“Loan Nhi!” Lão giáo chủ không ngờ người ích kỷ như Phù Loan lại sẽ đứng ra chặn giúp Ngu Phương Linh một kiếm. Một kiếm kia đã không kịp rút về, mũi kiếm trật một phân, xẹt qua phía dưới mắt trái của hắn, kéo theo một chuỗi máu, rơi xuống thảm ở dưới chân. “Người đâu, mau mời đại phu tới đây!” Lão giáo chủ lạnh giọng quát. Phù Loan là người thừa kế ông ta dốc lòng bồi dưỡng ra, tất nhiên không thể có việc gì. Hạ nhân cũng biết chuyện nghiêm trọng, nhanh chóng gọi y sư trong giáo tới, rất nhanh một đống người luống cuống tay chân mà vọt vào, đỡ Phù Loan lên giường nằm xuống. Ngoại trừ đau nhức lúc đầu, thói quen đau đớn làm Phù Loan không còn kêu ra tiếng, bình tĩnh mà nằm ở trên giường, không còn phát ra một chút tiếng vang nào. Lão giáo chủ âm u mà nhìn về phía tủ quần áo nơi Ngu Phương Linh đang ẩn thân, cái liếc mắt kia làm Ngu Phương Linh giật mình. May mắn ông ta chỉ nhìn thoáng qua, rồi thu ánh mắt về. “Thiếu chủ, xin ngài bỏ tay ra, để thuộc hạ xem qua miệng vết thương.” Y sư run rẩy nói. Phù Loan lạnh mặt buông tay. Y sư nhìn một cái, thở phào nhẹ nhõm một hơi: “May mà vẫn chưa thương tổn đến đôi mắt, giáo chủ cùng thiếu chủ yên tâm, miệng vết thương không sâu, thuộc hạ dùng chút thuốc là có thể khỏi hẳn. Có điều mong thiếu chủ chuẩn bị tâm lý thật tốt, vết thương rất có thể sẽ lưu lại sẹo.” “Nam nhân có sẹo không vấn đề gì.” Lão giáo chủ vừa nghe đôi mắt giữ được, cũng nhẹ nhàng thở ra, trên mặt toát lên vẻ khinh thường, “Cũng không phải như bọn nữ tử lấy sắc thờ người.” Kế tiếp vài y sư ghé vào mép giường rửa sạch miệng vết thương cho Phù Loan, bôi thuốc băng bó. Lão giáo chủ nhìn một lát, xác nhận không có việc gì, rời khỏi phòng. Ngu Phương Linh xuyên thấu qua khe hở của cửa tủ, nhìn về phía Phù Loan. Màn giường rũ xuống, giấu đi bóng dáng của Phù Loan, cũng không thể nhìn thấy thương thế của hắn thế nào. Trong đầu Ngu Phương Linh bỗng dưng hiện lên một hình ảnh —— sau khi tháo mặt nạ Mẫu Đơn ra, trên khuôn mặt đẹp như hoa xuân, phía dưới mắt trái chiếm cứ một vết sẹo xấu xí. Lại chếch về trước một phân, vậy mắt trái của Phù Loan cũng không thể giữ nổi. Vết sẹo này của hắn thật sự là vì cô mà có, khó trách ngày đó phát giác ra cô không có đoạn ký ức này, trên mặt hắn sẽ lộ ra biểu tình đó. Là cô hại hắn bị thiệt. Y sư bôi thuốc cho Phù Loan, xách theo hòm thuốc cáo từ. Y sư đi rồi, thị nữ tiến vào, đang muốn mở tủ quần áo ra, đổi xiêm y cho Phù Loan. Một giọng nói khàn khàn quát: “Cút!” Tay thị nữ run lên, vội vàng hành lễ với Phù Loan, nhanh chân chạy ra khỏi nhà ở. Một lát sau, trong phòng ngoại trừ Phù Loan, cũng không còn người nào khác. Ngu Phương Linh đẩy đống quần áo, mở cửa tủ, đi ra. Cô đứng ở trước giường, nhìn Phù Loan đang nằm trên giường. Dưới mắt trái của Phù Loan vắt ngang một vết sẹo máu chảy đầm đìa, sống không còn gì luyến tiếc mà nhìn màn lụa tung bay trên đỉnh đầu. Ngu Phương Linh ngồi xuống cạnh giường, trầm lặng một lát, dịu giọng hỏi: “Miệng vết thương có đau hay không?” Phù Loan quay đầu, không muốn nói chuyện với cô. “Ta kể chuyện cười cho ngươi nghe nhé, vui rồi, sẽ quên mất đau.” Ngu Phương Linh nghĩ ngợi, dỗ dành nói. Phù Loan không nói gì. Ngu Phương Linh biết hắn đã cam chịu, liền cướp đoạt ở trong đầu mấy câu chuyện cười phổ biến trên mạng, kể cho Phù Loan nghe. Phù Loan nghe xong không có phản ứng gì. “Không buồn cười sao?” Ngu Phương Linh chịu đả kích lớn. “Miệng vết thương ở trên mặt, cười lên sẽ đau.” Phù Loan không thể nhịn được nữa mà mở miệng, vẻ mặt “Ngươi cố ý”. Ngu Phương Linh chột dạ: “Là ta thiếu suy xét. Ngươi khát không? Ta rót cho ngươi chén nước.” Cô vừa mới đứng lên, một bàn tay nắm lấy cổ tay của cô. Ngu Phương Linh cụp mắt, ánh mắt dừng trên bàn tay của Phù Loan đang bắt lấy tay của cô. “Thành thật nói cho ta, ngươi tiếp cận ta, đến cùng là vì cái gì?” Mặt Phù Loan bởi vì mất máu, lộ ra một chút trắng bệch, thần sắc lạnh như băng, không có vẻ hài hước như ngày thường. “Vì xin thuốc.” Ngu Phương Linh đáp, dừng một chút, lại nói, “Một người với ta mà nói là rất quan trọng, trúng độc Thất hồn tán, ta nghe nói thuốc giải ở trong tay ngươi. Phù Loan, có thể đưa thuốc giải cho ta hay không? Chỉ cần ngươi đưa thuốc giải cho ta, muốn ta làm cái gì cũng có thể.” “Người nào?” Phù Loan cau mày. “… Tỷ tỷ của ta.” Ngu Phương Linh nhớ tới ngày đó mình từng lừa Phù Loan, trước tiên phải tạo cơ sở cho lời nói dối, nếu không làm như thế, thì sẽ không thể lừa gạt được Phù Loan trời sinh tính xảo trá. Phù Loan buông lỏng cổ tay cô ra, hai mắt thẳng tắp mà nhìn đỉnh màn: “Thuốc giải đúng là đang ở trong tay ta. Chỉ cần ngươi đồng ý ở lại Hoa thần giáo, cả đời làm thị nữ của ta, ta sẽ đưa thuốc giải cho ngươi.” “Ngoại trừ việc này, chuyện khác đều có thể.” “Vì sao việc này không thể? Ngươi không muốn ở lại bên cạnh ta?” Sắc mặt Phù Loan trầm xuống. “Không liên quan đến muốn hay không, mà là ta căn bản không cách ở lại. Ta đến từ một nơi rất xa, đã đến giờ, nhất định phải trở về.” “Không quay về sẽ như thế nào?” “Sẽ chết. Lần này không lừa ngươi, thật sự sẽ chết.” Phù Loan im lặng. Trực giác nói cho hắn, lời Ngu Phương Linh nói là thật. Nữ nhân này phần lớn thời gian toàn nói mấy chuyện không đâu, chỉ khi đang nói lời thật, vẻ mặt sẽ rất nghiêm túc. “Ta chỉ còn có thể ở lại ba ngày, nếu ba ngày này ta đều ở cùng ngươi, ngươi có thể đưa thuốc giải cho ta không?” Ngu Phương Linh đáng thương vô cùng hỏi, nghĩ đến gì đó, cô nhân lúc Phù Loan không chú ý, lấy đàn Hồng Ngọc Nô từ ô đựng đồ của hệ thống, như hiến vật quý mà nâng đến trước mặt Phù Loan, “Ta dùng cây đàn này đổi với ngươi. Cây đàn này tên là Hồng Ngọc Nô, ngươi nhất định sẽ thích.” Ánh mắt Phù Loan dừng trên Hồng Ngọc Nô cô đang nâng trong tay. Kỳ lạ, sao hắn lại không biết bên người nàng còn mang theo đàn, cây đàn này đến cùng là lấy từ đâu ra? Ngu Phương Linh đẩy đàn về phía trước, trong mắt hàm chứa vẻ chờ mong, ánh mắt đáng thương lại vô tội: “Hãy tin ta, cây đàn Hồng Ngọc Nô này nhất định sẽ làm ngươi thích.” Ngu Phương Linh thò đến quá gần, gần đến nỗi có thể ngửi được hơi thở trên người nàng. Nàng mới trốn trong tủ quần áo một khoảng thời gian, trên người dính mùi hương trên quần áo hắn. Nàng trốn ở tủ quần áo, đống xiêm y của hắn bọc nàng, giống như hắn đang ôm nàng vậy. Ánh mắt Phù Loan hơi lóe, né tránh tầm mắt của cô, gương mặt hơi nóng lên, không được tự nhiên mà nói: “Thành giao.” Ngu Phương Linh chỉ chờ những lời này của hắn, trên mặt cô lộ ra vẻ hân hoan nhảy nhót. Tương lai Phù Loan quả nhiên không hề lừa cô, đúng là cô đã lấy đàn Hồng Ngọc Nô đổi lấy thuốc giải từ tay Phù Loan. Cô gác đàn Hồng Ngọc Nô lên đầu giường, xoay người đi rót nước cho Phù Loan. Thừa dịp đang đưa lưng về phía Phù Loan, cô sửa sang lại vẻ mặt. Đây là lần đầu tiên cô tỏ vẻ dễ thương với một thiếu niên nhỏ tuổi hơn mình nhiều như vậy, suýt chút nữa đã cứng cả mặt. Công phu không phụ lòng người, công lược Phù Loan nhiều lần như vậy, cuối cùng dựa vào việc tỏ vẻ dễ thương, thành công hoàn thành nhiệm vụ. Phù Loan bị thương, thuốc y sư cho hắn uống có liều an thần, không bao lâu sau, ý thức của hắn đã mơ hồ, không tự chủ được mà nhắm mắt lại, ngủ say. Ngu Phương Linh nâng chung trà, nhìn dáng vẻ khi ngủ của Phù Loan. Lúc thiếu niên ngủ, yên tĩnh giống như một bức tranh mỹ lệ, chỉ tiếc phía dưới mắt trái nhiều ra một vết sẹo, vết sẹo cđột ngột có này, tựa như xé rách một lỗ hổng. Người đời chỉ coi hắn thần bí, suốt ngày lấy mặt nạ Mẫu Đơn che mặt, lại không biết, hắn muốn che lại là vết sẹo khó coi này. Vết sẹo trên mặt hắn chung quy cũng do Ngu Phương Linh tạo nghiệt, còn lại ba ngày, cô sẽ chăm sóc hắn thật tốt. Ngu Phương Linh nói được thì làm được, trong ba ngày Phù Loan dưỡng thương, Ngu Phương Linh không rời mà canh giữ ở trước giường, múc cơm cho hắn, giúp hắn thay thuốc, cả đêm Phù Loan xoay người đạp chăn, đều được Ngu Phương Linh đắp lại giúp hắn. Hết ba ngày, Ngu Phương Linh tiều tụy đi rất nhiều, mang đôi mắt có quầng thâm ngồi ở bên giường, dùng muỗng múc nước thuốc, đưa đến bên môi Phù Loan. Phù Loan không chớp mắt mà nhìn chằm chằm mặt cô, thấp giọng thở dài: “Tỷ tỷ, ngươi là nữ nhân đầu tiên trên đời đối tốt với ta như vậy.” Ngu Phương Linh vui vẻ: “Giúp ngươi ăn cơm uống thuốc, luôn bên cạnh chăm sóc ngươi, đã là đối tốt với ngươi rồi sao? Trước kia đến tột cùng là ngươi đã sống như thế nào? Chẳng lẽ mẹ ngươi chưa từng chăm sóc ngươi như vậy sao?” Nói xong, cô đã hối hận, bởi vì cô nhớ lại, Phù Loan vốn bị cha mẹ bán đi. Lúc hắn bị bán chỉ mới năm tuổi, cha mẹ hắn cho rằng hắn không nhớ gì, thật ra hắn còn nhớ rõ hơn người khác. Phía trên hắn có ca ca có thể làm việc, phía dưới có đệ đệ cùng muội muội gào khóc đòi ăn, còn mỗi hắn cũng đã biết giúp việc, nhưng lại không làm được việc tốn sức, chỉ có thể bị vứt bỏ ở đó, còn có thể đổi được hai túi gạo, nuôi sống người một nhà. Giá trị của hắn, chỉ bằng hai túi gạo mà thôi. Phù Loan không đáp lời cô nói, đáy mắt hắn chợt lóe qua đau thương rồi biến mất, rất nhanh đã bị ánh mắt trầm tĩnh đè đi, giống như chưa từng xảy ra. Ngu Phương Linh bổ cứu mà nói: “Cho dù trước kia không ai yêu thương ngươi, về sau cũng sẽ có rất nhiều người yêu ngươi. Ta là tiên nữ biết bói toán, ta đã từng bói cho ngươi rồi, tương lai sẽ có rất nhiều nữ tử ưu tú chung tình với ngươi.” Sở Dao Hề, Chúc Lan Nhược, Bách Lí Triều Lộ, các nàng đều yêu Phù Loan. “Ta không cần tình yêu của họ, tình cảm đều rất lừa người, ngay cả huyết thống cũng không dựa vào được, huống chi là tình cảm hư vô mờ mịt. Ta thà rằng buông bỏ tất cả tình cảm, chỉ làm đệ nhất thiên hạ.” Phù Loan bình tĩnh nói. Ngu Phương Linh không nói gì nữa. Phù Loan đúng là đã làm được, mười bảy tuổi năm ấy, hắn bắt đầu tu luyện 《 Hoa thần quyết 》. Sắc trời đã tối, trăng treo trên trời cao, rắc ánh sáng sáng tỏ, lạnh như băng mà phủ kín cửa sổ. Phù Loan nhìn trăng ngoài cửa sổ, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi sắp phải đi rồi sao?” Ngu Phương Linh ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh trăng ngoài cửa sổ, gật đầu: “Ta phải đi.” “Khi nào trở về?” “Mười lăm năm sau, mười lăm năm sau ngươi sẽ gặp lại ta.” Ngu Phương Linh đáp. Mười lăm năm sau, cô sẽ ở Bách Hoa Giản lung tung sắp đặt chuyện tình yêu giữa cô cùng Phù Loan, kéo theo Hoa Hi phu nhân tới cửa khiêu khích, kết quả Phù Loan ngàn dặm đuổi theo, bắt được cô. Những lời Phù Loan từng nói, hiện tại cuối cùng cô cũng hiểu ra là chuyện như thế nào. Giữa cô cùng Phù Loan, từ lúc bắt đầu đã sai rồi. Khi hắn hận cô, cô không biết hắn, khi cô rốt cuộc hiểu được, hắn đã mang theo tiếc nuối cùng không cam lòng mà chết đi. “Thực xin lỗi, đã làm tâm ma của ngươi.” Ngu Phương Linh thấp giọng nói dưới đáy lòng. Cô không thể thay đổi lịch sử, một khi thay đổi lịch sử, ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Phù Loan lấy ra một chiếc hộp bằng bàn tay, đưa cho Ngu Phương Linh: “Nhớ rõ lời ngươi nói.” Ngu Phương Linh cầm hộp, đứng dậy: “Ta phải đi đây.” Khuôn mặt Phù Loan dâng ra vẻ không kiên nhẫn: “Phải đi thì đi, không cần dây dưa dây cà.” Ngu Phương Linh xoay người rời đi. Ngu Phương Linh vừa đi, Phù Loan lập tức xoay người xuống giường, bước nhanh đến bên cửa sổ, nhìn bóng dáng của cô. Ánh trăng sáng tỏ, nàng mặc một bộ hồng y, vạt áo phiêu phiêu, càng lúc càng xa. Bóng đỏ rực cháy dung nhập với ánh trăng, giống như mạn châu sa hoa nở bên bờ Vong Xuyên. Mạn châu sa hoa? Cũng khá hợp với nàng, nếu như nàng có thể ở lại, hắn sẽ ban mạn châu sa hoa làm hoa phù cho nàng. Phù Loan thất thần mà nghĩ. Hắn thật ra có thể mạnh mẽ ép buộc Ngu Phương Linh ở lại, nhưng hắn vì sao muốn giữ nàng lại. Giữ nữ nhân này lại, chỉ tổ quấy nhiễu tâm tư của hắn. Nàng là một tai họa, gần đây nhất, mặt hắn bị huỷ hoại, tâm tư cũng rối loạn theo. Phù Loan sờ vết sẹo trên mặt. Hắn nhớ lại hai ngày trước, khi Ngu Phương Linh nhìn thấy vết sẹo trên mặt hắn, ánh mắt ảm đạm, an ủi nói: “Vết sẹo là vinh quang của nam nhân.” Nàng còn nói: “Có vết sẹo này, về sau ngươi biến thành dáng vẻ gì, ta đều sẽ nhận ra được.” Ngươi thật sự sẽ nhớ rõ vết sẹo này sao? —— Vết sẹo vì ngươi mà tồn tại. Tâm tư Phù Loan nhoáng lên, khi chăm chú nhìn lại lần nữa, ánh trăng đã không còn bóng dáng của Ngu Phương Linh, chỉ để lại một tàn ảnh. Hắn quay đầu lại nhìn đàn Hồng Ngọc Nô gác trên đầu giường, nếu không phải cây đàn này, có lẽ hắn sẽ cho rằng mình chỉ đang làm một giấc mộng, ở trong mộng hắn gặp được một tiên nữ áo đỏ.