[Hồi Ký] Cấp 3, Anh Và Em

Chương 125 : Nhà nghỉ

Nếu có 1 điều ước, tôi chỉ ước mình có 1 cuộc sống bình yên mà thôi. Nhưng có lẽ mơ ước chỉ là ước mơ mà thôi, cuộc sống này không chỉ có những khoảng lặng của sự bình yên, mà còn có những phút giây bão táp đầy nghẹt thở. Nếu chúng ta không đủ mạnh mẽ để vượt qua chúng, có thể rằng chúng ta sẽ bị đào thể trước xã hội đầy rẫy những cạm bẫy này đây. Cứ tưởng rằng chỉ xữ thằng Hiếu nhẹ nhàng như vậy là đủ rồi, nhưng không! Tôi đã lầm khi để 1 con cáo già như nó thoát ra ngoài, quên mất bên cạnh nó lúc nào cũng còn những bóng đen khác mà tôi vẫn chưa điều tra ra được... Và đấy cũng chính là sai lầm của tôi. Hôm sau tôi và thằng A đã có thể đi học trở lại bình thưởng, dù sức khoẻ vẫn chưa được hồi phục 1 cách tốt nhất. Điều mà khiến cho tôi vui nhất lúc này đây là thằng Hiếu chẳng thấy nó đi học, có vẻ như nó cũng chính thức bị xoá sổ khỏi danh sách lớp tôi luôn rồi thì phải. Lê thân xác mệt nhọc xuống bàn, nằm nghỉ ngơi cho khoẻ chẳng ham hố chi đi chơi cùng bạn bè nữa. Lát sau thì nhỏ MNgọc vào, nhìn tôi ngạc nhiên _Anh bị sao thế kia? _Hai hôm nay bị hành bởi thằng Hiếu đấy. _Thế rồi thằng đó đâu mất rồi? -nhỏ hỏi _Nghe đâu nghỉ luôn rồi, chờ đi du học gì gì đó. _Vậy à, thế còn những đứa khác... -nhỏ hỏi _Đứa nào nữa? Chỉ có thằng Hiếu thôi -tôi trả lời _Lạ nhỉ? _Sao thế? -tôi thắc mắc _Không gì, tôi có chút chuyện khó hiểu thôi, để tôi điều tra rồi báo lại anh sao -nhỏ nói _Ừ mà có chuyện gì thế? _Sau này anh sẽ biết thôi, à mà chuyện anh với nhỏ Thảo Vy sao rồi? _Sao trăng gì đâu, tôi với nó bình thường mà? _Ừ biết là vậy, nhưng tốt nhất anh nên cẩn thận với nó, nó có bí mật gì đó ẩn sau vẻ bề ngoài ngây thơ đó. -nhỏ dặn dò _Trời cô lại nghi oan cho nhỏ rồi, tôi thấy nhỏ hiền mà -tôi khó hiểu _Tôi nói vậy đó, tin hay không tuỳ anh. nói rồi nhỏ quay mặt lên, bỏ lại tôi với vô vàn điều khó hiểu trong đầu. Nhỏ nói vậy là sao? Nhưng rồi điều đó tôi cũng sớm hiểu ra mà thôi, không phải chờ lâu nữa. Dạo này thì tình cảm giữa tôi và Thư chỉ nằm ở mức tình bạn, hầu như ít khi nào nói chuyện hay đi chơi với nhau nữa, có thể vì điều này mà em thoát được kiếp nạn chăng. Cũng có thể là vậy... Vài ngày sau, tưỡng chừng cuộc sống vẫn tiếp diễn 1 cách bình thường thì có lẻ đây lại là dấu ấn, 1 dấu ấn quyết định cho số phận của tôi, là kết thúc hay tồn tại. Vào thứ 7,sáng đi học bình thường không kể đến, nhưng đến trưa thì tôi lại bất ngờ có 1 cuộc hẹn đột xuất... là của Thảo Vy. Vừa tan học, đang tung tăng bước ra cổng thì nhỏ chạy lại chổ tôi. _Anh! _Gì thế em? _Chiều nay anh rảnh không? _Chắc không quá, anh bận tí -tôi từ chối _Vậy thôi. Nhỏ mặt buồn buồn ra về, tôi cũng không quan tâm đến điều đó cho lắm. Mãi đến khi tôi về tới nhà thì thấy có tin nhắn của em. "Chiều nay em đi sinh nhật, anh có thể giành chút thời gian đến rước em được không?" Thấy nhỏ tội tội, tôi cũng xiu lòng mà rep lại "Được rồi, khi nào cần thì em gọi cho anh, anh tới ngay" Quăng dt sang 1 bên, tôi đi ngủ luôn. Chiều ra quán thì thấy nhỏ Thy đang ngồi tám chuyện với MNgọc. Thấy lạ khi không thấy thằng A ở đây, tôi hỏi ngay _Thằng A đâu rồi Thy? _Ảnh đi công chuyện giúp em rồi a3, lát về tới thôi -nhỏ nói _Nay ông chủ ta rảnh rỗi quá nên ra quán sớm à? -MNgọc hỏi _Chịu, lát có tí việc nữa -tôi thở dài nói _Lại đi với em nào à? _Em nào đâu, là nhỏ Vy nhờ vả chút thôi. Nhỏ MNgọc thoáng chút ngập ngừng, mặt thay đổi hẳn, cả nhỏ Thy em tôi cũng vậy, thấy lạ nên tôi cất tiếng hỏi _Hai người sao thế? _À không sao, nhưng mà lát anh có đi nhớ cẩn thận đấy nhé -nhỏ MNgọc dặn dò _Biết rồi, mà sau thế kia? _Thì cứ nghe vậy đi, có gì sau này sẽ rõ thôi mà -nhỏ nói, rồi đi vào trong quầy _Sao là sao? -tôi quay qua hỏi nhỏ Thy _Em cũng đâu biết đâu a3, mà thôi chừng nào a3 đi thế? -nhỏ Thy hỏi _Chắc lát nữa thôi. _Ừm vậy nhớ chạy xe cẩn thận đó, dạo này đường xá đông xe cộ lắm. _Anh biết rồi. Nhỏ ở đây nói chuyện với tôi lát thì vào quầy chơi với MNgọc, tôi thì lấy dt ra lên face lướt xem tin tức này nọ. Đến tầm 4h chiều thì nhỏ Vy gọi tôi. _Anh đến quán bar NT đón em nhé, em mệt quá. _Được rồi anh đến ngay đây -tôi trả lời Tắt máy, tôi ra lấy xe đi luôn. Vi vu đến quán thì thấy đám đông thanh niên đang đứng đó chờ xe, chắc định đi tăng hai đây mà. Dừng xe, tôi gọi cho nhỏ. Vừa nhá máy, nhỏ đã tách đám đông bước ra, tướng đi xiu vẹo, mặt đỏ ửng lên. Chắc nhỏ cũng uống khá nhiều nên mới say như thế này đây. Dựng chống xe xuống, tôi bước lại dìu nhỏ _Uống chi nhiều thế? _Hì anh tới rồi à, nay vui quá -nhỏ lè nhè _Thôi lên xe đi anh chở về nè. Dìu nhỏ lại xe, nhỏ khập khiễng bước lên xe, ôm chầm lấy tôi. Chắc nhỏ say quá đây mà. Chở nhỏ đi, tôi không gập bất cứ trở ngại từ đám bạn của nhỏ. May thật, chứ không lại bị anh trẩu nào đó ra phang cái ly vào đầu như lúc trước nữa thì chết mất hic. _Nhà em ở đâu để anh chở về nè -tôi hỏi nhỏ _Đừng... đừng chở em về nhà... em về nhà bị đuổi đi mất -nhỏ nói trong men say _Vậy em ở đâu bây giờ? _Anh cứ chạy đi... đến đường NQ thì kêu em -nhỏ ra lệnh. Hết cách, tôi đành chở nhỏ theo yêu cầu vậy, vi vu qua những cung đường đông người, cuối cùng cũng đến được đường NQ, thật ra đây chỉ là 1 con đường ngắn nối liền hai phường thôi. Đường này khá là vắng vẻ, xung quanh là những quán cafe sân vườn luôn trong tình trạng đèn mờ mờ ảo ảo với những cô tiếp viên chân dài... nơi đây có thể nói là thiên đường của cánh mày râu. _Đi đâu đây em? _Đến cuối đường đi. Nghe lời nhỏ, tôi chạy xe đến cuối đường, đập vào mắt tôi là 1 nhà nghỉ khá lớn. Tôi thắc mắc, quay sang hỏi nhỏ _Em định ở đây qua đêm à? _Anh đừng lo, đây là nhà nghỉ của nhà em. Em đang làm quản lý ở đây -nhỏ nói _Vậy à. _Anh vào trong với em nhé... em mệt quá -nhỏ nhẹ giọng. Thấy nhỏ có vẻ khá là say, nên tôi dành dẫn nhỏ vào. Đúng là quán của nhà nhỏ có khác, đi đến đâu nhân viên cúi đầu chào đến đó, không quen quăng cho tôi ánh mắt tò mò. Dìu nhỏ vào phòng 201 tận cuối hành lang, vừa vào chưa kịp bật đèn thì... Nhỏ quay lại ôm chặt lấy tôi hôn ngấu nghiến, nhỏ chủ động khiến tôi khá là bất ngờ, không kịp ứng phó tình huống này ra sao cả. Phải làm sao đây?