Học Viện Quân Sự Liệt Hoả

Chương 6 : Oan Gia Vui Vẻ (2)

Ngày nghỉ lúc nào cũng trôi qua rất nhanh, tạm biệt Đàm Tiểu Quân và người bác nhiệt tình, Tạ Tương lên xe điện trở về Học Viện Quân Sự Liệt Hoả. Vừa vào đến cổng lớn của ký túc xá, đã nhìn thấy Quách Thư Đình mang theo hai cái phích nước nóng ngâm nga hát. Có tiếng gọi lớn từ phía sau, Tạ Tương theo bản năng giấu đồ ăn vặt mà mẹ Tiểu Quân đưa cho ra sau lưng. Nhưng những chuyện lén lút như thế này làm sao có thể qua mắt được Quách Thư Đình, ông nhìn đồ ăn sau lưng Tạ Tương, lại nhìn bảng tên được dán trên phích nước, hai cái tên màu đen nổi bần bật trên nền trắng "Cố Yến Tranh và Tạ Lương Thần". Quách Thư Đình chỉ thẳng vào cô: "Cậu và Cố Yến Tranh cùng nhau chịu phạt ." "Dạ?" - Tạ Tương ngơ ngác. Nhắc tới Cố Yến Tranh là cô biết ngay chẳng có chuyện gì tốt cả, lửa giận bùng lên, bước nhanh về ký túc xá, vừa tới hành lang thì đụng phải Hoàng Tùng và Chu Ngạn Lâm đang mở cửa. "Lương Thần, cậu quay về thật đúng lúc, Cố Yến Tranh đã mang rượu từ ngoài trường vào, chúng ta cùng uống đi" - Hoàng Tùng kích động lôi kéo Tạ Tương. "Rượu? Làm sao đem vào được ?"- Tạ Tương nhướng mày, mơ hồ đã đoán ra chuyện gì. Chu Ngạn Lâm cầm hai túi đậu phộng nói với cô: "Để trong phích nước xách vào, hay chưa! Thật sự chỉ có cậu ấy mới có thể nghĩ ra!" Vào giờ phút này, kẻ ngốc cũng có thể hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện. "Không cần đi nữa!" – Tạ Tương hất tay Hoàng Tùng, chạy thẳng về phòng. “Tại sao?" - Sau lưng truyền đến câu hỏi đầy nghi hoặc của Hoàng Tùng và Chu Ngạn Lâm. Hai người này hoàn toàn không biết phích nước đã bị Quách Thư Đình tịch thu rồi. " Bởi vì, cậu ta chết chắc rồi!" - Nói xong, Tạ Tương đạp một phát vào cửa phòng, hung hăng lao như gió đến chỗ Cố đại thiếu gia vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra. Ký túc xá sau hai ngày vắng vẻ, giờ đây lại tràn trề sức sống trong những tiếng đánh nhau binh binh bang bang. Mọi người đều cảm thấy đây mới chính là một ngày bình thường. Đánh cũng đánh rồi, trút giận cũng xong rồi, nhưng phạt thì vẫn phải chịu. Tạ Tương cầm cây lau nhà hung hăng đâm lên bệ vệ sinh. Dường như coi chiếc bệ xi măng kia là Cố Yến Tranh mất rồi, sức lực mạnh đến mức, muốn đâm thủng đống gạch men mới vừa lòng hả dạ. "Sao vậy Tạ Lương Thần, Cố Yến Tranh lại chọc giận cậu rồi hả?” Tạ Tương nghe tiếng nói, quay đầu lại, trông thấy Kỷ Cẩn và Chu Ngạn Lâm đang đứng đó “trút bầu tâm sự”. Dù gì cũng là con gái, cô hơi ngượng ngùng quay đi chỗ khác. "Nhanh lên, đi xong thì mau ra ngoài đi! Tôi phải dọn vệ sinh.” Kỷ Cẩn vẻ mặt thản nhiên: "Bọn tôi đi vệ sinh thì phiền gì đến cậu ?" Đúng vậy, nếu như Tạ Tương là con trai thì cũng chả có vấn đề gì. Cô ném cây lau nhà xuống, quay người đi thẳng đến sân huấn luyện. Từ lúc nghỉ trưa đến giờ, Cố Yến Tranh vẫn nhàn nhã nằm ở trên bãi cỏ phơi nắng. "Tại sao tôi phải đi dọn vệ sinh? Rõ ràng tôi mới là người bị cậu liên luỵ" Tạ Tương đứng trước mặt Cố Yến Tranh, chắn hết ánh mặt trời trên đầu anh. Cố Yến Tranh chẳng thèm quan tâm đến sự tức giận của cô, vẫn trưng ra bộ dạng cà lơ phất phơ: "Cậu có thể không dọn mà, tôi cũng đâu có ép cậu." "Cậu..." Tạ Tương chán nản, biết mình không nói nổi anh ta, đành ngồi phịch xuống bên cạnh Cố Yến Tranh, giằng co: "Cậu mà không nghĩ biện pháp giải quyết, tôi sẽ không đi đâu hết." Câu này thế mà lại có lực uy hiếp đối với Cố Yến Tranh. Nếu có người cứ ngồi lì bên cạnh nhìn mình chằm chằm thì phơi nắng hưởng thụ kiểu gì cũng biến thành hành hạ. Cố Yến Tranh chớp chớp mắt, nghĩ ra trò mới, lôi tay Tạ Tương : "Cậu đi theo tôi." Cố đại thiếu gia lắm trò lại còn thủ đoạn, chẳng mấy chốc một xe chở nước dừng ở trước cửa nhà vệ sinh công cộng. Cố Yến Tranh từ trong xe nhảy ra, đưa cho Tạ Tương một vòi, bản thân cũng cầm một vòi nước. Hai người đứng sóng vai, mở van ra, phun nước thật mạnh về phía nhà vệ sinh. Bức tường hơi ố dần dần biến thành trắng tinh, sáng bóng, ngay cả vết bẩn trong khe gạch cũng hoàn toàn được gột sạch. Đóng van lại, cả hai nhe răng cười, thù hận cũng tan biến. Tiếng cười trong nhà vệ sinh không lâu liền im bặt. Phòng trong cùng của nhà vệ sinh từ từ mở ra, Lã Trung Hân ướt đẫm xuất hiện. Những giọt nước trên tóc chảy xuống khuôn mặt xanh như sắt. Rõ ràng đang là mùa hè, nhưng Tạ Tương lại cảm thấy toàn thân rét run, rùng mình một cái. Hôm nay đúng là không thích hợp để ra ngoài, đặc biệt là cùng với Cố Yến Tranh! Sau khi bị Lã Trung Hân nổi giận đùng đùng, mắng cho một trận, hai người một trước một sau khiêng một khúc gỗ ngồi xổm trong bùn. Cố Yến Tranh không ngừng oán trách: "Tại sao cậu không vào trước xem có ai bên trong không?" "Sao cậu không đi đi!" Tạ Tương tức giận cãi lại, từ khi gặp anh ta, lúc nào cũng xui xẻo. Sau khi kết thúc cái thứ 500, Tạ Tương liền thả phịch khúc gỗ, muốn chạy về hướng nhà ăn. Cố Yến Tranh bất ngờ bị đập xuống một cái. Nghe tiếng kêu đau, Tạ Tương khom người cười hả giận rồi nhanh chóng bỏ đi. Trăng đêm treo giữa nền trời đen như nhung, đan lấy những ngôi sao. Đã muộn vậy rồi ư, nhà ăn sớm đã đóng cửa, Tạ Tương thở dài, vừa ngẩng đầu liền thấy Cố Yến Tranh gặm một cái bánh bao ngông nghênh đi tới. Tạ Tương hạ quyết tâm không để ý tới anh ta, nhưng nhìn thấy bánh bao trong tay, cô chớp chớp mắt, lộ vẻ tươi cười, trong mắt tràn đầy hi vọng. Cố Yến Tranh nuốt bánh bao trong miệng xuống, vỗ vỗ bụng, vẻ mặt đáng tiếc nói: "Bánh bao ngon như vậy, không ăn hết thật đáng tiếc !" Tạ Tương chạy vội đến chỗ Cố Yến Tranh, chậm rãi đưa tay, đáng thương nhìn anh. Cố Yến Tranh lập tức cười càng lớn, sau đó vươn tay ra. Tạ Tương trơ mắt nhìn chiếc bánh bao còn dư kia bay lên trên không trung, kéo lê một đường vòng cung duyên dáng, cuối cùng đáp xuống thùng rác. Trong tiếng cười của Cố Yến Tranh, Tạ Tương sờ bụng ủ rũ quay về ký túc xá. "Ầm" một tiếng, lịch sử lần nữa tái hiện, cô lại đụng phải Thẩm Quân Sơn vừa từ cửa ký túc xá đi ra. Chẳng qua là lần này so với lần trước càng thêm khốn khổ ngượng ngùng. Thẩm Quân Sơn nhìn chằm chằm vào cái bụng đang kêu ọt ọt của Tạ Tương, lát sau mới nói: "Chưa ăn cơm à?" Tạ Tương đỏ bừng cả mặt, không dám nhìn thẳng anh ta, nhẹ gật đầu nghiêng mình rời đi. "Chờ một chút." Giọng nói lành lạnh không chút cảm xúc, Thẩm Quân Sơn quay người vào ký túc xá, chẳng mấy chốc trong tay Tạ Tương đã bị nhét vào một túi bánh quy. Làm sao được, bánh quy ở đây là đồ cao cấp đó. "Không cần không cần, tôi thật ra cũng không đói lắm đâu..." Bụng lại kêu thêm một tiếng, Thẩm Quân Sơn nhìn vẻ mặt khó xử của cô, tay kia cầm một bọc thuốc nhỏ, kín đáo đưa cho cô. "Bánh sắp hết hạn rồi ăn xong nhớ uống thuốc này, phòng tiêu chảy." Nói xong, cánh cửa trước mặt đã bị đóng phịch lại, Tạ Tương ngây ngốc ở đó hơn nửa ngày mới cầm bánh quy và thuốc đi về lầu ký túc xá. Trăng treo trên cao, Tạ Tương vừa đi vừa gặm bánh, ngẩng đầu nhìn bầu trời, thoăn thoắt trèo lên bức tường chướng ngại cao, quơ chân nhìn mấy viên thuốc trong tay. Thẩm Quân Sơn này cũng thú vị, cho bánh quy không quên cho thuốc, nếu ngày mai thật sự bị tiêu chảy thì cũng không trách được anh ta. Đang nghĩ ngợi lung tung thì Hoàng Tùng từ xa xa chạy tới, thở hồng hộc nói: "Lương Thần, tôi biết ngay cậu ở đây, ăn cơm chưa, tôi có mì xào, cậu về với tôi ăn đi." "Không cần, tôi có đồ ăn rồi." Tạ Tương rất cảm động, quơ quơ tay, hơi ngửa đầu đem viên thuốc ném vào trong miệng. Vị đắng từ đầu lưỡi chầm chậm lan ra, cô vội vàng ăn liền hai cái bánh để ép vị thuốc trong miệng xuống. Hoàng Tùng thấy cô không nhúc nhích, cũng bò lên, ngồi xuống bên cạnh cô, cùng nghỉ ngơi. Một lát sau, Hoàng Tùng rốt cuộc cũng nói ra mục đích anh ta đến tìm cô: "Ngày mai rút thăm thi võ thuật rồi, đối thủ của cậu là Lý Văn Trung, cậu ta rất nham hiểm, cậu phải chuẩn bị cho tốt." "Chuyện ngày mai để ngày mai hãy nói." Tạ Tương lơ đãng gặm bánh quy bên cạnh Hoàng Tùng. Cô ngắm trăng thêm một lúc, chán rồi mới nhảy xuống dưới bức tường chướng ngại, vẫy tay với Hoàng Tùng: "Đi thôi, về đánh một giấc trước đã." Đêm nay bởi vì có bánh quy lót dạ nên không phải chịu đói. Chỉ là ngày hôm sau lưng cứ đau, cả người khó chịu. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ đạo quán của Học Viện Quân Sự Liệt Hoả, ánh sáng phản chiếu trên sàn nhà gỗ, các học viên ngồi vây thành một vòng tròn. Bên trong vòng, Tạ Tương đang nỗ lực điều chỉnh trạng thái, cùng Lý Văn Trung giằng co quyết liệt. Lý Văn Trung chiêu thức mau lẹ, ra quyền nhanh chóng, dù là Tạ Tương linh hoạt né tránh cũng dần dần bị lép vế. Lý Văn Trung vừa thấy cô hơi xuống sức, trong lòng liền tính toán, đột nhiên phát lực giơ kiếm lên hung mãnh bổ xuống. Nào ngờ Tạ Tương cố ý yếu thế chờ Lý Văn Trung lộ ra kẽ hở, ngả người về sau, tránh thoát, linh hoạt lọt qua dưới nách Lý Văn Trung. Lý Văn Trung một kiếm kia dùng đến bảy tám phần sức lực, một đao bổ hụt như vậy khiến anh ta bổ nhào về trước. Đầu gối chạm đất, khó khăn lắm mới dừng lại được, không ngờ Tạ Tương phản công từ phía sau, một kiếm phá vỡ bầu trời, Lý Văn Trung nghe thấy âm thanh, quay đầu lại, kiếm gỗ dừng lại ngay trước mũi. Thắng thua rõ ràng. Tạ Tương thu kiếm, lui về phía sau một bước, cúi người chào, xung quanh vỗ tay reo hò. Lý Văn Trung bị mất sĩ diện, sắc mặt khó chịu, trong Học Viện Quân Sự Liệt Hoả, thể lực Tạ Lương Thần kia luôn đứng cuối, hôm nay thua dưới tay cậu ta quả thực vô cùng mất mặt, vì vậy thừa dịp Tạ Tương không đề phòng liền xách kiếm bổ tới. Cây mang theo lực cực lớn hung hăng đánh vào bả vai, Tạ Tương không để ý, đau điếng ngã ngược ra phía sau. Thẩm Quân Sơn trước mặt cô vội vàng đứng dậy, thuận thế tiếp được cô ôm vào lòng. Đám người Hoàng Tùng tất cả đều vây lại, Tạ Tương vừa rồi đánh không hề sai, Lý Văn Trung đánh lén sau lưng còn ra tay nặng như vậy ai cũng nhìn ra được cô bị thương không nhẹ. Cố Yến Tranh tuy rằng bình thường thích bắt nạt Tạ Tương, nhưng không cho phép người khác bắt nạt cô. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Tương đau đến tái đi, anh mím môi, nhảy lên đài, nhấc chân một cước đá lên ngực Lý Văn Trung. Lý Văn Trung đánh trả, bị Cố Yến Tranh mượn lực đoạt kiếm của của anh ta, trở tay quật ngã anh ta trên mặt đất. Kiếm gỗ lần nữa chỉ vào chóp mũi Lý Văn Trung. "Cậu có biết luật không vậy?" Ngữ khí hoàn toàn không có độ ấm, rõ ràng là đang nổi giận, Cố Yến Tranh thời gian qua luôn cười đùa cợt nhả, hiếm thấy khi nghiêm chỉnh, vậy nên lúc này, các học viên không ai dám tiến đến ngăn cản. "Máu? Lương Thần, cậu chảy máu rồi!" Hoàng Tùng đột nhiên hét to, Thẩm Quân Sơn cúi đầu nhìn xuống, màu đỏ rỉ ra từ vai Tạ Tương, Anh định xem xét miệng vết thương của cô thì lại bị Tạ Tương đè tay xuống. Bạn bè Lý Văn Trung tất cả đều đi lên đài, giằng co với Cố Yến Tranh bảo vệ anh ta. Lã Trung Hân vừa quát vừa đi vào, bộ mặt vô cùng tức giận: "Các cậu làm cái gì vậy?" Cố Yến Tranh vứt kiếm gỗ xuống, lạnh lùng liếc nhìn Lý Văn Trung. Đôi mắt kia thậm chí còn sắt hơn dao găm, trời nóng như thế này nhưng Lý Văn Trung vẫn đổ mồ hôi lạnh. “Thưa thầy, có người bị thương rồi!" Hoàng Tùng hét lớn, vẻ mặt khẩn trương. Tạ Tương ngước mắt lên, Lã Trung Hân đang nhìn cô bằng đôi mắt sắc bén, cô vội vàng kêu đau. Vất vả lắm mới làm ông dời ánh mắt đi chỗ khác, lại nghe ông nói với Cố Yến Tranh vẫn đang trừng mắt Lý Văn Trung: "Cậu, đưa cậu ta đi phòng y tế" "Em sao?" "Cậu có ý kiến gì không?" Cố Yến Tranh rất không tình nguyện, cảm thấy lời này giống như là đang hỏi anh : "Muốn ngâm nước lạnh đúng không ?" "Không, không dám có ý kiến."- Cố Yến Tranh lẩm bẩm, đi đến bên cạnh Tạ Tương, mang theo thái độ ghét bỏ, ôm ngang cô lên. Tạ Tương lần đầu tiên bị một người con trai không phải là người thân của mình ôm lấy, nhất thời đỏ mặt, vội vàng giãy giụa trong ngực anh. "Cậu thả tôi xuống!” "Nằm yên!" "Cậu thả tôi xuống!” Hai người ồn ào đến tận phòng y tế, đến khi bị bác sĩ mắng cho vài câu mới chịu im lặng. "Cởi quần áo để tôi xem vết thương." Tạ Tương cả kinh, gắt gao nắm chặt cổ áo của mình: "Bác sĩ, không cởi quần áo ra được không? Em không quen cởi quần áo trước mặt người khác." "Cậu còn trẻ mà tư tưởng phong kiến quá ." - Thái độ của Bác sĩ đối với bệnh nhân không tồi, ông khẽ cười: " Được rồi, đừng nhiều lời, cậu không cởi quần áo thì sao tôi khám được? Ngộ nhỡ cậu bị thương đến xương thì sao?” "Không đâu, bị trầy da thôi. Bác sĩ cho em một ít gạc và cồn iốt. Em có thể tự mình về xử lí được." "Nhớ phải làm sạch vết thương trước và khử trùng ." Nói xong, bác sĩ quay người đi lấy rượu thuốc. Tạ Tương ngồi ở trên giường bệnh cắn môi không nói, nếu để bác sĩ bôi thuốc, thân phận của cô thế nào cũng bại lộ. Thừa dịp bác sĩ không có ở đây, Cố Yến Tranh thì đang đưa lưng về phía cô nghiên cứu tủ thuốc, Tạ Tương nhanh như chớp chạy ra ngoài. Về đến ký túc xá, Tạ Tương vạch cổ áo quan sát vết thương, hơi sưng đỏ nhưng cũng không có vấn đề gì lớn, làm sạch rồi bôi chút thuốc sát trùng là được rồi. Cửa phòng bị đẩy ra, Cố Yến Tranh đã về, Tạ Tương vội vàng cầm quần áo giấu đi, cảnh giác nhìn anh ta. Không ngờ anh ta cũng chằm chằm nhìn cô. Đối mặt hồi lâu, Tạ Tương chịu thua: "Cậu nhìn cái gì!" "Tôi đang nhìn xem cậu có phải con gái không." "Cậu nói cái gì?" - Tạ Tương kinh hãi, cẩn thận quan sát thái độ của Cố Yến Tranh. Trên mặt anh ta vẫn mang một nụ cười nham hiểm khiến người ta không phân biệt được rốt cuộc là thật hay đùa. Cô cố gắng giả vờ bình tĩnh: "Cậu … cậu đang mắng tôi đúng không ?" "Cậu nói xem, cậu vừa thấp vừa gầy, thể lực lại kém như vậy. Trong vali còn cất giấu quần áo con gái, lại không dám cởi quần áo trước mặt người khác, ngay cả đi ngủ cũng mặc kín mít, cậu nói cậu có có kỳ lạ không?" Cố Yến Tranh sờ cằm chăm chú nhìn cô, ánh mắt nóng rực như muốn nhìn thấu con người cô. Tạ Tương hơi luống cuống, vội vàng lấy thuốc vào nhà vệ sinh: "Cậu điên rồi, không thèm nói chuyện tào lao với cậu." "Tốt nhất là không phải, nếu một cô gái mà phát triển thành người như cậu thì đúng là một thảm kịch.” - Cố Yến Tranh quay lưng ra khỏi cửa, Tạ Tương ôm chặt quần áo trước ngực, nặng nề thở ra một hơi. Vì bị thương nên cơm trưa cơm tối của Tạ Tương đều do Hoàng Tùng mang đến. Cả buổi chiều cô đều nằm ở trên giường, mơ mơ màng màng ngủ hết vài giấc. Trăng lên cao, tiếng hít thở bên cạnh của Cố Yến Tranh dần dần nặng nề hơn, Tạ Tương lại không ngủ được, cô ngồi trên giường ngẩn người nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Trăng đêm nay vừa lớn vừa tròn, sáng rực hiếm thấy,giống như ánh trăng của nhiều năm về trước. Khi ấy, Tạ Lương Thần vẫn còn sống, Tạ Tương vẫn là một cô nhóc chưa hiểu chuyện đời. Cô và Tạ Lương Thần cùng ngồi trên bậc cửa ngắm trăng. Từng cơn gió lướt qua thổi bay mái tóc dài của thiếu nữ. "Anh, bố nói tình hình Phụng An không tốt, vào quân đội nhất định sẽ gặp nguy hiểm.” Tạ Lương Thần nhẹ nhàng xoa đầu cô, tầm mắt xa xăm : "Anh không đi thì ai sẽ đi đây? Tương Tương, sau này em sẽ hiểu có những chuyện nhất định phải có người làm. Có thể sẽ không thành công, có thể sẽ không giúp ích cho đại cuộc, nhưng vẫn phải đi thôi. Thừng cưa gỗ đứt, nước chảy đá mòn, bất kì sự nghiệp vĩ đại nào cũng phải hoàn thành từng bước một, chỉ cần không từ bỏ, rồi sẽ có ngày thành công." Cô nhìn anh trai, trong lòng rất nhiều tâm sự nhưng không cách nào nói ra, đành phải giấu nghẹn ngào, tựa đầu vào người anh: "Được, em đợi anh thành công trở về." "Được" - Giọng Tạ Lương Thần vô cùng kiên định, anh nhẹ nhàng ném đi điếu thuốc trong tay đi, khẽ cười nói: "Hút thuốc không tốt, em đừng học theo đó." Trên không trung, đốm lửa xẹt qua một đường vòng cung chói mắt. Tàn thuốc rơi xuống đất, đốm đỏ dần tắt lụi, chìm vào bóng tối. Chẳng ai ngờ rằng, lần từ biệt này lại là vĩnh biệt. Từ đó về sau, Tạ Tương không học khiêu vũ nữa, mà là đi vào Học Viện Quân Sự Liệt Hoả, lấy thân phận Tạ Lương Thần tiếp tục sống. Có lẽ, chỉ nơi đây mới có thể cho Tạ Tương đáp án làm thế nào để trở thành một người chiến sĩ như Tạ Lương Thần. Cũng có thể đây lại là điểm cuối cùng của cuộc đời cô. Đến đây, Tạ Tương không dám nghĩ tiếp nữa, cô khoác quần áo đi ra khỏi cửa. Đêm khuya tĩnh mịch, hơi lạnh phả vào mặt khiến cô bình tĩnh lại. Trong bóng đêm sâu thẳm xuất hiện ánh lửa mơ hồ. Tạ Tương nhìn thấy Thẩm Quân Sơn đang ngồi ở trên nóc nhà kho hút thuốc. Thẩm Quân Sơn cũng nhìn thấy cô, quơ quơ điếu thuốc trong tay: "Hút không?" Tạ Tương vội vàng lắc đầu: "Tôi không hút." "Tôi trước kia cũng không hút, ra nước ngoài lại học theo người ta. Bây giờ trở về cảm thấy thuốc lá trong nước hơi nhạt." "Tại sao lại về? Tình hình trong nước hiện giờ không tốt, khắp nơi đều là chiến tranh, bạn bè của tôi hầu hết đều xuất ngoại.” "Trốn không được, có một số việc nhất định phải có người làm. Thừng cưa gỗ đứt, nước chảy đá mòn, chỉ cần dám lên đường, khoảng cách tới điểm cuối lại thêm gần một bước." Thẩm Quân Sơn cười cười, ném đầu thuốc trong tay, đầu thuốc vẽ một đường vòng cung giữa không trung, bay vút qua. "Hút thuốc không tốt, cậu đừng học." Tạ Tương ngẩn người, cô thì thào ừ một tiếng rồi lại nhanh chóng rơi vào trầm mặt. Tạ Tương không nói lời nào, Thẩm Quân Sơn cũng im lặng, bầu không khí trở nên lúng túng. Thật lâu sau, Tạ Tương mới lên tiếng: "Đúng rồi, hôm nay cám ơn cậu về chuyện ở đạo quán." "Cám ơn gì chứ? Tôi có giúp cậu được gì đâu? Cậu nên cảm ơn Cố Yến Tranh mới đúng." "Cậu ta đáng ghét như vậy, tôi không thèm cảm ơn cậu ta." "Hình như cậu không thích cậu ta, thật là trùng hợp, tôi cũng không thích." - Giọng nói của Thẩm Quân Sơn có hơi lãnh đạm giống như con người của anh vậy. "Có điều, thay vì nói không thích chi bằng nói đố kị đi, đố kị cậu ta có thể sống thoải mái tùy tiện đến như vậy." – Hiếm khi Thẩm Quân Sơn lại nói nhiều, anh đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người, "Khuya rồi, về thôi." Tạ Tương im lặng theo sau Thẩm Quân Sơn. Trong đầu nghĩ về những điều anh vừa nói. Trên thế giới này có một kiểu người, sinh ra không bị ràng buộc, cả đời tiêu sái tự do. Ngay cả trong thời kỳ hỗn loạn nhất vẫn có thể giữ được con người thật của mình. Trông cà lơ phất phơ nhưng trên thực tế lại sống thật hơn bất kì ai. Người đó biết rõ biết mình muốn gì, cũng sẽ thoải mái đi tìm thứ mình muốn. Nếu như muốn Tạ Tương dùng một từ để hình dung Cố Yến Tranh, thì đại khái chính là nắng trưa. Bình minh hơi mát mẻ, hoàng hôn lại quá nặng nề. Chỉ có mặt trời giữa trưa là vừa phải, nồng nhiệt và sáng chói.