Bách Lí Lam thở dài: “Triều Tịch tiểu thư, thị thị phi phi chúng ta tạm thời không đề cập tới. Xem ở chỗ Bách Lí Lam đã từng cứu ngươi, có thể trả lời Bách Lí Lam mấy câu hỏi hay không?” Cảm xúc của Bách Lí Triều Tịch dần bình tĩnh lại, nàng ta thấp giọng nói: “Ngươi nói.” “Ngươi cho bốn vị đường chủ chỗ tốt gì, mới để cho bọn họ cam nguyện bán mạng cho ngươi?” “Lúc trước các ngươi làm thế nào để lừa gạt đám ô hợp trên giang hồ kia tới tấn công Hoa thần giáo, thì ta cũng hứa hẹn như vậy.” Năm đó Bách Lí Triều Ca có thể ở trong khoảng thời gian ngắn, dụ dỗ các môn phái lớn trên giang hồ liên thủ, cũng không phải chỉ dựa vào một câu khẩu hiệu trừ ma vệ đạo, mà là bảo tàng cùng bí tịch của Hoa thần giáo. Hắn ngầm gọi người đi bàn tán trong Hoa thần giáo có giấu bảo tàng giàu ngang một nước, cùng đống tin tức bí tịch tuyệt thế của các môn các phái không truyền ra ngoài, mới làm những người đó động tâm tư. Bách Lí Triều Hoa lúc đó bị Phù Loan xúi giục, làm những người này bất lực trở về, về lời đồn trong địa cung Khô Lâu của Hoa thần giáo có giấu bảo tàng cùng bí tịch tuyệt thế, đến giờ vẫn còn truyền đầy trên giang hồ. Hiện giờ ngay cả giáo đồ của Hoa thần giáo cũng chảy nước dãi dòng dòng với những bảo bối trong địa cung Khô Lâu. Phù Loan là kẻ mê võ, khi còn tại vị từng tấn công các môn phái lớn, cướp đoạt tài bảo cùng bí tịch võ công của các môn phái, lời đồn này vẫn có thể tin. Bách Lí Triều Hoa chắc chắn sẽ không mở địa cung Khô Lâu ra, để bọn họ đi vào lấy bí tịch cùng bảo tàng. Bách Lí Triều Tịch đúng là đã lợi dụng dục vọng tham lam của con người, kích động bốn đại đường chủ làm phản. Ngu Phương Linh từng ở trong địa cung Khô Lâu một khoảng thời gian, mấy ngày nay cô cũng đã chạy khắp toàn bộ địa cung Khô Lâu, cũng không thấy được cái gì gọi là bảo tàng cùng bí tịch, nếu thực sự có bảo tàng cùng bí tịch, thì hơn nửa đã sớm bị Phù Loan dời đi. Phù Loan người này, nuôi nhiều thế thân như vậy, chắc chắn sẽ chuẩn bị đường lui ổn thỏa cho mình, sao có thể sẽ ngoan ngoãn để lại bảo tàng cùng bí tịch ở trong địa cung Khô Lâu, để lại cho những người khác. Bách Lí Lam im lặng một lúc, lại nói: “Biện pháp này chắc chắn không phải do Triều Tịch tiểu thư tự mình nghĩ ra được.” Vẻ mặt Bách Lí Triều Tịch cứng đờ: “Thì sao?” “Người dạy Triều Tịch tiểu thư làm như vậy là ai?” “… Ta không biết.” Bách Lí Triều Tịch do dự một lát, nhưng vẫn thành thật trả lời Bách Lí Lam, “Khi hắn nói chuyện với ta thì luôn đứng ở sau mành, ta chưa từng thấy mặt hắn bao giờ.” “Hơn phân nửa là hắn ta.” Bách Lí Lam nói. Bách Lí Triều Tịch dễ xúc động, cực dễ bị người khác lợi dụng, người nọ đúng là lợi dụng hận ý mà nàng có với Bách Lí Triều Hoa, mượn đao giết người. Nếu những nghi ngờ trước đây, người làm chủ phía sau lần làm phản này có liên quan tới Phù Loan, thì hiện nay đã có thể xác định, người nọ chính là Phù Loan. Ngu Phương Linh nhớ tới lời Tiểu Đào nói, ngày đó Tiểu Đào nói cho cô, người đưa cho nàng một bức họa, đưa nàng đến Độc Vương Cốc, là một công tử trẻ tuổi. Cô từng nghi ngờ người nọ là Bách Lí Triều Ca, cũng nghi ngờ người nọ là Thị Kiếm đã chạy trốn năm đó. Nhưng cô đều đã đoán sai, người kia thế nhưng là Phù Loan! Ai có thể nghĩ đến, Phù Loan thật đã sớm được Bách Lí Triều Lộ đưa ra ngoài. Phù Loan muốn giết Bách Lí Triều Hoa, nếu như mượn tay Triều Lộ, Triều Lộ chắc chắn không đồng ý, còn sẽ bại lộ hắn ra ngoài, lựa chọn tốt nhất của hắn là khống chế Triều Tịch. Một khi Triều Tịch làm phản thành công, Bách Lí Triều Hoa rơi vào trong tay nàng ta, hắn thì ngư ông đắc lợi, liền có thể ngồi mát ăn bát vàng. “Ngươi nói hắn là ai?” Bách Lí Triều Tịch tò mò hỏi, nàng ta từng dùng mọi cách suy đoán thân phận của người nọ, cũng phái người đi điều tra, nhưng đều không thu hoạch được gì. Bách Lí Lam chưa trả lời, một loạt tiếng bước chân dồn dập chạy về phía bên này, tiếp theo bốn bóng người vọt vào trong lao, là bốn đường chủ Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Hổ. “Bốn người các ông không phải đi theo tên câm kia để tìm Phù Loan sao?” Bách Lí Triều Tịch nhíu mày. “Đừng nói nữa.” Đường chủ Thanh Long thở dài. “Ngũ tiểu thư, tên câm kia lợi dụng địa hình, nhân lúc chúng ta chưa chuẩn bị mà bỏ chạy. Hiện giờ chỉ còn có một cách.” Đường chủ Bạch Hổ mở miệng, nói xong ông ta dừng ánh mắt ở trên người Bách Lí Lam, đáy mắt xẹt qua một tia không tốt, “Người này là kẻ hầu bên người Triều Hoa, tất nhiên biết cửa ra vào của địa cung Khô Lâu cùng nơi nhốt Phù Loan, chúng ta chỉ cần nghiêm hình bức cung với hắn, còn sợ không hỏi ra kết quả.” Bách Lí Triều Tịch biến sắc, tay đặt lên chuôi kiếm bên hông: “Trước khi hành động chúng ta đã nói ổn thỏa, Bách Lí Lam là do ta xử lý, các ngươi không được động vào hắn mảy may.” “Lúc trước là lúc trước, hiện tại tình huống có biến, sự cấp tòng quyền.” Đường chủ Huyền Vũ cười lạnh, “Chúng ta biết tâm tư của Ngũ tiểu thư, Ngũ tiểu thư yên tâm, chúng ta sẽ có chừng mực, nhất định giữ lại cho tên này một hơi.” “Câm miệng! Ta xem ai dám động vào hắn!” Sắc mặt Bách Lí Triều Tịch xanh mét, cắn răng nói, “Đừng quên thân phận của các ngươi.” “Bách Lí Triều Tịch, chúng ta chịu tươi cười nói chuyện với ngươi, là để mắt ngươi, đừng tưởng rằng Bách Lí Triều Hoa cất nhắc ngươi, nhường nhịn ngươi khắp nơi, thì mọi người sẽ thật sự sợ ngươi. Hiện giờ Bách Lí Triều Hoa hôn mê bất tỉnh, lại không có ai che chở ngươi, nếu ngươi không thức thời, đừng trách chúng ta không niệm tình đồng minh.” “Các ngươi dám!” Bách Lí Triều Tịch tức giận đến mắt tối sầm, lạnh giọng quát, “Người đâu!” Đợi mãi, cũng chẳng có ai đi vào, sắc mặt nàng trắng bệch, lại hô vài tiếng. Đường chủ Chu Tước cười lạnh: “Sớm đã dự đoán được ngươi sẽ sinh ra tâm tư khác, đống chó săn của ngươi vừa rồi đều đã bị chúng ta giải quyết, tránh ra!” Người Bách Lí Triều Tịch bị đẩy một chút, lảo đảo một bước. Nhìn bốn người kia tới gần Bách Lí Lam, ánh mắt nàng ta thay đổi, đột nhiên rút bảo kiếm treo ở bên hông ra, đâm về hướng một người ở trong đó. Người nọ thấy Bách Lí Triều Tịch ra tay, không chút do dự nâng lên một chưởng. Bách Lí Triều Tịch bị hắn đánh trúng cổ tay, kiếm trong tay rơi xuống đất. Đột nhiên, nội lực cả người Bách Lí Lam bùng nổ, thoát khỏi dây thừng, rút từ bên hông ra một phen nhuyễn kiếm, đâm về phía đường chủ Thanh Long ở trước mặt. Biến cố này, làm tất cả mọi người ở đây đều chấn động. “Bọn họ đánh nhau rồi.” Ngu Phương Linh quay đầu nói với Bách Lí Triều Hoa. “Đi.” Ngu Phương Linh vội vàng đi theo phía sau Bách Lí Triều Hoa, hai người dọc theo đường hầm rời đi, rất nhanh đã đi vào một con đường khác. Con đường này có thủ vệ, trên đất nằm không ít thi thể, hẳn chính là “Chó săn” của Triều Tịch trong miệng bọn họ. Bách Lí Triều Hoa hai ba chiêu đã giải quyết xong nhóm thủ vệ, chờ hai người đi đến cửa địa lao, kiếm Linh Tê trong tay hắn đã bị máu tươi nhiễm đỏ, mũi kiếm tí tách chảy máu. Ngu Phương Linh nhìn chăm chú nhìn về phía nhà lao, trong lao đang toàn đao quang kiếm ảnh. Bách Lí Lam một mình đối chiến với bốn người, Bách Lí Triều Tịch che lại bả vai, ngã ở một bên, hình như bị thương không nhẹ. Trong đó có một người nhân lúc Bách Lí Lam chưa chú ý, nhặt kiếm Bách Lí Triều Tịch làm rơi trên mặt đất lên, đâm về phía lưng Bách Lí Lam. “Không được! A Lam cẩn thận!” Khóe mắt Bách Lí Triều Tịch muốn nứt ra, liều sức lực toàn thân, đứng dậy che ở phía sau Bách Lí Lam. Bách Lí Lam ứng phó với ba người khác, căn bản không rảnh né tránh một kiếm này. Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, Bách Lí Triều Tịch xuất hiện ở phía sau Bách Lí Lam, giơ tay đẩy mũi kiếm, đẩy mũi kiếm sang bên cạnh một tấc. Đó là một tấc cho Bách Lí Lam đường sống. Bách Lí Triều Hoa đi vào trong nhà lao, chém ra một đạo kiếm khí, trong phút chốc kiếm quang như tuyết, lạnh chói mắt, chỉ nghe được mấy tiếng kêu rên, bốn người hét lên rồi ngã gục. Bách Lí Lam ôm lấy Bách Lí Triều Tịch đang chậm rãi ngã xuống, nắm lấy tay nàng, nhìn về phía lòng bàn tay của nàng ta. Máu tươi róc rách theo miệng vết thương chảy xuống, rất nhanh đã thấm ướt cổ tay áo của nàng ta. Mặt Bách Lí Lam lộ vẻ khiếp sợ: “Triều Tịch tiểu thư, ngươi vì sao phải làm như vậy?” “Kiếm… Trên thân kiếm bị ta bôi độc.” Bách Lí Triều Tịch há mồm phun ra một ngụm máu đen, máu trên mặt nhanh chóng rút hết, phủ lên một tầng xám trắng âm trầm. “Thuốc giải đang ở đâu?” “Không có thuốc giải.” Bách Lí Triều Tịch lắc đầu, sắc mặt tuy rằng tái nhợt, biểu tình lại là thoải mái, “A Lam, rơi vào kết cục như vậy, là ta gieo gió gặt bão, ngươi không cần áy náy.” “Ngươi…” Bách Lí Lam hơi hé miệng, tiếng nói khô khốc khàn khàn. Hai má Bách Lí Triều Tịch có ý cười nở rộ, lại lần nữa phun ra một búng máu, đứt quãng mà nói: “Nếu, nếu là ta có thể, có thể gặp được ngươi sớm một chút thì tốt rồi.” Nàng nâng lên một bàn tay hoàn hảo khác, muốn vỗ lên gương mặt Bách Lí Lam, đầu ngón tay khi sắp chạm đến đến mặt Bách Lí Lam, run rẩy, lại rụt về. Chỉ nghe được nàng thở dài một tiếng “Thôi”, cái tay kia liền đột nhiên rũ xuống. “Triều Tịch tiểu thư!” Bách Lí Lam nhìn hai mắt nhắm lại của nàng, cùng ý cười còn giữ lại bên má, mờ mịt mà gọi một câu. Bách Lí Triều Hoa cắm kiếm Linh Tê về vỏ kiếm, đi đến bên cạnh Bách Lí Triều Tịch, nắm lấy tay nàng, đầu ngón tay thăm dò mạch đập. Giây lát, hắn cụp mắt, vẻ mặt không thay đổi mà nói: “Không còn thở.” Trận làm phản Bách Lí Triều Tịch liên hợp với bốn đại đường chủ lần này, bởi vì Bách Lí Triều Tịch cùng bốn đường chủ đều chết, rất nhanh đã được trấn áp, Hoa thần giáo lại lần nữa khôi phục gió êm sóng lặng như ngày xưa, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì. Ngu Phương Linh xách theo hộp đồ ăn, theo Bách Lí Lam dẫn dắt, bước vào một gian thạch thất. Bách Lí Lam cung kính nói: “Phu nhân, giáo chủ có lệnh, thời gian chỉ có một nén nhang*.” *Một nén nhang: 15 phút Ngu Phương Linh gật đầu: “Ta biết, sẽ không tạo thành phiền phức cho ngươi.” Bách Lí Lam khép cửa phòng lại, xoay người rời đi. Ngu Phương Linh đứng ở cửa, ánh mắt quét về phía trong nhà, ngưng ở một góc. Tiếp theo, cô chậm rãi đi đến gần bóng dáng kia, ngừng ở trước người nàng, gọi: “Hữu hộ pháp.” “Ta đã không còn là Hữu hộ pháp gì nữa, gọi ta Triều Lộ là được.” Một giọng nói khàn khàn đáp. “Ta nhắc phòng bếp chuẩn bị rượu ngon đồ ăn nóng, ngươi cùng ta tán gẫu một chút.” “Nếu như ngươi vì chuyện Phù Loan đang ở đâu mà đến, chỉ sợ phải thất vọng, ta thật sự không biết hắn hiện tại đang ở nơi nào. Sau khi ta đưa hắn ra khỏi Hoa thần giáo, cũng không còn liên hệ lại với hắn.” Bách Lí Triều Lộ nhàn nhạt nói. Ngu Phương Linh giống như không nghe thấy, cô xách theo hộp đồ ăn đi đến bên cạnh bàn, lấy ra mấy đĩa đồ ăn cùng một bầu rượu. Cô rót hai ly rượu, đưa một ly trong đó cho Bách Lí Triều Lộ: “Ta nói rồi, ta có cách dẫn dụ Phù Loan ra ngoài.” “Vậy ngươi tới đây là vì…” Bách Lí Triều Lộ khó hiểu. “Ta chỉ là muốn biết, vì sao ngươi phải làm như vậy. Phù Loan là kẻ thù của Bách Lí thị, ta nghe nói lúc trước ngươi vì giết Phù Loan, nhẫn nhục giả ý quy phục, thậm chí vì lấy được tín nhiệm của hắn, không tiếc mạo hiểm tính mạng, chủ động xin ra trận ám sát chưởng môn phái Bích Sơn.” Bách Lí Triều Lộ giơ tay, nhận chén rượu cô đưa, ngẩng đầu uống sạch ly rượu, ánh mắt dừng ở trên ánh nến đang nhảy lên, đột nhiên hỏi: “Ngươi biết vì sao ta tên Triều Lộ không?” Ngu Phương Linh ngẩn ra. Cô nhớ rõ Phù Loan từng nói, Triều Lộ* dễ tan, người đặt tên này cho nàng, chắc chắn là không thích nàng. Khi đó Triều Lộ đáp, Triều Lộ là con của kỹ nữ. *Triều Lộ: Sương sớm “Mẫu thân của ta từng là một kỹ nữ, phụ thân một đêm hoang đường có ta. Chỉ là chuyện ta cùng mẫu thân tồn tại, là sỉ nhục của Bách Lí sơn trang, là chứng cứ trang chủ có đức hạnh bại hoại, bọn họ hận không thể làm ta như giọt sương sáng sớm, khi ánh mặt trời chiếu xuống liền theo gió tan, như vậy bọn họ có thể coi như ta chưa bao giờ tồn tại. Bọn họ hận mẫu thân ta quyến rũ trang chủ, phòng ngừa bà ấy đi ra ngoài làm hỏng thanh danh của Bách Lí sơn trang, nên nhốt bà ấy lại. Từ nhỏ đến lớn, ta luôn cho rằng mẫu thân là bị bệnh mà chết, cho đến khi Phù Loan nói cho ta, mẫu thân của ta là bị bọn họ bỏ mặc ở đó sống sờ sờ đông lạnh đói mà chết. Ngươi cảm thấy một Bách Lí sơn trang như vậy, đáng để ta vì bọn họ mà báo thù sao?” “Có lẽ… Có lẽ Phù Loan chỉ đang lừa ngươi.” Đáy lòng Ngu Phương Linh tràn đầy khiếp sợ. Bách Lí Triều Lộ nở nụ cười khổ, buồn bã nói: “Ta cũng hy vọng hắn chỉ đang lừa ta. Nhưng hắn vì sao phải cố tình giữ lại mạng cho bà ma ma kia, người đã từng trông coi mẫu thân của ta!” Ngu Phương Linh cũng đã đoán được động cơ này của Phù Loan. Võ công của hắn trì trệ không tiến, thất bại đã được định trước, tình huống ngày đó, nếu hắn dẫn dắt giáo chúng trốn trong địa cung Khô Lâu, mặc dù nhóm Bách Lí Triều Hoa không tìm thấy cửa ra vào, thì chỉ cần canh giữ ở Hoa thần giáo, đợi bọn họ ăn hết lương thực trong địa cung, thì cuối cùng đợi bọn họ vẫn là đường chết. Hắn đã muốn bảo toàn Hoa thần giáo, cũng muốn bảo toàn mạng sống cho chính mình, chỉ có thể thản nhiên đối mặt với thất bại, hắn đã không có lựa chọn nào khác. Hắn lợi dụng nhược điểm của Bách Lí Triều Hoa, làm hắn để lại cho mình một mạng, nhưng đường lui chân chính của hắn lại là Bách Lí Triều Lộ. Chỉ là Ngu Phương Linh không nghĩ ra được, Phù Loan đến tột cùng đã làm như thế nào để có thể lay động được Bách Lí Triều Lộ đưa hắn thay đổi đi ra ngoài. Ngoại trừ —— Bách Lí Triều Lộ yêu Phù Loan. Ngu Phương Linh nhớ lại thái độ Bách Lí Triều Lộ đối xử với Phù Loan, cô nhớ rõ Bách Lí Triều Lộ từng nói với cô, Phù Loan là một người dịu dàng, đó là lần đầu tiên nàng thất thố ở trước mặt Ngu Phương Linh. Phù Loan trong mắt người khác là kẻ tàn bạo máu lạnh, nhưng trong mắt Bách Lí Triều Lộ thì Phù Loan lại là người dịu dàng. Việc đã đến nước này, tất cả đã sáng tỏ. Phù Loan đúng là đã nhìn ra ái mộ của Bách Lí Triều Lộ đối với hắn, lợi dụng điểm này. “Triều Lộ, ngươi đối với Phù Loan…” Ngu Phương Linh do dự, muốn từ trong miệng Bách Lí Triều Lộ chứng thực điểm này. Bách Lí Triều Lộ làm sao lại không biết Ngu Phương Linh đã đoán ra nguyên do, nàng thản nhiên nói: “Đúng, ta yêu hắn. Ta không thể ức chế ái mộ của mình đối với hắn, không thể trơ mắt mà nhìn hắn ở trong ngục chịu đựng tra tấn, ta phản bội nhóm Triều Hoa, Triều Ca, phản bội toàn bộ Bách Lí thị.” Ấn tượng mà Bách Lí Triều Lộ cho Ngu Phương Linh, như là mưa bụi Giang Nam, từ đầu đến cuối đều luôn thanh thanh đạm đạm. Đây là lần đầu tiên, cô nhìn thấy một Bách Lí Triều Lộ có yêu hận sâu đậm như vậy. Cô nhớ tới Bách Lí Triều Hoa đã từng nói với cô một câu: Người của Bách Lí thị đều là kẻ si tình. Xem ra, Bách Lí Triều Lộ cũng không thể tránh được số mệnh này. “Nhưng hắn sẽ không yêu ngươi.” Ngu Phương Linh chắc chắn mà nói. Cuộc đời này của Phù Loan đã được định trước là không có duyên với tình yêu, người như hắn, cũng sẽ không dễ dàng yêu một người. Cái gọi là tình yêu, là đao kiếm có lợi nhất trong thế gian, làm sao hắn có thể đặt mình nằm dưới đao kiếm, mặc người xâu xé được. “Ta biết. Đối với hắn, ta chưa bao giờ yêu cầu xa vời gì cả.” Bách Lí Triều Lộ nhớ tới cái gì, đáy mắt lại xẹt qua một tia sáng hạnh phúc, “Hắn từng ở trong vườn Mẫu Đơn, hái xuống một đóa hoa nở đẹp nhất tặng cho ta, chỉ vì hắn cảm thấy giọt sương trên cánh hoa rất giống ta. Với ta mà nói, hắn mới là đóa hoa chói mắt nhất trong vườn Mẫu Đơn, đời này chỉ nguyện làm một giọt sương sớm, điểm xuyết qua sinh mệnh của hắn, vậy là đã đủ rồi.” Ngu Phương Linh ngây người. Bách Lí Triều Lộ so với trong tưởng tượng của cô còn thông thấu hơn, nếu như người trên thế gian này, đều có thể nhìn rõ mọi chuyện như nàng, thì chỉ sợ cũng sẽ không có nhiều si nam oán nữ như vậy. Bách Lí Triều Lộ đặt chén rượu trống không ở trước mặt Ngu Phương Linh. Ngu Phương Linh xách bầu rượu, vì nàng lại lần nữa rót đầy một ly. Bách Lí Triều Lộ uống cạn ly rượu, hai má nhàn nhạt ửng đỏ, con ngươi dịu dàng như mưa bụi nhìn cô: “Ngươi tới tìm ta cũng không chỉ định nói chuyện này đâu nhỉ.” “Ta là tới xin ngươi một chuyện.” Ngu Phương Linh cũng rót cho mình một ly. Tửu lượng của cô rất tốt, không giống Bách Lí Triều Lộ vừa uống đã hiện lên mặt. “Ngươi nói.” “Đừng thương tổn Triều Hoa.” Bách Lí Triều Lộ sửng sốt. Ngu Phương Linh thở dài: “Từ khi Bách Lí sơn trang bị huỷ diệt đến nay, bảy người tỷ đệ các ngươi, hiện giờ cũng chỉ dư lại ngươi còn ở bên cạnh Triều Hoa. Triều Lộ, ngươi là người thân duy nhất của hắn, cho nên, đừng tiếp tục thương tổn hắn.” Bách Lí Triều Lộ thở dài: “Ngươi yên tâm, hắn cũng là người thân duy nhất của ta. Chuyện về Phù Loan ta rất xin lỗi hắn, ta sẽ bồi thường hắn.” “Được, vậy một lời đã định.” Ngu Phương Linh rót đầy ly rượu cho hai người, nhẹ nhàng chạm ly.