Kỳ thực, trong bụng, Hàn Đinh không trách Trình Dao. Ấn tượng của anh về cô rất tốt. Trong con mắt của Hàn Đinh, Trình Dao là hình ảnh về một người chị nhiệt tình, hơi đanh đá. Nói năng tuy có phần bộp chộp, nhưng lại rất biết cảm thông. Làm việc dù có hơi hấp tấp một chút, nhưng cũng khá hiệu quả. Ngày thứ hai sau khi Trình Dao vác bố ra để tác động với lãnh đạo học viện, chuyện tờ giám định đã có tiến triển khả quan. Bên Học viện công an gọi điện tới, bảo hai ngườilại đến Trung tâm nghiên cứu một chuyến, vẫn tìm thầy Uông. Xem ra, đã có người đánh tiếng với thầy Uông. Buổi chiều hôm ấy, La Tinh Tinh đến Trung tâm nghiên cứu. Nàng đi một mình. Bởi hôm trước, nửa đêm về sáng, tự dưng Hàn Đinh sốt cao. Sáng sớm hôm sau, lúc La Tinh Tinh gọi anh dậy ăn cơm, mới phát hiện mặt anh tái nhợt, hai mắt lờ đờ, trán nóng bỏng. Nàng đỡ anh dậy rồi đưa anh đi bệnh viện. Kiểm tra, xét nghiệm cả buổi sáng, vẫn chưa tìm ra nguyên nhân vì sao. Bác sĩ bảo, chắc chắn anh đã bị viêm nhiễm ở đâu đó, rồi tiêm thuốc hạ sốt, bảo anh uống thuốc chống viêm. Sau đấy, Hàn Đinh về nhà, trùm chăn ngủ tiếp. La Tinh Tinh ở nhà đợi cho anh ngủ hẳn, rồi một mình tới Trung tâm nghiên cứu. Lần này, chuyến công cán của nàng tại Trung tâm nghiên cứu rất suôn sẻ. Nàng đến thẳng văn phòng của thầy Uông tìm ông ta. Vừa trông thấy Uông, nàng liền gọi “thầy Uông, thầy Uông”. Ngay sau đấy, “tài liệu” được chuyển tới tận tay. “Tài liệu” chính là bản photocopy tờ giám định vết máu. Mặt thầy Uông vẫn lầm lì. Nhưng khi La Tinh Tinh nói lời cảm ơn và chào ra về, thì bất ngờ, ông ta đưa cho nàng số điện thoại nhà riêng bảo, nếu có gì không rõ, các vị cứ gọi điện thoại cho tôi. Tôi không có nhà thì có bà xã tôi. Bà xã tôi không có nhà thì có con gái tôi. Tóm lại, lúc nào cũng có người ở nhà. La Tinh Tinh cầm bản photocopy tờ báo cáo giám định về nhà, rồi xem trước. Nhưng xem mãi vẫn không hiểu. Buổi tối, Hàn Đinh đã hạ sốt. Húp bát cháo do La Tinh Tinh nấu xong, tinh thần anh có khá hơn. Anh khoác áo ngồi dưới ngọn đèn đầu giường xem tờ giám định. Anh cũng chưa từng học kiến thức chuyên môn về lĩnh vực này. Trong báo cáo toàn những ký hiệu, thuật ngữ. Sau một hồi đoán già đoán non, suy luận các kiểu, vẫn thấy lơ mơ. Hàn Đinh xem đi xem lại bốn, năm lần báo cáo giám định vốn không dài lắm. Xem đến độ mắt hoa cả lên. La Tinh Tinh sốt sắng khuyên anh nằm nghỉ không xem nữa. Lúc ấy, anh mới đặt tài liệu xuống. Lấy số điện thoại La Tinh Tinh mang về gọi cho thầy Uông. Thầy Uông có nhà. Đang ăn cơm. Ông ta bảo Hàn Đinh sáng hôm sau tới Trung tâm tìm ông ta. Hôm sau, Hàn Đinh đến Trung tâm. Dù vừa mới hạ sốt, chân còn yếu, nhưng anh vẫn bảo La Tinh Tinh dìu anh đến. Anh tìm thấy vị “chuyên gia giám định vết máu” trong phòng xét nghiệm vết tích của trung tâm. Họ trao đổi với nhau khoảng mười phút giữa vòng vây của vô vàn ống nghiệm to nhỏ, hình dáng khác nhau. Hàn Đinh trước hết hỏi về kết luận của bản giám định vết máu. Anh bảo, ở phần cuối của tờ giám định, anh không tìm thấy bất kỳ một ý kiến rõ ràng nào. Theo kết quả phân tích vết máu, thì liệu nạn nhân có phải do bị cáo giết không? Hoặc, bị cáo có khả năng giết cô ta không? Bản giám định nói rất lập lờ. Hay đã nói rõ rồi, nhưng tôi xem không hiểu? Uông nói: Điều đó chứng tỏ cậu đã xem và hiểu. Báo cáo giám định này chỉ là ghi lại khách quan kết quả xét nghiệm và phân tích vết máu mà thôi. Đầu tiên chúng tôi xét nghiệm ADN với vết máu trên chiếc áo khoác của bị cáo. Kết quả, vết máu chắc chắn là của nạn nhân. Không có gì phải nghi ngờ. Sau đấy, chúng tôi làm một số phân tích về đặc điểm phân bố vết máu trên áo khoác. Còn về việc những vết máu này được hình thành như thế nào, trong tình huống ra sao, có thể khẳng định bị cáo chính là hung thủ hay không, thì chúng tôi vẫn chưa có kết luận. Bởi căn cứ vào tình hình phân tích hiện tại của chúng tôi, không thể khẳng định tuyệt đối một trăm phần trăm. Đương nhiên, cũng không thể loại trừ một trăm phần trăm. Điều này còn phải để đơn vị phá án căn cứ vào các vết tích và chứng cứ khác tại hiện trường, dựa vào các kết quả điều tra khác, rồi tổng hợp lại để phán đoán, thì mới có thể đưa kết luận chính xác. Lời giảng giải của Uông làm Hàn Đinh mừng thầm trong bụng. Xem ra, tờ giám định vết máu này, cùng lắm, chỉ có thể là một chứng cứ phụ, có tác dụng tham khảo, phân tích, chứ không có giá trị nhận định. Anh lại hỏi thêm một số vấn đề khác. Hầu hết đều liên quan đến kiến thức cơ bản về giám định máu. Chẳng hạn, tại sao, khi mô tả về vết máu trên quần áo, lại dùng từ “quệt”. “Quệt” là khái niệm như thế nào? Uông giải thích: “quệt” có nghĩa là dính. Ý nói, quần áo của bị cáo bị dính máu. Vết máu có thể bị dính vào, cũng có thể bị quệt vào, cũng có thể bị dây vào. Khả năng nào cũng có thể xảy ra... Hàn Đinh gật đầu lia lịa. Lúc này, có người vào phòng xét nghiệm. Cuộc tìm hiểu của Hàn Đinh cũng kết thúc. Sau khi có được tờ giám định vết máu và biết được hàm ý của nó, thứ Hàn Đinh sốt sắng muốn tìm cho bằng được bây giờ là tờ giám định còn lại. Tức tờ giám định thứ hai do Phòng trinh sát kỹ thuật Sở công an thành phố cung cấp, và cũng là tờ giám định được xếp vào danh mục chứng cứ. Tờ giám định ấy liệu có đưa ra ý kiến gì mang tính kết luận hay một quan điểm gì mang tính khuynh hướng. Căn cứ của nó là gì. Đây là những điều Hàn Đinh muốn biết nhất. Trong số những tài liệu bên Viện kiểm sát cung cấp cho anh trước đây, chỉ thiếu duy nhất văn bản cốt yếu nhất này. Anh lại đến Viện kiểm sát, yêu cầu được xem tờ giám định ấy. Viện kiểm sát đồng ý và bảo sẽ tìm. Hôm sau nữa, anh gọi điện thoại đến Viện kiểm sát. Họ bảo tài liệu ấy có trong danh mục, nhưng có khả năng ở chỗ vị công tố viên chính. Vị này hiện đang công tác ở Bắc Kinh. Hai hôm nữa, anh gọi điện lại hỏi xem thế nào. Hàn Đinh buồn bực. Đành phải đợi. Thậm chí, anh không thể nào đoán trước được rằng, trước khi tòa mở phiên xét xử, liệu anh đã có được bản giám định mà anh buộc phải có ấy chưa. Song song với việc tìm kiếm hai bản giám định ấy, Hàn Đinh còn một việc khác rất quan trọng. Đó là tìm người đã chứng kiến tận mắt. Hai người chứng kiến Long Tiểu Vũ bám theo Chúc Tứ Bình vào công trường nhà máy chế dược đều là người Thiệu Hưng. Một người tên là Tiền Đức Lai, làm thợ điện ở công trường. Còn người kia là Hồng Vệ Quốc, thợ lắp cốp pha. Lời khai của hai người này đại thể giống nhau. Hàn Đinh đã xem bản lời khai của họ. Nhưng thấy rất rối rắm. Có nhiều chi tiết, họ khai rất mơ hồ. Chẳng hạn như thời gian, vị trí và quá trình cụ thể khi Long Tiểu Vũ vào công trường. Miêu tả của họ về môi trường xung quanh vào buổi tối hôm ấy rất sơ sài. Trực giác mách bảo Hàn Đinh rằng, anh chắc chắn sẽ tìm được kẽ hở trong lời khai của họ. Trong bản ghi chép lời khai có ghi lại địa chỉ và điện thoại liên hệ của hai nhân chứng kể trên. Nhưng khi Hàn Đinh gọi theo số điện thoại ấy, số đó lại không có thực. Lần theo địa chỉ mới biết, hóa ra đó là công trường mở rộng, nâng cấp nhà máy chế dược. Bây giờ, khu đất ấy đã thay tên đổi chủ, bị một doanh nghiệp khác mua lại. Xung quanh xây tường bao rất cao. Không rõ bên trong là cảnh tượng như thế nào. Nghĩ lại, thấy số điện thoại không có thực kia rất có thể là số điện thoại của văn phòng công trường khi xưa. Khi công trường không còn nữa, số điện thoại cũng mất theo. Hàn Đinh lại đi tìm công ty xây dựng nhận làm công trình mở rộng nhà máy chế dược khi xưa. Rồi hỏi thăm họ về hai nhân chứng. Công ty xây dựng trả lời, họ đều là nông dân làm công làm việc theo thời vụ. Sau khi công trình bị dừng lại, họ liền tới chỗ khác tìm việc. Không biết họ đi đâu. Thậm chí, cũng không chắc là họ có còn ở Bình Lĩnh hay không. Hàn Đinh biết, hai nhân chứng đều làm việc cho Đại Hùng, nên hỏi thăm công ty xây dựng về Đại Hùng. Anh còn tới một vài công trường khác hỏi thăm về Đại Hùng. Trong cánh xây dựng ở Bình Lĩnh, Đại Hùng chẳng phải rất nổi tiếng sao. Tiếc rằng, thực sự, chẳng có mấy ai biết đến Đại Hùng. Có người đã tình cờ nghe tên gã ta, nhưng cũng chỉ biết gã là một cai thầu rất cừ, chứ không rõ hiện giờ gã đang ở đâu. Kỳ thực, đây chỉ là một manh mối hoàn toàn không biết có giá trị hay không. Nhưng Hàn Đinh vẫn cứ dẫn La Tinh Tinh gần như tới khắp các công trường và công ty xây dựng có mặt ở Bình Lĩnh để dò hỏi. Rất vất vả, khổ sở. Ngày tòa mở phiên xét xử đang tới gần. Hàn Đinh và La Tinh Tinh đã lặn lội tới hầu hết những công trường và công ty xây dựng tại Bình Lĩnh, nhưng vẫn chưa tìm thấy hai nhân chứng. Tờ giám định vết máu có trong danh mục chứng cứ của Viện kiểm sát đến giờ vẫn chưa thấy đâu. Ngày nào ngủ dậy, ăn sáng xong, Hàn Đinh và La Tinh Tinh cũng lại nhìn nhau vô vọng. Không biết hôm nay phải đi đâu, cần làm gì. Cứ thế vật vã mất ba ngày. Chợt Hàn Đinh nghĩ đến Diêu Đại Duy ở Phòng trinh sát hình sự công an Bình Lĩnh! Ngay lập tức, Hàn Đinh quyết định tìm Diêu Đại Duy. Cũng như trước đây. Anh mượn mác của Lâm để gọi điện cho Diêu Đại Duy, rồi mời ông ta đi ăn. Trong điện thoại, giọng Diêu Đại Duy vẫn thoải mái như xưa: - Tớ dạo này bận lắm. Chuyện ăn uống, khỏi đi! Có việc gì, cậu cứ nói. Hàn Đinh liền bảo muốn xem báo cáo giám định vết máu. Đương nhiên, anh chỉ nói là muốn xem báo cáo giám định vết máu, chứ không nói muốn xem báo cáo nào. Càng không đả động đến việc anh đã biết chuyện lần lượt có hai báo cáo giám định. Diêu Đại Duy nói: - Việc này ấy à. Không vấn đề gì. Cậu cứ bảo bên Viện kiểm sát đưa cho là được. Họ có hết ấy mà. Hàn Đinh bảo, anh đã đặt vấn đề với bên kiểm sát, nhưng đến giờ họ vẫn chưa tìm thấy. Diêu Đại Duy nghĩ một lát, rồi nói: - Thôi được. Để tớ về kiểm tra lại, rồi photo cho cậu một bản. Hàn Đinh mừng rơn. Không ngờ Diêu Đại Duy lại nhiệt tình đến thế. Anh rối rít cảm ơn. Đặt máy điện thoại xuống, anh quay sang kể lại với La Tinh Tinh đang đứng bên cạnh. Nàng ngẩn ngườihồi lâu, không tin đây là sự thực. Nàng hỏi: - Thế mình có phải mua cho ông ấy chút quà gì không? Hàn Đinh ngơ ngác, rồi ngay lập tức lắc đầu. Cái lắc đầu của anh là để biểu thị quan hệ giữa anh và Diêu Đại Duy thân thiết đến mức nào. Anh bảo: - Diêu Đại Duy và anh Lâm là bạn học cũ. Anh ấy với anh cũng không có gì phải lăn tăn. Không cần! Nhưng sau khi nói chuyện điện thoại với Diêu Đại Duy xong, Hàn Đinh không làm thế nào liên hệ lại được với ông ta. Ngày qua ngày. Hàn Đinh sốt ruột, đứng ngồi không yên. Cứ cách hai tiếng, anh lại gọi di động cho Diêu Đại Duy. Đêm cũng gọi. Nhưng lần nào điện thoại cũng vang lên câu “Số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy”. Anh gọi điện đến cơ quan của Diêu Đại Duy. Tổng đài chuyển máy mãi, cuối cùng cũng chuyển đến văn phòng của Diêu Đại Duy. Trong điện thoại, một đồng nghiệp của Diêu Đại Duy hỏi anh rất cặn kẽ, từ họ đến tên, rồi đến công việc... Hàn Đinh giới thiệu liền một mạch: Tôi là Hàn Đinh. Từ Bắc Kinh tới. Tôi là bạn của anh Diêu Đại Duy, vân vân và vân vân... Hàn Đinh nói giọng Bắc Kinh rất chuẩn. Chỉ cần thoáng nghe là biết chắc chắn anh là người Bắc Kinh, không thể giả mạo được. Người kia bèn trả lời: - Anh Diêu nghỉ ốm rồi. Mấy hôm nay không đi làm. Hàn Đinh sửng sốt: - Thế ạ? Sao lại ốm ạ? Người kia trả lời: - Ô hay! Anh ấy cũng là người. Sao lại không thể ốm? Hàn Đinh nói: - À, ý tôi không phải vậy. Ý tôi là, anh có biết nhà anh ấy ở đâu không. Tôi muốn đi thăm anh ấy. Người kia rốt cuộc không biết Hàn Đinh là người thế nào, nên chỉ trả lời lấp liếm cho xong chuyện: - Hả? Nhà anh ấy ấy à? Không biết. Chúng tôi cũng chưa tới nhà anh ấy bao giờ. Đã đến nước này, Hàn Đinh chỉ còn biết bó tay. Cúp máy xong, Hàn Đinh thấy chán nản vô cùng. La Tinh Tinh đứng bên cạnh, thấy sắc mặt anh không vui, bèn rủ rỉ: Hay, mình cứ biếu chút quà vậy... Một cô gái trong sáng như La Tinh Tinh, vậy mà bây giờ cũng trở nên thực dụng, hơi tị lại đòi “biếu quà”! Biếu quà là cái gì? Là hối lộ! Hàn Đinh bực mình, gắt: - Không cần! Hàn Đinh định tính bài cùn: Đợi đến hôm tòa mở phiên xét xử, bất quá, anh sẽ yêu cầu tòa công nhận tờ giám định vết máu đầu tiên cũng là chứng cứ chính thức! Nhưng sau nghĩ lại, thấy như thế cũng chẳng tác dụng gì. Bởi tờ giám định đầu tiên không hề phủ nhận Long Tiểu Vũ giết người. Thế nên, kể cả khi tờ giám định thứ hai khẳng định anh ta giết người, thì cũng không có gì là mâu thuẫn với tờ giám định đầu tiên. Sở dĩ anh muốn có sớm tờ giám định thứ hai, là vì muốn nghiên cứu trước để thỉnh giáo cao thủ, tìm ra mâu thuẫn, sơ hở. Chứ còn trong quá trình xét xử, chỉ đọc và nghe vội vàng một lượt, thì khó có thể đạt được mục đích ấy. Ngày thứ hai sau hôm biết tin Diêu Đại Duy bị ốm, cái ngày mà họ chờ đợi đã lâu và cũng vì nó mà căng thẳng, thấp thỏm cuối cùng đã tới: Hàn Đinh nhận được thông báo của tòa án, thông báo ba hôm sau tòa chính thức mở phiên xét xử. Hàn Đinh biết rằng, vụ án này đã đến cửa ải cuối cùng. Anh không thể tiếp tục khoanh tay ngồi chờ bản báo cáo giám định vết máu. Trong ba ngày cuối cùng, anh phải dốc toàn lực, tranh thủ thời gian, nắm chắc hơn tài liệu biện hộ mà anh vốn đã thuộc nằm lòng, chạy nước rút lần cuối chuẩn bị cho phiên xét xử. Số tài liệu ấy, anh vốn đã thuộc như cháo chảy. Thời gian, địa điểm, nhân vật, sự kiện, nguyên nhân, kể cả cách suy luận lô-gíc và phân tích pháp lý. Nói đến bất kỳ chi tiết nào, anh cũng có thể nói trúng điểm then chốt của vấn đề và ráp nối vanh vách các tình tiết trước sau. Nhưng kể từ khi nhận được tờ thông báo của tòa, anh dường như quên bẵng mọi thứ. Đầu óc anh giống như chiếc máy tính bị virus. Trong khoảnh khắc, mọi số liệu lưu trữ trong máy tính bị xóa sạch, trống trơn. Anh buộc phải gặm nhấm lại một lượt tất cả những gì đã ghi chép trước đây, để nạp lại nó vào bộ nhớ. Anh miệt mài từ sáng đến tối. Tập trung cao độ. Không để ý thấy La Tinh Tinh vẫn cần mẫn gọi điện thoại cho Diêu Đại Duy. Nàng không hề biết Hàn Đinh tìm Diêu Đại Duy để làm gì. Cũng không biết Diêu Đại Duy đã xin nghỉ ốm và ở nhà. Nàng chỉ chủ quan cho rằng, Hàn Đinh sốt sắng tìm Diêu Đại Duy như thế, chắc hẳn phải có chuyện gì rất quan trọng. Một ngày trước phiên tòa, lúc ăn cơm trưa, Hàn Đinh không kìm được, hỏi nàng: Hai hôm nay, em liên tục gọi điện cho ai thế? La Tinh Tinh không trả lời, tiếp tục bấm số. Đột nhiên, nàng như tên bắn, chuyển ngay điện thoại cho Hàn Đinh, bảo: “Có tín hiệu rồi!” Hàn Đinh ngơ ngác cầm điện thoại, hỏi: “Ai đấy?”. Trước khi người ở đầu dây bên kia bắt máy, anh nghe La Tinh Tinh nói ra ba chữ “Diêu Đại Duy”. Hàn Đinh sửng sốt: “Diêu Đại Duy?” Giọng nói từ đầu dây bên kia quả nhiên là của Diêu Đại Duy: “Alô, ai đấy?”. Vừa nghe thấy tiếng Diêu Đại Duy, Hàn Đinh chợt lắp bắp: “À... anh Diêu... Có phải anh Diêu không ạ?” Giọng Diêu Đại Duy yếu ớt: - Ai đấy ạ? Hàn Đinh vẫn đang ngậm cơm, nói khó nhọc: - Em... em... Em là Hàn Đinh đây ạ. Diêu Đại Duy có vẻ như không nhớ ra “Hàn Đinh?” Nhưng rồi bất ngờ, ông ta nói luôn đến chuyện tờ giám định vết máu. - À. Nhớ rồi. Cậu muốn hỏi về tờ giám định, đúng không. Cậu thông cảm nhé. Hai hôm nay tớ ốm, nằm ở nhà suốt. Tớ đã kiểm tra lại. Tờ giám định ấy đã chuyển sang Viện Kiểm sát rồi. Tớ đã bảo người bên kiểm sát photo cho một bản. Nhưng chưa kịp bảo cậu đến lấy. Cho tớ xin lỗi nhé. Vụ án này bao giờ xử? Hàn Đinh: - Ngày mai. Ngày mai là tòa xử ạ. Diêu Đại Duy: - Thế à? Nếu cậu gấp, thì có thể đến thẳng cơ quan tớ mà lấy. Để tớ gọi điện đến cơ quan. Cậu đến, thì gặp anh Liêu nhé... Thái độ của Diêu Đại Duy làm Hàn Đinh rất cảm động. Anh rối rít cảm ơn. Rồi ghi lại tên và địa chỉ của người họ Liêu. Ăn cơm xong, anh và La Tinh Tinh đội mưa tới cơ quan của Diêu Đại Duy. Vì cú điện thoại vừa rồi là kết quả của sự kiên trì, nhẫn nại của La Tinh Tinh, nên nàng vui ra mặt. Trên đường đi, nàng cao hứng hỏi Hàn Đinh: “Hàn Đinh, ngày mai tòa xử rồi. Anh nắm bao nhiêu phần thắng?” Kỳ thực, không hiểu hai người đã nói chuyện với nhau bao nhiêu lần về vấn đề này. Mỗi khi tìm được một manh mối mới, một chứng cứ mới, họ lại thêm lạc quan về kết quả của vụ án. Càng lạc quan, càng tin tưởng, càng cảm thấy con đường phía trước sáng sủa biết bao. Hàn Đinh cho rằng, chí ít, thì việc hai người thu thập thành công các chứng cứ chính xác để chứng minh Long Tiểu Vũ và Chúc Tứ Bình từng có quan hệ yêu đương, đã khiến cho lập luận về hành vi cưỡng bức trở nên rất gượng ép. Mặc dù chưa tìm thấy hai công nhân - người của Đại Hùng - làm nhân chứng trong vụ án này, nhưng anh đã có đủ lý do để phản bác những lời khai man của họ rằng Long Tiểu Vũ và Chúc Tứ Bình chưa hề yêu nhau. Việc tòa có truy cứu hay không, tạm thời chưa nói đến. Nhưng những lời khai khác của họ, nhất là lời khai về việc Long Tiểu Vũ đi theo Chúc Tứ Bình vào công trường cũng sẽ bị hủy bỏ! Trong bối cảnh đó, mọi vết tích có liên quan đến Long Tiểu Vũ mà công an tìm thấy ở hiện trường chỉ có thể chứng minh, tối hôm đó, Long Tiểu Vũ đã có mặt ở hiện trường. Chỉ có thể chứng minh, Long Tiểu Vũ và Tứ Bình đã có quan hệ tình dục. Nhưng không thể chứng minh, mối quan hệ ấy là cưỡng bức. Càng không thể chứng minh, sau khi quan hệ, Long Tiểu Vũ đã giết người. Trong vụ án này, cưỡng bức là lửa, giết người là khói. Đã không có lửa thì làm sao có khói? Huống hồ, Tứ Bình bị đâm ba nhát dao. Vậy con dao ở đâu? Còn vết máu trên áo khoác. Khi Long Tiểu Vũ quay lại hiện trường thấy Tứ Bình bị hại, nên đã xốc cô lên, định cứu cô. Kết quả, máu dính vào người. Nên, nếu chỉ dựa vào vết máu ấy, thì không thể nào khẳng định Long Tiểu Vũ là kẻ giết người. Tóm lại, gần như mỗi chứng cứ mà bên công an đưa ra đều không thể loại trừ các khả năng khác một cách tuyệt đối. Xét từ góc độ chứng cứ học: Một nghìn khả năng không bằng một cái tất yếu! Chỉ có những chứng cứ có thể loại trừ mọi khả năng khác, mới được gọi là chứng cứ! La Tinh Tinh không hiểu về luật. Thậm chí, nàng không thể nói rõ định nghĩa của từ “chứng cứ”. Nhưng qua cách nói của Hàn Đinh. Qua các cuộc trao đổi giữa Hàn Đinh với những nhân chứng mà họ gặp ở Thiệu Hưng. Qua sắc mặt ngày càng sáng sủa của Hàn Đinh trong mấy ngày hôm nay. Nàng đã cảm nhận được một cách rõ ràng rằng, sự việc đang xoay chuyển theo chiều hướng tốt. Từ Làng mới công nhân đến cơ quan của Diêu Đại Duy - Phòng trinh sát hình sự Sở công an thành phố Bình Lĩnh - phải đi hết hơn một nửa khu nội thành Bình Lĩnh. Hai người bắt một chiếc taxi. Đường đi thông suốt. Chẳng mấy chốc, họ tìm thấy vị đồng nghiệp họ Liêu của Diêu Đại Duy ở cơ quan và lấy được thứ mình cần. Sau đó trở về. Hôm ấy, trời mưa lâm thâm. Nước mưa làm Bình Lĩnh sạch sẽ hơn ngày thường. Không khí trong lành hơn ngày thường. La Tinh Tinh và Hàn Đinh cùng che một chiếc ô, cùng sưởi ấm cho nhau bằng hơi ấm cơ thể của người kia. Cảnh trời ấy và tình ấy chợt làm Hàn Đinh xúc động. Trong khoảnh khắc, anh hồi tưởng lại từng giọt nỗ lực của mình tích tụ lại sau những chuỗi ngày bôn ba, bất kể ngày đêm, mưa nắng vì một kẻ tìnhđịch không hề quen biết là Long Tiểu Vũ. Thấy La Tinh Tinh - đang đi bên anh - đã không còn vẻ âu sầu thiểu não như hồi mới tới Bình Lĩnh, mà đã đầy phấn chấn tự tin. Anh cơ hồ không dám tin rằng đó chính là thành công của chính mình. Ngày mai, tòa sẽ xử. Trước khi tòa xử, tâm trạng của Hàn Đinh và La Tinh Tinh khác hẳn nhau. Dù rằng, anh có niềm tin và cũng có thể nhìn thấy trước thành công. Nhưng anh lại không thể nhìn thấy trước, hoặc giả, không muốn nhìn thấy trước, rằng thành công này, với anh, rốt cuộc là họa hay phúc. Anh luôn cố tình tránh né để không phải nghĩ về bối cảnh của sự thành công ấy, cũng như kết cục mà thành công ấy sẽ gây ra. Dù rằng kết cục ấy, từ lâu, anh đã biết rõ trong lòng. Phải. Vì tình yêu, anh mới cật lực như thế. Vì xúc động trước tấm lòng của La Tinh Tinh, anh mới liều mình như thế. Nhưng dù có thể nào đi nữa, chiến thắng của anh trên công đường, chưa biết chừng, sẽ lại là cỗ xe tang đưa ma mối tình mà anh đã phải cật lực giữ gìn, bảo vệ. Hàn Đinh nghĩ thầm, liệu La Tinh Tinh có nhìn thấy trước được kết cục ấy không? Hay nàng cũng như anh, trong bụng biết rõ, nhưng ngoài mặt giả vờ hồ đồ? Lớp giấy rèm cửa sổ(9) ấy bảo dày cũng được, mà bảo mỏng cũng chẳng sai. Dù sao, cho đến bây giờ, La Tinh Tinh vẫn chưa từng bàn với Hàn Đinh về tương lai hai người. Thái độ và nguyên tắc của nàng với tương lai rất khó đoán định. Nếu như Long Tiểu Vũ vô tội và được trả tự do, nàng sẽ lựa chọn thế nào? Nàng liệu có thực sự là một đứa trẻ không biết lo xa, chỉ lo đến cái sống và cái chết trước mắt của Long Tiểu Vũ? Hay từ lâu, nàng đã nghĩ ngợi kỹ càng mọi chuyện, nhưng cố ý không nói ra? Ngày mai, tòa sẽ xử. Bây giờ, anh và nàng đang đi trên con đường ướt lép nhép. Chiếc ca-táp đang đựng tờ tài liệu cuối cùng vừa được lấy về. Câu chuyện của La Tinh Tinh vẫn xoay quanh vụ án sắp đến hồi phân giải, vẫn xoay quanh việc Hàn Đinh có bao nhiêu phần thắng. Nhưng lời nói, vẻ mặt, nụ cười của nàng, đã ngời lên niềm phấn khích của một sự chắc thắng. Hàn Đinh không vào hùa với sự phấn khích của nàng. Hai người đứng bên đường đợi taxi. Trời mưa. Bắt taxi rất khó. Hai người âu yếm chen nhau dưới chiếc ô bé tẹo. Vòng vây của mưa khiến giữa họ không có bất kỳ một sự ngăn cách nào. Hàn Đinh nói: - Chúng mình đã thỏa thuận với nhau rồi. Chỉ cần chúng mình làm hết sức. Còn kết quả vụ án thế nào, dù thắng hay thua, chúng mình cũng không trách cứ nhau. Em còn nhớ không? La Tinh Tinh: - Có ai trách cứ anh đâu. Em chỉ muốn hỏi xem, trong phiên tòa ngày mai, anh nắm bao nhiêu phần thắng. - Với những chứng cứ hiện có, nếu như tòa vẫn tuyên xử anh ấy tội giết người thì quả thực là rất gượng ép. Theo anh, ít nhất, chuyện thuyết phục tòa không khép anh ấy vào tội chết, chắc là có hy vọng. - Không khép tội chết, nghĩa là anh ấy không giết người. Mà anh ấy không giết người, thì rõ ràng là vô tội. Anh ấy vô tội, thì phải thả anh ấy ra chứ. Chẳng lẽ, tòa vừa không giết anh ấy, vừa không thả anh ấy ư? - Quá trình xét xử rất phức tạp. Có nhiều chuyện không thể lường trước được. Không có nghĩa là, khi không bị khép vào tội chết, thì được thả ra ngay lập tức. Sự việc không đơn giản như thế đâu. Cuối cùng, cũng có một chiếc taxi đỗ lại trước mặt hai người. Hàn Đinh cầm ô đi ra xe. Đi được hai bước, thấy La Tinh Tinh không đi theo, liền ngoái lại. Nàng vẫn đứng nguyên chỗ cũ, mặc cho mưa ướt hai vai. Hàn Đinh sửng sốt, gọi: - Này. Em sao thế? Lên xe thôi! La Tinh Tinh vẫn không nhúc nhích. Giọt mưa lăn trên mặt nàng, như nước mắt. Nàng thẫn thờ, hỏi: - Ý anh là, kể cả anh ấy không có tội, thì vẫn không được thả? Hàn Đinh quay lại, che ô cho nàng. Thái độ của La Tinh Tinh làm anh không vui. Anh bất bình, im lặng giây lát, rồi nói: - Ngay từ đầu, em đã chẳng bảo với anh là, chỉ cần anh ấy không bị xử tội chết, em cũng mãn nguyện, đấy thôi? Mắt La Tinh Tinh hướng thẳng vào anh. Trong ánh mắt ấy, anh đọc thấy sự hoài nghi và trách móc của nàng. La Tinh Tinh nói: - Em không hiểu. Do tòa không muốn thả anh ấy, hay anh không muốn thả anh ấy? Phải. Có thể, trong tiềm thức, Hàn Đinh không muốn Long Tiểu Vũ được thả. Nhưng thực sự, chưa bao giờ anh có suy nghĩ ấy. Là luật sư của Long Tiểu Vũ, nếu anh thật sự nghĩ như thế, thì thật không còn nhân tính. Thế nên, câu nói của La Tinh Tinh có chút gì đấy thật tàn nhẫn, quá đáng! Không những thế, nó còn ngấm ngầm chọc vào nỗi đau của Hàn Đinh. Anh giận quá hóa bực. Không kiềm chế được nữa. Sự tức giận trong anh trào ra ngoài theo giọng nói: - Em nói thế là ý gì, hả? Suốt tháng nay, anh chẳng làm được tích sự gì cả, được chưa! Cả mấy lần anh tới Bình Lĩnh và Thiệu Hưng. Mất từng ấy tiền, chỉ là để đi chơi, du lịch. Được chưa? Thấy anh tức giận, La Tinh Tinh liền dịu lại. Nàng muốn nói câu gì đó xoa dịu anh. Nhưng sự xoa dịu của nàng, vô hình chung lại trở thành sự đôi co và nhắc nhở. - Em không bảo anh không làm được cái gì. Nhưng em sợ, anh ghét anh ấy... - Phải. Anh ghét anh ta. Nên nếu như tòa xử anh ta tù chung thân, thì anh sẽ cãi để cho anh ta bị tử hình và hoãn thời gian thi hành án. Nếu tòa xử anh ta bị tử hình và hoãn thi hành án, thì anh sẽ đề nghị tòa xử bắn anh ta luôn. Thế đã được chưa? Hàn Đinh càng nói, càng tức giận: - Em đã nghĩ anh xấu xa thế, sao còn nhờ anh bào chữa cho anh ta? Đã thế này. Mai, anh khỏi phải ra tòa. Anh không dính dáng gì đến việc này cả. Em yên lòng chưa? Ngày mai, tự em đi mà biện hộ cho anh ta. Tài liệu, anh sẽ chuẩn bị sẵn cho em. Em thấy cái nào dùng được thì em dùng. Cái nào không dùng được hoặc có thể sẽ hại anh ta, thì em hãy xé bỏ nó đi. Đến lúc ấy, tòa có xử anh ta tội chết hay tha bổng, thì cũng chẳng liên quan gì đến anh cả. Thế đã được chưa? Hàn Đinh nói đến nửa chừng, La Tinh Tinh đã bật khóc. Tiếng thút thít và giọt nước mắt của nàng không hề làm anh nguôi giận. Mà trái lại, khiến anh càng nói càng hăng. Chiếc xe taxi đợi hai người đã bị một đôi nam nữ khác lên trước. Chiếc xe lắc lư cần gạt nước trước cửa kính rồi lao vút đi. Hàn Đinh ấn chiếc ô vào tay La Tinh Tinh. Rồi lửa giận phừng phừng, quay ngoắt đầu đi thẳng. Anh băng qua đường. Nghe thấy tiếng khóc của La Tinh Tinh đằng sau. Nhưng anh không ngoái đầu lại. Anh không ngờ, trước phiên tòa chỉ có một ngày, hai người lại trở mặt vì Long Tiểu Vũ. Hơn một tháng qua, vì Long Tiểu Vũ, hai người đã đồng tâm hiệp lực, bôn ba khắp nơi. Ban đêm, đến mơ cũng mơ thấy chuyện ấy. Không ngờ, khi thắng lợi đang tràn trề hy vọng, bỗng dưng lại cãi vã, bất hòa. Hàn Đinh cũng muốn khóc. Anh thấy mình tủi thân quá! Nhưng trên mặt anh chỉ có nước mưa, không có nước mắt. Anh bước hối hả. Cho đến khi người ướt như chuột lột. Mới hay, không những con tim anh buốt giá, mà cơ thể anh cũng cóng lạnh. Cóng lạnh làm anh bình tĩnh trở lại. Cơn giận dần nguôi ngoai. Nhưng anh không muốn đi về sớm. Khi lạnh đến mức không chịu nổi nữa, anh bèn ghé vào một quán xông hơi bên đường. Ngâm mình trong bể nước trong vắt suốt hai tiếng đồng hồ, cơ thể anh mới ấm lại. Đợi nhân viên phục vụ hong khô quần áo, anh mới ra ngoài. Ra đến cửa, mưa đã tạnh, trời đã tối. Anh muốn quay về Làng mới công nhân. Anh đón một chiếc taxi, nhưng rồi lại phẩy tay không đi. Anh men theo con phố, đi về hướng ngược lại. Anh vào một quán ăn, ngồi xuống gọi hai món ăn, thêm một chai bia, rồi tu ừng ực. Vị đắng ngợp miệng. Và cả tim. Anh chưa bao giờ uống bia rượu như thế. Tu ừng ực một hơi hết cả chai. Món ăn chưa hề động đũa. Mặt và mắt đỏ phừng. Nhân đà rượu, anh thực sự muốn hét lên thật to, tự vấn bản thân mình: Mày có còn yêu nàng nữa không? Yêu một cô gái thực ra chẳng hề yêu thương mày? Để có được tình yêu của nàng, anh mới cứu người mà nàng yêu. Để rồi, khi nàng cứu được người mình yêu, thì nàng cũng sẽ không còn một mảy may yêu anh nữa. Động cơ anh làm việc này và mục đích tất yếu mà việc này sẽ đạt tới hoàn toàn mâu thuẫn nhau! Mâu thuẫn này, trước đây, không phải anh không biết, không phải không nhìn thấy trước. Chỉ có điều, anh luôn cố tự lừa dối mình. Vậy thôi! Anh lừa dối mình bởi anh vẫn luôn ảo tưởng, rằng La Tinh Tinh vẫn còn yêu anh. Nàng với Long Tiểu Vũ chẳng qua chỉ vì vương vấn mối tình cũ, vì lòng nhân nghĩa, vì không thể nhẫn tâm nhìn anh ta chết. Nhưng bây giờ, khi đã dần dần hiểu về mối tình khắc cốt ghi tâm giữa La Tinh Tinh và Long Tiểu Vũ, hiểu về quá trình nảy nở, phát triển và bỏng cháy của mối tình ấy, niềm tin của anh cũng dần dần sụp đổ. Cảm giác tự huyễn hoặc mình của anh cũng dần xa vời. Không ai có thể quên một mối tình như thế! Thậm chí, anh còn không biết rằng, cái ngày Long Tiểu Vũ được ra khỏi tù vì không có tội, trong khoảnh khắc Long Tiểu Vũ và La Tinh Tinh ôm chầm lấy nhau âu yếm, liệu anh có giống như một “kẻ thứ ba” thất bại, lặng lẽ quay đầu, lầm lũi bỏ đi. Anh lắc lắc đầu muốn phủ định chính mình. Anh có thể cảm thấy lượng cồn đang lắc lư, chao đảo trong đầu. Anh lơ mơ mở ca táp, lấy ra chiếc điện thoại di động. Anh muốn gọi điện thoại đến nhà Trình Dao. Anh muốn nói với La Tinh Tinh trong điện thoại rằng: Ngày mai, anh sẽ có mặt đúng giờ ở phiên tòa để bào chữa cho Long Tiểu Vũ. Anh sẽ làm hết sức mình để cứu anh ta. Để anh ta và La Tinh Tinh được hạnh phúc đoàn tụ dưới ánh nắng rực rỡ! Trong lúc lấy chiếc điện thoại di động, anh nhìn thấy tờ giám định vết máu. Đây cũng là một bản photo. Tiêu đề màu đỏ tươi ở bên trên và con dấu màu đỏ thẫm ở bên dưới đều đã trở thành vết mực đen ngòm. Anh lấy bản photo ra, xem một lượt. Từ lúc có nó đến giờ, anh vẫn chưa giở ra xem. So với tờ giám định của Trung tâm nghiên cứu trinh sát hình sự - Học viện công an, tờ giám định của Phòng trinh sát kỹ thuật - Sở công an thành phố có cách thức trình bày hầu hết giống nhau. Ngôn từ trong giấy, về cơ bản, cũng giống nhau. Hàn Đinh đặt chiếc điện thoại di động lên bàn, xem đi xem lại tờ giám định vừa có. Anh đối chiếu từng mô tả kỹ thuật trong tờ giám định này với tờ giám định mà anh vốn đã thuộc nằm lòng, để phát hiện ra sự khác nhau giữa chúng. Hai báo cáo này chắc chắn phải có sự khác biệt quan trọng. Nếu không, xét về tình và lý, sau khi đã có kết quả giám định của một cơ quan có uy tín, nhân viên phá án không cần thiết phải đi làm lại giám định ở một cơ quan khác. Xem xong tờ giám định, Hàn Đinh thanh toán tiền, rồi ra khỏi quán ăn lạnh lẽo ấy. Nửa tiếng sau, anh có mặt ở khu tập tập thể cán bộ giáo viên Học viện công an Bình Lĩnh, gõ cửa nhà thầy Uông - chuyên gia giám định vết máu của Trung tâm nghiên cứu trinh sát hình sự. Lúc này đã không còn là thời gian thích hợp cho các cuộc viếng thăm. Vợ Uông mặc áo ngắn, để xõa tóc, dáng chừng chuẩn bị đi ngủ. Thấy muộn thế này vẫn còn có khách đến chơi, có vẻ không vui, chui tọt vào phòng ngủ. Dưới ánh đèn bàn trong phòng khách, Hàn Đinh thỉnh giáo vị chuyên gia họ Uông đầy nghiêm nghị. Để thầy Uông không bực bội, và cũng là để chứng tỏ cuộc viếng thăm của mình là rất cần kíp, Hàn Đinh vội vàng lấy từ ca-táp tờ giám định vết máu mới có hồi sáng. Anh đoán, chắc thầy Uông chưa hề xem tờ giám định này, nên cũng muốn đối chiếu nó với bản giám định của mình. Hàn Đinh bảo: - Ngôn từ trong hai báo cáo giám định gần như giống nhau. Nhưng vẫn có một chỗ không giống lắm. Tôi xem, nhưng không thật sự hiểu. Bởi vậy, mới phải đến đây nhờ thầy xem giúp và chỉ giáo, xem có chỗ nào khác biệt mang tính nguyên tắc không. Ngày mai, tòa chính thức xử vụ này rồi ạ. Thầy Uông chậm rãi xem tờ giám định. Xem đi xem lại. Rồi chợt cau mày, gật gù: “Ờ, khác nhau thật.” Tiếp đấy, ông hỏi lại Hàn Đinh: - Cậu bảo ngôn từ gần như giống nhau. Nhưng có một chỗ khác. Theo cậu, khác ở chỗ nào? Hàn Đinh nói: - Chẳng hạn như vết máu trên áo, bản giám định của thầy nói là “quệt”. Nhưng ở bản giám định này, khi nói đến vết máu trước ngực, thì vẫn dùng từ “quệt”. Nhưng đằng sau lại thêm một chi tiết là: trên tay áo trái còn có một chấm máu rất nhỏ. Và nó được mô tả là “phun vấy”! Thầy Uông nhíu mày thật sâu, nói: - Lúc ấy, khi nhận nhiệm vụ xét nghiệm, chúng tôi giao cho một cán bộ trẻ làm. Sau đó, tôi kiểm tra lại. Chúng tôi không để ý thấy trên ống tay áo còn có vết máu. Đương nhiên, khi đơn vị phá án nhờ người khác làm giám định. Kết quả của họ khác với chúng tôi là chuyện bình thường, cũng có thể chấp nhận được. Nếu quả thực những chỗ khác của chiếc áo có vết máu nhưng chúng tôi đã bỏ sót khi xét nghiệm, thì chúng tôi càng không thể nói gì được với kết quả giám định khác. Hàn Đinh ngơ ngác nhìn thầy Uông, hỏi: - Hai từ này không giống nhau ạ? Thầy Uông im lặng giây lát, rồi chậm rãi: - “Quệt” là để chỉ vết máu dính vào áo theo các phương thức khác nhau. Còn “phun vấy” chỉ có thể là trạng thái vết máu được tạo ra khi giết người. Thế nên, nếu không phải là hung thủ, thì trên người không thể có vết máu ở trạng thái “phun vấy”! Đầu Hàn Đinh nổ đánh “rầm”. Tai anh dường như rơi vào trạng thái điếc đặc trong vài giây, nghe không rõ thầy Uông tiếp theo đã nói gì. Anh không rõ, máu trên người anh trong phút chốc đã tràn vào não, hay máu từ não chảy ngược về tim. Không rõ, mặt anh đang trắng nhợt hay đang đỏ bừng. Tư duy anh cơ hồ ngưng lại. Anh thều thào như người mất tiếng: - Hung thủ? Long Tiểu Vũ chắc chắn không phải là hung thủ. Tôi đã tìm thấy chứng cứ... Thầy Uông đưa trả lại Hàn Đinh tờ giám định. Vẫn giọng nói không một chút sắc thái tình cảm, nhắc lại lời kết luận vừa xong của ông: - Nếu bản báo cáo giám định vết máu này được tòa sử dụng, thì chắc chắn, Long Tiểu Vũ sẽ là hung thủ. Thầy Uông nhướng mắt nhìn Hàn Đinh. Ngừng một lát theo thói quen, rồi ông ta nhắc lại, giọng chắc nịch: - Chắc chắn là thế!