Các vị trưởng bối nán lại Mai Phủ từ đó. Cuộc sống dần đi vào quỹ đạo và Lãm cũng không cảm thấy ái ngại gì với sự hiện diện của họ. Kể từ khi họ đến, chàng và lão Mai Lang Vương được chăm sóc kĩ lưỡng hơn. Thức ăn ngon hơn lúc xưa. Trà bánh cũng đa dạng hơn. Các vị trưởng bối đối xử với Lãm rất tốt. Họ thường xuyên giữ Lãm lại nhà chính dùng cơm. Đến lễ tết thì tự tay ươm tơ dệt lụa rồi may tặng chàng trang phục. Lãm yêu quý họ lắm. Chàng cảm thấy sự hiện diện của họ ở Mai Phủ đúng là phép lạ trời ban. Hôm đó, Lãm đang đi dạo quanh quẩn thì thấy Bạch Sứ trưởng bối đang ở sân sau nhà chính cố hái mấy quả xoài xanh. Nàng đưa lồng đến chùm xoài và cố gắng dùng lực giật mạnh. Chiếc lồng rất dài. Cán của nó to hơn tay nàng. Trông nàng thật chật vật. Lòng Lãm bỗng xót. Chàng đi đến giữ lấy lồng. - Hãy để ta làm hộ. - Cảm ơn. Bạch Sứ hơi đỏ mặt. Nàng đứng qua một bên và giao công việc ấy cho Lãm. Chàng thuần phục điều khiển lồng, hái vô số xoài xanh. Những quả xoài non tơ còn ướt nhựa lon ton lăn xuống nan tre. Hương xoài lan tỏa khắp sân. Một mùi hương tươi non, nồng đượm. - Ngài hái xoài làm gì thế? - À... Muốn làm chút dưa xoài thôi.  Bạch Sứ trả lời. - Vậy sẽ cần số lượng lớn đúng không? Lãm vốn định trả lồng cho nàng nhưng sau khi nghe câu đó, chàng lại giữ lồng và hái thêm vô số xoài nữa. Bạch Sứ mang đến một chiếc rổ tre lớn, bảo Lãm đổ xoài vào đó. Hai người phối hợp nhuần nhuyễn với nhau, chẳng mấy chốc đã được một rổ xoài đầy ắp. - Cây xoài này năm nay rất sai quả. Ta không biết dùng số xoài ấy vào việc gì, nếu để chín thì chẳng ai ăn. Thôi thì cứ hái xuống rồi muối thành dưa và dùng dần. Vừa có thể ăn kèm với các món khác vừa có thể dùng như một món ăn vặt. - Vâng. Bạch Sứ chào tạm biệt Lãm và mang rổ xoài sang nhà trái. Lãm cũng không nghĩ ngợi gì việc đó nữa, tiếp tục cuộc dạo chơi của mình. Trong lòng Lãm, Bạch Sứ là một vị trưởng bối rất trong sáng, hiền lành. Dù nàng lớn tuổi hơn chàng nhưng chẳng hiểu sao chàng vô cùng thích trò chuyện với nàng. Lãm thích nhất chính là nụ cười của nàng. Mỗi lần đôi mắt nai ấy đánh sang, chàng có cảm giác sắc trời ngập tràn mùa xuân. Thế nhưng bao nhiêu tốt đẹp mà chàng tạo dựng trong lòng nàng nhanh chóng bị đánh đổ. Hôm sau, khi chàng đang phiếm chuyện với lão Mai Vương như thường lệ thì nàng tiến vào, cười trêu chàng rằng.  - Ngươi lắm lời thật. Lãm không bị tổn thương vì câu nói ấy đâu. Nếu nó xuất phát từ miệng người khác. Lãm cũng không phải là chưa từng bị phàn nàn về việc ấy. Các bằng hữu của chàng vẫn thường trêu chàng bằng cách mắng chàng như thế. Lãm từ lâu đã quen với nó rồi. Nhưng chẳng hiểu sao, khi nghe Bạch Sứ bảo thế, Lãm lại cảm thấy buồn. Cảm giác giống như vừa bị trừ điểm ấy. Mặc dù Lãm không biết mình đang mong chờ điều gì ở nàng, tại sao lại quan tâm đến thái độ của nàng như vậy. Nhưng chàng không muốn nàng khó chịu về mình vì bất cứ điều gì. Lãm cố gắng chống chế.  - Ta chỉ hoạt ngôn thôi. Không lắm lời đâu. - Không lắm lời ư? Lúc nào gặp ngươi cũng thấy mồm ngươi múa lia lịa.  Bạch Sứ cười khúc khích. - ... Lãm im bặt. Tự dưng chàng không còn hứng thú nói thêm bất cứ điều gì nữa. Sắc mặt trắng bệch. Tràn đầy tan vỡ. Mai Lang Vương liếc chàng, sau đó nhìn sang Bạch Sứ. Đôi mắt nâu lướt qua một tia sáng rồi nhanh chóng chìm vào trầm tĩnh. Bắt đầu từ đó, Lãm trở thành một tên lẻo mép, lắm lời trong mắt Bạch Sứ. Cứ mỗi lần hai người chạm mặt nhau là nàng lại bảo chàng lắm lời. Mỗi lần nghe thấy câu nói ấy phát ra từ miệng nàng, Lãm lại cảm giác lồng ngực đau như vừa bị tên xuyên qua. Nhưng chàng không phản bác được. Chàng chỉ lẳng lặng buồn đau. Chàng nghĩ rằng, trong tâm trí nàng, chàng hẳn là một gã tệ hại lắm. Lãm không còn dám đến gần Bạch Sứ nữa. Khi trông thấy nàng, chàng chỉ dám đứng ở phía xa, lẳng lặng dõi theo. Tất cả tật xấu của bản thân chàng đều cố gắng che đậy thật tốt. Ít nhất là không để chúng phơi bày trước mắt nàng. Chắc chắn! Chàng sẽ không để nàng nhìn thấy thêm bất kì thói xấu nào nữa! Cuộc sống chật vật trôi qua được hơn trăm năm thì Mai Phủ đột nhiên nảy sinh rắc rối. Số lượng tiên nữ, thần nữ viếng thăm phủ ngày một gia tăng. Những vị đó đến đây là vì Mai Lang Vương. Ổng vẫn được nhiều nữ thần hâm mộ. Trước đây họ cũng thường xuyên đến phủ rồi xin tá túc lại để gặp mặt Vương, số lượng không đông lắm, một ngày tầm vài ba người, các tiểu đồng có thể kiểm soát được. Thế nhưng dạo gần đây, số lượng đã tăng lên đáng kể, có khi một ngày đến tận hai mươi người ghé thăm. Tiểu đồng trong phủ thì không có nhiều, chỉ có năm đứa. Chúng còn phải phục vụ những việc lặt vặt khác nữa. Thế nên chúng bất lực trước sự tiến công ồ ạt của các nàng. Mai Lang Vương không còn được yên tĩnh làm việc nữa. Ổng bắt đầu bị quấy rối. Mặt ổng phủ mưa giông, ra chiều bực dọc thấy rõ. Ổng bắt đầu cảm thấy bản thân bị làm phiền. Lãm hiểu rõ Vương lắm. Một khi Vương cảm thấy bản thân bị làm phiền thì ổng sẽ ngay lập tức chuyển đi. Ổng là một người cực kì ghét sự phiền nhiễu. Hơn nữa, Vương cũng bảo rằng Cổ Loa không cho phép ổng nhận ít tiên đồng như thế. Vua ra lệnh buộc Vương giáo dưỡng ít nhất hai mươi tiểu đồng một khóa mà diện tích của Mai Phủ thì không thể đáp ứng điều kiện lưu trú cho số lượng tiểu đồng lớn như vậy, thế nên Vương đang tính sẽ chuyển sang vùng đất khác và xây một biệt viện rộng hơn.