Bách Lí Triều Hoa phối hợp uống thuốc, lại có cao thủ là Đường Tinh Dao xuất thân từ Đường Môn, vết thương trước ngực hắn dần dần chuyển biến tốt đẹp, Đinh Đương cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra. Trong lòng Bách Lí Triều Hoa vướng bận Ngu Phương Linh, mấy ngày nay hắn mỗi ngày đều đi ra ngoài tìm hiểu tin tức. Hoa thần giáo che giấu tin tức kín không một kẽ hở, Đinh Đương nhiều lần trằn trọc, mới nghe được một chút tin tức. Tin tức này nếu như rơi vào trong tai Bách Lí Triều Hoa, không biết muốn nhấc lên mấy tầng sóng gió. Cõi lòng Đinh Đương đầy tâm sự, mặt ủ mày ê mà trở lại khách điếm, mới vừa vào cửa, một đạo kiếm quang trực diện mà đến. Kiếm thuật của Đinh Đương được Bách Lí Triều Hoa cầm tay dạy, phản ứng cũng nhanh, nhất thời lăn sang bên cạnh, ầm ầm một tiếng, cửa phòng phía sau bị kiếm quang đánh làm hai nửa. Đinh Đương sợ ra một thân mồ hôi lạnh, tập trung nhìn vào, cầm kiếm không phải ai khác, đúng là Bách Lí Triều Hoa. Đôi môi Bách Lí Triều Hoa mím chặt, đầu hơi nghiêng, vẻ mặt lạnh như Tu La, nâng kiếm lại lần nữa đâm về phía Đinh Đương. Đinh Đương sợ tới mức vội vàng kêu to: “Là ta, công tử! Ta là Đinh Đương!” Bách Lí Triều Hoa giống như không nghe hiểu lời hắn nói, kiếm trong tay vẫn đâm về phía Đinh Đương. Thương thế của hắn còn chưa khỏi hẳn, lại thêm động tác mạnh này, vết thương trước ngực lại lần nữa lộ ra máu đỏ sậm, tốc độ xuất kiếm chậm hơn rất nhiều, Đinh Đương nếu muốn né tránh, cũng không phải không có khả năng. Đinh Đương vừa trốn, vừa gọi “Công tử”. Bách Lí Triều Hoa không có bất luận phản ứng gì, nâng kiếm trong tay lên, đâm về phía đầu Đinh Đương. Lúc ngàn cân treo sợi tóc, Đường Tinh Dao từ ngoài phòng chạy đến phía sau Bách Lí Triều Hoa, trong tay vê một cây ngân châm, đâm vào trong huyệt đạo của hắn. Thân thể Bách Lí Triều Hoa thoáng lung lay, lực đạo khẽ buông lỏng, “Ầm” một tiếng, kiếm Linh Tê rơi xuống đất, thân thể hắn cũng chậm rãi ngã xuống. “Công tử!” Đinh Đương chạy như bay tới, ôm lấy thân thể hắn. Một châm này của Đường Tinh Dao rất nhanh đã thấy hiệu quả, Bách Lí Triều Hoa thoáng tỉnh táo một ít, thấp giọng ho khan, hỏi: “Đinh Đương, ta không làm ngươi bị thương chứ?” “Không có, công tử, ta vẫn ổn.” Đinh Đương lắc đầu. Đường Tinh Dao nắm lấy tay Bách Lí Triều Hoa, ngón tay đè lên mạch của hắn. “Công tử thế nào?” Đinh Đương khẩn trương hỏi. “Tình huống không ổn, chân khí trong thân thể hắn tán loạn, là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.” Trong lòng Đinh Đương rùng mình, tự biết là sau khi Bách Lí Triều Hoa tu luyện thần công, vui mừng nhất thời, rồi lại buồn đau, chân khí tán loạn. “Đường cô nương, xin ngươi hãy cứu công tử nhà chúng ta.” Đã nhiều ngày ở chung, Đinh Đương đối với Đường Tinh Dao đã có điều đổi mới. Đường Tinh Dao ngày thường kiêu căng, nhưng trái phải rõ ràng trước mặt, vẫn rất có trách nhiệm, lần này nếu không phải có nàng, Bách Lí Triều Hoa sẽ thật sự nguy hiểm. “Dìu hắn lên giường, ta tới thi châm.” Đường Tinh Dao buông tay Bách Lí Triều Hoa. Hai người hợp lực đỡ Bách Lí Triều Hoa lên giường, vết thương trước ngực Bách Lí Triều Hoa nứt toạc ra, máu nhiễm đỏ vạt áo, tựa hồng mai nở rộ trong tuyết trắng xóa. Đinh Đương nhìn mà chua xót. Đường Tinh Dao lấy ngân châm, bậc lửa đèn, đặt ngân châm ở trên ngọn lửa trừ độc: “Bách Lí công tử, khả năng sẽ có chút đau, ngươi cố nhịn.” Bách Lí Triều Hoa gật đầu, sờ soạng, từ trong bóng đêm bắt lấy tay Đinh Đương: “Linh Nhi liệu có tin tức?” Nghe hắn nhắc tới Ngu Phương Linh, mũi Đinh Đương càng xót, mấy ngày nay tới giờ, hắn mặc kệ là tỉnh hay là mộng, trong miệng nhắc mãi đều là nữ nhân Ngu Phương Linh này. Đinh Đương nhớ tới tin tức mình nghe được, trong lòng dâng lên một cỗ bi phẫn, tức giận nói: “Linh Nhi Linh Nhi, công tử, ngươi bị lừa, Linh Nhi của ngươi lập tức sẽ phải ra biển cùng Phù Loan, nàng căn bản mặc kệ ngươi chết hay sống.” Khi Đinh Đương nói chuyện, Đường Tinh Dao một châm đi xuống, sắc mặt Bách Lí Triều Hoa đột nhiên trắng, há miệng nôn ra một ngụm máu. “Công tử!” Đinh Đương hoảng sợ. “Đáng chết. Biết rõ hắn nhớ Linh Nhi, ngươi còn kích thích hắn, có phải ngươi lại muốn hại chết công tử nhà ngươi hay không.” Đường Tinh Dao vội vàng phong bế huyệt đạo của Bách Lí Triều Hoa. Nước mắt của Đinh Đương đảo quanh ở hốc mắt, “Lách tách” rơi xuống, nghẹn ngào nói: “Là ta sai rồi, công tử, thực xin lỗi, có lẽ ra biển cũng không phải là phu nhân tự nguyện. Phù Loan võ công cao cường, công tử ngươi không thể nóng lòng cầu thành, tự tổn hại tâm mạch, hiện giờ trên đời này người có thể cứu phu nhân, cũng chỉ có công tử thôi.” Đinh Đương vừa nói xong lời này, sắc mặt của Bách Lí Triều Hoa quả nhiên chuyển biến tốt hơn rất nhiều. Chờ Đường Tinh Dao thi châm xong cho Bách Lí Triều Hoa, Bách Lí Triều Hoa đã hôn mê. Đường Tinh Dao cất ngân châm về lại túi châm, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đinh Đương dùng khăn vải dính nước, thay Bách Lí Triều Hoa lau mồ hôi trên trán, lại lấy vải sạch sẽ cùng thuốc, giúp Bách Lí Triều Hoa đổi thuốc. Sắc trời đã tối, trong khách điếm sáng lên ánh đèn, trong sảnh có rất nhiều khách tới nghỉ chân cùng dùng bữa, bóng người chồng lên nhau, nhìn không rõ. Đường Tinh Dao đứng ở trên lầu hai, chống lan can, ngực như tắc một cục bông, buồn đến hoảng, đặc biệt là nhớ tới thảm trạng mới vừa rồi của Bách Lí Triều Hoa, càng thêm không thở nổi. Nàng không khỏi nâng ngón tay, lau lau khóe mắt hơi phiếm hồng. “Đường cô nương, ngươi…” Đinh Đương ra cửa liền thấy dáng vẻ này của Đường Tinh Dao, mặt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. “Không có gì, chỉ là mắt không thoải mái.” Đường Tinh Dao quay đầu đi, hít sâu một hơi, “Đã sớm biết công tử nhà ngươi là một kẻ ngốc, nhưng không ngờ lại ngốc hơn trong tưởng tượng của ta.” Đường Tinh Dao mới gặp Bách Lí Triều Hoa, đã cảm thấy hắn là một kẻ ngốc, nếu như không phải kẻ ngốc, thì sao sẽ ôm một thanh kiếm cả ngày, ngồi đón gió, một câu cũng không nói. “Công tử nhà ta đây không gọi là ngốc, gọi là si tình, đời này ai nếu có thể được hắn yêu, đó là kiếp trước đã tu luyện phúc khí, nhưng cố tình có người thấy phúc mà không biết hưởng.” Đinh Đương căm giận bất bình. Nếu nói Bách Lí Triều Hoa yêu Ngu Phương Linh, thì vô cùng si tình, như vậy Ngu Phương Linh thích Bách Lí Triều Hoa, lại chỉ dùng bảy phần, còn giữ lại ba phần rốt cuộc là cái gì, ai mà biết được! “Ta muốn giúp hắn tìm Linh Nhi của hắn về.” Đường Tinh Dao đột nhiên nói. Ngày ấy bóng đêm thâm trầm, nàng không nhìn rõ ràng mặt của Ngu Phương Linh, từ biểu hiện của Ngu Phương Linh mà xem, nàng ấy cũng rất yêu Bách Lí Triều Hoa, nếu không như vậy, nàng làm sao sẽ lấy chính mình đi đổi lấy mạng cho Bách Lí Triều Hoa. Đường Tinh Dao từ trước chỉ đọc chuyện xưa tình thâm như biển đến chết không phai ở trong thoại bản, lần này tận mắt nhìn thấy, trong lòng chảy qua dòng nhiệt, cũng muốn làm Hồng Nương trong thoại bản, tác thành một mối nhân duyên hiếm thấy trên đời này. Thích mà nàng đối với Bách Lí Triều Hoa, có lẽ cùng chỉ là thiếu nữ xuân tâm manh động, giờ phút này thấy trong lòng hắn không thể chứa được người khác, lại bị cảm tình của hắn cùng Ngu Phương Linh làm cảm động, những thứ vui mừng cùng khuynh mộ ngược lại nhạt đi. Đinh Đương trợn tròn mắt, vẻ mặt khó có thể tin. Mưa to qua đi, nhiệt độ không khí tăng trở lại, thời tiết rõ ràng khô nóng rất nhiều, Mẫu Đơn trong Hoa thần giáo đã có xu thế héo tàn. Ngu Phương Linh đứng ở dưới tàng cây, mở ra giao diện của hệ thống, xem hệ thống, khoảng cách thời gian nhiệm vụ mất đi hiệu lực, chỉ còn lại có 48 giờ. Xem ra nên nắm chắc thời gian. Ngu Phương Linh tắt hệ thống, mới vừa xoay người lại, một nữ tử điên điên khùng khùng đầu rối tung trong tay cầm hổ bông, nhảy nhót xông về phía cô. Nàng không phát hiện Ngu Phương Linh, cả đầu đụng phải Ngu Phương Linh, ngã ngồi ở trên mặt đất. Nàng ngẩng đầu lên, tươi cười khờ khạo nhìn Ngu Phương Linh. Ngu Phương Linh rũ mắt, ánh mắt dừng ở trên mặt nàng. Tả hộ pháp của Hoa thần giáo, Chúc Lan Nhược. Hộ pháp đại nhân uy phong ngày xưa, hiện giờ lại thành một nha đầu điên khùng. Chúc Lan Nhược hoàn toàn không nhận ra người trước mắt này, chỉ là sợ tới mức ngu dại nhìn Ngu Phương Linh, nàng ta dâng hổ bông trong tay về phía Ngu Phương Linh. “Chúc cô nương.” Hai nha hoàn chạy tới, nâng Chúc Lan Nhược dậy, thi lễ xin lỗi với Ngu Phương Linh, lôi kéo nàng rời đi. Chúc Lan Nhược nghiêng đầu, quay đầu lại nhìn Ngu Phương Linh, vẻ mặt ngây thơ. “Vị này đã từng là Tả hộ pháp đại nhân, không biết đụng phải tà ám gì, về sau liền điên. Giáo chủ niệm cập tình cũ, cho dù nàng có quấy nhiễu, làm Hoa Hi phu nhân chạy thoát khỏi Hoa thần giáo, cũng không trừng phạt nàng.” Một giọng nói nhàn nhạt vang lên không xa ở phía sau Ngu Phương Linh. Ngu Phương Linh xoay người, đối diện với ánh mắt của Bách Lí Triều Lộ. Hôm nay nàng vẫn mặc váy áo nhạt màu, đứng ở ánh nắng, dáng vẻ thanh nhã đạm nhiên. “Giáo chủ nhìn như là lạnh tâm lạnh tình, kỳ thật trong lòng còn tồn tại vài phần ôn nhu. Đối với Sở Dao Hề là như thế, đối với Chúc Lan Nhược cũng là như thế.” Bách Lí Triều Lộ chậm rãi đi đến trước mặt Ngu Phương Linh. Ngu Phương Linh bật cười: “Triều Lộ cô nương đặc biệt tới tìm ta, chắc sẽ không đơn thuần nói tốt cho giáo chủ nhà ngươi đâu nhỉ?” Trong lòng Bách Lí Triều Lộ rùng mình, kinh giác mình nói lỡ, tức thì thu lại tất cả cảm xúc, nhàn nhạt nói: “Thuyền ra biển đã chuẩn bị tốt, ngày mai liền có thể xuất phát, Ngu cô nương vẫn nên suy xét lại một chút, tới nước Phù Tang rồi, thì nên qua ải này như thế nào.” Đây đã là lần thứ hai Bách Lí Triều Lộ nhắc nhở Ngu Phương Linh, Ngu Phương Linh cười nói: “Việc này không cần lo lắng, trong lòng ta đã sớm nghĩ ra đối sách.” Bách Lí Triều Lộ cũng không nhiều lời với cô, sau khi nói cho cô tin tức này, liền rời đi. Ngu Phương Linh đứng ở dưới tàng cây, bồi hồi hai lần, khoanh đôi tay, tìm tảng đá ngồi xuống. Cô lúc trước không tìm ra mục đích Phù Loan một hai phải tìm “Nữ nhân kia”, trải qua hai lần nhắc nhở này của Bách Lí Triều Lộ, cô đột nhiên lại có chút hiểu ra —— Lời nhắc nhở của Bách Lí Triều Lộ có lộ ra sát khí. Mặc kệ chuyến này có kết quả như thế nào, cô đều sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Tìm không thấy người Phù Loan muốn tìm, cô sẽ bởi vì nói dối Phù Loan mà bị giết chết, tìm được người Phù Loan muốn tìm, cô cùng người kia đều sẽ chết ở trong tay Phù Loan. Bởi vì Phù Loan từ đầu đến cuối, cũng chưa tính toán buông tha “Nữ nhân kia”. Một nữ nhân mất tích mười lăm năm, Phù Loan tâm tâm niệm niệm muốn tìm được nàng, Ngu Phương Linh dám khẳng định, lấy tính cách biến thái của Phù Loan, tuyệt đối không phải bởi vì yêu. Phù Loan võ công cao cường, có thể nói là thiên hạ vô địch, mà hắn còn luyện thành một môn thần công. Hoa thần giáo có lưu truyền một truyền thuyết, nếu muốn tu luyện thần công này, cần phải đoạn tình tuyệt ái, buông hết thảy tạp niệm, thần công một khi luyện thành, thì có thể thiên hạ vô địch. Phù Loan tu luyện môn thần công này, Ngu Phương Linh cũng biết, trên đời người, tham tiền dầu muối, yêu hận tình thù, rất nhiều tạp niệm, nếu muốn vứt bỏ tất cả tạp niệm phàm trần thế tục, tu luyện thần công, người bình thương không có tâm tính ngoan tuyệt thì khó có thể làm được. Đây là nơi cô bội phục Phù Loan. Chỉ sợ đến vai chính là Bách Lí Triều Hoa, khi trải qua khó khăn của phàm thế, cũng không thể siêu thoát đạm nhiên được như hắn. Giờ phút này nghĩ đến, có lẽ cũng không phải là việc này. Câu nói mới vừa rồi của Bách Lí Triều Lộ đánh thức cô, nếu như thần công của Phù Loan thật sự đại thành, như vậy trong lòng hắn sẽ không còn lại ôn nhu, hắn sẽ không vui, sẽ không giận, sẽ không sợ, sẽ không buồn, càng nói gì tới tình cũ. Thái độ của hắn đối với Sở Dao Hề cùng Chúc Lan Nhược, căn bản không giống diễn xuất của người vô tình. Sở Dao Hề bị trọng thương, hắn ban cho Hồi Nguyên Đan, Chúc Lan Nhược điên rồi, hắn cũng không hề sai người đuổi tận giết tuyệt, có thể thấy được hắn đối với hai hộ pháp đi theo hắn nửa đời người, trong lòng còn niệm vài phần tình nghĩa ngày xưa. Người trên giang hồ đều cho rằng Phù Loan tu thành thần công, sợ hắn kính hắn, không biết thần công của hắn tu luyện đến một cửa cuối cùng, còn có một chữ chưa phá, tức chữ tình. Một chữ tình, lại quá phức tạp. Thế gian này khó quên nhất, không gì hơn mối tình đầu của thiếu niên, ánh trăng sáng nhớ mãi không quên. Phù Loan nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc tìm ra căn nguyên, đáy lòng hắn trước sau luôn tồn tại một tia mềm mại, hơn phân nửa là nữ nhân làm hắn nhớ kỹ mười lăm năm kia ban tặng. Nếu muốn khám phá hết một cửa cuối cùng, chỉ có thể tìm được nàng, tự tay giết nàng. Đương nhiên, này đó đều chỉ là phỏng đoán của Ngu Phương Linh, Ngu Phương Linh bóp cằm, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cảm thấy phỏng đoán của mình là mười thì có tám chín là đúng. Bộ dáng của Phù Loan, không giống như đã chặt đứt sạch sẽ tình căn. Nếu như hắn thật sự buông tất cả, thì làm sao sẽ còn nhớ tới chuyện xưa cùng cố nhân mười lăm năm trước. Tình căn chưa tuyệt, phàm tâm bất tử, đây mới là nguyên do Phù Loan cần thiết tìm được nàng, giết nàng! Cả người Ngu Phương Linh đều nổi da gà. Cô thực sự cảm thấy oan, người Phù Loan muốn tìm kia, cơ hồ có thể xác nhận chính là cô, đáng thương cô không biết mình đã làm cái gì, còn muốn đưa theo Phù Loan chạy khắp thế giới đuổi giết chính mình. Nếu Phù Loan luyện môn công phu này, thật sự tồn tại tai hoạ ngầm này, Bách Lí Triều Hoa báo thù liền có hy vọng! Ngu Phương Linh đột nhiên đứng dậy, mặt lộ vẻ vui mừng. Cô phải nghĩ biện pháp nói bí mật này cho Bách Lí Triều Hoa. Đáng tiếc cô hiện tại đang ở Hoa thần giáo, không có cách nào truyền tin tức ra, nhiệm vụ của cô vào hai ngày sau sẽ mất đi hiệu lực, không biết lần này trước khi đi, còn có thể nhìn thấy Bách Lí Triều Hoa hay không. Vui mừng của Ngu Phương Linh dần dần hóa thành ưu sầu. Editor: Q17