[Hồi Ký] Cấp 3, Anh Và Em

Chương 79 : Xa cách

Những ngày còn lại của năm học 11 diễn ra bình thường, không có gì là biến động cho lắm. Hằng ngày tôi chỉ việc đi học, rồi lại ra quán, lâu lâu thì đi chơi cùng MThùy và đám bạn. Cuộc sống diễn ra êm ã là vậy, có đôi lúc tôi tự hỏi rằng cái bình yên kia sẽ tồn tại được bao lâu, hay chỉ là trong phút chốc mà thôi... Tôi và MThùy luôn đi cùng nhau, người ngoài nhìn vào cứ tưởng bọn tôi là những kẻ đang yêu, ừ thì đúng là vậy mà, chỉ có điều hai trái tim kia chưa đập cùng 1 nhịp thôi. Một đêm tháng 4 trong bar, tôi vẫn luôn suy nghĩ về những câu nói của thằng A, nó cứ lởn vởn trong đầu của tôi? Liệu chạy trốn có phải là cách hay hay không? _Có vẻ sầu đời nhỉ -MNgọc cầm ly rượu ngồi xuống bên cạnh tôi. _Thế sao? -tôi cười nhếch mép. _Đúng anh là 1 con người kì lạ -MNgọc nói. _Lạ chổ nào, tôi bình thường mà? _Khó hiểu, mặt lúc nào cũng đâm chiêu đầy suy nghĩ -nhỏ nói _Quen rồi, thích vậy! -tôi nói _Hừ có chuyện gì à, tôi thấy anh kì kì sao ý -nhỏ hỏi _Có gì đâu, suy nghĩ vu vơ thôi. _Giấu kín trong lòng hoài như thế chẳng tốt đâu chàng trai à -nhỏ nói. Nhỏ đọc được suy nghĩ trong đầu tôi hay sao? Sao lại nói như vậy nhỉ? _Thế cô nghĩ tôi đang giấu điều gì -tôi ngờ vực. _Chuyện tình cảm à, đúng không? -nhỏ cười _Đoán hay đấy. _Con trai như mấy người chỉ buồn vì chuyện tình cảm mà thôi -nhỏ nói _Cứ cho là vậy đi -tôi đưa ly rượu lên uống. _Kể tôi nghe với, được không? -nhỏ lấy ly rượu cụng vào ly rượu của tôi. _Tôi và cô thân nhau à -tôi nhếch mép. _Bạn cùng bàn, đủ thân chưa nhỉ. -nhỏ cười _Cũng được thôi. -tôi nói Rồi tôi kể những suy nghĩ trong đầu tôi, coi như tâm sự với 1 người quen cho trút nhẹ cái nỗi lòng này. Cũng có thể tâm sự với một người lạ mà ta có thể tìm kím được những lời khuyên từ người ngoài. _Chạy trốn không phải là cách hay, nhưng thời gian thì sẽ trả lời cho tất cả -nhỏ nói. _Tôi cũng nghĩ là thế, nhưng liệu như vậy có tốt hay không? _Cũng có thể xem là tốt, 1 là có thể xác định được tình cảm trong lòng của anh, 2 là có thể xem tình cảm của MThùy dành cho anh có lớn hay không? -nhỏ diễn giải. _Vậy bây giờ tôi phải làm sao đây? _Thì anh cứ làm theo lời của A nói đi, như vậy sẽ vẹn toàn cả đôi đường, chờ 1 năm xem tình hình sau đây. _Cũng được thôi, dù gì tôi cũng muốn về nhà chăm sóc cho cha mẹ, được nhiêu hay nhiêu vậy -tôi nói. _Có hiếu nhỉ? -nhỏ xoáy tôi _Ít ra tốt hơn cô -tôi xoáy lại. _Vô tư đê, tôi không tốt oke -nhỏ nói _Cô tự nhận đấy nhé hehe -tôi cười. Nâng ly chào sức khỏe, coi như có thêm 1 lời khuyên từ người ngoài đối với chuyện tình cảm của tôi. Tính ra thì MNgọc cũng dễ thương đấy chứ, chỉ có điều hơi điên thôi =]] thành kiến trong tôi với nhỏ cũng giảm dần theo thời gian rồi. Những câu nói hằn học giữa tôi và nhỏ được thay thế bằng những câu nói đùa vu vơ, hay đơn giản là những câu đá đểu nhau. Quyết định kĩ càng, tôi và thằng A sẻ rời khỏi vùng đất thủ đô này vào ngày học cuối cùng. Các quán ngoài đây sẽ được aB, aK và thằng Hưng quản lí, vậy đỡ lo, lâu lâu bay ra thăm quán là được rồi, tiền lời thì được chuyển vào tài khoản mà. Còn MThùy khi nghe tin này có vẻ bất ngờ lắm, em thoáng buồn, nhưng khi nghe tôi giải thích thì em cũng yên lòng mà chấp nhận. Em chỉ xin tôi 1 đêm đi chơi cùng em mà thôi, cũng đơn giản, coi như đi chào Hà thành lần cuối và hẹn gặp lại luôn vậy. Hai đứa lặng im đi dạo dưới làn sương đêm, chẳng hiểu sao lại tìm thấy một khoảng đất trống đầy cỏ xanh ở gần nhà. Nằm lên những ngọn cỏ êm ái kia, đưa ánh mắt nhìn lên bầu trời Hà Nội khi về đêm, cũng khá là dễ chịu. Sự im lặng bao trùm cả không gian xung quanh, chỉ để lại trong lòng của cả hai những nỗi buồn khó tả. Bất chợt, một ngôi sao băng ngang bầu trời _A sao băng kìa anh! Nhắm mắt lại mà ước đi anh! Điều ước sẽ thành hiện thực đó. Nói rồi em chấp tay lại nguyện cầu, cả tôi cũng vậy. Liệu điều ước có thành hiện thực như lời em nói hay không? _Em ước điều gì thế? -tôi tò mò _Em ước rằng sau này mình sẽ mãi mãi bên nhau -em nói, khóe mắt rưng rưng lệ. Mỉm cười lau đi những giọt nước mắt đang sắp sữa rơi xuống kia. _Hi vọng là vậy. Ôm chặt lấy em, hai tâm hồn đang yêu ở cạnh nhau, nhưng lại không hòa vào nhau được. _Đợi anh 1 năm, em nhé -tôi nói _Em sẽ chờ. ... Hôm sau tôi và thằng A xách vali lên và đi, về lại quê nhà sau 1 năm đi học nơi đất khách quê người. Hà Nội, xin chào, hẹn gặp lại 1 ngày không xa.