【 Đinh, đã truyền tống thành công, hoan nghênh trở về. 】 Ý thức của Ngu Phương Linh thành công trở lại cơ thể của mình, mở giao diện hệ thống ra, 96% tiến độ xuyên vất vả lắm mới tích cóp được, lại bởi vì khấu trừ 10% tiến độ truyền về, rớt về 86%. Bách Lí Triều Hoa đã hiểu rõ bí mật của cô, nếu muốn nhanh chóng kết thúc thế giới này, nhiệm vụ lần sau nên tránh Bách Lí Triều Hoa ra. Bách Lí Triều Hoa là vai chính trong thế giới này, phần lớn vật phẩm công lược đều có liên hệ với hắn, thật sự có thể tránh được không? Ngu Phương Linh lộ ra tươi cười chua xót, sờ ngực mình, giống như ngực vẫn còn một cái lỗ thủng. Bách Lí Triều Hoa đã hoàn toàn hắc hóa, hắn biết, nếu muốn giữ cô lại, cũng chỉ có thể giết cô mà thôi. Nhưng hắn không biết, cô cũng không thể sống lại liên tục, trước khi vào trò chơi này, người phụ trách đã từng dặn dò cô, một khi tiến độ xuyên ngã về 0%, cơ thể ở hiện thực của cô sẽ chết não, rốt cuộc không thể trở về được nữa. Không thể quay về, ý nghĩa vĩnh viễn phải ở lại thế giới này. Thế giới này chỉ là một thế giới trò chơi, thật sự sẽ luôn tồn tại được sao? Ngu Phương Linh không dám đánh cược. Cô cần phải trở về. Cô ở trong thế giới hiện thực còn có ba mẹ, cùng tất cả mọi thứ cô nhiệt tình yêu thương. Cô phải đi về. Chờ sau khi cô trở về, nếu như tưởng niệm Bách Lí Triều Hoa, đợi sau khi trò chơi online, sẽ có thể trở về đoàn tụ với hắn, cho dù khi đó hắn không còn nhớ rõ cô, hắn cũng là Bách Lí Triều Hoa cô đã từng yêu. Đây mới là biện pháp đẹp cả đôi đường. Quyết tâm của Ngu Phương Linh lại lần nữa kiên định hơn. Cô đổi mới giao diện nhiệm vụ, nhận một nhiệm vụ cấp C, trước cứ xoát tiến độ xuyên về đến 90% đã. Độ khó của nhiệm vụ cấp C không cao, nhưng khen thưởng nhiệm vụ thấp, xoát tương đối tốn thời gian, do như vậy, Ngu Phương Linh mới không thích nhiệm vụ cấp C lắm, lần này cô chỉ là vì cứu lại tiến độ xuyên đã bị tụt. Sau khi hoàn thành một nhiệm vụ cấp C, Ngu Phương Linh đổi mới giao diện hệ thống, cài đặt điều kiện nhiệm vụ. Hiện tại tiến độ xuyên của cô đã tới 90%, chỉ cần ở dưới tình huống không tử vong, thành công xoát xong một nhiệm vụ cấp A, là có thể hoàn thành 100% tiến độ xuyên. Ngu Phương Linh: “Hệ thống, tuyên bố nhiệm vụ mới.” 【 Đinh, phát hiện nhiệm vụ mới, mời ký chủ kiểm tra và nhận. 】 Ngu Phương Linh: “Tiếp nhận.” 【 Đinh, đã tiếp nhận nhiệm vụ mới. Nhiệm vụ khó: Cấp A. Nội dung nhiệm vụ: Lấy được 《 Độc Vương Tâm Kinh 》, thời hạn nhiệm vụ: 24 giờ. Khen thưởng nhiệm vụ: 11% tiến độ xuyên. 】 Ngu Phương Linh: “Tiếp nhận nhiệm vụ.” 【 Đinh, ký chủ đã tiếp nhận nhiệm vụ, sắp khởi động thông đạo truyền tống. 】 Hệ thống nhắc nhở làm Ngu Phương Linh kinh ngạc, cô vốn nghĩ tránh né Bách Lí Triều Hoa, lần này sẽ dùng nhân vật khuôn mẫu, không nghĩ rằng căn bản không có nhân vật khuôn mẫu nào để cô lựa chọn. Rất nhanh Ngu Phương Linh đã hiểu lần này vì sao không có nhân vật khuôn mẫu, bởi vì vật phẩm công lược lần này là 《 Độc Vương Tâm Kinh 》 sắp xuất hiện ở một hội đấu giá, ai ra giá cao thì được, căn bản không cần cô phải mượn thân thể của bất kỳ ai. Thời gian có hạn, sau khi Ngu Phương Linh được truyền tống đến địa điểm Minh Nguyệt Lâu nơi đấu giá 《 Độc Vương Tâm Kinh 》, nhanh chân đi mua đồ cần thiết, dịch dung một phen. Kỹ năng dịch dung này là của Đường Tinh Dao, cô từng dùng thân thể Đường Tinh Dao, nên kế thừa kỹ năng của nàng. Sợ bị Bách Lí Triều Hoa nhận ra, Ngu Phương Linh dịch dung mình thành một thiếu niên, còn chấm lên mặt một cái nốt ruồi, quấy nhiễu phán đoán. Giọng nói không cần lo lắng, bản thân cô đã từng học phối âm, có thể căn cứ nhu cầu mà thay đổi âm sắc của mình. Sau khi hoàn toàn thay hình đổi dạng, Ngu Phương Linh phe phẩy quạt xếp, xuất hiện ở trước Minh Nguyệt Lâu. Lần này cách lần trước cô “Chết” ở Độc Vương Cốc, đã qua ba tháng, nghe đồn trên giang hồ, Bách Lí Triều Hoa đã khôi phục thần chí, trở về Hoa thần giáo, thanh trừ nội gián, đoạt lại ngôi vị giáo chủ. Thuốc giải hóa cốt đan, cũng được Úc Cẩm Huyền nghiên cứu ra, Bách Lí Triều Hoa ban thuốc giải cho nhóm con cháu thế gia còn ở trong Hoa thần giáo, thả bọn họ về nhà. Quan hệ giữa Hoa thần giáo cùng các môn phái lớn, bởi vậy hòa hoãn không ít. Không ít người phỏng đoán, động tác này của Bách Lí Triều Hoa, là có ý muốn ẩn lui giang hồ. Có điều mấy việc đó đều không có liên quan đến Ngu Phương Linh, cô hôm nay là tới đấu giá 《 Độc Vương Tâm Kinh 》. 《 Độc Vương Tâm Kinh 》 là sách của tổ sư Độc Vương Cốc để lại, từng lưu lạc giang hồ hơn năm mươi năm trước, không biết tung tích, lần này tin tức 《 Độc Vương Tâm Kinh 》 hiện thân trên hội đấu giá của Minh Nguyệt Lâu, hấp dẫn không ít người đến, trong đó đương nhiên không thể thiếu con cháu của Độc Vương Cốc cùng Dược Vương Cốc. Nếu muốn bằng vào vũ lực tranh đoạt quyển sách này, Ngu Phương Linh có lẽ sẽ có điều cố kỵ, nhưng lần này 《 Độc Vương Tâm Kinh 》 công khai bán đấu giá, chủ bán chắc chắn sẽ nghĩ tới khả năng này, đã mời trước một chỗ dựa đến bảo kê, nên Ngu Phương Linh cũng không lo lắng sẽ có người cướp đoạt. Cô muốn lấy được vật phẩm công lược lần này, chỉ cần chuẩn bị đủ ngân lượng là được. Từ khi cô xuyên qua tới nay, hoàn thành không ít nhiệm vụ, hoặc nhiều hoặc ít tích cóp được chút đồ có giá trị, cô đi đổi vài thứ đó thành ngân phiếu, tổng cộng hai vạn ba ngàn lượng, chắc hẳn đã đủ để ứng phó trận bán đấu giá này. Cho dù cô có đấu giá thất bại, xong việc tìm được người mua, lấy vật hắn yêu thích trao đổi, cũng không khó. Ngu Phương Linh đi vào trong lâu, thủ vệ ngăn cản cô, cung kính nói: “Vị công tử này, đại hội quy định, nếu muốn vào Minh Nguyệt Lâu, trước tiên cần phải giao nộp phí vào lâu.” Phí vào lâu là để cho chủ bán sàng chọn người mua, nếu Minh Nguyệt Lâu này người nào cũng có thể vào, chẳng phải là ngư long hỗn tạp, chướng khí mù mịt. Ngu Phương Linh nhìn thoáng qua thẻ bài dựng bên cạnh, bên trên viết giới thiệu về phí vào lâu, ghế bình thường chỉ cần mười lượng, ghế khách quý yêu cầu năm trăm lượng, ghế khách quý còn cần tăng giá. Cô lấy ra mười lượng bạc, đưa cho thị vệ, thị vệ kia đưa cho cô một thẻ bài, nhắc nhở nói: “Vào lâu không thể mang theo vũ khí.” Ngu Phương Linh cầm thẻ bài, cười nói: “Ngươi yên tâm, toàn thân ta trên dưới chỉ cầm theo ngân phiếu.” Thị vệ kia thấy cô nắm quạt xếp, bộ dáng phúc hậu vô hại, liền cho cô đi vào. Ngu Phương Linh đi theo dãy số trên thẻ bài mà thị vệ cho cô, tìm được chỗ ngồi của mình. Lúc cô tới, có đi qua ghế khách quý, tò mò mà nhìn thoáng qua. Khác với ghế bình thường, xung quanh ghế khách quý có treo mành lụa, ý là muốn bảo mật diện mạo cùng thân phận của người mua. Ghế bình thường thì không chú ý nhiều như vậy, một cái bàn, một cái ghế. Bên khách quý trên bàn bày rượu ngon, trà xanh, điểm tâm, trái cây, ghế bình thường cũng chỉ có một ấm trà, cùng một mâm hạt dưa. Ngu Phương Linh nói thầm một câu “Ông chủ ở đây quả nhiên biết kiếm tiền”, rồi ngồi xuống bên cạnh bàn. Không bao lâu, đã lục tục tiến vào một ít người, vị trí trống xung quanh cô dần dần ngồi đầy, ngay cả ghế khách quý tận năm trăm lượng bạc, cũng đã nhiều bóng người. Minh Nguyệt Lâu có hai tầng, một tầng phần lớn là ghế bình thường, vị trí tốt hơn một chút, sẽ sắp xếp cho bên khách quý. Lầu hai dường như đều là ghế khách quý, hơn nữa ghế khách quý của lầu hai so với ghế khách quý của lầu một còn đắt hơn ba trăm lượng. Giữa sảnh có thiết kế một đài cao, vật bán đấu giá hôm nay, sẽ xuất hiện trên đài cao này. Nhóm tôi tớ quần áo đẹp đẽ quý giá nâng giá cắm nến, dọc theo cầu thang, đi lên đài cao, thả đèn lớn đang treo trên mái nhà xuống, bậc lửa lên trên ngọn nến. Ánh nến nhất thời chiếu toàn bộ Minh Nguyệt Lâu sáng như ban ngày. Hội đấu giá còn chưa bắt đầu, Ngu Phương Linh đổ một ly trà, uống trà, cắn hạt dưa, nhàm chán ngắm nhìn. Chờ đến khi hạt dưa trước mặt Ngu Phương Linh xếp thành một ngọn núi, nước trà cũng ít đi một nửa, một nam tử tuổi ước chừng ba mươi, mặc quần áo vải màu xám bước lên đài cao, hắng giọng nói: “Hoan nghênh các vị hôm nay đến tham gia hội bán đấu giá của Minh Nguyệt Lâu, vì bảo đảm đại hội bán đấu giá lần này công bằng công chính, chúng ta may mắn mời được Bách Lí giáo chủ của Hoa thần giáo đến chủ trì đại hội bán đấu giá lần này.” “Khụ, khụ khụ!” Ngu Phương Linh bị sặc hạt dưa trong cổ họng, nhịn không được mà ho khan. Còn may chỗ cô ngồi hẻo lánh, xung quanh lại có nhiều người, không ai chú ý tới nơi này. Cô vội vàng đổ một ly trà uống, dùng ống tay áo che đậy, móc ra một cái gương nhỏ, nhìn xem phấn dịch dung có còn ở hay không. Cô thật sự không ngờ được, ở chỗ này cũng có thể gặp phải Bách Lí Triều Hoa. Nam tử nói rất rõ ràng, người bảo kê cho đại hội đấu giá ở Minh Nguyệt Lâu lần này, là cao thủ đứng đầu võ lâm Bách Lí Triều Hoa, muốn ở trước mặt hắn giở trò, ví như cướp đoạt bảo vật, vậy thì có thể về chầu ông bà luôn. Ngu Phương Linh không cảm thấy Bách Lí Triều Hoa sẽ rảnh rỗi như vậy, chạy từ xa tới để bảo vệ cho buổi bán đấu giá, Minh Nguyệt Lâu chắc hẳn là sản nghiệp của hắn, gì má ghế bình thường, ghế khách quý cũng là do hắn làm ra. Những năm gần đây, hắn luôn tìm cô khắp nơi, tai mắt trải rộng toàn giang hồ, đống tài phú Phù Loan để lại cho hắn, căn bản không chịu nổi hắn dày vò như vậy. Hắn chỉ có thể tay làm hàm nhai, mở quán làm thương nhân. Ngu Phương Linh áp ho khan xuống, hơi nâng mắt, lặng lẽ nhìn thoáng qua chỗ Bách Lí Triều Hoa ngồi. Bách Lí Triều Hoa ngồi ở trên lầu hai đối diện đài cao, mành lụa màu trắng rũ xuống, giấu đi khuôn mặt của hắn, mơ hồ chiếu ra một hình bóng quen thuộc. Đáy lòng Ngu Phương Linh trầm xuống, trực giác nói cho cô, việc hôm nay khả năng sẽ không thuận lợi. Việc đã đến nước này, cô cũng không còn lựa chọn, chỉ có thể đi một bước tính một bước. Sau khi người chủ trì kết thúc nói chuyện, đại hội bán đấu giá liền bắt đầu. Minh Nguyệt Lâu là sản nghiệp của Bách Lí Triều Hoa, Bách Lí Triều Hoa dùng tiếng tăm của mình che chở Minh Nguyệt Lâu, người mua cùng chủ bán đều đến từ bốn phương tám hướng, bọn họ muốn mượn Minh Nguyệt Lâu để kinh doanh đồ của mình, nhất định phải bỏ tiền thuê Minh Nguyệt Lâu, càng miễn bàn giá bán ghế bình thường, ghế khách quý. Ngu Phương Linh chưa từng phát hiện, hóa ra Bách Lí Triều Hoa còn có đầu óc làm buôn bán, hắn không nên làm một kiếm khách đầu đao liếm máu, hắn hẳn là nên toàn tâm toàn ý làm một thương nhân, tin rằng không lâu nữa, hắn sẽ có thể giàu ngang một nước. Mấy đồ bán đấu giá đầu tiên trong đại hội đều không liên quan đến nhiệm vụ, Ngu Phương Linh lo lắng Bách Lí Triều Hoa sẽ phát hiện ra cô, ngây ngẩn mà lột hạt dưa, căn bản không chú ý những người khác ra giá. Chờ đến khi người chủ trì kêu tên 《 Độc Vương Tâm Kinh 》, Ngu Phương Linh giật mình, phục hồi tinh thần lại. “Tiếp theo món đồ được mang lên đấu giá là 《 Độc Vương Tâm Kinh 》, đã nghiệm chứng thật giả, khởi điểm năm trăm lượng.” Giá khởi điểm của《 Độc Vương Tâm Kinh 》 là năm trăm lượng, xem ra thật là đồ phỏng tay, ít nhất Độc Vương Cốc cùng Dược Vương Cốc đều muốn quyển sách này. Ngu Phương Linh đánh giá khả năng hôm nay mình có thành công hay không, thấy được khó khăn rất lớn. “Sáu trăm lượng.” Phía dưới đã có người bắt đầu ra giá. “Sáu trăm năm mươi.” “Bảy trăm.” “Ta trả một ngàn lượng!” Giá cả của《 Độc Vương Tâm Kinh 》càng kêu càng cao, Ngu Phương Linh do dự, muốn tham dự đấu giá hay không. Hôm nay cô dịch dung mà đến, giọng nói cũng có thể thay đổi, Bách Lí Triều Hoa ngồi ở lầu hai, có nhiều người tham dự đấu giá như vậy, chắc hắn hắn không có thời giờ đi chú ý bọn họ. “Hai ngàn lượng.” Ngu Phương Linh không nhịn nổi nữa, dùng giọng nói đã biến đổi hô một câu. “Năm ngàn lượng.” Tiếp theo lời ra giá của cô, là một tiếng nói ôn nhuận bay đến từ phía sau rèm. Sắc mặt Ngu Phương Linh cứng đờ, giọng nói này là của Úc Cẩm Huyền, hắn cũng tới. Cũng đúng, 《 Độc Vương Tâm Kinh 》 vốn dĩ chính là đồ của Độc Vương Cốc, hắn không thể không tới. “Tám ngàn lượng.” Sau khi Úc Cẩm Huyền hô lên không bao lâu, một thiếu niên trực tiếp ra giá tám ngàn lượng. Thiếu niên này ngồi ở hàng ghế bình thường, chỉ thấy khuôn mặt hắn tuấn tú, mặc bộ bạch sam phong độ nhẹ nhàng, làm người khác vô cùng chú ý, nhìn quần áo người hầu bên cạnh hắn, là người của Dược Vương Cốc. Thiếu niên này chắc hẳn là người thừa kế đời kế tiếp của Dược Vương Cốc, Tôn Thanh. Hắn ra giá rất nhanh đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Mặc kệ người khác ra giá bao nhiêu, hắn đều bình thản mà bỏ thêm vào đó ba ngàn lượng, có hắn hấp dẫn lực chú ý, Ngu Phương Linh không còn lo lắng Bách Lí Triều Hoa sẽ phát hiện ra cô. Chỉ là thiếu niên liên tiếp lên giá ào ào, đến cuối cùng, ngay cả Úc Cẩm Huyền cũng có ý bỏ cuộc. Tiết Hồng Lệ đứng bên cạnh hắn nói: “Cốc chủ, thiếu niên kia rõ ràng là muốn đối nghịch với chúng ta.” “Oán độc giữa Độc Vương Cốc cùng Dược Vương Cốc chất chứa đã lâu, động tác này của hắn cũng đã nằm trong dự kiến.” “Chúng ta nên làm sao bây giờ? Nếu như 《 Độc Vương Tâm Kinh 》 rơi vào tay Dược Vương Cốc, chẳng phải để người khác chê cười.” Tiết Hồng Lệ nhíu mày. “Độc Vương cùng Dược Vương, vốn chính là đồng môn, nếu như Tâm Kinh rơi vào trong tay Dược Vương Cốc, ta ngược lại không lo lắng.” Úc Cẩm Huyền hơi mỉm cười. Lúc đầu Ngu Phương Linh còn đấu giá, sau khi bị thiếu niên bên Dược Vương Cốc lên giá ào ào, cô phát hiện cô không còn đủ tiền nữa. Đừng nói là cô, khi thiếu niên nâng giá cả lên “Tám vạn hai”, Úc Cẩm Huyền cũng không còn lên tiếng. Ngu Phương Linh đã chắc chắn, vật phẩm công lược này không thể dùng thủ đoạn đấu giá lấy được, chỉ có thể xuống tay từ thiếu niên kia. Ngu Phương Linh lấy lại bình tĩnh, không hề tham dự đấu giá nữa. Cô nắm một nắm hạt dưa ở trước mặt, ngồi cắn, không ngoài dự đoán của cô, cuối cùng thiếu niên lấy “Tám vạn hai” tóm được 《 Độc Vương Tâm Kinh 》. Sau khi đấu giá xong《 Độc Vương Tâm Kinh 》, Ngu Phương Linh không còn tâm trạng ở lại, cô bỏ hạt dưa, đứng dậy, đi về. Bách Lí Triều Hoa đang ngồi trên lầu hai, mặt vô cảm mà nhìn nhóm người trong Minh Nguyệt Lâu, hôm nay hội đấu giá cử hành rất thuận lợi, không có đồ tồn, Minh Nguyệt Lâu có thể lấy được tiền thuê phong phú. Khi ánh mắt hắn quét đến bóng dáng của Ngu Phương Linh, đột nhiên đứng dậy, đang muốn rời đi, Bách Lí Lam vươn tay đã bắt được tay áo của hắn, hô: “Giáo chủ!” Bách Lí Triều Hoa là nhân chứng của hội đấu giá hôm nay, không thể dễ dàng rời khỏi. Hắn vừa đi, không biết sẽ kéo tới địch mạnh bao nhiêu, khủng hoảng sẽ dẫn tới đại loạn. Tinh thần Bách Lí Triều Hoa thoáng tỉnh táo một ít, chỉ vào bóng dáng của Ngu Phương Linh, nói với Bách Lí Lam: “Bám theo nàng.” “Tuân lệnh.” Bách Lí Lam gật đầu. Bách Lí Lam ấn kiếm bên hông, chạy như bay xuống dưới lầu. Úc Cẩm Huyền vẫn luôn chú ý hướng đi của Bách Lí Triều Hoa, thấy Bách Lí Lam xuống lầu, hắn nói với Tiết Hồng Lệ: “Khi Bách Lí Lam rời đi vẻ mặt vội vàng, hẳn đã xảy ra chuyện lớn, phái người đi theo hắn.”