Ngày thứ hai Lục Cạnh trở về Ngọc Thành thì đi gặp Tôn Nhất Mạn.
Hai người hẹn nhau ăn trưa tại một nhà hàng cơm Tây.
Tôn Nhất Mạn đến sớm, cô ta gọi món xong rồi thì Lục Cạnh mới đến.
Hôm nay Tôn Nhất Mạn mặc một chiếc váy dài hoa nhí, tóc đen dài xõa thẳng.
Cô ta ngồi bên cửa sổ nhìn cực kỳ thục nữ, chờ Lục Cạnh ngồi xuống mới nói: "Em gọi cho anh một phần bò bít tết, anh xem xem còn muốn ăn gì nữa không?"
“Không cần.” Sau khi ngồi xuống, Lục Cạnh đặt hũ kem dưỡng da xuống trước mặt cô ta.
Tôn Nhất Mạn kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn anh: "Em chỉ nói như vậy thôi mà anh mua thật hả."
"Thuận tiện."
Khóe miệng đang cong lên của Tôn Nhất Mạn cứng đờ khó nhìn thấy: Chữ "thuận tiện" này có thể hiểu theo hai cách.
Một là thuận tiện trở về Ngọc Thành mua cho cô ta, hoặc là đi mua đồ cho Trì Y Y nên thuận tiện mua cho cô ta.
Tôn Nhất Mạn nghiêng về lý do sau nhiều hơn.
Hai ngày trước, cô ta chủ động tìm Lục Cạnh nói chuyện, sau khi hỏi thăm, cô ta được biết ít ngày nữa anh sẽ trở về Ngọc Thành.
Lúc đó hình như anh đang đi dạo ở cửa hàng miễn thuế, anh hỏi cô ta hình dạng chai serum của thương hiệu nào đó.
Một người đàn ông như Lục Cảnh mua serum hiển nhiên không thích hợp với tính cách của anh, cô ta hỏi một chút, quả nhiên là anh mua cho Trì Y Y.
Lúc đó Tôn Nhất Mạn cảm thấy không vui, nhưng cô ta không biểu hiện ra bên ngoài mà còn nhiệt tình giúp anh tìm serum giống như trong ảnh, đồng thời còn nhờ anh mua về một hộp kem dưỡng da.
“Em sẽ chuyển tiền cho anh.” Tôn Nhất Mạn để hộp kem sang một bên, làm bộ lấy điện thoại trong túi xách ra.
Lục Cạnh nói thẳng: "Không cần."
Khóe miệng Tôn Nhất Mạn khẽ cong nhìn anh cười, nói: "Sao có thể như vậy được."
"Coi như là quà cảm ơn vì đã quan tâm đến Trì Y Y."
Lục Cạnh vừa nói ra lời này, sắc mặt Tôn Nhất Mạn thay đổi, miễn cưỡng cười: "Em nhờ anh mua đồ giùm không trả tiền cho anh, không phải là em đang chiếm tiện nghi của anh à."
Lục Cạnh nhớ đến Trì Y Y.
Nửa đêm qua cô chuyển cho anh một khoản tiền, gần bằng với số tiền mà anh mua những món đồ chơi kia, cô thật sự không chiếm tiện nghi của anh một chút nào.
“Phụ nữ các em đều nghĩ như vậy sao?” Lục Cạnh hỏi.
"Hả?"
"Nhất định phải tính toán rõ ràng như vậy?"
Đầu óc Tôn Nhất Mạn lay chuyển, lập tức hiểu ra rõ ràng.
Trong lòng âm thầm suy nghĩ Trì Y Y còn rất có cốt khí, nhưng trên mặt lại mỉm cười, chậm rãi nói: "Cũng không phải như vậy, còn phải nhìn xem quan hệ đến mức nào nữa."
Tôn Nhất Mạn nói đến đây thì dừng.
Lời nói của cô ta, người nói có tâm người nghe hữu ý.
Tất nhiên Lục Cạnh hiểu được.
"Em và Triệu Vũ cũng tương đối phân rạch ròi."
Triệu Vũ là bạn trai của Tôn Nhất Mạn, khi Lục Cạnh nghe cô ta nói lời này, lông mày anh hơi nhíu lại, giọng nói âm trầm: "Anh ta đối xử với em không tốt à?"
“Không có.” Giọng nói Tôn Nhất Mạn u oán.
Thấy Lục Cạnh không vui, trong lòng cô ta âm thầm vui vẻ, vén tóc rồi nở một nụ cười nhẹ: "Chính là còn chưa đến mức độ đó, tính toán rõ ràng cũng tốt, miễn cho sau này chia tay lại không rõ ràng."
“Anh ấy đầu tư vào thương hiệu của em, em chia lợi nhuận với anh ấy.” Tôn Nhất Mạn bổ sung một câu, cố gắng tâng bốc bản thân.
Lục Cạnh gật đầu: "Nếu anh ta bắt nạt em, em cứ đến tìm anh."
Tôn Nhất Mạn vui vẻ, nhưng không biểu hiện trên mặt, chỉ cười cười.
Người phục vụ bưng hai đĩa bít tết đến, Tôn Nhất Mạn gọi một chai rượu đỏ, hỏi Lục Cạnh: "Anh uống không?"
Hôm nay Lục Cạnh nghỉ ngơi, nghĩ rằng buổi chiều không có chuyện gì làm nên không từ chối.
"Thời gian tiếp theo anh đều ở Ngọc Thành hả?"
"Ừm."
"Y Y hẳn là rất vui."
Lục Cạnh nhớ lại phản ứng của cô tối hôm qua.
Tôn Nhất Mạn nhướng mắt: "Cô ấy làm việc rất chăm chỉ."
"Vậy sao."
"Nhiếp ảnh gia đều khen ngợi cô ấy rất phối hợp." Tôn Nhất Mạn thản nhiên cười nói: "Y Y xinh đẹp, có rất nhiều nhân viên nam trong đội của bọn em thích cô ấy.
Em nghe nói trước đây có một trợ lý chụp ảnh theo đuổi cô ấy, mỗi lần cô ấy đến chụp ảnh đều tặng cho cô ấy một bó hoa hồng.
Đại khái là cô ấy không có từ chối người ta, lần nào cũng nhận."
Tôn Nhất Mạn nói xong thì quan sát biểu hiện của Lục Cạnh, thấy anh phản ứng bình thường, không ngạc nhiên cũng không tức giận, còn thảnh thơi cắt miếng bít tết, nói: "Ồ, vậy sao?"
“Ừ.” Tôn Nhất Mạn cười: “Nhìn anh đi, một chút cảm giác nguy cơ cũng không có, không sợ Y Y bị người khác cướp đi hả.”
“Sẽ không.” Lục Cạnh vội vàng đáp.
Người của anh mới bị cướp đi, Trì Y Y không phải là người của anh, cô chỉ biết chạy trốn một mình mà thôi.
Lục Cạnh đưa miếng thịt bò đã cắt vào miệng, nhai hai lần rồi nuốt xuống.
Không biết có phải do quen ăn cơm rau dưa sơ sài ở công trường hay không mà bụng bị nuôi thành đồ rẻ tiền.
Anh cảm thấy bít tết ở nhà hàng Michelin cũng chỉ có như vậy thôi.
Tôn Nhất Mạn không biết Lục Cạnh đang nghĩ gì, nghe anh phủ nhận chắc như đinh đóng cột như vậy thì cho rằng tình cảm giữa anh và Trì Y Y rất sâu, trong lòng lập tức có chút khó chịu.
Cô ta lắc lắc rượu đỏ trong ly, thu lại cảm xúc, ngước mắt lên nhìn Lục Cạnh, lại nở nụ cười hỏi: "Không biết anh và Y Y quen biết nhau như thế nào, công việc của hai người cũng không có liên quan gì nhau nhỉ."
Lục Cạnh nghĩ một chút rồi nói ngắn gọn: “Lúc anh đến huyện Tiểu Trì làm dự án thì gặp nhau, rồi lại tình cờ gặp được vào bữa tiệc tối năm ngoái do em tổ chức, sau khi tiếp xúc một thời gian thì phát hiện rất hợp."
"Tiệc tối?"
"Ừm."
Tôn Nhất Mạn không nói nên lời.
Vào giữa năm ngoái, để tạo thanh thế cho thương hiệu của riêng mình, cô ta đã đặc biệt tổ chức một bữa tiệc long trọng, mượn mối quan hệ của Triệu Vũ để mời rất nhiều người có địa vị trong giới đến trợ uy cho cô ta.
Vì để Lục Cạnh nhìn thấy sự thành công của cô ta, cô ta còn dùng tình cảm khiến cho Lục Cạnh phải đến tham dự, nói rằng đây là bữa tiệc vô cùng quan trọng với cô ta.
Lục Cạnh cũng đến tham gia đúng như đã hẹn.
Trong bữa tiệc tối đó, Tôn Nhất Mạn gặp Trì Y Y, cô đi cùng với người đại diện Amy của mình.
Lúc đó cô ta bận xã giao, chỉ hàn huyên khách sáo với bọn họ mấy câu.
Vẻ ngoài của Trì Y Y rất đáng nhớ.
Lúc đó cô ta nghĩ thầm trong lòng, rằng sau này cô ta có thể ký hợp đồng người mẫu với Trì Y Y.
Lúc đó cô ta xuất phát từ sự tán thưởng mới muốn hợp tác với Trì Y Y.
Sau khi biết được Lục Cạnh đang hẹn hò với Trì Y Y, suy nghĩ của cô ta đã thay đổi.
Tôn Nhất Mạn nghĩ đến bữa tiệc tối mà cô ta tổ chức vậy mà trở thành cơ hội để Lục Cạnh và Trì Y Y đến với nhau, trong lòng lập tức cảm thấy hoảng sợ, suýt nữa không cười nổi.
“Cho nên nói, em là người mai mối của hai người.” Tôn Nhất Mạn cười nói: “Tối hôm đó anh rời đi sớm, xem ra là nhìn trúng Trì Y Y, cho nên theo đuổi người ta.”
Lục Cạnh gật đầu, cũng không nói nhiều về chuyện xảy ra sau này, quan hệ của anh và Trì Y Y không thể nói ra.
Anh không phải là người trong giới thời trang.
Tối hôm đó anh đến dự tiệc tối do Tôn Nhất Mạn tổ chức, sau khi anh lộ mặt chào hỏi mọi người xong thì trốn trong góc.
Để ý đến Trì Y Y là bởi vì bọn họ đã gặp nhau trước đó, tất nhiên cũng vì cô đủ thu hút người khác.
Đêm đó có mấy người đàn ông vây quanh cô, mời cô khiêu vũ, uống rượu với cô, nói nói cười cười và tán tỉnh cô.
Hình như cô cũng rất vui vẻ, anh nhìn cô đi vòng quanh những người đàn ông, ung dung tự tại, bỗng dưng nhớ đến lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, cô vì chuyện của bà nội cô mà đến tìm anh.
Lúc mới gặp mặt, Trì Y Y đã nói thẳng với anh chuyện chủ thầu của công trường muốn ngủ với cô, rằng chuyện của bà của cô chỉ có bồi ngủ mới có thể cho qua.
Cô lựa chọn ngủ với anh còn hơn, bởi vì anh trẻ và đẹp trai hơn chủ thầu.
Lục Cạnh lúc đó quả thực bị cô dọa cho kinh hãi, nghĩ thầm trong lòng cô gái này cũng đủ tàn nhẫn.
Không biết nên nói cô can đảm hay là ngu ngốc nữa, dù sao thì cô cũng đối xử rất tàn nhẫn với chính bản thân mình.
Thực ra anh đã sớm biết chuyện chủ thầu giám sát trộm cắp đồ, nhưng chỉ cần ông ta không đi quá xa, anh sẽ lựa chọn mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Quan hệ trên công trường rất phức tạp, cho dù anh là kỹ sư, bề ngoài thì địa vị có chút cao, nhưng đôi khi cũng phải cúi đầu chăm chỉ làm culi trước mặt chủ thầu, nếu không ông ta khó chịu sẽ mang công nhân đi đình công, công trình sẽ không hoàn thành đúng thời hạn.
Thật ra, chuyện của bà cô chỉ cần anh làm người hòa giải, bố thí chút ân huệ, lại cho chủ thầu chút mặt mũi, cho ông ta một cái thang đi xuống là được.
Nhưng Lục Cạnh không biết lúc đó đầu anh bị đứt sợi dây nào, nhìn thấy ánh mắt kiên cường không khuất phục của Trì Y Y, oan ức nhưng cứng rắn, thì tinh thần trượng nghĩa của anh lại đột nhiên bùng phát.
Anh trực tiếp điều chỉnh camera giám sát, chứng cứ như núi, chủ thầu không còn gì để nói, chuyện của Trì Y Y được thuận lợi giải quyết, nhưng rắc rối của anh trở nên nghiêm trọng hơn.
Sau chuyện này, giữa anh và chủ thầu coi như kết thù oán.
Công nhân dưới quyền chủ thầu không hợp tác với công việc của anh, rõ ràng trong tối ngáng chân anh không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần gặp mặt, ông ta lại nói bóng nói gió châm chọc anh: Kỹ sư Lục gặp gái đẹp là đầu óc không làm chủ được hành động của bản thân.
Chủ thầu cảm thấy anh giúp Trì Y Y như vậy là bởi vì cô đã ngủ với anh.
Nhưng vấn đề là, anh cmn còn chưa từng chạm qua cô.
Anh, Lục Cạnh, tuy không phải là quân tử nhưng cũng không tiểu nhân như vậy.
Sau sự việc này, Lục Cạnh ở lại huyện Tiểu Trì thêm hai tháng nữa, nhưng cũng không gặp Trì Y Y.
Vốn chỉ là hai người xa lạ, nhưng anh không nghĩ tới sau khi trở về Ngọc Thành lại gặp cô trong bữa tiệc của Tôn Nhất Mạn.
Anh không đến chào hỏi, xung quanh cô có rất nhiều người đàn ông xum xue, anh không có hứng thú góp một chân vào.
Tôn Nhất Mạn là người chủ trì bữa tiệc, chỉ đến nói với anh vài câu rồi đi xã giao.
Lục Cạnh nghe cô ta diễn thuyết xong thì cảm thấy chán muốn chết, nên đi ra ngoài nghe điện thoại công việc.
Hút xong hai điếu thuốc, anh thấy Trì Y Y được một người đàn ông dìu ra khỏi khách sạn.
Đêm hôm đó mấy người đàn ông thay phiên nhau chuốc rượu cô, uống mấy ly rượu thì dễ dàng kích động.
Lục Cạnh cực kỳ khinh bỉ loại thủ đoạn hèn hạ này nhưng cũng không ngăn cản.
Lúc đó anh còn tưởng Trì Y Y làm người mẫu thương vụ*.
Nhìn thấy cô đi ra ngoài với một người đàn ông, còn cảm thấy cô rất giỏi, có thể câu được một người theo như ý muốn của cô.
*Người mẫu thương vụ: Là ý chỉ những người làm người mẫu nhưng mục đích chính là để dẫn dụ những người đàn ông giàu có.
Làm người mẫu là phụ, đi câu đàn ông giàu có mới là chính.
Anh hút một điếu thuốc, lạnh lùng nhìn người đàn ông dìu Trì Y Y vào ghế sau xe.
Lục Cạnh cảm thấy thật vô vị, đang định quay về lại khách sạn thì đã thấy Trì Y Y đẩy cửa xe, giùng giằng muốn xuống xe.
Người đàn ông ngăn cô lại, đẩy cô lên xe.
Trì Y Y không ngừng chống cự.
Lục Cạnh ngậm điếu thuốc nhìn một lúc, trong lòng suy nghĩ đây có phải là cô chơi trò lạt mềm buộc chặt để tăng giá trị bản thân của mình lên hay không.
Anh còn chưa nghĩ ra được, thì chẳng hiểu sao trong đầu lại hiện lên đôi mắt kiên cường của cô, hồi phục lại tinh thần thì chân anh đã chuyển động.
Sau đó, mọi chuyện đi chệch khỏi quỹ đạo.
Lục Cạnh cứu được Trì Y Y.
Cô thật sự đã say đến mơ hồ, cả người không tỉnh táo.
Anh làm người tốt như thế này là đủ rồi, anh còn không tốt đến mức đưa cô về tận nhà đâu.
Anh thuê một gian phòng trong khách sạn, đỡ Trì Y Y vào phòng, ném người lên giường, xoay người định rời đi, thì đột nhiên một tay bị cô nắm lấy.
Trì Y Y nghiêng người, mờ mịt nhìn anh một lúc lâu mới đột nhiên nói: "Là anh sao."
Lục Cạnh không rút tay ra, ngược lại Trì Y Y mượn lực của anh ngồi dậy.
“Hình như tôi bị hạ thuốc rồi.” Cô nói.
Trước đó Lục Cạnh không chú ý xem cô như thế nào.
Nhưng khi nghe cô nói như vậy mới phát hiện không chỉ gương mặt mà cả người cô cũng đỏ ửng lên dị thường, quần áo ướt đẫm như mưa, lộ ra vẻ ham muốn dày đặc.
Cô kéo tay anh đặt lên ngực cô, ngẩng đầu lên, dùng giọng nói giống như lần đầu gặp mặt anh, thà rằng cô ngủ với anh còn hơn: "Lần này anh còn cự tuyệt sao?"
Sau khi chịu khổ vì lần đầu tiên gặp cô, giúp đỡ cô, Lục Cạnh nghĩ rằng sau này gặp lại không thể nóng não đi làm hộ hoa sứ giả gì đó nữa.
Nhưng quyết tâm không được bao lâu, anh cmn tự vả mặt, hơn nữa còn là cùng một người phụ nữ.
Lần trước mất tiền thưởng, lần này thì thất thân.
Lần đầu tiên Lục Cạnh nhìn thấy Trì Y Y đã biết cô là loại phụ nữ trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng anh không ngờ có ngày anh lại trở thành một thành viên trong đám ong bướm của cô.
Dù sao anh cũng là một người đàn ông, có thói hư tật xấu của đàn ông, sẽ thấy sắc nổi lòng tham.
Anh đã từng do dự, nghi ngờ liệu bản thân có phải bị thả mồi nhử hay không.
Nhưng sự do dự này nhanh chóng bị đánh bại bởi bản năng.
Lần thứ nhất cô chủ động, anh bị mê hoặc, miễn cưỡng xem như là người bị hại.
Nhưng lần thứ hai, lần thứ ba, anh chính là cầm thú.
Lục Cạnh không nói rõ với Tôn Nhất Mạn, giao tiếp giữa anh với Trì Y Y chính là giao tiếp xảy ra trên giường, còn cái gọi là hòa hợp chính là hòa hợp về thể xác.
Truyện khác cùng thể loại
88 chương
21 chương
390 chương
1360 chương
57 chương
145 chương