Bách Lí Triều Hoa ôm lấy eo Ngu Phương Linh, bảo vệ ở sau người, nâng tay trái, đẩy ra một chưởng. Ầm ầm một tiếng, hai người bị chưởng lực này lan đến, Bách Lí Triều Hoa ôm cô ngã văng ra ngoài. Ngu Phương Linh chỉ cảm thấy như bị ném đá vào ngực, máu trong lồng ngực cuồn cuộn, phun ra một ngụm máu. Ngụm máu tươi này phun hết lên người Bách Lí Triều Hoa, làm vạt áo màu trắng của hắn nhiễm một mảnh đỏ. Sắc mặt Bách Lí Triều Hoa thay đổi, mạnh mẽ áp xuống một ngụm máu trong cổ họng, nâng mặt Ngu Phương Linh, lo lắng hỏi: “Linh Nhi, nàng sao rồi?” “Ta không có việc gì.” Ngu Phương Linh suy yếu mà trả lời một câu. Phù Loan cũng không có tâm muốn giết bọn họ, nếu không, cô cũng sẽ không còn mạng mà nói. Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía nam nhân xuất hiện dưới ánh trăng kia. Phù Loan mặc một kiện trường bào cẩm tú, trường bào kia toàn bộ là một màu tuyết trắng, không có một tia tỳ vết, bên ngoài trường bào khoác một tầng áo mỏng màu tím nhạt, vạt áo thêu hình Mẫu Đơn đẹp đẽ quý giá, Mẫu Đơn sinh động như thật. Trên gò má của hắn vẫn che mặt nạ như cũ, ánh trăng phác họa ra hình môi ưu nhã của hắn, môi mỏng, câu lấy độ cung lạnh nhạt thích giết chóc. “Là Phù Loan.” Ngu Phương Linh lau vết máu trên khóe môi, thấp giọng nói một câu ở bên tai Bách Lí Triều Hoa. Sau khi nghe thấy cái tên này, Bách Lí Triều Hoa lập tức nắm chặt năm ngón tay, cầm kiếm Linh Tê trên đất lến, hướng về phía Phù Loan. Phù Loan chưa ra tay, Thị Kiếm đứng ở phía sau hắn rút trường kiếm trên lưng ra, nghênh hướng Bách Lí Triều Hoa. Hai thanh trường kiếm giao kích ở không trung, phát ra tiếng vang chói tai. Bách Lí Triều Hoa ăn một chưởng này của Phù Loan, không biết còn có phải là đối thủ của Thị Kiếm nữa hay không. Ngu Phương Linh đang lo lắng, một cỗ lực đạo rất mạnh đánh úp lại, tiếp theo thân thể của cô bay lên trời, cổ bị Phù Loan nắm ở trong tay. Ngu Phương Linh nhón mũi chân, liều mạng giãy giụa. Tay Phù Loan từng chút buộc chặt, đè ép làm trong lồng ngực cô không còn thừa bao nhiêu không khí. “Ngu Phương Linh?” Hai mắt Phù Loan nhàn nhạt nhìn chằm chằm máu tươi trên mặt cô, trong ánh mắt hàm chứa một tia khinh thường, “Chính là ngươi ở Bách Hoa Giản ba hoa chích choè, bố trí chuyện tình giữa ngươi và bổn tọa?” Ngu Phương Linh cười khổ. Ngày đó cô vì muốn Hoa Hi phu nhân ở nơi đó tranh thủ kéo dài thời gian, mới nghĩ đến việc dẫn Hoa Hi phu nhân tới Hoa thần giáo, nương cây đao là Phù Loan này, thay bọn họ diệt trừ Hoa Hi phu nhân, ai ngờ lại vì hôm nay mai phục mầm tai hoạ. Theo lý thuyết, Phù Loan tu luyện thần công tuyệt tình tuyệt dục kia, mọi việc trên thế gian này không vào được tâm hắn. Ở trên giang hồ bố trí hắn khắp nơi cũng có khối người, cũng không gặp được hắn tự mình tới cửa lần nào, sao tới lúc cô bịa chuyện, đã triệu hồi được tôn sát thần này tới chứ. Ngu Phương Linh giãy giụa, nắm lấy cổ tay của hắn, muốn bẻ tay hắn ra. Trong lúc giãy giụa, gương mặt của cô không ngừng cọ qua cổ tay áo của hắn, lau bớt vết máu trên mặt, dần dần lộ ra bộ mặt vốn dĩ. Ánh trăng sáng tỏ chiếu vào gương mặt cô, bởi vì hô hấp khó khăn, sắc mặt của cô hơi phiếm tím. Phù Loan dường như hơi sửng sốt, lực đạo trong tay khẽ buông lỏng, đáy mắt nhàn nhạt chiếu ra khuôn mặt cô, phá lệ mà lộ ra vài phần không thể tưởng tượng, nói một câu: “Là ngươi?” Theo lực đạo Phù Loan buông ra, không khí dũng mãnh tràn vào phổi Ngu Phương Linh, cô mở to miệng mà hô hấp không khí, bớt thời giờ nhìn thoáng qua Phù Loan. Ánh mắt của Phù Loan cực kỳ cổ quái, đây vẫn là lần đầu cô nhìn thấy trên khuôn mặt luôn bình tĩnh của Phù Loan, nhìn thấy ánh mắt như vậy. Người như Phù Loan này từ khi tu luyện thần công không tình người kia, đã trở nên không giống một người bình thường, người bình thường nên có cảm xúc, hắn lại không có. Giờ phút này đáy mắt hắn lại có chút ánh sáng pháo hoa. “Mười lăm năm, ngươi thật sự đã trở lại.” Hắn thấp giọng lẩm bẩm một câu. Ngu Phương Linh nghe không hiểu hắn đang nói thầm cái gì, thừa dịp hắn thất thần, cô rút đoản đao bên hông ra, hướng về phía ngực hắn. Một bàn tay cầm lấy cổ tay của cô. Lưỡi dao của đoản đao chỉ cách trái tim Phù Loan chỉ có một tấc, lại gần một chút, là có thể giết chết tên ma đầu này. Thật là đáng tiếc, suýt chút nữa là cô có thể thay Triều Hoa giết kẻ thù này. Trên mặt Ngu Phương Linh lộ ra vẻ tiếc nuối. Phù Loan thoáng dùng sức, cổ tay Ngu Phương Linh ăn đau, bị bắt buông đoản đao ra. “Keng” một tiếng, đoản đao rơi xuống bên chân hai người. Một tay Phù Loan bóp cổ cô, một tay cuốn cổ tay áo lên, lau sạch sẽ máu trên mặt cô. Ngu Phương Linh trốn thế nào, cũng không trốn thoát tay áo của hắn. Rất nhanh, cả khuôn mặt của cô đã bại lộ ở trước mặt hắn. Ánh trăng rõ ràng mà bao phủ ở trên gò má của cô, lông mi đen nhánh cong vút run rẩy, đáy mắt chiếu ra ánh trăng. Dù cho tính mạng còn đang nằm ở trong tay hắn, một chút cũng không e ngại, sâu trong đôi mắt thậm chí còn có ánh sáng đang kích động. Đời này Phù Loan đều sẽ không quên gương mặt này. Phù Loan bóp cằm cô, tiến đến trước gò má của cô, một đôi mắt thâm thúy, thật sâu mà đánh giá cô. “Không đúng, tuổi không đúng, chẳng lẽ là con gái của nàng?” Phù Loan nhìn trong chốc lát, lắc lắc đầu, đáy mắt thêm vài phần khó hiểu. Tuổi của Ngu Phương Linh thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi một chút, nhưng thật ra lại xấp xỉ với số tuổi mười lăm năm trước của nàng, nếu thật sự là con gái của nàng, vậy chẳng phải năm mười lăm tuổi nàng đã gả chồng sinh con, dựa vào tính tình làm xằng làm bậy kia của nàng, cũng không giống như sẽ ngoan ngoãn gả chồng sinh con vào năm mười lăm tuổi. “Nói, ngươi là ai?” Ánh mắt Phù Loan biến ảo mấy phần, bỗng dưng tàn nhẫn, sát khí hiện ra. Bàn tay đang siết chặt Ngu Phương Linh lại lần nữa buộc chặt lực đạo, hô hấp khó khăn, đồng thời, ý thức của cô cũng có chút hoảng hốt. Thần chí phiêu bay, một đạo kiếm quang đã đâm tới, trực tiếp chọn kinh mạch ở cổ tay của Phù Loan. Kiếm quang cực nhanh, tay Phù Loan buông Ngu Phương Linh ra, lao về phía sau. Phù Loan nhẹ buông tay, không khí mới mẻ lại lần nữa dũng mãnh trào vào phổi Ngu Phương Linh, ý thức bay bổng cũng trở lại trong óc. Cô quay đầu nhìn về phía Bách Lí Triều Hoa, cả người Bách Lí Triều Hoa nhiễm máu, mũi kiếm Linh Tê có vết máu nhỏ giọt, Thị Kiếm nắm cánh tay ngã trên mặt đất, ở trước người hắn cách đó không xa, là một đoạn tay cụt máu chảy đầm đìa. Bách Lí Triều Hoa chém đứt một cánh tay của hắn. Cả người hắn vì mất máu cùng đau nhức, sắc mặt trắng bệch, nằm trên mặt đất, muốn động cũng không thể động. Cách đó không xa, Phù Loan rũ cánh tay, năm ngón tay bị ống tay áo che giấu chậm rãi buộc chặt, một đường máu màu đỏ tươi vắt ngang trên mu bàn tay của hắn, miệng vết thương đang róc rách chảy máu. Hắn không tránh một kiếm này của Bách Lí Triều Hoa. Phù Loan bất động thanh sắc mà nhìn kiếm trong tay Bách Lí Triều Hoa. Không hổ là kiếm Linh Tê, đến hắn cũng có thể bị thương. Bách Lí Triều Hoa che ở trước mặt Ngu Phương Linh, Ngu Phương Linh bắt lấy cánh tay của hắn, trên mặt lo lắng. Bách Lí Triều Hoa nắm lấy tay cô, thấp giọng an ủi: “Ta không có việc gì.” Khóe miệng Phù Loan nhẹ nhàng cong, một độ cung tàn nhẫn như ẩn như hiện. Có kiếm Linh Tê trong tay thì sao, chung quy cũng chỉ là người thường, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Hắn nâng bàn tay lên, trong tay rót đầy nội lực, đẩy về phía Bách Lí Triều Hoa. Bách Lí Triều Hoa nâng kiếm Linh Tê che ở trước ngực, muốn không biết tự lượng sức mình mà đỡ một chưởng này. Chưởng lực dừng ở ngực hắn. Ầm một tiếng, thân thể hắn bay lên trời, rồi rơi trên mặt đất, vất vả áp xuống một ngụm máu, lần này không còn nhịn xuống, phun từ trong họng ra. Màu máu đầy trời cơ hồ che kín hai mắt Ngu Phương Linh. “Triều Hoa!” Ngu Phương Linh kinh hoảng mà chạy về phía hắn, nâng hắn dậy, lau đi vết máu bên môi hắn, “Huynh còn ổn chứ?” Bách Lí Triều Hoa nhẹ cười với cô, trong họng xuất huyết: “Đừng lo lắng, ta còn chịu được.” Phù Loan vắt tay trái ra sau người, chậm rãi đi dạo đến trước mặt Bách Lí Triều Hoa, ánh mắt lạnh nhạt dừng ở trên người hắn, trong mắt dâng sát ý. Hắn muốn lấy tính mạng Bách Lí Triều Hoa đã lâu, lúc trước hắn từng mệnh lệnh Ngu Phương Linh giả trang “Sở Dao Hề”, kiếm pháp Vô Song bất luận có lừa được thành công hay không, sau ba tháng, tính mạng của Bách Lí Triều Hoa không thể giữ. Là Ngu Phương Linh đưa Bách Lí Triều Hoa tới Dược Vương Cốc, mới tránh thoát được một kiếp này. Ngu Phương Linh biết tâm tư của Phù Loan, Phù Loan người này tự cho là mình rất cao, thích võ như mạng, hắn không thích có người ở trên phương diện võ đạo áp đảo hắn. Biện pháp đơn giản nhất để hủy diệt một đối thủ, chính là trước khi hắn trưởng thành, phải bóp nát tất cả khả năng ở trong nôi. Bách Lí Triều Hoa có thể một người giết vào tổng đàn của Hoa thần giáo, kỳ tài ngút trời như vậy, đợi ngày sau hắn trưởng thành, rất có khả năng sẽ uy hiếp đến Phù Loan, đây là nguyên do Phù Loan cần thiết giết hắn. Nghĩ đến đây, lòng Ngu Phương Linh rùng mình, nắm đoản đao trên mặt đất lên, thấp giọng nói một câu “Đi mau” với Bách Lí Triều Hoa, nâng đao đâm về phía Phù Loan. Phù Loan phất tay áo, chém ra một đạo kình phong, đánh trúng người Ngu Phương Linh. Thân thể Ngu Phương Linh nhất thời cứng đờ, đứng im tại chỗ, không thể động đậy. “Linh Nhi.” Bách Lí Triều Hoa mất giọng kêu, hốt hoảng mà bước ra vài bước. Chỉ là trước mắt đen nhánh, tâm thần của hắn lại bị Phù Loan quấy nhiễu, căn bản không nghe ra Ngu Phương Linh đang ở nơi nào. “Đi mau, Triều Hoa.” Ngu Phương Linh nói. Phù Loan đứng ở trước người Bách Lí Triều Hoa, nội lực trong tay phun ra nuốt vào, Bách Lí Triều Hoa nâng kiếm Linh Tê lên, đâm về phía cổ tay của Phù Loan. Phù Loan lúc này né tránh cực nhanh. Mũi kiếm mang theo một trận gió sắc bén, xẹt qua gò má Phù Loan, ánh mắt Phù Loan lạnh lẽo, giơ tay đánh trúng cổ tay của hắn. Cổ tay Bách Lí Triều Hoa đau đớn, lực đạo trong tay khẽ buông lỏng, kiếm Linh Tê trong tay đã bị Phù Loan đoạt đi. Thần kiếm kia hình như có cảm ứng, ở trong tay Phù Loan hơi chấn động, phát ra tiếng ong ong. Cổ tay Phù Loan bởi vì kiếm rung mà run rẩy nhẹ, thế nhưng nhất thời không nắm chắc được thanh kiếm Linh Tê này. “Triều Hoa, đừng quan tâm ta, đi mau!” Ngu Phương Linh thấy sắc mặt Phù Loan trầm xuống, đáy mắt đen nhánh phiếm ánh sáng tối tăm, trong lòng biết việc lớn không tốt —— Phù Loan sát ý đã quyết. Quả nhiên kiếm Linh Tê sẽ chọn chủ, tay Phù Loan nắm chuôi kiếm, lòng bàn tay phun ra nội lực, xuyên vào bên trong thân kiếm, cười lạnh một tiếng: “Cũng chỉ là một khối sắt vụn đồng nát, thật sự cho rằng bổn tọa không sử dụng được?” Kiếm Linh Tê kia chịu hắn áp chế, tiếng động rung dần dần mỏng manh, thân kiếm cũng không còn chấn động. Phù Loan nâng một kiếm lên, dừng ở trên người Bách Lí Triều Hoa, trước ngực Bách Lí Triều Hoa truyền đến một trận đau nhức, vạt áo tuyết trắng lập tức nhiều thêm một miệng máu đỏ tươi. Lòng Ngu Phương Linh cứng lại. Bách Lí Triều Hoa nắm chặt hai tay, thân hình lung lay sắp đổ, trong họng tràn đầy mùi tanh, mỗi một bước đi, dưới chân lại nhiều ra một dấu chân máu. Phù Loan lạnh nhạt mà nhìn hắn, nâng tay, trong tay xẹt qua một ánh sáng, kiếm Linh Tê kia tựa như phát ra một tiếng than khóc, dưới chưởng lực đưa đẩy của Phù Loan, vọt tới chính chủ nhân của mình. “Triều Hoa, mau tránh ra!” Đồng tử trong mắt Ngu Phương Linh kịch liệt co rút lại. Sức lực toàn thân Bách Lí Triều Hoa cơ hồ đã biến mất hầu như không còn, mặc dù bên tai nghe được tiếng động ngân vang, cũng không còn sức né tránh, hắn thoáng nghiêng thân mình. Kiếm Linh Tê xuyên qua xương bả vai của hắn, kéo theo thân thể hắn bay lên trời, rồi đóng hắn ở trên mặt đất. Máu tươi từ miệng vết thương của hắn róc rách trào ra, trong chớp mắt, đã làm quanh thân hắn nhiễm đỏ tươi. “Bách Lí Triều Hoa!” Đường Tinh Dao bị điểm huyệt đạo ngồi ở trước bàn không thể nhúc nhích la lên một tiếng. Ngu Phương Linh trắng mặt, hai mắt nhìn chằm chằm Bách Lí Triều Hoa bị đóng đinh trên mặt đất, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót, tầm mắt lập tức mơ hồ. Từ giả thiết trò chơi mà xem, Bách Lí Triều Hoa cùng Phù Loan, là kẻ địch trời sinh, mặc kệ người chơi tạo ra loại cốt truyện nào, hai người kia, một người đại biểu cho chính, một kẻ đại biểu cho tà, giết chết đối phương là số mệnh của bọn họ. Ai cũng không ngăn cản được.