(hồi kí) cấp 3, anh và em
Chương 150 : những tấm ảnh
Cứ tưởng rằng yêu nhau thì luôn tin tưởng nhau, nhưng đâu có nghĩa là lúc nào cũng tin tưởng nhau hết đâu. Một ngày đẹp trời, em mang đến cho tôi 1 bất ngờ, bất ngờ đến mức suýt chia tay luôn vậy.
Em đến lớp với khuôn mặt bất cần, đôi mắt hoe hoe đỏ, tay cầm thứ gì đó đem vào lớp.
Như thường ngày, thấy em là tôi sáp lại gần ngay lập tức, vì tôi muốn giành hết thời gian ngoài giờ học trong lớp để được ở gần em thôi mà. Nhưng hôm nay có lẽ lại khác mọi ngày, tôi chưa nói được câu nào thì em đã cất tiếng hỏi.
_Anh có gì giấu em không?
_Ơ anh có giấu em điều gì đâu -tôi ngạc nhiên.
Em quăng cho tôi đống giấy tờ gì đó, nhìn kỹ mới biết là ảnh, cơ mà chẳng hiểu đâu ra sắp ảnh kia nữa.
_Thế nào? Mấy người có gì nói với tui nữa hay không?
Tôi nhặt từng tấm ảnh lên, sững người khi thấy mình trong những tấm ảnh đó, cùng với 1 cô gái khác đi vào nhà nghỉ @@
Cái wtf, tôi làm chuyện này lúc nào rứa, đó giờ tôi có dẫn ai vào nhà nghỉ đâu. Hơn nữa thời gian đâu mà tôi có thời gian để đi cùng người khác như vầy cơ chứ.
_Em nghe anh nói đã, không phải như vậy đâu -tôi vội thanh minh.
Chát!
_Tôi không muốn nghe nữa, anh đi dùm tôi đi -em khóc.
_Anh...
_Đi đi.
_Được rồi, không nghe tôi nói thì thôi, tôi đi!
Xiết chặt lấy mấy tấm hình trong tay, tôi rảo bước xuống căn tin, mặt đau rát lên vì cái tát của em. Yêu nhau lắm đánh nhau đau, 5 ngón tay in hằn trên má trái, rất đều và rất đẹp, đi tới đâu ai cũng nhìn cả.
Thấy bàn thằng A với nhỏ Thy đang ngồi trong góc căn tin, tôi bước tới đó luôn. Đập mạnh xấp hình xuống bàn làm hai đứa nó giật mình, tôi ngồi xuống luôn.
_Mày làm gì thế! Giật mình mày! - thằng A làu bàu.
_A3 sao thế kia? -nhỏ Thy cũng hỏi, chắc có lẽ nhỏ thấy vết hằn trên má tôi.
_Sao nay lại xuống đây thế kia, không ở trên đó với nhỏ Thư nữa à, xuống đây chi thế -nhỏ MNgọc bê khay nước đem ra bàn, thấy tôi liền hỏi ngay.
Tôi xiết chặt bàn tay, nhìn chằm chằm vào sấp ảnh trên bàn. Lúc này thì thằng A và nhỏ Ngọc cũng đã nhận ra điều khác thường, mắt dán vào mấy tấm ảnh, còn nhỏ Thy thì vẩn nhìn vào má tôi, nơi 5 ngón tay vẫn in đều, sưng tấy lên.
_Chuyện này... là sao? -nhỏ Ngọc ngạc nhiên, tay lật nhanh từng tấm ảnh.
_Sao... sao lại... -thằng A lắp bắp.
_Anh bị ai tát thế kia? -nhỏ Thy vẫn săm soi vết thương của tôi.
_Thư! -tôi nói.
_Sao lại thế?
_Đó, nhờ đống đó đó -tôi chỉ tay vào sấp ảnh.
_Có đúng như vậy không mày? -thằng A nhìn tôi e ngại
_Hừ mày nghĩ tao là người như vậy à? -tôi quạo.
_Nhưng sao lại có những tấm ảnh này? -nó thắc mắc.
_Làm sao mà tao biết được, đang đau đầu lắm đây -tôi thở dài.
_Thế sao anh lại có sấp ảnh này -nhỏ Thy hỏi
_Thư đưa -tôi hững hờ nói.
Cả 3 nhìn tôi, có vẻ ngờ vực lẫn ngạc nhiên trên khuôn mặt tụi nó.
_Tác phẩm của cô ấy luôn đấy -tôi cười nhếch mép, xoay phần mặt sưng tấy lên cho bọn nó coi cho rõ.
Chút kinh ngạc hiện lên trên khuôn khuôn mặt của MNgọc, nhưng rồi nhỏ lại dán mắt vào sấp ảnh.
Tôi chẳng còn hứng thú gì với sấp ảnh đó nữa, dù biết có người làm Photoshop ra mấy tấm ảnh đó, nhưng mà làm sao chỉ ra được đây, haizz.
_Ê khoan đã, nhìn này -nhỏ MNgọc chợt lên tiếng.
_Gì thế? -thằng A hỏi
_Sao?
Tôi với thằng A, nhỏ Thy tò mò cùng dán mắt vào sấp ảnh, nơi mà nhỏ MNgọc đang chỉ tay vào.
Tưởng nhỏ chỉ gì, hóa ra chỉ cái thời gian ở góc trên của mỗi tấm ảnh, cơ mà... nhìn kỹ lại cái thời gian trên đó tôi thấy có cái gì đó sai sai, lướt nhanh trên những tấm còn lại, tôi đã tìm thấy được điểm sai của những tấm ảnh này.
Mốc thời gian là những ngày gần đây, chỉ có điều nó trùng vào giờ học trái buổi ở buổi chiều, còn không thì lại nhầm vào hôm tôi Thư có chuyện. Tim đập rộn ràng, tôi đã tìm được bằng chứng thoát tội rồi, có vẻ như đối thủ không biết được giờ học của tôi, nên vô tình chỉnh sai ngày giờ mất rồi.
Nhưng mà kẻ đó là ai? Thật chẳng biết được. Tôi cầm sấp ảnh lên lớp hỏi nhỏ Thảo, thì chỉ nhận được cái lắc đầu của nhỏ mà thôi.
_Không phải tôi làm! Tôi đã từ bỏ chuyện của hai người rồi mà.
_Thế là ai ta -tôi lầm bầm.
Đúng là không phải nhỏ Thảo làm được, vì nhỏ học chung lớp với tôi, do đó nhỏ sẽ biết được giờ giấc đi học của tôi, không thể nào lại sai lầm như thế được. Còn ai gây chuyện với tôi nữa ta.
Mang sấp ảnh sang bàn em để chỉ rõ cho em thấy đó chỉ là ảnh giả, tôi không mong em hết giận, chỉ muốn chứng minh mình trong sạch mà thôi. Muốn giận thì cứ giận, quen nhau mà còn nghi ngờ lẫn nhau vậy quen làm gì?
_Anh qua đây làm gì? Hiện giờ tôi không muốn nói chuyện với anh -em nói khi vừa thấy tôi xuất hiện trước mặt.
_Được thôi, anh sẽ tránh xa em ngay lập tức, nhưng anh muốn em nghe 1 điều... nhìn vào nó đi -tôi bày sấp ảnh ra bàn, chỉ tay vào mốc thời gian ghi trên tấm ảnh.
_Em xem đi rồi hãy phán quyết xem anh có làm chuyện đó hay không, hãy nhìn kỹ thời gian trên mỗi tấm ảnh.
Nói rồi tôi quay lưng về chổ luôn, chẳng buồn giải thích thêm điều gì nữa. Chán nản, tôi nhắm nghiền mắt lại, chẳng muốn suy nghĩ điều gì nữa.
_Sao rồi? -nhỏ MNgọc hỏi tôi.
_Không sao, cũng vậy thôi.
_Chưa hòa nữa à?
_Kệ đi, khi nào muốn hòa thì hòa, chẳng tin tưởng nhau thì hòa được hay sao?
_Thôi gác chuyện đó qua đi, thế anh nghĩ xem ai làm chuyện này?
_Làm sao tôi biết -tôi nhăn mặt.
_Haizz động não đi.
_Vô phương -tôi thở dài.
Nhỏ nhìn tôi bất lực, rồi quay lưng đi về phía bàn nhõ Linh, bỏ lại tôi 1 mình.
Chẳng hứng thú học nữa, tôi xuống phòng y tế nằm luôn, hết 5 tiết thì xách cặp ra về.
Về đến nhà, quăng balo lên bàn thì dt có tin nhắn đến, tôi mở ra xem luôn.
"Vui chứ? Chia tay chưa haha"
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
30 chương
18 chương
37 chương