Hơi Ấm

Chương 22

Sau cơn ái tình qua đi, chiếc màn cửa sổ vàng nhạt chập chờn trong gió đêm. Ngón tay thon dài của Bạc Cận Yến khẽ vuốt ve đùa nghịch mái tóc dài đen nhánh của cô từ phía sau. Hạ Miên khẽ lim dim đôi mắt nhưng bỗng xoay mình nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh. Bạc Cận Yến trầm lắng nhìn cô, rồi cúi đầu hôn lên sống mũi Hạ Miên: “Em vẫn nghĩ rằng anh hận em.” Chiếc cằm góc cạnh rõ ràng của anh kề lên trán của Hạ Miên. Sau đó anh ôm mặt cô vùi sâu vào lồng ngực trần rắn chắc của mình “Còn hận là còn yêu. Cho nên tốt nhất em nên nắm chắc lấy… Đừng giày vò tình yêu của anh thêm nữa.” Bạc Cận Yến giữ chặt người Hạ Miên. Đôi mắt tối đen nhìn từng đường nét trên gương mặt cô. Đôi mắt trong veo của Hạ Miên cũng lẳng lặng nhìn lại anh. Sau đó anh xoay người đè lên cô. Tuy cơ thể lõa lồ của hai người được cách một lớp chăn mỏng nhưng vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của nhau. “Sẽ không” Cô cẩn thận ôm lấy anh. Cơ thể cô được anh dịu dàng ve vuốt. Lời nói mơ hồ chưa rõ bỗng bị nụ hôn ngọt ngào của anh che kín. Cánh tay Hạ Miên ôm choàng tấm lưng cường tráng và lòng bàn tay mơn trớn lên cơ thể khỏe mạnh của anh. Anh mượn sự ẩm ướt còn chưa khô giữa hai chân cô để tiến vào, rồi lại từ từ rút ra đưa đẩy. Anh yêu thương hôn lên gương mặt mộc mạc của Hạ Miên. Nhìn nhau trong tư thế mặt đối mặt giúp Hạ Miên thấy rõ được sự trầm lắng gợi cảm của anh. Cô cũng nghi ngờ thật ra cuối cùng mình yêu anh đến bao nhiêu? Những thái độ cương quyết tàn nhẫn đối với người khác hầu như đã hoàn toàn biến mất trước mặt anh. Cuộc sống gia đình ba người vô cùng hài hòa trong hai ngày nghỉ. Hạ Miên chưa từng cảm thấy thoải mái đến thế này. Cô không cần mỗi ngày phải cố ý tránh tin tức của ai kia trong lúc xem tin tức buổi sáng, cũng không còn cảm giác trống vắng bị đè nén trong lòng thỉnh thoảng lại dâng lên. Có những nỗi nhớ nhung đã ăn sâu nẩy mầm trong lòng con người đã trở thành một thói quen. Năm năm nay, mặc dù cô đã cố kiềm chế, nhưng đôi khi vẫn bất giác nhớ đến hình bóng, ánh mắt và tình cảm dịu dàng của anh. Giờ phút này có thể nhìn vào anh gần trong gang tấc, Hạ Miên cảm thấy trái tim mình có được một sự ấm áp vô tận. Cả gia đình quây quần trong căn hộ bé nhỏ khiến không khí cũng trở nên hòa hợp vô cùng. Vốn là một căn phòng vắng lạnh nhưng giờ đây lại thỉnh thoảng vang lên tiếng cười véo von của trẻ con không ngớt. Hiện tại dù Bạc Cận Yến đã không còn tự kỷ như hồi bé. Nhưng tính tình của anh vẫn lẳng lặng tẻ nhạt như cũ. Trợ lý của anh luôn chịu trách nhiệm giải quyết việc của công ty. Còn anh thì trực tiếp liên lạc với trợ lý. Cho nên thời gian của anh có thể tự do sắp xếp. Anh luôn hầu bên Hạ Miên và Diệc Nam. Cảnh tượng ba người ở bên nhau mang đến cảm giác ấm áp thật sự của một gia đình bé nhỏ. Tuy có đôi khi Diệc Nam vui đùa quá nhốn nháo khiến cho Hạ Miên cảm thấy gần như không gánh nổi nữa. Nhưng Bạc Cận Yến với cá tính vô cùng nhẫn nại đã dỗ được cậu nhóc thành công. Hai người vô cùng thân mật với nhau. Hạ Miên nhìn cảnh tượng thân thiết của anh và Diệc Nam khiến cô luôn luôn do dự có nên nói ra sự thật hay không. Nhưng có lẽ do nói dối quá lâu nên cô cũng không biết phải mở lời từ đâu. Hơn nữa, trong sâu thẳm nội tâm cô luôn có điều lo sợ bất an. Nhưng không biết nguyên nhân là vì sao. Có lẽ do hai người đã chia xa nhau năm năm nên cảm giác an toàn trở nên quá ít rồi. Hạ Miên quyết định chờ thêm một khoảng thời gian nữa mới nói cho Bạc Cận Yến biết thân phận của Diệc Nam. Để cho hai cha con họ tạo dựng cơ sở tình cảm nhiều hơn một chút. Bộ phim lập tức sẽ phải khai máy, địa điểm quay là thành phố N khá xa đây. Phần diễn của Hạ Miên phải quay chừng nửa tháng. Mẹ Trình lại có việc gấp phải về quê, còn Mạc Bắc thì đi công tác chưa trở về. Nên trong nhất thời Diệc Nam không có ai chăm sóc khiến Hạ Miên hơi lo lắng buồn phiền. Bạc Cận Yến vuốt vuốt chiếc đầu nhỏ của Diệc Nam rất tự nhiên. Anh nói với Hạ Miên “Anh chăm sóc cho nó.” Hạ Miên chần chừ cau chân mày lại. Nhưng bây giờ thật sự không có cách nào khác. Khoảng một tuần nữa là Mạc Bắc về rồi, trong thời gian ngắn như thế vốn sẽ không xảy ra sự cố gì được. Hạ Miên an tâm giao Diệc Nam cho Bạc Cận Yến, còn cố ý dặn dò rất nhiều việc anh cần chú ý như: Diệc Nam bị dị ứng hải sản, khi ngủ rất thích đá chăn đi. Cô lải nhải nói không ít lời. Nhưng khi nói xong mới phát hiện Bạc Cận Yến đang nhìn mình chăm chú như có điều suy nghĩ. “Sao vậy?” Hạ Miên chột dạ né tránh ánh mắt của anh, cúi đầu thu dọn quần áo cho con trai. Tuy cô không làm hết phận sự nhưng vẫn luôn luôn ghi nhớ mấy việc đó của con. Trong lúc không cẩn thận lại thiếu chút nữa đã lộ ra sơ hở. Bạc Cận Yến yên lặng trong giây lát mới nói “Em thích con nít đến thế sao?” Hạ Miên trả lời vô cùng lo lắng, lông mi khẽ run run không dám nhướng mắt nhìn anh “Có lẽ vì do thiên chức làm mẹ, dù sao Diệc Nam rất hợp ý với em.” Bàn tay của Bạc Cận Yến vuốt mái tóc dài của cô. Từng âm sắc sâu lắng gõ vào đáy lòng của Hạ Miên khiến cô rối rắm khó chịu “Anh gần như có ảo giác Diệc Nam là con trai của chúng mình.” Tay Hạ Miên đang kéo valy hơi run run khó thấy. Cô ngẩng đầu nghiêm túc liếc nhìn anh “Anh hẳn đã điều tra qua em không có sinh con rồi.” Bạc Cận Yến đưa tay ôm lấy cô, vẻ mặt hơi nghi hoặc “Mạc Bắc không có kết hôn.” Hạ Miên choàng tay qua cổ Bạc Cận Yến, nhẹ nhàng vùi đầu vào lồng ngực anh “Bạc tiên sinh, từ khi nào anh lại nhiều chuyện đến vậy?” Khóe môi Bạc Cận Yến hơi nhếch lên nụ cười nhẹ, thuận thế ôm cô ngã lên giường. Đôi môi từ từ vuốt ve bờ môi mềm mại của cô “Mỗi ngày đều chú ý đến tin tức của em đương nhiên phải nhiều chuyện thôi.” Hạ Miên kinh ngạc trố mắt. Bạc Cận Yến nhìn xuống cô rồi từ từ mở miệng “Anh không tha cho bất cứ ai ức hiếp em.” Hạ Miên nhớ đến mấy năm gần đây thật sự có gặp gỡ rất nhiều chuyện ly kỳ. Những người mình đắc tội cuối cùng cũng sẽ bị gièm pha thân bại danh liệt không sớm thì không muộn. Cô tức giận nhìn chăm chú vào anh, càng lúc càng hoang mang “Nếu yêu em đến thế thì sao lại bỏ rơi em?” Bạc Cận Yến nhìn vào ánh mắt mong đợi của cô nhưng lại im lặng không nói gì. Anh chỉ nhẹ nhàng hôn lên chiếc cằm thon thả rồi lướt xuống liếm lên xương quai xanh của cô. Ngày hôm sau Hạ Miên mang hành lý lên đường. Bởi vì phải đi chung với đoàn phim nên Bạc Cận Yến và Diệc Nam không thể đưa tiễn cô. Hạ Miên vừa đi thì căn nhà liền trống trải. Hai người một lớn một nhỏ cùng ngồi trên ghế salon nhìn nhau trân trối. “Ba ơi, ba có thể nấu cơm không?” Diệc Nam đói đến bụng đánh lô tô. Cậu nhướng mày lên nhìn Bạc Cận Yến không hề có gì hi vọng. Bạc Cận Yến nhìn cậu trong giây lát rồi trả lời hết sức thản nhiên “Không biết.” Diệc Nam suy sụp cúi đầu, cậu chu chiếc miệng nhỏ nhắn “Con đói bụng” Bạc Cận Yến cau mày nhìn cậu rồi lại liếc nhìn vào phòng bếp. Cuối cùng khó khăn dò hỏi ý kiến của cậu lần nữa “Gọi bên ngoài đem đến nhe?” Cái đầu nho nhỏ của Diệc Nam lắc lắc “Mẹ nói không có vệ sinh, dầu của bọn họ rất bẩn.” Mi tâm của Bạc Cận Yến càng chau sâu lại. Bỗng nhiên anh đứng dậy cho hai tay cắm vào túi quần, từ trên nhìn xuống Diệc Nam và đưa ra quyết định cuối cùng “Nhà ba có bảo mẫu.” Diệc Nam “” Người như Bạc Cận Yến đương nhiên sẽ không biết nấu cơm. Đến khi Hạ Miên đi rồi mới biết được nuôi trẻ con đúng là không phải chuyện dễ dàng. Trước kia sống một mình có thể tùy thích ăn cơm bất cứ nơi đâu. Bây giờ có thêm trẻ con quả thật phải suy nghĩ đến vấn đề sức khỏe của nó. Cho nên hai người cùng nhau quay về nhà của Bạc Cận Yến. Trên đường đi anh đã gọi điện cho dì quản gia để dì ấy chuẩn bị bữa ăn dinh dưỡng đầy đủ thích hợp cho Diệc Nam. Hai người cơm nước xong xuôi, Diệc Nam xoa xoa chiếc bụng phình to của mình, đánh giá khắp nhà anh. Sau đó chạy đến phòng ngủ “Ba ơi, nhà ba to quá.” Bạc Cận Yến vừa định bắt cậu nhóc lại thì trợ lý gọi điện đến. Anh đứng trước cửa sổ nói vài câu. Khi xử lý xong công việc mới phát hiện đã không còn tiếng nói của Diệc Nam vang lên, hơn nữa trong nhà lại yên lặng khác thường. “Diệc Nam?” Bạc Cận Yến kêu lên chuẩn bị đi vào phòng ngủ. Nào ngờ lúc này chuông cửa vang lên nên anh đi đến mở cửa. Nhưng khi thấy được người đứng bên ngoài thì gương mặt anh đanh lại. Gương mặt Thạch Duy Nhất tái nhợt, trố mắt thất thần nhìn anh. Thái độ lạnh lùng trên mặt anh khiến cho trái tim cô chìm xuống hoàn toàn. Cô cẩn thận cất lời “Anh Cận Yến.” “Có chuyện gì không?” Bạc Cận Yến không để cô vào nhà, thân hình cao lớn đứng trước cửa sừng sững. Thạch Duy Nhất cắn môi, đôi mắt đỏ cả lên, ngay cả giọng nói cũng run run “Chúng ta nói chuyệt chút được không? Anh không thể đối xử với em như thế.” Gương mặt lạnh lùng của Bạc Cận Yến từ đầu đến cuối không hề dao động. Giọng nói anh bình thản “Chuyện của chúng ta là do mẹ em và mẹ anh tuyên bố với giới truyền thông.” Anh vẫn còn trong thế bị động. Thạch Duy Nhất trời sinh đã nhiệt tình lạc quan nên cô vốn xem sự cự tuyệt của Bạc Cận Yến cũng như tính cách lạnh lùng của anh mà thôi. Mặc dù như thế, anh vẫn cảm thấy hơi có chút đau lòng vì Thạch Duy Nhất. Thật sự anh đã phí hoài năm năm tuổi xuân đẹp nhất người phụ nữ của cô. Anh có làm gì cũng không thể bù đắp lại được nữa. Chính vì thế anh càng không thể mềm lòng, càng không thể khiến cô có suy nghĩ manh nha. Thạch Duy Nhất cố nhắm mắt lại, nắm tay bên người càng siết chặt gắt gao, đôi môi cũng tái mét “Nhưng từ nhỏ chúng ta đã biết nhau. Anh Em không tin anh không hề có chút tình cảm gì với em. Hạ Miên là một kẻ lường gạt, sao anh lại thích cô ta chứ?” Ánh mắt Bạc Cận Yến biến đổi đột ngột, đôi mắt đen không hề che dấu sự lạnh lẽo “Không cho phép em nói Hạ Miên như thế.” Sắc mặt Thạch Duy Nhất càng thêm khó coi, vô cùng tức giận đứng ở cửa. Bạc Cận Yến lo lắng tình huống của Diệc Nam ở bên trong nên không muốn dùng dằng với Thạch Duy Nhất quá lâu. Anh giơ tay đặt lên cánh cửa “Duy Nhất, chúng ta không hợp nhau.” Thạch Duy Nhất rơi lệ lã chã bước đến ôm chặt lấy vòng eo của anh. Gương mặt trắng nõn nhạt nhòa nước mắt thấm ướt áo sơ mi của Bạc Cận Yến “Em không muốn chia tay với anh. Anh không biết đến bây giờ Hạ Miên vẫn còn dây dưa không rõ ràng với ba em sao? Bọn họ vẫn liên lạc với nhau đó.” Thạch Duy Nhất nói xong liền lấy điện thoại di động trong túi ra. Cô bối rối tìm kiếm tin nhắn trong máy “Em cho anh xem tin nhắn của cô ta và ba em.” Bạc Cận Yến siết chặt quả đấm, một tay khác tách cô khỏi người mình “Duy Nhất, không cần phải vậy.” Thạch Duy Nhất ngẩng đầu khó hiểu. Bạc Cận Yến chỉ nhìn cô chằm chằm không hề nói gì nữa. Thạch Duy Nhất giơ tay muốn ôm anh lần nữa. Nhưng cánh tay chỉ có thể khó khăn dừng lại tại một khoảng cách rất gần với anh. Cô đã nhìn thấy Gương mặt lạnh lùng này của anh vô số lần. Nhưng bây giờ cô mới phát hiện được sự lạnh lùng của anh chính là xuất phát từ sâu trong tận đáy lòng. Sự dịu dàng của anh chỉ thuộc về người phụ nữ kia. Dù cho cô ta vô cùng khó ưa trong mắt người khác, nhưng trong lòng của anh thì không ai có thể sánh bằng… Thạch Duy Nhất chỉ cảm thấy thật mỉa mai. Rõ ràng tất cả phải thuộc về cô lại bị một kẻ lừa gạt lấy mất hết. Cô nhạt rơi lệ và chậm rãi lắc đầu “Em không tin. Em không tin mình thua bởi một người phụ nữ như Hạ Miên.” Bạc Cận Yến lẳng lặng nhìn cô. Bỗng phía sau vang lên tiếng trẻ con véo von. Bóng dáng bé nhỏ của Diệc Nam từ từ xuất hiện lấp ló cạnh Bạc Cận Yến. Sau đó đứng giữa hai người và ngẩng khuôn mặt tức giận nhìn Thạch Duy Nhất. “Không được nói xấu mẹ! Dù cho có là dì xinh đẹp cũng không được!” Thạch Duy Nhất kinh ngạc nghe tiếng gọi trong miệng cậu nhóc. Khi ánh mắt cô dừng lại món đồ trong tay cậu thì càng thêm ngạc nhiên hơn. Đó là một cuốn album, nhưng nhân vật trong đó cũng chỉ có một người. Có điều Thạch Duy Nhất rất quen thuộc người đó. Dù cho chỉ là dáng vẻ thiếu nữ ngây thơ cũng có thể cho thấy đó chính là Hạ Miên. Nhưng điều khiến cô bất ngờ chính là thời gian chụp là lúc Hạ Miên mười một mười hai tuổi. Thạch Duy Nhất nhớ rất rõ, khi Hạ Miên đến nhà họ Bạc đã là mười lăm tuổi. Cô mất lý trí giật lấy cuốn album trong tay của cậu nhóc lật xem lung tung. Nhưng càng lật xem thì càng cảm thấy lạnh lẽo. Tất cả trong đó đều là Hạ Miên, hơn nữa góc độ chụp ảnh rất rõ ràng. Tay Thạch Duy Nhất run rẩy lật ra phía sau tấm hình. Trên đó giống như nhật ký, ghi lại ngày chụp của cô bé Thạch Duy Nhất sững sờ đứng tại chỗ, không rõ thật sự cuối cùng đây là tình trạng gì? Chẳng lẽ Bạc Cận Yến đã biết Hạ Miên từ lâu ư? Một bàn tay to bỗng vươn đến cầm cuốn album, rồi cẩn thận rút về. Anh ngẩng đầu từ từ nhìn dáng vẻ hoàn toàn thất thần của Thạch Duy Nhất. “Đây là” Thạch Duy Nhất cất tiếng hỏi khàn khàn. Thậm chí cô cũng chẳng hề trông mong Bạc Cận Yến trả lời mình. Nào ngờ Bạc Cận Yến lại rất rõ ràng nói từng chữ cho cô biết “Lần đầu gặp cô ấy anh đã biết đó là Hạ Miên. Anh đã biết cô ấy từ lâu, một Hạ Miên chân chính.”