Cậu: "... " Tới thứ Bảy có thời gian rảnh, dưới sự chỉ huy của bà nội, bọn họ mô phỏng lại sự việc đã xảy ra. Đầu tiên là năm giờ chiều, từ công ty xuất phát. "Trên đường ngoại trừ khi gặp đèn đỏ ra thì con không hề dừng lại." Trần Khác Thanh nói, "Như bình thường, khoảng sáu giờ con về tới nhà." Hôm nay vận khí không tốt, trên đường đi tắc đường khá lâu, nhưng sáu giờ mười phút bọn họ cũng về tới nhà cũ. Mọi người xuống xe. Suốt cả đường đi Tiểu Vũ vẫn mờ mịt không hiểu, còn hỏi cậu: "Chúng ta tới thăm ba lớn ạ?" Đương nhiên không phải, cậu chỉ đành nói: "Ba lớn vẫn đang đi công tác ở nước ngoài chưa về." Tiểu Vũ chán nản: "Sao ba lớn vẫn chưa về nữa?" "Chính là chỗ này." Trần Khác Thanh chỉ vào một nơi, chỗ đó là một bồn hoa, bên trên trồng một khóm lan hồ điệp. Bà nội dẫn đầu, lượn quanh hai vòng quan sát. Chưa đi được hai bước, vừa ngẩng mặt lên đã trông thấy một lão thái thái khác có khuôn mặt tròn phúc hậu đi tới, thân thiết kêu lên "Uyển Nguyệt". Đây là bà nội của Thiệu Thành. Bọn họ ở cách vách, hai vị lão thái thái tất nhiên từng gặp mặt, có thể nói là vừa gặp đã thân. Thiệu lão thái thái khi còn trẻ mất chồng, về già mất con, vừa nghe nói lão thái thái nhà bọn họ cũng từng trải qua như vậy thì trong nháy mắt liền có cảm giác đồng minh. Mặc dù nghe nói chuyện con trai bà chết cũng chẳng có bao nhiêu vẻ vang. Trước đây Lục Phỉ Nhiên còn lo lắng kể lể với bọn họ rằng Thiệu nãi nãi không có tinh thần, về sau lại cảm ơn cậu nói để hai vị lão thái thái trở thành bạn bè, được bà nội ảnh hưởng, bà cũng dần mở lòng hơn, cũng bắt đầu trang điểm, còn tham gia nhảy quảng trường, đi câu cá leo núi nữa. "Giờ phải làm sao?" Cậu len lén hỏi bà nội, bọn họ không phải tới đây để điều tra sao? Giờ lại bị quấy rầy, nhưng sắp không còn thời gian nữa rồi. "Không sao, là ta gọi bà ấy tới, tới rồi cũng không thể không chào hỏi. Ta lại hỏi han thêm chút chuyện nữa." Bà nội nói. Cậu hiểu rồi, người ta nói ai rõ chuyện trong vùng nhất, chắc chắn là các cụ già, có bọn họ ở đây, gió thổi cỏ lay một chút cũng không thoát khỏi tai bọn họ. Hôm nay Thiệu Thành lại làm một bàn đầy ắp đồ ăn, đôi chồng chồng son tất bật ở trong bếp nấu nướng. Tiểu Vũ bị Tiểu Ung lôi đi chơi, cậu thì ngồi kế bên Trần Khác Thanh, nhìn Thiệu Thành và Lục Phỉ Nhiên, trong lòng dâng lên ngàn vạn nỗi xót xa. Bọn họ cũng từng trải qua quãng thời gian tốt đẹp như vậy... Sau đó cậu lại nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, Trần Khác Thanh lại có chuyện gì giấu giếm cậu. Từ sau khi Trần Khác Thanh biến trở thành trẻ con, cậu gần như đã có cảm giác bức tường ngăn cách giữa hai người đang dần biến mất, cho tới bây giờ cậu mới nhận ra, không hề, khoảng cách giữa hai người vẫn xa xôi như vậy. Thời đại học, khi hai người vẫn còn là quan hệ bạn bè, từng có một chuyện xảy ra. Nghe nói bên khoa pháp luật có một nam sinh qua lại với giáo viên của mình, hình như đã sống chung, phải rồi, giáo viên đó giới tính cũng là nam. Bạn bè trong lúc rảnh rỗi nói chuyện phiếm có nhắc tới chuyện này. Phần lớn nữ sinh đều cảm thấy đáng tiếc thay cho giáo viên kia, "Thật không ngờ, thầy Cố đẹp trai như vậy, tớ còn từng vì muốn gặp thầy mà cố ý tới nghe giảng ké. Cậu nam sinh kia tới từng gặp rồi, lớn lên trông chẳng ra làm sao, nhất định là cậu ta câu dẫn thầy Cố." Nhóm nam sinh lại tỏ ra khinh bỉ: "Có ghê tởm hay không cơ chứ? Nói không chừng hắn còn dùng quy tắc ngầm với sinh viên đấy. Tôi từng đi cùng bạn gái tới nghe hắn giảng bài, đẹp trai ngời ngời như tôi đây, hắn đứng trên bục giảng trông thấy chưa biết chừng trong lòng còn có mấy suy nghĩ dâm dục với tôi ấy nhỉ? Ha ha ha ha." Có người hài hước hỏi Trần Khác Thanh, "Trần đại soái ca, cậu nghĩ sao? May mà cậu không đi tới đó, cậu đẹp trai thế này, tôi nhìn còn thấy động lòng. Nếu cậu mà đi, thầy Cố khẳng định sẽ yêu thích cậu, cậu có theo người ta không? Con trai với con trai, chao ôi!" Hà Lạp Dương rất ít khi trông thấy Trần Khác Thanh lộ ra vẻ mặt chán ghét rõ rệt như vậy, giống như trông thấy thứ đồ cực kì cực kì dơ bẩn, thậm chí còn có chút giận dữ, cương quyết dứt khoát nhả ra hai chữ vàng ngọc: "Ghê tởm!" Trần Khác Thanh chỉ nói hai chữ này, tựa hồ như nói nhiều thêm một chút về thứ liên quan tới đồng tính luyến ái hắn sẽ bị làm cho dơ bẩn, cho nên ngay cả nói cũng không muốn nói nhiều. Hết chương 12.