Cánh tay Bách Lí Triều Hoa hơi nâng lên, ngọn lửa được gió nhẹ thổi qua, kiêu ngạo mà nhảy lên, nhưng vẫn không thể bám được vào 《 Độc Vương Tâm Kinh 》. Ngu Phương Linh thở phào một hơi. Cô xốc màn lụa đỏ lên, chậm rãi đi đến trước người Bách Lí Triều Hoa. Cô cùng Bách Lí Triều Hoa đều mặc y phục đỏ, lại có một đôi nến đỏ đang thiêu đốt, làm người ta sinh ra một loại ảo giác, dường như cô cùng Bách Lí Triều Hoa là một đôi phu thê sắp bái đường thành thân. “Triều Hoa, chúng ta có chuyện gì hãy bình tĩnh nói, huynh muốn biết, ta đều nói cho huynh. Nghe lời, đưa 《 Độc Vương Tâm Kinh 》 cho ta.” Ngu Phương Linh dụ dỗ mở miệng. Cô nhìn ra trạng thái tinh thần của Bách Lí Triều Hoa có chút không ổn, ánh lửa chiếu vào đáy mắt hắn, dường như phiếm màu đỏ đậm. Hắn tẩu hỏa nhập ma. Hắn vẫn luôn có chứng tẩu hỏa nhập ma, là di chứng năm đó lưu lại, mỗi khi hắn chui rúc vào sừng trâu, sẽ phát bệnh. Ngu Phương Linh cẩn thận vươn tay mình về phía hắn: “Triều Hoa, đưa thứ đó cho ta.” Sắc mặt Bách Lí Triều Hoa hoảng hốt, hắn thu tay về, đưa 《 Độc Vương Tâm Kinh 》 cho Ngu Phương Linh. Trong lòng Ngu Phương Linh kích động. Bỗng nhiên, Bách Lí Triều Hoa giơ cánh tay, 《 Độc Vương Tâm Kinh 》 bay ra khỏi tay hắn, rơi trên xà nhà. Ngu Phương Linh sửng sốt, không kịp phản ứng, cổ tay bị một bàn tay siết chặt, sức lực lớn túm cô rơi vào một cái ôm ấm áp rộng lớn. Ngu Phương Linh đầu váng mắt hoa, Bách Lí Triều Hoa nắm cổ tay của cô, đè cô ở trên tường, hơi cúi người, đôi môi áp xuống. Trái tim Ngu Phương Linh đột nhiên nhảy chệch một nhịp, hô hấp giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, trong tầm mắt mê loạn, dung nhan của Bách Lí Triều Hoa gần trong gang tấc, nốt ruồi đỏ dưới khóe mắt, giống như một giọt máu trên đầu quả tim, càng thêm yêu diễm bắt mắt. Trên môi nóng lên, là hắn khắc đôi môi lên môi cô. Một nụ hôn ôn nhu triền miên, lại tràn ngập cưỡng đoạt. Khi trằn trọc nghiền nát, hắn dịu dàng chậm rãi, triền miên tận xương; khi động tình, hắn lại hóa thân thành ác ma không biết thoả mãn, từ trong xương cốt lộ ra bá đạo cùng hung ác, hận không thể xé rách thân thể cô. Lòng bàn chân Ngu Phương Linh như đang dẫm phải bông, thân thể cũng như hóa thành nước, từng chút, rơi vào trong ngực Bách Lí Triều Hoa. Trước mắt hình như có vô số hình ảnh phồn hoa, lại giống như có vô số pháo hoa đủ mọi màu sắc đang nổ tung trong đầu. Trước kia khi Bách Lí Triều Hoa hôn cô, luôn rất dịu dàng, cẩn thận, mang theo ý lấy lòng, giống như tín đồ thành kính đang cúng bái thần, không giống như bây giờ, vô cùng nhiệt tình. Yêu say đắm của cả đời này, truy đuổi cả đời, chờ đợi cả đời, đều rơi vào trong nụ hôn nhiệt liệt này. Giống như, đây là nụ hôn từ biệt cuối cùng giữa cô và hắn. Tay chân Ngu Phương Linh nhũn ra, trong đầu hỗn độn, căn bản không rảnh đi mở giao diện hệ thống, chủ động từ bỏ nhiệm vụ lần này. Bách Lí Triều Hoa tấn công nhiệt liệt triền miên như vậy, cô khó có thể từ chối. Cô biết, đại khái cô lại phải chết. Cô chờ đợi cảm giác lạnh lẽo quen thuộc ở ngực, thậm chí còn có chút phóng túng chính mình, sa vào trong nụ hôn từ biệt của Bách Lí Triều Hoa. Cho đến khi nụ hôn này kết thúc, Ngu Phương Linh cũng không chờ được một kiếm xuyên tim như trong tưởng tượng. Bách Lí Triều Hoa rốt cuộc buông lỏng cô ra. Sau khi Ngu Phương Linh được tự do, thoáng cong người, mở miệng thở hổn hển. Vô số không khí mới mẻ dũng mãnh trào vào trong phổi, kéo tinh thần của cô về. Cô nâng đôi mắt, ánh mắt mơ hồ mà nhìn Bách Lí Triều Hoa. Trong mắt Bách Lí Triều Hoa giống như đựng đầy nước xuân tháng tư, khóe môi hàm chứa vẻ cưng chiều, mỉm cười nhìn về phía cô. Ngu Phương Linh cảm thấy hôm nay Bách Lí Triều Hoa có chút kỳ lạ. Hắn mặc một bộ y phục đỏ, dường như là mặc vì cô. Bách Lí Triều Hoa vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô: “Hôm nay Linh Nhi thật đẹp.” Đôi mắt Ngu Phương Linh trải qua nụ hôn vừa rồi, lộ ra màu sắc hồng nhuận, nhìn như là hoa tươi bị nước mưa tẩy rửa. Ánh mắt Bách Lí Triều Hoa tối đi rất nhiều. Lần trang điểm này của Ngu Phương Linh, vốn là muốn tạo ấn tượng tốt với Tôn Thanh, nhưng ai ngờ 《 Độc Vương Tâm Kinh 》 của Tôn Thanh đã rơi vào tay Bách Lí Triều Hoa, bề ngoài mỹ lệ mê hoặc Bách Lí Triều Hoa, cũng đều như nhau. Cô lộ ra nụ cười kinh diễm nhất của mình. Cô đã từng nhìn gương luyện tập, biết nên cười như thế nào, khóe miệng nên cong như thế nào, ánh mắt nên mị như thế nào, để có thể mê hoặc người nhất. Quả nhiên, cô vừa cười, ánh mắt Bách Lí Triều Hoa thoáng lung lay. Hắn như bừng tỉnh hiểu ra gì đó, dùng ngón tay dịu dàng mà vuốt ve khóe môi Ngu Phương Linh, thấp giọng cười nói: “Mặc dù Linh Nhi không nhìn ta cười như vậy, thì ta cũng không có bất luận sức chống cự gì với Linh Nhi.” Bị vạch trần. Khóe miệng Ngu Phương Linh cứng lại, không biết có nên tiếp tục cười hay không. “Linh Nhi, lần trước nàng và ta từ biệt, đã qua ba tháng, ngồi xuống cùng ta uống một chén đi.” Bách Lí Triều Hoa cười lộ ra ba phần mệt mỏi. Ngu Phương Linh hơi do dự. Cô nghĩ, cô hẳn là nên từ bỏ nhiệm vụ lần này, hành vi hiện tại của cô, không khác gì đang đi loạn trên mũi đao. Nhưng 《 Độc Vương Tâm Kinh 》 lại đang gần ngay trước mắt, Bách Lí Triều Hoa cũng không vội mà muốn lấy mạng cô, cô muốn đánh cược một lần. Trước khi nhiệm vụ mất đi hiệu lực, chạm vào 《 Độc Vương Tâm Kinh 》, nhiệm vụ có thể phán định thành công, đây là việc Bách Lí Triều Hoa không biết. “Chỉ uống rượu, thật sự không thú vị. Linh Nhi nhìn xem, căn phòng này có giống phòng cưới hay không, dáng vẻ này của nàng và ta, có giống một đôi phu thê hay không?” Bách Lí Triều Hoa thấy Ngu Phương Linh không nói một lời, không chút nào để ý, một mình lẩm bẩm, “Rượu hôm nay, coi như là hợp hoan tửu của ta và nàng.” Bách Lí Triều Hoa đi đến trước bàn, nâng tay, tay áo to rộng phất qua hai cái ly trên bàn: “Hai ly rượu này, trong đó có một ly đã được ta hạ độc, Linh Nhi, nàng chọn trước, nếu như nàng chọn trúng rượu độc, ta sẽ chờ nàng trở về tiếp tục tiền duyên, nếu như ta chọn trúng rượu độc, vậy quyển 《 Độc Vương Tâm Kinh 》 sẽ về tay nàng, từ nay về sau, sẽ không còn ai ngăn nàng phi thăng.” Ngu Phương Linh đứng tại chỗ không nhúc nhích. Đáy mắt Bách Lí Triều Hoa hàm chứa ý cười, giống như lời hắn nói không phải chuyện sống chết, mà chỉ là một chuyện nhỏ. Hắn bất đắc dĩ thở dài: “Ta biết thời gian của nàng có hạn, nếu như nàng còn do dự, thật sự sẽ lỡ mất cơ hội tốt.” Ngu Phương Linh rốt cuộc nâng bước chân, đi tới trước bàn. Cô nhìn Bách Lí Triều Hoa, ánh nến mạ lên khuôn mặt hắn, Bách Lí Triều Hoa cười cực kỳ đẹp, đẹp như là đi ra từ trong tranh. Hắn luôn rõ ràng, cô cực kỳ yêu thích dáng vẻ này của hắn, cũng biết, cô thích nhất là xem hắn mặc y phục đỏ. Ngu Phương Linh dời ánh mắt khỏi người Bách Lí Triều Hoa, bưng lên một chén rượu. “Chọn xong?” Giọng nói của Bách Lí Triều Hoa vang lên bên tai. “Chọn xong.” Ngu Phương Linh lâu chưa mở miệng, giọng nói đã khàn đi. Môi Bách Lí Triều Hoa cong lên ý cười ôn nhu, nắm lấy tay áo, bưng chén rượu còn lại lên, lắc nhẹ rượu, nhẹ giọng nói: “Nàng và ta đã quen biết nhau hơn hai mươi năm, cả đời này ta từng kính trọng, từng hận, từng yêu, duy nhất chỉ có mình nàng, Linh Nhi, nàng nhớ kỹ, cho dù hôm nay ta có uống phải rượu độc, thì cũng là ta cam tâm tình nguyện.” Ngu Phương Linh ngây người. Hóa ra, cô ở trong cuộc đời Bách Lí Triều Hoa, đã tồn tại hơn hai mươi năm. Bách Lí Triều Hoa đứng trước người cô, ánh mắt mê luyến mà nhìn cô. Cánh tay hai người giao nhau, bưng chén rượu, đưa tới bên môi. Khi cánh tay Bách Lí Triều Hoa vòng qua khuỷu tay của Ngu Phương Linh, Ngu Phương Linh đột nhiên nắm lấy cổ tay của hắn, để chén rượu của hắn đến bên môi mình, nhanh chóng uống một ngụm. “Linh Nhi!” Sắc mặt Bách Lí Triều Hoa thay đổi, hất tay gạt bỏ chén rượu. Ly rơi xuống đất, rượu đổ ra, nhanh chóng ăn mòn thảm dưới chân. Bên môi Ngu Phương Linh trào máu, thân thể chậm rãi ngã xuống. Bách Lí Triều Hoa ôm chặt thân thể của cô, ép vào trong lòng ngực mình, đáy mắt bình tĩnh từng chút mà nứt toạc: “Ly rượu kia của nàng không hề có độc, chẳng lẽ ta ở trong lòng nàng, lại đáng thương như vậy sao!” Mặt Ngu Phương Linh tái nhợt, hơi mỉm cười: “Huynh sai rồi, Triều Hoa, huynh ở đáy lòng ta, vẫn luôn là quân tử trời quang trăng sáng. Ta uống ly rượu này của huynh, là bởi vì ta sợ ly rượu của ta có độc, càng sợ ly rượu của ta lại không độc.” Nếu ly kia của cô có độc, tâm tư giết cô của Bách Lí Triều Hoa chưa dứt, cô thương tâm; nếu ly kia của cô không độc, Bách Lí Triều Hoa uống rượu độc, cô cũng sẽ thương tâm. Sắc mặt Bách Lí Triều Hoa nhanh chóng trở nên vô cùng trắng bệch. Ngu Phương Linh nôn ra một ngụm máu, thấp giọng ho khan. “Linh Nhi, Linh Nhi…” Bách Lí Triều Hoa phục hồi tinh thần lại, ôm chặt cô, “Vì sao lại ngốc như vậy, ta rõ ràng, rõ ràng là muốn thành toàn cho nàng mà thôi.” “Triều Hoa…” “Cái gì ta cũng đã biết, nàng đến từ thế giới trên trời, căn bản không có khả năng ở lại vì ta, cũng không thể vì ta mà ở lại, là ta ích kỷ, không suy xét đến chỗ khó xử của nàng, chỉ muốn bắt lấy nàng. Thực xin lỗi, Linh Nhi, ta đã mệt mỏi, cũng chán ghét mỗi lần luân hồi lại phải truy đuổi theo bước chân của nàng, lần này, không phải nàng từ bỏ ta, mà là ta từ bỏ nàng.” Bách Lí Triều Hoa dùng ngón tay dịu dàng mà lau đi vết máu trên khóe môi cô, trong mắt chất đầy vẻ dịu dàng cùng yêu thương. Giữa hắn cùng Ngu Phương Linh, luôn giống như lời nói dối Ngu Phương Linh soạn ra kia, vĩnh viễn cách trời với đất. Nếu như hai người bọn họ nhất định phải có một người thừa nhận tất cả đau đớn, vĩnh viễn rơi xuống địa ngục Vô Gian, như vậy, hắn thành toàn nàng. Bách Lí Triều Hoa phất tay, thiên tơ tằm giữa ngón tay cuốn lấy 《 Độc Vương Tâm Kinh 》trên xà nhà. Hắn nắm 《 Độc Vương Tâm Kinh 》, đầu ngón tay run rẩy giao 《 Độc Vương Tâm Kinh 》 cho Ngu Phương Linh, hơi nhắm hai mắt, một giọt nước mắt nóng bỏng chảy xuống theo khóe mắt hắn, lăn qua nốt ruồi đỏ thắm, nện lên mu bàn tay của Ngu Phương Linh. Tầm mắt Ngu Phương Linh dần mơ hồ, trong lúc hoảng hốt, Bách Lí Triều Hoa cúi đầu, in lại một nụ hôn ở giữa mày cô, khóe mắt hàm chứa nước mắt, mỉm cười nói: “Chúc mừng nàng, Linh Nhi, từ nay về sau, nàng được tự do.” “Đinh, chúc mừng ký chủ thành công lấy được đạo cụ: Độc Vương Tâm Kinh. Tiến độ công lược 100%, thành công đạt được 100% tiến độ xuyên, thông đạo xuyên sắp mở ra, xin ký chủ chuẩn bị sẵn sàng.” Bên tai vang lên âm thanh của hệ thống. Giữa mày Ngu Phương Linh vừa bị Bách Lí Triều Hoa hôn hiện lên một đóa mạn châu sa hoa màu máu, cùng với ánh sáng chói mắt, thân thể của cô càng ngày càng nhẹ, nhẹ giống như một làn khói. Bất luận Bách Lí Triều Hoa dùng lực như thế nào, đều không bắt được làn khói nhẹ kia. Khi ánh sáng chói đến mức tận cùng, trong lòng ngực Bách Lí Triều Hoa đã hoàn toàn trống không. Không bao giờ còn gặp lại bóng dáng Ngu Phương Linh. Tất cả, tất cả, đều biến mất không thấy. Giống như hắn chỉ đang mơ một giấc mộng dài dòng. Trên bấc nến, sáp đỏ chậm rãi nhỏ giọt, ngoài cửa sổ, một vầng trăng tròn trịa.