Ngu Phương Linh xấu hổ mà cười hai tiếng: “Xa cách gặp lại, chỉ là đùa với Hàn đại ca một chút, chỉ đùa một chút…” Hàn Lãng bất đắc dĩ: “Nàng không chết, vì sao lại không tới tìm ta?” “Không phải ta đã tới tìm huynh đây sao?” Trên mặt Ngu Phương Linh lộ ra tươi cười dịu dàng như ngày thường của Lục Mạn Thanh, “Ta cố ý tới Bách Lí sơn trang chờ Hàn đại ca.” “Vậy tràng lửa lớn ở biệt viện kia…” Giọng nói của Hàn Lãng khô khốc. “Tràng lửa lớn ở biệt viện kia là ta phóng.” Ngu Phương Linh từ trong lòng ngực hắn tránh ra, lui về sau một bước, cùng hắn kéo ra khoảng cách, “Có người muốn giết ta, ta bất đắc dĩ mới dùng phương pháp này giả chết.” “Ai muốn giết nàng? Có phải là Bách Lí…” “Ta cũng không biết.” Ngu Phương Linh nhanh chóng đánh gãy lời của Hàn Lãng. Cô lần này tới là mượn dùng thân thể của Lục Mạn Thanh để hoàn thành nhiệm vụ, cũng không muốn trộn lẫn vào màn tranh cãi cảm tình giữa Hàn Lãng cùng Bách Lí Triều Vân. Lục Mạn Thanh chân chính đã chết, mặc kệ ai thị ai phi, đều đã theo tràng lửa lớn kia hôi phi yên diệt. “Cho nên nàng cũng không dám đi tìm ta, mà là chạy tới Bách Lí sơn trang tìm kiếm che chở, thuận tiện chờ ta?” Hàn Lãng lập tức liền đoán ra ý đồ của Ngu Phương Linh, đáy mắt tràn đầy nhu tình, Mạn Thanh của hắn vẫn luôn thông tuệ như vậy. Ngu Phương Linh gật đầu, co rúm lại một chút: “Quá lạnh rồi, chúng ta lên bờ đi.” Hàn Lãng ôm lấy vòng eo của cô, nhón mũi chân một chút, quay về bờ. Ngu Phương Linh hơi cuốn vạt váy lên. Cô cố ý mặc một thân bạch y, còn chưa có tác dụng, đã bị Hàn Lãng vạch trần, quả thực bất ngờ. Hàn Lãng nhìn động tác của cô, cười nói: “Mạn Thanh, cách trang điểm này của nàng…” “Làm sao vậy?” “Còn rất độc đáo.” Ngu Phương Linh: “…” Ngươi đây là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi sao? Ngu Phương Linh còn đang chửi thầm, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị Hàn Lãng ôm vào trong ngực, giọng nói của hắn vang lên trên đỉnh đầu, vừa chua xót vừa vui sướng: “Mạn Thanh, nàng còn sống, trời cao chung quy đối với ta không tệ.” Ngu Phương Linh hoảng sợ, giãy giụa: “Hàn đại ca, chúng ta có chuyện từ từ nói.” Đừng động tay động chân! Sức tay Hàn Lãng rất lớn, Ngu Phương Linh cơ hồ là bị hắn dí chặt vào trong lòng ngực, với lực đạo này của hắn, như là muốn đem cô khảm vào máu thịt của mình. Mặt Ngu Phương Linh đều nghẹn đỏ, tuy rằng trên mặt cô còn đang bôi bột mì. “Các ngươi đang làm gì!” Khi Ngu Phương Linh còn đang giãy giụa, phía sau truyền đến một tiếng quát chói tai. Hàn Lãng buông lỏng lực đạo, Ngu Phương Linh lập tức giống như lò xo, từ trong lòng ngực hắn bắn ra ngoài. Bách Lí Triều Vân không biết từ khi nào đã xuất hiện ở phía sau hai người, sắc mặt xanh mét, thoạt nhìn còn dọa người hơn cả Ngu Phương Linh. Cách sương mù, nàng ta không nhìn rõ nữ nhân đang bên người Hàn Lãng là ai, cho đến khi đến gần, nàng ta mới thấy rõ mặt của Ngu Phương Linh. Bách Lí Triều Vân kêu lên một tiếng sợ hãi, đúng là dáng vẻ gặp quỷ, lảo đảo lùi về phía sau một bước. Bách Lí Triều Hoa đang đứng ở phía sau, giơ tay đỡ lấy thân thể của nàng ta: “Tam tỷ, làm sao vậy?” Bách Lí Triều Vân lúc này mới phục hồi lại tinh thần, rất nhanh nàng ta đã ý thức được mình đang thất thố, thu lại thần sắc kinh ngạc sợ hãi đầy mặt, lấy lại bình tĩnh, nghi ngờ mà nhìn về phía Ngu Phương Linh: “Lục Mạn Thanh, sao ngươi lại ở chỗ này?” Không phải ả ta đã chết rồi sao! Nàng ta tận mắt nhìn thấy ả hộc máu bỏ mình, một phen lửa lớn, đem biệt viện thiêu đến sạch sẽ, ả lúc này hẳn là đã hóa thành một đống cặn! “Lục Mạn Thanh?” Bách Lí Triều Hoa lặp lại lời nói của Bách Lí Triều Vân, đột nhiên nhìn về phía Ngu Phương Linh. Sương mù dần dần dày hơn, trong tầm mắt một mảnh mơ hồ, chỉ duy nhất đèn lồng dưới hiên tản ra ánh sáng màu cam, chiếu rọi lên người Bách Lí Triều Hoa. Bách Lí Triều Hoa khoanh tay đứng trên hành lang dài, đưa lưng về phía Ngu Phương Linh, hai mắt nhìn chằm chằm sương mù mênh mang, không biết đang nhìn gì. Ngu Phương Linh đang mặc váy trắng, trên mặt trang điểm y như quỷ, còn may bột mì đã rơi xuống không ít, lộ ra bộ mặt vốn dĩ của cô. Cô đứng ở phía sau Bách Lí Triều Hoa, chà xát tay, bất an mà kêu: “Thất công tử.” Bách Lí Triều Hoa đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh như băng ngày thường, cho dù hắn có đứng ở trước mặt Ngu Phương Linh, thì bóng dáng này cũng làm Ngu Phương Linh cảm thấy xa xôi không thể với tới. Lập tức quay về lúc ban đầu. Hắn vẫn là chàng thiếu niên bạch y cao lãnh, tất cả đều không đặt vào mắt. “Tức giận, tức giận! Tiểu bảo bối Triều Hoa tức giận! Tiểu nương tử mau đến dỗ!” Tiểu Thất vỗ cánh, bay đến trước mặt Bách Lí Triều Hoa. Bách Lí Triều Hoa giơ tay, “Bang” một tiếng, Tiểu Thất bị hắn vỗ cho rơi trên đất. “A, ta đã chết.” Tiểu Thất kêu lên. “Tiểu Thất!” Ngu Phương Linh chạy qua như bay, nâng Tiểu Thất ở trong tay, “Thất công tử, ngươi giận ta, ngươi giết ta là được, cần gì phải xả giận vào con chim ngốc này” Bách Lí Triều Hoa “Keng” một tiếng rút trường kiếm ở bên hông ra, gác ở cổ Ngu Phương Linh, mặt mày lạnh lẽo: “Ngươi cho rằng ta thật sự không dám giết ngươi?” Ngu Phương Linh nâng Tiểu Thất, xem xét một lần, phát hiện nó chỉ có chút choáng, cũng không thương tổn đến tính mạng, nhẹ nhàng thở ra. Bách Lí Triều Hoa bất động thanh sắc mà liếc mắt nhìn Tiểu Thất một cái. Hắn không phải cố ý, mới vừa rồi chỉ là do hắn thất thủ, Tiểu Thất phi tới quá nhanh, lập tức đã bay đến trước mặt hắn, hắn chỉ là muốn phất tay đuổi nó đi thôi. Nhưng hắn cũng không cần thiết phải giải thích cho Ngu Phương Linh. “Vậy ngươi giết đi.” Ngu Phương Linh ngẩng cổ. Bách Lí Triều Hoa cười lạnh: “Chờ ngươi đáp xong lời ta hỏi, lại giết cũng không muộn.” “Ta biết trong lòng Thất công tử có rất nhiều nghi vấn, việc đã đến nước này, chỉ cần Thất công tử mở miệng, ta nhất định sẽ không có gì giấu giếm.” “Được, ta hỏi ngươi, ngươi thật sự là Lục Mạn Thanh?” Ngu Phương Linh gật đầu: “Đúng, ta là Lục Mạn Thanh.” Cô dùng thân thể của ai, cô chính là người đó, giờ phút này ở trước mặt Bách Lí Triều Hoa, cô chính là Lục Mạn Thanh. “Nghe nói Lục Mạn Thanh đã chết trong một tràng lửa lớn, sao ngươi có thể ở đây được?” “Trong biệt viện có một mật đạo.” “Là ai muốn giết ngươi?” Ngu Phương Linh im lặng. Bách Lí Triều Hoa đẩy kiếm về phía trước, Ngu Phương Linh cảm giác được trường kiếm lạnh băng kia đã đè lên cổ hỏng của mình, lại tiến về phía trước một bước, là có thể lấy mạng cô. Cả người cô nổi lên một tầng da gà, vội vàng nói: “Là Bách Lí Triều Vân. Là nàng, ta không lừa ngươi.” Cô nói xong, đợi một lát, cũng không chờ thấy kiếm phong tiến thêm phân nào, cô cẩn thận mà liếc nhìn Bách Lí Triều Hoa một cái. Vẻ mặt thiếu niên không thay đổi, vẫn lạnh băng như cũ nhìn cô. Ngu Phương Linh: “Ta thật sự không lừa ngươi.” Bách Lí Triều Vân vẫn luôn thân cận với Tam tỷ của hắn nhất, cô chỉ sợ hắn dưới sự giận dữ, trực tiếp cắt đứt cổ cô. Hồi lâu sau, Bách Lí Triều Hoa rũ xuống mí mắt, nhẹ giọng nói: “Ta biết.” Đáp án này vậy mà làm Ngu Phương Linh thấy ngoài ý muốn. Xem ra những chuyện mà Bách Lí Triều Vân làm, trong lòng Bách Lí Triều Hoa luôn hiểu rõ. Nàng ta là Tam tỷ của hắn, hắn chỉ là không muốn động đến nàng ta. “Ngươi tới Bách Lí sơn trang làm gì?” Bách Lí Triều Hoa lại hỏi lần nữa. “Ta…” Ngu Phương Linh do dự một chút. Trong mắt Bách Lí Triều Hoa nhảy ra tàn khốc. Ngu Phương Linh: “Ta tới chờ Hàn Lãng. Bách Lí Triều Vân muốn giết ta, ta không có chỗ trốn tránh, đành phải gửi thân vào Bách Lí sơn trang, cũng là có thể tìm kiếm che chở, thứ hai là có thể chờ được Hàn Lãng.” “Cũng có thể xem là một phương pháp đẹp cả đôi đường.” Bách Lí Triều Hoa câu khóe miệng, nhưng lại không hề có ý cười, hắn lạnh lùng mà nhìn Ngu Phương Linh, “Chỉ là, ngươi không nên lợi dụng ta.” Ngu Phương Linh không còn lời nào để nói, đúng là cô thật sự đã lợi dụng Bách Lí Triều Hoa. Bách Lí Triều Hoa nâng kiếm, chém về phía cô. Ngu Phương Linh nhắm mắt lại, tình cảnh lần trước bị Bách Lí Triều Hoa đâm một kiếm xuyên tim còn rõ ràng ở trước mắt, không nghĩ tới, nhanh như vậy đã lại phải chết ở trong tay hắn. Một đạo gió lạnh thổi qua gò má cô, cô thậm chí có thể nghe được tiếng kiếm ngân vang rất nhỏ. Thật lâu sau, cũng chưa truyền đến tiếng nhắc nhở nhiệm vụ thất bại của hệ thống. Ngu Phương Linh kinh ngạc mà mở to mắt, Bách Lí Triều Hoa đã trả lại kiếm vào vỏ, xoay người rời đi. Ở dưới chân cô, nhiều ra một lọn tóc, là do Bách Lí Triều Hoa chém xuống. Hắn chung quy vẫn tha cho cô một mạng. Sáng sớm hôm sau, Ngu Phương Linh đi theo Hàn Lãng rời đi. Là Hàn Lãng mãnh liệt yêu cầu đưa cô rời đi, cô ở Bách Lí sơn trang đợi lâu như vậy, chính là chờ Hàn Lãng. Kiếm Linh Tê ở trong Kiếm Các của võ lâm, cô chỉ có đi theo Hàn Lãng trở về, mới có khả năng tiếp xúc đến mục tiêu nhiệm vụ. Lúc rời đi, Hàn Lãng đầy mặt vui mừng, sắc mặt Bách Lí Triều Vân xanh mét. Không chỉ Bách Lí Triều Vân, sắc mặt của người Bách Lí gia cũng không có một ai tốt. Đoạn cảm tình của Hàn Lãng cùng Lục Mạn Thanh kia, người Bách Lí gia đều biết, chung quy là Bách Lí Triều Vân mạnh mẽ chia rẽ một đôi tình nhân. Ngu Phương Linh ngồi trong thùng xe, vén lên mành, nhìn về phía Bách Lí Triều Hoa. Bách Lí Triều Hoa đứng trước cửa, cũng đang nhìn cô, đáy mắt hắn một mảnh đen nhánh, như một giếng cổ sâu thẳm. Tiểu Thất đứng trên đầu vai của hắn, lải nhải giống như niệm ma chú: “Tiểu nương tử phải đi, tiểu nương tử thật sự phải đi…” Ngu Phương Linh yên lòng, có đồ lảm nhảm như Tiểu Thất này, cho dù cô đi rồi, Bách Lí Triều Hoa cũng sẽ không còn thấy tịch mịch. * Hàn Lãng chỉ là nhân vật mua nước tương, nam hai nam ba còn chưa lên sân khấu ~ Editor: Q17