Công nguyên năm 20xx, trong một công ty. Ý thức Ngu Phương Linh xuyên qua bóng tối dài lâu, rốt cuộc trở lại trong đầu. Bên tai vang lên tiếng vỗ tay vang dội, Ngu Phương Linh đã tỉnh lại trong tiếng vỗ tay này, cô tháo mũ của trò chơi xuống, nhìn thoáng qua màn hình máy tính trước mặt. Màn hình máy tính hiện lên bốn chữ “Trò chơi kết thúc”. Một người đàn ông mặc tây trang giày da dẫn đầu đi trước, trên mặt vui mừng mà đi tới: “Chúc mừng Ngu tiểu thư thành công phản hồi về thế giới thực.” Ngu Phương Linh buông mũ giáp của trò chơi, ngẩng đầu nhìn thoáng qua đèn treo trên đỉnh đầu, ánh đèn chói mắt chiếu vào đáy mắt cô, kích thích thần kinh. Ngu Phương Linh nhất thời có chút hoảng hốt, cho rằng mình lại đang ở trong một giấc mơ khác. “Ngu tiểu thư, sắc mặt cô có vẻ không ổn lắm, có chỗ nào không thoải mái sao?” Thanh niên vừa mở miệng nói chuyện là người phụ trách của trò chơi này, tên Vương Xuyên, anh ta chính là người mời Ngu Phương Linh tới tham gia thí nghiệm trò chơi này. Lúc ấy anh ta nhìn trúng sáu người, sau khi giao cho sáu người bài trắc nghiệm khảo sát, anh ta lựa chọn Ngu Phương Linh. Ngu Phương Linh là diễn viên, am hiểu nhất là biểu diễn, rất thích hợp cho lần thí nghiệm của trò chơi này. “Tôi không có việc gì.” Ngu Phương Linh lắc đầu, giơ tay che ánh đèn, cô có chút không thích ứng kịp khi trở về thế giới, “Tôi đã rời đi bao lâu rồi?” “Bảy ngày.” Một nữ nhân viên giành đáp trước. Thời gian bảy ngày, ở trong trò chơi Bách Lí Triều Hoa đã qua cả đời. Ngu Phương Linh hoảng hốt mà nghĩ. “Ngu tiểu thư, chúng tôi đã chuẩn bị thức ăn nước uống, cũng đã chuẩn bị bác sĩ cho cô, trước hết cô cứ bổ sung chút năng lượng đã, rồi để bác sĩ kiểm tra thân thể cho cô.” Một thanh niên đầu đinh mở miệng. Tuy rằng trong lúc chơi có truyền dịch dinh dưỡng cho người thí nghiệm, nhưng thời gian bảy ngày, đủ để tiêu hao hết tất cả năng lượng, trạng thái tinh thần của Ngu Phương Linh rất không ổn. “Nếu cô yêu cầu bác sĩ tâm lý, chúng tôi cũng có thể cung cấp.” “Không cần, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi trước.” Ngu Phương Linh từ chối ý tốt của họ. Cô yêu cầu một hoàn cảnh yên tĩnh, để điều chỉnh lại trạng thái tinh thần của mình. Đều nói diễn như cuộc đời, cô là diễn viên, ở trong phim từng vượt qua cuộc sống của vô số người, lại là lần đầu tiên ở trong trò chơi, tham dự vào cuộc đời của người khác. Đối với những người trước mắt này mà nói, Bách Lí Triều Hoa chỉ là nhân vật mà bọn họ thiết kế ra mà thôi, nhưng đối với cô mà nói, hắn lại là người đã từng sống sờ sờ tồn tại trước mắt cô. “Vậy được rồi, Tiểu Lưu, cậu lái xe đưa Ngu tiểu thư về nhà. Ngu tiểu thư, khen thưởng cho nhiệm vụ lần này của cô, bên công ty sẽ gửi trực tiếp vào thẻ cho cô, hai ngày nay cô hãy kiểm tra và nhận, có vấn đề hãy kịp thời liên hệ tôi.” Người phụ trách Vương Xuyên nói, “Đúng rồi, mũ giáp của trò chơi sẽ được miễn phí tặng cho cô, chờ đến ngày trò chơi online, hoan nghênh đến cổ động.” Mưa mùa hè nói đến là đến, vừa qua chạng vạng, gió nổi lên bốn phía, bóng đêm như vẩy mực chụp xuống. Một hồi mưa to tầm tã trút xuống. Hạt mưa to “Bùm bùm” mà đập vào cửa kính, hơi nước làm mờ mịt toàn bộ thành phố, từ xa nhìn lại, toàn bộ đèn trong thành phố mơ hồ chiếu ra đủ mọi vầng sáng khác nhau. Ngu Phương Linh đứng trước cửa sổ, giơ tay lau hơi nước trên cửa kính. Màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, là người đại diện công ty sắp xếp cho cô gọi tới. Ngu Phương Linh nhận máy: “Chị Lỵ.” “Linh Nhi à, gần đây công ty định quay một bộ phim cổ trang, trong đó có nhân vật nữ phụ, chị cảm thấy rất hợp với em, nên đã tranh thủ giúp em, kịch bản chị đã gửi vào hòm thư cho em, mở ra xem thử em nhé.” Dưới tay chị Lỵ cũng mang theo mấy nghệ sĩ, nói chuyện chưa bao giờ vòng vo, vừa bắt máy đã nói thẳng vào chủ đề, “Em cũng đã lâu chưa nhận kịch bản, lần này phải nắm chắc thật tốt, kịch bản này chị đã xem thử rồi, tuy rằng chỉ là nữ phụ, nhưng phân diễn rất hút người xem. Ngoại hình của em luôn có ưu thế, chị xem trọng em, về sau nhất định sẽ bạo.” “Cảm ơn chị Lỵ.” Ngu Phương Linh cười nói, “Vậy để em xem kịch bản trước, có rảnh sẽ mời chị Lỵ ăn cơm.” “Được, vậy thôi nhé, chờ có tin tức mới chị lại báo em.” Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, Ngu Phương Linh buông di động, mở máy tính, nhận kịch bản chị Lỵ gửi cho cô trong hòm thư. Năm nghìn vạn tiền khen thưởng cho người thí nghiệm trò chơi đang đặt trong thẻ của cô, cô vẫn luôn không mở ra, mấy ngày quay về này, cô sống trong mơ màng hồ đồ, dường như lập tức mất đi mục tiêu sinh hoạt, việc trước kia vẫn luôn muốn làm gần trong gang tấc, hiện tại lại đần độn vô vị, luôn cảm thấy thiếu cái gì. Thiếu Bách Lí Triều Hoa. Nên là lúc trở về thực tại, mặc kệ là tiếp tục đóng phim, hay là rời khỏi giới giải trí, đều hẳn phải đặt trọng tâm ở trong hiện thực. Lúc Ngu Phương Linh lật xem kịch bản, bên dưới góc phải máy tính nhảy ra một khung tin tức, tiêu đề thình lình viết “Game giả tưởng AI đầu tiên trong nước《 Du mộng giang hồ 》 hôm nay chính thức online, đưa bạn mở ra tình yêu mộng ảo trong chốn giang hồ”. Tiêu đề này viết rất to, xuất hiện ở vị trí này, nhìn là biết đã bỏ tiền để mua quảng cáo. Nhìn thấy bốn chữ 《 Du mộng giang hồ 》 , trong lòng Ngu Phương Linh bồn chồn. Cô di chuyển con chuột tới khung tin tức, do dự trong chớp mắt, nghĩ ngợi, vẫn di con chuột ra chỗ khác, xóa bỏ tin tức, tiếp tục xem kịch bản của mình. Kịch bản chị Lỵ gửi cho cô, là một bộ tiểu thuyết cải biên hot nhất trên mạng trong mấy ngày gần đây, nữ phụ trong kịch bản là nhân vật vừa chính vừa tà, nàng có xuất thân bi thảm, tâm cơ thâm trầm, chuyện xấu gì cũng làm, dường như giết sạch tất cả các nhân vật ngoại trừ người qua đường. Nếu so sánh với nữ chính đầu chỉ nghĩ yêu đương, thì nhân vật này rất phù hợp với tiêu chí “Mỹ cường thảm” đang lưu hành gần đây, nếu giá trị nhan sắc cao kỹ thuật diễn tốt, rất dễ dàng bạo. Diện mạo của Ngu Phương Linh, rất sát với miêu tả về nữ phụ trong kịch bản, khó trách chị Lỵ nói cô rất hợp với nhân vật này. Ngu Phương Linh nhìn một lát, mưa ngoài cửa sổ có xu thế dần nhỏ lại, bóng đêm dày đặc hơn, cô gửi kịch bản vào điện thoại của mình, định nằm trên giường tiếp tục xem. Trước khi tắt máy tính, cuối cùng vẫn không nhịn được, mở trang web công cụ tìm kiếm, nhập bốn chữ “Du mộng giang hồ”. Cô di chuyển con chuột, nhấn vào website chính thức của trò chơi, trang đầu website viết mấy chữ to “《 Du mộng giang hồ 》 buổi online hot nhất” nhảy vào tầm mắt cô. Trên bản vẽ lớn vẽ hình ảnh Bách Lí Triều Hoa ở chính giữa, trái phải của hắn là Phù Loan cùng Úc Cẩm Huyền, phía sau là những nhân vật khác như Đường Tinh Dao, Bách Lí Triều Ca, Hoa Hi phu nhân, Tôn Thanh. Hình vẽ Bách Lí Triều Hoa là thời kỳ thanh niên, thanh niên mặc bạch y như tuyết, tay cầm kiếm Linh Tê, đáy mắt treo vẻ tối tăm, nốt ruồi đỏ thắm dưới khóe mắt, giống như một giọt huyết lệ. Bên khác của bản vẽ, là poster riêng của Bách Lí Triều Hoa, giới thiệu viết “Ta ở 《 Du mộng giang hồ 》 chờ nàng, cuộc đời trăm tuổi, một đời hầu nàng.” Đáy lòng Ngu Phương Linh như bị dao cắt. Cô mở diễn đàn của trò chơi ra, tuy rằng trò chơi chỉ vừa mới ra mắt, nhưng diễn đàn đã rất náo nhiệt. Trò chơi có thể đưa người chơi từ hiện thực tiến vào thế giới Al giả tưởng này, khi vừa tuyên bố khai phá trò chơi, đã được rất nhiều người chú ý. Ngu Phương Linh di chuyển con chuột, kéo tiêu đề xuống, vài tiêu đề “hot” lập tức nhảy ra. “Vì nhân vật bạn thích nhất mà bỏ một phiếu” “Thật không dám giấu giếm tôi vô cùng thích nốt ruồi nhỏ dưới khóe mắt Bách Lí Triều Hoa” “A a a a bỏ số tiền lớn quỳ cầu công lược Úc Cẩm Huyền” “Đừng cản tôi, tôi muốn đi công lược vai ác Phù Loan…” “Bách Lí Triều Hoa ngươi còn tiếp tục dùng kiếm Linh Tê thọc ta, ta sẽ quay đầu về phe vai ác” “Lậy một lậy cho nam nhân hoàng kim công lược mãi không được —— Bách Lí Triều Hoa” “Ở trong trò chơi thiên về hướng nữ tính này, độ thân mật giữa tôi và Đường Tinh Dao thành công đạt tới 100%” “Tay cầm tay dạy bạn làm thế nào để công lược được Hoa Hi phu nhân” Một đống tiêu đề hoa hoè loè loẹt lập tức hấp dẫn cô. Ngu Phương Linh mở ra tiêu đề công lược Úc Cẩm Huyền, lướt xuống dưới, dường như đều đang khóc về việc dùng “Ngọc bội phượng hoàng triền ti” gia tăng độ thân mật với nhân vật, nhưng đạo cụ “Phượng hoàng triền ti” này rất khó lấy, không ít người đến cả Độc Vương Cốc cũng chưa đi vào được, mặc dù có mò được đến bên người Úc Cẩm Huyền, thì cũng bị giả thiết toàn thân đầy độc của Úc Cẩm Huyền làm độc chết. Ngu Phương Linh nhanh chóng đánh gửi ba chữ “Xuân phong say”, đóng khung tiêu đề của Úc Cẩm Huyền, tiếp tục lướt xuống, một lát sau, một tiêu đề “Bạo” được đẩy lên —— “Hôm nay bạn đã bị Bách Lí Triều Hoa thọc chết chưa?” Đáy lòng Ngu Phương Linh rùng mình, tiêu đề này gợi lên một ít hồi ức không tốt của cô ở trong trò chơi. Cô mở tiêu đề, chủ tiêu đề lưu loát viết một đoạn dài khóc lóc kể lể, mỗi một câu đều đang lên án Bách Lí Triều Hoa, không nói hai lời đã lấy kiếm Linh Tê thọc người, cả đêm cô ấy xuyên vào trò chơi bốn mươi tám lần, thì bị Bách Lí Triều Hoa thọc bốn mươi tám nhát, cuối cùng bị hệ thống cưỡng chế offline. Bởi vì chuyện thê thảm lại khôi hài mà chủ tiêu đề đã trải qua, kéo theo vô số người chơi đồng tình, làm tiêu đề này luôn được tìm kiếm, bùng nổ cả đêm. Ngu Phương Linh sờ cằm, rơi vào trầm tư. Bách Lí Triều Hoa chưa để cho người chơi tiếp cận mà đã cho một kiếm xuyên tim, tật xấu này còn chưa sửa sao. Tiêu đề 168 của một người chơi tỏ vẻ, vì công lược Bách Lí Triều Hoa, cô ấy đã dồn hết vào đó nửa tháng tiền lương, kết quả độ thân mật vô cùng đáng thương chỉ tăng có 1%, mà đó chỉ được tăng sau khi Bách Lí Triều Hoa hỏi tên cô ấy. Những người khác đều sôi nổi truy vấn tên cô ấy là gì, người chơi bị hỏi đến phiền, ném ID “Linh Linh” của mình ra. Sau khi ID vừa ra, mọi người đều im lìm một hồi lâu, tiếp theo liền có người bắt đầu phân tích, độ thân mật của Bách Lí Triều Hoa tăng trưởng rốt cuộc là bởi vì cái tên ID này, hay là bởi vì chủ tiêu đề tiêu tiền. Hai chữ “Linh Linh” rơi vào đáy mắt Ngu Phương Linh, làm cô hơi sửng sốt, hai mắt cô nhìn chằm chằm hai chữ “Linh Linh”, trong đầu quỷ dị mà hiện lên một ý nghĩ —— Có lẽ, Bách Lí Triều Hoa mới là bug lớn nhất của trò chơi này! Vì nghiệm chứng phỏng đoán của mình, cô nhanh chân lấy mũ giáp của trò chơi ra, nhấn vào giao diện trò chơi, lúc đặt tên ID, cô thử nhập vào ba chữ “Ngu Phương Linh”, ID vẫn chưa bị người khác dùng, cô nhanh chóng đăng ký. Sau khi đăng ký thành công, cô nhấn khung “Tiến vào trò chơi”, tiếp theo trước mắt tối sầm, khi ý thức trở lại trong đầu, đã đứng ở giao diện khi mới bắt đầu chơi trò chơi, đó là bên trong thành Trường An. Cô đã từng vào trò chơi một lần, rất quen thuộc đối với quá trình, cô bình tĩnh mà mở giao diện hệ thống của mình, bên trên biểu hiện số lượng nhân vật công lược, Bách Lí Triều Hoa xếp hạng đầu tiên, mặc kệ là độ thân mật hay là độ hảo cảm, tạm thời đều là 0, đạo cụ cũng trống không. Cô dựa theo lưu trình, trước tiên tiến hành đổi trang phục. Trang phục khi mới bắt đầu chơi đều được hệ thống tặng, không có bao nhiêu lựa chọn, cô chọn một bộ y phục đỏ, búi tóc lên, quấn thêm hai dải lụa đỏ. Lần này không phải thí nghiệm bug, cho nên không cần hệ thống tuyên bố nhiệm vụ, cũng đưa cô truyền tống đến cảnh tượng đã thiết lập xong, cô cũng không cần phải bị vây ở giao diện khi mới bắt đầu chơi. Bối cảnh đầu tiên của trò chơi, giả thiết vào năm vai chính Bách Lí Triều Hoa mười sáu tuổi, Bách Lí sơn trang đang ở trong thời kỳ cường thịnh. Ngu Phương Linh đứng trên đường cái, nhìn dòng người đến người đi quen thuộc, ngoại trừ NPC trong trò chơi, còn có rất nhiều người chơi. Người chơi cùng NPC trong trò chơi không giống nhau, trên đầu họ đều có khung máu cùng tên ID. Ngu Phương Linh vào một quán rượu, mua một bầu rượu. Cô xách theo bầu rượu ra ngoài, mở giao diện ngân khố của hệ thống, cũng trống không. Cô đành phải nhận mệnh mà nạp ít tiền, đổi thành tiền trong trò chơi, đi mua một cây thang, bò lên nóc nhà, ngồi ở trên nóc nhà tự rót tự uống. Gió thổi qua đầu đường, mang đến một mùi hoa nồng nặc. Cuối con đường, một nhóm thiếu niên mặc bạc sam phong lưu tuấn tú giục ngựa mà đến, thiếu niên bạch y dẫn đầu, mặt mày như họa, nốt ruồi đỏ dưới khóe mắt, vô cùng diễm lệ, vẫn như lần đầu mới gặp. Ngu Phương Linh cầm bầu rượu, đi đến cạnh mái hiên, nhìn Bách Lí Triều Hoa đang giục ngựa mà đến, hơi mỉm cười, dang hai tay, làm bộ say rượu trượt chân, ngã xuống dưới. Nhóm người vây xem thấy một bóng người màu đỏ đột nhiên rơi từ nóc nhà xuống, phát ra một tiếng kinh hô. Chỉ thấy thiếu niên bạch y kia thả người lướt lên, hai tay chặt chẽ đỡ được Ngu Phương Linh, ôm cô vào trong ngực, rơi xuống trên lưng ngựa. Ngu Phương Linh nhắm mắt lại, thừa dịp thiếu niên không chú ý, trộm mở mí mắt. Ánh mặt trời chiếu xuống từ đỉnh đầu, phác họa ra hình dáng tuấn tú của thiếu niên, giữa mày hắn như ngưng sương tuyết, lộ ra một phần lạnh lẽo. Hắn ôm Ngu Phương Linh vào trong lòng ngực, một tay nắm dây cương, một tay đỡ eo cô. Tuấn mã bay nhanh trong gió, lướt qua cửa lớn Bách Lí sơn trang, trực tiếp chạy về phương xa. Vài thiếu niên đuổi theo sau Bách Lí Triều Hoa, sôi nổi gọi: “Ơ kìa, Thất công tử, tới rồi, đã tới Bách Lí sơn trang rồi, mau dừng lại!” Ngựa của Bách Lí Triều Hoa như cưỡi mây đạp gió, một lát đã biến mất trong tầm nhìn của bọn họ.