Âm thanh có chút bất lực, có chút dở khóc dở cười vang lên khiến Mai Thư không nhịn được mà quay đầu. Trước mặt cô hiện tại là một gương mặt điển trai lâu ngày không gặp. Dáng vẻ Duy Thành có phần thoải mái và phóng khoáng hơn khi còn ở thành phố. Anh mặc một chiếc phông đen dịu mắt, áo khoác gió bên ngoài xắn qua khuỷu tay, dù trời lạnh nhưng vẫn có những giọt mồ hôi lấm tấm trên vầng trán rộng. Không biết có phải do ảo giác hay không mà Mãi Thư lại thấy Duy Thành có vẻ gầy đi khá nhiều, dưới đôi mắt sâu hút kia cũng hiện quầng thâm rõ rệt. Lẽ nào anh được nghỉ dưỡng mà vẫn phải giải quyết công việc hay sao? Mải nhìn người đàn ông một lúc lâu, Mai Thư quên mất không lên tiếng đáp lời anh. Thật ra là cho đến khi định thần lại rồi, Mai Thư vẫn không biết nên nói gì với anh ấy cả… "Sao em biết tôi ở đây?" Thấy cô gái nhỏ kia rốt cuộc cũng chịu quay đầu nhìn mình, Duy Thành chậm rãi mở lời hỏi trước. Hiện tại anh rất muốn tiến lên ôm chặt Mai Thư vào lòng nhưng chỉ sợ khiến cô gái ấy khó xử. Anh không dám thể hiện cảm xúc của mình một cách quá đà. Hơn nữa, dù sao cũng mang một tiếng "giận dỗi bỏ đi", Duy Thành muốn nhân cơ hội này "làm cao" với cô đôi chút, mặc dù anh biết bản thân mình cũng chẳng nhịn được bao lâu nữa đâu. "Em… hỏi anh Bình." Mai Thư vừa ấp úng vừa lén lút nhìn trộm sắc mặt của người đàn ông đối diện. Thấy anh vẫn tiếp tục duy trì thái độ lạnh nhạt, Mai Thư càng xoắn xít trong lòng, không biết nên giải quyết tình huống này như thế nào. Rõ ràng hôm đó anh cũng nói chuyện khó nghe, vậy mà hiện tại cứ như một mình Mai Thư có lỗi vậy. "Ra vậy. Thế em tìm tôi à?" Hỏi thừa! Người đàn ông này rõ ràng biết rõ mà còn cố tình muốn nghe Mai Thư nói ra, anh ấy quả thật rất đáng ghét! "Không tìm anh thì em đến đây làm gì…" Mai Thư cúi đầu lẩm bẩm, hai tay không ngừng đan chéo vào nhau, bộ dạng giống như đang ủy khuất vì bị bắt nạt. Đương nhiên là Duy Thành không thể tiếp tục nhìn thêm. Anh vươn tay kéo cô gái đối diện vào lòng, cứ thế mà siết chặt lấy cô như anh vừa tưởng tượng, không cho cô một cơ hội trốn thoát. Mai Thư bị động tác của người đàn ông làm cho giật mình. Cô đứng ngơ ra trong phút chốc, hai tay đờ đẫn không biết nên đặt vào đâu cho phải. Cảm giác ấm áp len lỏi khắp cơ thể, đây là lần đầu tiên anh ấy trực tiếp ôm chặt cô như vậy. "Thật ra em không cần tìm tôi. Tôi phát điên vài ngày sẽ lại quay về chỗ em thôi." Lời này là nói thật, mới có năm ngày mà anh đã nhớ cô đến phát điên rồi. Rõ ràng là anh không thể nổi giận với cô quá lâu được. Nếu hôm nay Mai Thư không tới đây, Duy Thành cũng định đến chiều sẽ quay về thành phố, mặt dày xin lỗi cô gái nhỏ của mình. Mai Thư nghe vậy liền thở dài, cô cũng không suy nghĩ thêm về ý tứ sâu xa trong câu nói đó nữa. Bàn tay chậm rãi vỗ nhẹ tấm lưng rộng lớn của người đàn ông, Mai Thư luôn dùng cách này để an ủi cho anh. Từ sau đêm lần trước cô thật sự đã coi anh như một đứa trẻ lớn xác rồi. "Sao em có thể không đi tìm anh đây? Điện thoại thì anh không chịu mở nguồn, tới công ty anh cũng không kiếm được, em còn cứ tưởng…" "Cứ tưởng làm sao?" Duy Thành tựa cằm lên vai Mai Thư, trầm giọng. "Tưởng anh bị bắt cóc hả?" "Anh còn đùa được? Buông em ra mau!" Mai Thư nổi đóa đấm mạnh một cái vào lưng Duy Thành, đương nhiên cú này đối với người đàn ông ấy cũng không hề hấn gì mấy. Duy Thành bật cười, cánh tay ở ngang hông cô gái càng siết chặt hơn. Anh phải nhân cơ hội này ôm cho thoả thích mới được. "Được rồi được rồi, em đừng nóng. Anh có cảm giác cái vẻ hiền lành nết na của em sắp bị bay sạch rồi đấy." Mai Thư muốn thoát cũng không thoát nổi. Cô chỉ đành đứng im mặc kệ. Không chỉ anh ấy cảm thấy vậy đâu, ngay cả bản thân cô cũng thấy dạo này mình dễ bị chọc giận. Chắc chắn là do người đàn ông này tính cách quá xấu xa mà, chứ không làm sao một người hiền lành như cô lại trở nên đanh đá như thế? Nhưng rốt cuộc, lý do thật sự là vì Mai Thư đã sớm mở lòng với Duy Thành. Người ta thường hay nói, nếu người ở bên cạnh cho ta cảm giác an toàn, ta nhất định sẽ thoải mái bộc lộ hết tính cách ẩn sâu bên trong của mình. Giống như việc Duy Thành trở nên lưu manh hơn, Mai Thư cũng không cần sống mãi trong vỏ bọc dịu dàng hoàn hảo nữa. Chỉ là điểm này họ đều chưa phát hiện ra. "Em có xấu tính cũng là do anh xấu tính trước. Mau buông em ra! Nóng chết đi được!" Thế là giữa sân nhà rộng rãi của ông ngoại, cặp vợ chồng trẻ mải miết chọc ghẹo nhau mà không biết rằng có một bóng người vẫn đang đứng trong nhà ngắm nhìn họ. Người đàn ông đó tựa đầu vào cái cột lớn, vừa uể oải uống nước vừa ăn bát cơm chó đầy ắp. "Này hai bạn trẻ kia ơi, xin hãy thương xót cho trái tim cằn cỗi này của tôi đi." Giọng nói oang oang vang vọng khiến Mai Thư giật nảy mình, theo quán tính đẩy nhanh người đàn ông đối diện ra, bộ dạng cứ như bị bắt gian vậy. Duy Thành cũng ngẩng đầu nhìn về phía sau, nhíu mày không vui vì bị người đàn ông trẻ tuổi kia phá hỏng bầu không khí. "Cậu đang làm gì ở đây thế? Mau ra đằng sau lùa gà vào chuồng cho ông ngoại đi." "Này này, có đứa cháu trai nào mà nói chuyện kiểu đó với cậu mình không hả?" Người đàn ông đang tựa cột kia dĩ nhiên không yếu thế trước Duy Thành. Anh ta đưa mắt nhìn tới cô gái đang đứng đằng sau cháu trai mình, nở một nụ cười không thể lưu manh hơn. "Đây chắc là cháu dâu tương lai rồi? Thằng nhóc này khá đấy! Cậu đây còn tưởng mày sẽ ế ẩm suốt đời nữa chứ." Mai Thư lén nhìn người đàn ông đó một lượt rồi âm thầm đánh giá. Anh ta có một nước da đen nổi bật, một vẻ ngoài vô cùng khỏe khoắn rắn chắc. Nếu dựa vào ngoại hình anh ta, cô có thể đoán tuổi tác anh ta không hơn Duy Thành là bao. Duy Thành gọi anh ta là cậu, Mai Thư đương nhiên cũng phải lịch sự cúi đầu chào hỏi. "Cháu… chào cậu." Chào xong liền thấy sai sai, còn sai chỗ nào cô cũng chẳng biết. "Ái chà! Chưa gì đã gọi theo nhau rồi." Đôi mắt của người đàn ông đó sáng bừng lên như hai đèn pha ô tô. "Cô bạn gái ngoan ngoãn như vậy không phải do mày lừa về chứ Thành?" À… giờ thì Mai Thư biết cô sai chỗ nào rồi. Người nhà Duy Thành đều chưa biết vụ kết hôn của hai bọn họ, cô khi không lại gọi người ta bằng cậu… thật đúng là ngu ngốc mà. Thế là Mai Thư quyết định im miệng nấp sau Duy Thành để khỏi nói bừa nữa! "Cậu đừng đứng đây nói nhảm nữa, mau đi vào trong đi." Dùng lời nói không được, Duy Thành bèn phải tiến lên đẩy kẻ đang nói chuyện tầm phào kia vào bên trong. Để anh ta tình nguyện rút lui, Duy Thành còn phải nói thầm với anh ta một câu. "Da mặt cô ấy mỏng lắm. Cậu cứ đứng đây trêu cô ấy như vậy, cô ấy mà chạy mất thì cháu bắt đền cậu." "Thế à?" Hoàng Lâm thấy chuyện này cũng thật thú vị. Đây là lần đầu tiên thằng nhóc thối này dẫn bạn gái về quê, anh cũng muốn xem xem đứa quậy phá như nó khi yêu sẽ "bị trị" thế nào. "Được rồi đừng đẩy nữa, cậu tự vào được chưa?" Trước khi vào hẳn bên trong Hoàng Lâm còn ngó đầu ra ngoài nói lớn. "Hai đứa tụi bây có ôm ấp thì vô nhà mà ôm nhé. Đứng ngoài trời gió thổi lạnh lẽo lắm!".