Hồi ức sông nile

Chương 16 : Đột nhập pháo đài kadesh (1)

Cảnh vật hoang phế, xác người ngựa rãi rác khắp nơi, mùi máu tanh bốc lên dày đặc cũng không ngăn nổi tiếng hò reo chiến thắng của quân đội Ai Cập. Trong niềm hân hoan vui mừng của binh sĩ, User không ngừng đảo mắt phượng xinh đẹp tìm kiếm bóng hình quen thuộc, bóng hình khiến hắn ngày nhớ đêm mong suốt mấy tháng hành quân. Khắp nơi đều không thấy nàng, lòng User dấy lên một nỗi lo sợ vô hình… “Lẽ nào?...”, hắn thật không dám tiếp tục ý nghĩ đó. User phát hiện, dù đứng trước thiên binh vạn mã Hittite hắn cũng không mảy may chớp mắt lấy một cái. Nhưng khi trong đầu xuất hiện ý nghĩ “nàng gặp nguy hiểm” tâm trạng hắn cực kỳ tồi tệ. Sự lo lắng khiến tim hắn thắt lại, đau đớn như chim kềnh kềnh đang mổ thẳng vào đó từng mảng, từng mảng rất khó chịu… Đang chìm giữa biển lo âu, một tên sĩ quan Ai Cập đến trước mặt hắn quỳ xuống hành lễ, cung kính. “Kính thưa pharaon, thần là Nesu phó thống lĩnh Ne’arin.” “Ivy đâu!” User lòng như lửa đốt, gấp gáp hỏi. “Chỉ huy nhắn lại với ngài – Chỉ huy vào thành Kadesh cứu ngài Paser ” Đùng… Tâm trạng của User như bị tạt một gáo nước lạnh xuống đầu. Hắn nghe lửa giận bốc lên hừng hực trong lòng. Thì ra người nàng lo lắng, bất chấp tính mạng không phải chỉ mình hắn! Còn có cả Paser. Hai tháng trời hắn mong chờ được gặp nàng biết nhường nào? Vậy mà nàng không thèm ngó hắn lấy một cái, chạy thẳng đến chỗ Paser… Cơn ghen làm User đánh mất lý trí. Hắn quên rằng, trong thành Kadesh, giờ phút này, Ivy đang gặp nguy hiểm trùng trùng. *** Thành Kadesh Đúng như Ivy dự đoán. Sau khi vào thành, Muwatallish lập tức cho kiểm tra lại lực lượng quân đội. Nếu nàng không nhanh trí thu hồi Ne’arin, để họ cùng nàng đột nhập Kadesh. Có lẽ, tình thế bây giờ khó mà cứu vãn. Trước mặt hàng vạn binh lính, trong con mắt màu vàng nhạt vô cảm của Muwatallish. Thân ảnh nhỏ nhắn tự động tách biệt khỏi hàng ngũ, tiến lên phía trước, hướng về vị trí cao cao nơi vua Hittite đang đứng. Kinh ngạc vì hành động của tên tiểu binh ngông cuồng. Thoáng chốc tiếng bàn tán xôn xao của quân lính vang lên. Muwatallish giơ một tay lên ra hiệu, lập tức âm thanh ồn ào im bặt ngay sau đó. Tiếp theo hắn dùng chính cánh tay đó, nâng lên cao hơn theo một chiều ngang, hướng mắt lên trời, miệng khẽ huýt gió. Mãnh ưng đang giang cánh bay lượn nhận được mệnh lệnh chủ nhân, lập tức ngoan ngoãn đáp xuống trên tay hắn. Ivy hơi mất tự nhiên với sự lãnh đạm của người đàn ông. Nhưng phải thừa nhận con mãnh ưng của hắn quá đẹp, kiêu sa vương giả như chính chủ nhân của nó. Khi bước đến bậc tam cấp, Ivy gặp sự cản trở của vài tên hộ vệ. Nàng lập tức vứt bỏ toàn bộ những thứ mang tính kim loại trên người, giơ tay ra sau kéo mảnh vải nhỏ, xõa mái tóc xoăn dài hơi rối ra, tỏ ý mình là vô hại. Những tên cận vệ hướng chủ nhân, thấy Muwatallish khẽ gật đầu cũng không làm khó nàng nữa. Nàng thuận lợi đến trước mặt hắn với bộ mặt cực kỳ nghiêm trang khí thế hừng hực… Song, lại buông nhẹ một câu. “Ta tự thú!” Muwatallish dở khóc dở cười, một giây kinh ngạc khiến hắn phải dừng động tác vuốt ve vật cưng lại, xoay sang hỏi nàng “Ngươi không sợ chết?” Con mãnh ưng trên tay hắn cũng nhìn nàng đầy thú vị “Ta sợ! Nhưng, ta là thuộc hạ đắc-lực của Ramesses II”, nàng kéo dài hai từ đắc lực, nói cho hắn biết giá trị của nàng. Song, trong đôi mắt phi ưng đẹp đẽ kia, lại không gợn một tia cảm xúc nào, khiến Ivy hơi mất bình tĩnh, nghi vấn hỏi lại. “Ngài sẽ không giết ta lúc này đúng không? Ta có giá trị lắm đó!” Muwatallish lại lãnh đạm xoay sang ngắm nhìn vật cưng, tay quen thuộc lướt nhẹ chạm vào từng sợi lông vũ mềm mại cưng chiều, lười biếng nói. “Ta không tin! Ramesses hắn lại có hứng với cô gái không có gì đặc sắc như ngươi… Người đâu!…” hắn hướng đám hộ vệ định nói gì đó. Ivy hết hồn vội ngắt lời hắn, hành động nhanh hơn não bộ. “Khoan… khoan đã, là hóa trang thôi!… Ta xinh đẹp lắm nha!” vừa nói, vừa đưa tay lên bôi lớp dịch dung trên mặt. Mặc dù gương mặt lấm lem, nhưng Muwatallish phần nào cũng nhận ra nàng thật sự không tệ “Nhan sắc của ngươi thì có liên quan gì giá trị của ngươi đối với pharaon Ai Cập(?)”, hắn mỉa mai. Ặc, Ivy giờ mới biết mình bị hố nặng. Hắn nói gà, nàng hiểu vịt rồi. Khóc không ra nước mắt, nàng quyết định thẳng thắn. “Ta là thống lĩnh binh đoàn phía tây bình nguyên Orontes.” Nét mặt Muwatallish thoáng bất ngờ, rất nhanh trở lại bình thường. Hắn phủ nhận ngay lời của Ivy. “Ngươi nói dối, lẽ nào nữ nhân được cầm binh ra trận(!?)” “Ta không nói dối, chẳng phải ngài có rất nhiều tù binh Ai Cập sao? Họ có thể chứng minh lời nói của ta là thật!” Muwatallish rất rõ thông tin bốn quân đoàn chính của Ramesses. Nhưng sự xuất hiện của binh đoàn phía tây hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn. Rất rõ ràng, đạo quân phía tây này chính là nguyên nhân ngăn cản chiến thắng của Hittite. Làm sao có thể tin, cô gái nhỏ bé này, lại có đủ năng lực làm được chuyện kinh thiên động địa đó đây? Suy nghĩ một chút, hắn hướng đám hộ vệ ra lệnh “Giam người này vào đại lao, chờ ta điều tra rõ sự việc!”. Cùng lúc hắn đưa tay lên cao, mãnh ưng lập tức tuân lệnh, dang rộng cánh phi thăng thẳng lên không Khi tính mạng được bảo toàn, Ivy mới đám chăm chú quan sát Muwatalish. Hắn cũng thật quá xinh đẹp rồi! Là vẻ đẹp mang khí chất vương giả, không lãnh khốc như User nhưng lại vô cảm như một cơn gió. Khoát trên người bộ trang phục của hoàng gia Hittite, trang sức lấy phi ưng làm chủ đạo càng tôn lên vẻ kiêu sa quyền quí của hắn. “Người này có vẻ rất thích loài mãnh ưng hoang dã!” Cơ thể tuy không thể nói là vạm vỡ nhưng rõ ràng da thịt rất săn chắc, từng múi cơ ẩn hiện lại càng hấp dẫn vạn phần. Gương mặt tuấn mỹ, ngũ quan tinh xảo như bức tượng điêu khắc Hy Lạp. Mái tóc xoăn màu vàng đồng phiêu dật tung bay trong gió, Đôi mắt lãnh đạm vàng nhạt vô hồn không gợn một tia cảm xúc, không biết hắn đang nghĩ gì. Tạo nên một sự bí ẩn càng khiến người ta muốn khám phá. Ivy thầm tặc lưỡi “thật là không chê vào đâu được!” *** Ivy không biết rõ cấu tạo thành Kadesh, thay vì mất thời gian đi tìm, không may bị phát hiện lại chết oan. Chi bằng tự thú sớm, sẽ được “tận tình hướng dẫn” đến chỗ Paser đang bị giam thôi! Vừa nhanh, vừa an toàn dại gì tự làm khó mình. Ivy sải bước dài vô cùng tự nguyện, theo sau vài tên lính. Bọn lính cũng chưa bao giờ thấy, tù binh nào lại “mong muốn” đến nhà tù như nàng, đâm ra hơi ngạc nhiên. Song, cũng không muốn nhiều lời. Đi vòng vèo khá lâu, lướt qua không biết bao nhiêu nhóm lính canh. Cuối cùng, nàng được đưa đến một nhà tù nhỏ hẹp. Nhìn sơ qua thì đây chắc chắn không phải nơi tập trung tù binh Ai Cập, nhưng có thể là nhà tù dành cho những tù binh đặc biệt, Paser có lẽ ở đây… Men theo lối vào, mùi ẩm mốc của nhà tù làm Ivy hơi khó chịu, đưa tay khẽ che mũi nhưng mắt lại chăm chú quan sát từng buồng giam tìm kiếm một bóng hình… Buồng giam phía cuối hành lang, thân ảnh quen thuộc, tay chân đeo đầy gông xiềng nặng trịch. Bóng lưng trần cô độc hằn lên nhiều vết thương còn đang rướm máu. Ivy chợt thấy khóe mắt cay cay, nhưng nàng không để dịch lỏng trong đó tràn ra, xoay đầu quắc mắt hướng đám binh sĩ yêu cầu. “Hãy giam ta ở đây!” giọng điệu đanh thép mang đầy hàm ý. Bất ngờ trước thái độ thay đổi của cô gái. Khí thế áp đảo như muốn giết người khiến hai binh sĩ vô thức nghe lời một cách rập khuôn. Tự động đi đến trước, tra chìa khóa vào ổ. Cửa buông giam mở ra, Ivy lập tức chui vào, khép cửa lại, không quên hướng hai binh sĩ nở nụ cười hảo ý. “Cám ơn, làm phiền rồi!” Giờ phút này, hai binh sĩ mới tỉnh ngộ. Nơi này, trước giờ không có nữ tù binh. Cô gái này là trường hợp đặc biệt, lẽ ra phải biệt giam riêng. Nhưng nghe đâu, cô ta chính là thống lĩnh binh đoàn phía tây giết vô số quân binh của họ. Sát khí vừa rồi thật đáng sợ. Dù sao cũng đã đưa cô ta đến nhà giam, không nên dây dưa vào nữa thì hơn. Khóa cửa cẩn thận, hai binh lính lập tức rời đi. Đến gần thân thể đang nằm bất động. Ivy đưa tay chạm vào vai Paser, lay nhẹ. “Paser, ngươi có sao không?” nhìn những vết thương chằng chịt trên người hắn, Ivy lòng đau như cắt. Con người này bình thường rất sợ đau, vậy mà… Bị đánh thức bởi âm thanh quen thuộc ngày đêm mong nhớ. Hàng mi dài mệt mỏi cố giương lên. Song, đập vào mắt hắn là gương mặt xinh đẹp của cô gái hoàn toàn xa lạ. Nỗi thất vọng thoáng tràn ngập trong đáy mắt sâu thẩm. “Nàng là ai?” hắn hỏi trong lúc cố dùng sức ngồi dậy. “Ivy đây, ngươi bị thương đến mê sảng rồi à? Cả ta cũng không nhận ra!” “Nàng có giọng nói giống Ivy. Nhưng Ivy rất tầm thường đâu được mĩ miều như nàng…” Paser nén đau, cười cười trêu chọc. Ivy thề, nếu Paser không bị thương nàng sẽ lập tức bóp chết hắn, dám ở trước mặt người khác chê nàng xấu, bạn tồi! “Ta mạo hiểm tính mạng vào đây cứu ngươi, ngươi lại chê bay ta. Nhìn cho kỹ lại xem, ta là Ivy. Có ai lại ngu ngốc chui vào đây chịu khổ cùng ngươi, ngoại trừ ta!” “…” Paser quan sát thật kỹ. Đúng là ngoài gương mặt kia tất cả còn lại vóc dáng, tính cách… Đều là Ivy của hắn. “Ngươi lại gần đây! Ta muốn xác nhận một chút…” “Ngươi thật phiền phức!”, nói thế nhưng nàng vẫn nhích lại thật gần Paser. Chỉ đợi có thế. Hắn lập tức đem thân thể mệt mỏi hơi chồm về phía trước tựa sát vào cơ thể nàng. Đầu đặt bên vai phải nhỏ nhắn của nàng. Mặt hướng vào hỏm cổ nóng hổi, tham lam hít lấy hương thơm ngọt ngào của-ai-đó. Hắn hận đôi tay đang bị xiềng xích không thể ôm người con gái yêu thương vào lòng. Ivy bất ngờ quên luôn phản ứng. Cổ lại truyền đến cảm giác nhồn nhột… Nàng cựa quậy, định đẩy hắn ra thì tên mặt dày nào đó lên tiếng trước. “Đúng là Ivy… Thật dễ chịu! Người ta đang bị thương, đừng thô lỗ đẩy người ta nha! Ta mệt lắm chỉ muốn dựa một chút thôi…” “…” Thời gian trôi qua khá lâu, Paser vẫn lỳ lợm giữ nguyên tư thế. Thấy có gì đó không đúng, nàng bực bội lên tiếng. “Đủ rồi! Tránh ra!” “Chưa… người ta vẫn mệt lắm!” hắn tiếp tục mặt dày trả lời. Ivy dùng tay, điều chỉnh lực cẩn thận tách Paser ra khỏi người mình nhưng không làm đau hắn, nghiêm túc nói. “Ngươi xích ra, để ta gỡ bỏ xiềng xích cho ngươi!” Không nguyện ý lắm nhưng Paser cũng không muốn chọc Ivy giận, ngoan ngoãn để nàng đẩy ra, chán nản nói. “Không tháo ra được đâu ta thử nhiều lần rồi!” Ivy cười cười, nghề của nàng mà không tháo được thì nàng chỉ có nước cạp đất mà ăn à nha! Lấy trong áo ra một mảnh sắt nhỏ. Món đồ quý hiếm này Ivy “chôm” từ cống phẩm của User, được nàng tỉ mỉ chế tạo rất công phu, nhìn sơ như một món đồ trang sức vô hại. Nhưng với nàng nó lại là vật vô cùng hữu ích. Dùng một chút xảo thuật chơi đùa cùng xiềng xích trên tay Paser, vài giây sau. Cạch… Khớp khóa bung ra trong ánh mắt kinh ngạc của Paser. Nhất thời hắn không nói được lời nào. “Xem ra Hittite cũng quá xem trọng ngươi rồi!” vừa nói Ivy vừa mon men cầm khóa chân User tiếp tục thao tác. “Có cần đem mấy chục kilogam đồng treo trên người ngươi thế này không?” Cạch… thêm một tiếng khóa bung phát ra. Ivy vất vả lôi mớ đồng vướng víu đó ra khỏi người Paser “Làm sao ngươi có thể…?” Paser vẫn chưa hết kinh ngạc. Ivy cười cười không trả lời. Không lẽ nói với hắn nàng là ăn trộm mở khóa là nghề của nàng? Nàng đánh trống lãng. “Ngươi đi nổi không?”, rất tự nhiên xảy bước đến gần cửa phòng giam. Paser máy móc gật đầu, mắt quan sát kỹ từng động tác tay của Ivy với ổ khóa to đùng cứng ngắt, thao tác quá thành thạo, hẳn nàng phải làm qua trăm ngàn lần chuyện này rồi. Một vật trang sức bình thường trong tay nàng như biến thành chiếc chìa khóa vạn năng mở được tất cả các ổ khóa sao? Cạnh… Nàng nhẹ nhàng kéo cánh cửa buồng giam, xoay mặt nói nhỏ cùng Paser vẫn đang đứng ngẩn ngơ. “Ra thôi! Chút nữa gặp hai binh sĩ tốt bụng kia, ngươi đánh ngất họ thôi nhé, đừng làm tổn thương họ đấy!”… Hai thân người, một cao to một nhỏ nhắn. Người nhỏ dìu dắt kẻ cao, men theo hành lang ẩm mốc. Ở khúc rẽ nơi hành lang, cuộc chạm trán với người mà Ivy không mong muốn gặp nhất lúc này đã xảy ra. Thầm kêu trời, hình như may mắn không bao giờ mỉm cười cùng nàng thì phải… “Xem ra, ta đã quá xem thường ngươi!” Muwatallish lên tiếng trước, trong lúc tay cầm kiếm tuốt khỏi vỏ hướng mũi kiếm thẳng vào cổ Paser. Trong lúc Paser vô lực đón nhận mũi kiếm thì… Thân hình nhỏ bé lao ra trước mặt hắn, mũi kiếm cách mặt nàng không quá hai phân cực kỳ nguy hiểm. “Khoan, khoan… Là ta mở xiềng xích, phá đại lao, xúi dục Paser bỏ trốn. Không liên quan đến Paser đâu!”… (Nguồn: VipTruyen.Vn)