Học Viện Quân Sự Liệt Hoả
Chương 11
Việc huấn luyện của Học Viện Quân Sự Liệt Hoả vốn không có thời gian cụ thể. Bất kể trời mưa hay trời gió, ban ngày hay ban đêm, cứ bắt tập là phải tập, học viên khổ không thể tả. Những thói quen xấu do được gia đình nuông chiều dần dà bị mài mòn thành dáng vẻ quân nhân nghiêm chỉnh. Càng luyện tập lại càng nhận ra thiếu sót của bản thân vì thế nội dung huấn luyện của mỗi người càng lúc càng nhiều hơn. Ở đây, các loại nhức đầu cảm mạo bình thường đều không được gọi là bệnh. Tạ Tương thuộc nhóm thể lực yếu, nên càng thận trọng với tình hình sức khỏe của bản thân, ngàn vạn lần không thể ngã bệnh. Bình thường thì không sao nhưng đến kỳ sinh lý thì chẳng ổn chút nào.
Tạ Tương xoa xoa cái bụng đang đau âm ỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại.
“Lương Thần, Lương Thần!” - Ở Học Viện Quân Sự Liệt Hoả, nếu giọng Hoàng Tùng xếp thứ hai thì không ai dám xếp thứ nhất.
Tiếng gọi của anh ta làm cả sân huấn luyện đều tập trung về hướng này. May thay, anh ta cũng ý thức được điều đó nên nhanh chóng hạ giọng thì thầm bên tai Tạ Tương:
“Cậu nghe gì chưa? Thầy Tống bị đuổi rồi. Mấy hôm trước ông ta truyền lệnh giả, thả bọn Nhật Bản, thầy Lữ quay về biết chuyện nên nổi trận lôi đình.”
“Lúc nào vậy? Sao tôi không biết?”
“Mới ngày hôm qua thôi, rất nhiều người nhìn thấy ông ta bị áp giải về đồn cảnh sát. Ông ta không phục, liên tục mắng chửi thầy Lữ.”
Nhìn Tạ Tương hôm nay có vẻ khác thường, Hoàng Tùng rất hiếu kỳ, anh ta cúi đầu quan sát vẻ mặt cô:
“Hôm nay nhìn cậu kỳ lạ quá? Hồi sáng gọi cậu tập thể dục cũng không thấy cậu trả lời, bị bệnh rồi hả?”
Tạ Tương tránh ánh mắt của anh ta, nhìn cô rất kỳ lạ sao? Đàn ông con trai mà đến kỳ sinh lý thì đúng là kỳ lạ thật. Nhưng chuyện này lại không thể nói với Hoàng Tùng, nên chỉ có thể trả lời qua loa:
“ Không có gì đâu, chỉ là hôm qua ngủ không ngon giấc.”
“À” – Nghe được câu trả lời, Hoàng Tùng không một chút nghi ngờ, lại bắt đầu xúc động nói: “Cậu nói xem, bình thường nhìn thấy Tống rất tốt, sao lại …”
“Chịu tội thay người khác thôi.” – Cố Yến Tranh khoanh tay đứng bên cạnh tiếp tục câu hỏi của Hoàng Tùng, ánh mắt vẫn đặt trên người Tạ Tương.
Tạ Tương ngẩng đầu nhìn anh rồi nhanh chóng cúi xuống nhỏ giọng lầm bầm:
“ Đồ mưu mô”
“Vẫn tốt hơn đồ ngốc nghếch” – Cố Yến Tranh nhướn mày, nhìn cô đầy khiêu khích.
Tạ Tương muốn phản đòn nhưng vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lữ Trung Hân đang đi tới, vẻ mặt vẫn như mọi ngày, dường như chuyện của Tống Hoa Bình hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến ông.
“Hôm nay làm bài kiểm tra xem kết quả tập luyện của các cậu như thế nào. Thành tích sẽ được báo cáo trực tiếp lên bộ chỉ huy và phủ tư lệnh, nên tất cả đều phải cố gắng hết sức, để tôi xem các cậu đã tiến bộ tới đâu.”
“Dạ!” – Tiếng trả lời đồng loạt vang lên.
Tạ Tương khẽ cau mày, cảm giác ê ẩm ở bụng dưới khiến toàn thân cô trở nên vô lực, cô dùng tay xoa nhẹ, thầm nghĩ:
“ Hôm nay dù thế nào cũng phải gắng gượng, nhất định không để vì chuyện này làm ảnh hưởng đến thành tích.”
“Vòng một của cuộc kiểm tra thể năng – hạng mục bắn xa – bắt đầu.”
Nghe được hiệu lệnh, Tạ Tương cầm súng lục, ngắm kỹ mục tiêu, ngón tay nhẹ nhàng co vào, phía trước truyền đến tiếng thông báo của binh lính:
“ Tạ Lương Thần, bốn phát sáu điểm, hai phát tám điểm, đạt yêu cầu.”
Tạ Tương thở dài một hơi, cơ thể căng cứng buông lỏng chút ít, nhưng chỉ có mỗi cô là biết rõ nhất, hạng mục bắn xa vừa rồi chủ yếu dựa vào kỹ thuật, tiếp theo sẽ là những hạng mục cần nhiều thể lực, với trạng thái tồi tệ như thế này, khả năng đạt yêu cầu gần như bằng không, nhưng dù sao đi nữa cô cũng muốn thử một lần. Hai hạng mục tiếp theo liên tục thất bại, chỉ còn lại hạng mục chạy vác nặng, nhìn các học viên chạy ngày càng xa, Tạ Tương vẫn cắn răng kiên trì, cứ theo đà này, muốn đạt yêu cầu là không thể, cô chỉ hy vọng bản thân mình có thể chạy về tới đích, để thành tích kiểm tra không quá thê thảm.
Cố Yến Tranh chẳng biết từ lúc nào đã chạy sau lưng Tạ Tương, từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ khoảng cách không xa không gần, Tạ Tương cảm thấy hình ảnh trước mắt càng lúc càng mơ hồ, đường chạy dài đăng đẵng cuối cùng cũng có điểm đích. Cố Yến Tranh đi đến bên cạnh cô, Tạ Tương thất tha thất thểu cùng anh trở về hàng ngũ. Tất cả học viên đều nhận ra sự kỳ lạ trong biểu hiện của Tạ Tương, chỉ có Lữ Trung Hân vô tâm vô phế, mắng:
“Tạ Lương Thần, ngoại trừ hạng mục bắn xa ra, chạy vượt chướng ngại vật, chạy vác nặng, đối kháng đều không đạt yêu cầu. Cậu định để tôi mang thành tích này trình lên ban chỉ huy quân đội và cấp trên sao? Để họ biết đây chính là sĩ quan tinh nhuệ mà họ đã bỏ một số tiền lớn ra để bồi dưỡng hả?”
Tạ Tương cúi đầu:
“ Xin lỗi thầy, hôm nay em không khỏe lắm.”
“Không cần mượn cớ, sau này trên chiến trường, nếu cảm thấy không khỏe cậu có thể kêu quân địch lần sau hãy đánh à? Chuẩn bị thi lại, nếu thành tích vẫn không thay đổi thì chuyển qua dân sự.”
“Xin lỗi.” – Mắt Tạ Tương đỏ hoe, cô cúi đầu, cố gắng che giấu sự yếu đuối của bản thân, nước mắt chực rơi xuống.
Cố Yến Tranh thấy cô như vậy, trong lòng hơi khó chịu:
“Không cần phải nghiêm trọng đến vậy chứ thầy, chúng ta đào tạo sĩ quan chứ đâu phải đào tạo chiến sĩ.”
Lữ Trung Hân thấy anh dám đứng lên càng nổi giận đùng đùng:
“ Cố Yến Tranh, tôi chưa nói tới cậu mà cậu còn dám lên tiếng. Chạy vác nặng xếp thứ nhất từ dưới lên, còn thua cả một người ốm yếu như Tạ Lương Thần. Hay lắm, cả hai chuẩn bị thi lại, nếu còn không đạt yêu cầu tôi sẽ tính sổ với cậu.”
Cố Yến Tranh nhún vai chẳng thèm để ý, chỉ chăm chú quan sát Tạ Tương. Cô cúi thấp đầu, hốc mắt ửng đỏ.
“ Khóc à? Không phải chứ!”
Tạ Tương chớp chớp mắt để những giọt nước rơi xuống, chẳng thèm ngẩng đầu lên. Cố Yến Tranh lại nói:
“Có gì phải khóc, tôi hạng bét còn không buồn đây nè”
“Ai khóc?” – Tạ Tương mạnh miệng, đáng tiếc khó giấu được nghẹn ngào.
Cố Yến Tranh tươi cười nhìn cô:
“Biết vì sao tôi chạy về bét không? Vì tôi nhường cậu đó, cậu da mặt mỏng, tôi sợ cậu không chịu nổi đả kích nên cố ý chạy sau cùng. Sao? Cảm động lắm đúng không? Tối nay giặt quần áo cho tôi được không?” – Rõ ràng là một câu chuyện cảm động nhưng gương mặt lại hết sức gợi đòn.
Tạ Tương cự tuyệt:
“ Không làm !”
“Làm gì hẹp hòi vậy, sao giặt cho người khác thì được, còn giặt cho tôi thì lại không?”
Đang ám chỉ việc chà giày cho Thẩm Quân Sơn sao? Tạ Tương không biết phải trả lời thế nào, quay đầu không thèm để ý. Đợi Lữ Trung Hân dạy xong, cô liền chạy đến mượn phiếu điểm, so sánh điểm số của mình với các học viên khác, rút kinh nghiệm, lên kế hoạch, lần sau thi lại, nhất định sẽ không thất bại nữa.
Ký túc xá yên tĩnh, các học viên đã chuẩn bị tắt đèn đi ngủ. Tạ Tương ôm bụng lết từng bước trên hành lang vắng lặng. Thẩm Quân Sơn mặc thường phục vừa bước ra khỏi cửa phòng đã nhìn thấy cô, thấy bộ dạng đi không vững của cô, Thẩm Quân Sơn chau mày:
“ Tạ Lương Thần, cậu không sao chứ? Bị bệnh rồi sao ?”
“Không có“ – Tạ Tương lắc đầu, lúng túng dời tay khỏi bụng – “ Tôi không sao, cậu đi trước đi.”. Ánh mắt kia vô cùng mạnh mẽ luôn mang đến cho người ta cảm giác bị nhìn xuyên thấu.
Tạ Tương sợ anh tiếp tục dò hỏi, cắm đầu chạy thật nhanh về phòng.
Vừa mở cửa ra thì nhìn thấy Cố Yến Tranh trong tay cầm một phích nước nóng nặng trịch khiến cô hơi bất ngờ. Cố Yến Tranh hôm nay uống lộn thuốc hay sao mà tự mình đi lấy nước!? Mặc dù rất ngạc nhiên nhưng cô cũng không nói nhiều, quay người vào phòng vệ sinh giặt quần áo.
Mỗi ngày, Học Viện Quân Sự Liệt Hoả chỉ cung cấp nước nóng vào đúng thời gian quy định, nước nóng mang về vừa dùng để uống, vừa dùng để rửa mặt, vì vậy chỉ có thể dùng nước lạnh để giặt quần áo. Tuy bây giờ là mùa hè nhưng nước lạnh vẫn từ ngón tay truyền đến khắp cơ thể. Tạ Tương cắn môi, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
“Quần áo nhiều không?” – Chẳng biết Cố Yến Tranh đã đứng ở cửa phòng vệ sinh từ lúc nào, anh chau mày chăm chăm nhìn bàn tay đỏ ửng vì lạnh của cô.
“Cậu nói thử xem.” - Tạ Tương trừng mắt chỉ vào đống quần áo bẩn ngổn ngang trên đất - “ Sau này phiền cậu cởi lần nào, giặt lần đó, tôi không phải là bảo mẫu của cậu.”
“ Cậu ra ngoài đi, để tôi giặt” – Chẳng hiểu tại sao trên mặt Cố Yến Tranh lại lộ vẻ tức giận.
Tạ Tương ngu ngu ngơ ngơ bị đẩy ra ngoài, cô ngồi xuống giường. Một ly thủy tinh được đặt trên bàn, nước nóng trong ly vẫn đang liên tục bốc hơi. Là Cố Yến Tranh rót sao? Tạ Tương có chút cảm động, nâng ly lên uống một hớp nước, hơi ấm nhanh chóng truyền xuống bụng, mọi bất mãn đối với Cố Yên Tranh cũng dần tiêu tan.
Trong phòng vệ sinh vẫn truyền đến tiếng nước chảy. Tạ Tương muốn vào xem thử nhưng cuối cùng quyết định ngồi yên bất động.
“Oành!” cửa phòng vệ sinh mở ra, Cố Yến Tranh toàn thân đầy nước, hậm hực ôm đống quần áo nhét vào túi da, khư khư xách ra cửa. Tạ Tương đặt ly nước xuống đuổi theo:
“ Này ! cậu đi đâu vậy ?”
“Về nhà giặt quần áo.”
Nhìn bóng dáng biến mất ở khúc cua hành lang, Tạ Tương bỗng chốc suy nghĩ, hôm nay Cố Yến Tranh rất kỳ lạ, nhưng lạ ở đâu, cô không thể nói rõ. Cảm giác này đã có từ mấy ngày trước, chỉ là không thể xác định cụ thể, cho đến hôm nay...
Nhìn ly nước vẫn còn đang bốc hơi trên bàn, đôi mi dài của Tạ Tương rũ xuống che kín ánh mắt mơ hồ.
Mấy ngày tiếp theo, biểu hiện của Cố Yến Tranh càng lúc càng kỳ quái hơn, mỗi lần sau khi huấn luyện về, cô đều nhìn thấy một phích đầy nước nóng, nước trong ly cũng nóng, ngay cả quần áo bẩn cũng cố dịnh trong thời gian ngắn không cánh mà bay, sau đó lại xuất hiện trong phòng với một trang thái vô cùng sạch sẽ. Đối với tất cả những chuyện này, Tạ Tương từ cảm động dần dần biến thành sợ hãi, cô không dám tin có chuyện lãng tử quay đầu, khi khổng khi không trở nên ân cần như vậy, không phải gian trá cũng là trộm cắp.
Tạ Tương hạ quyết tâm, hôm nay trở về nhất định phải tra khảo Cố Yến Tranh. Nghĩ đến những chuyện như thế này, lại thấy chạy vác nặng còn đỡ mệt mỏi hơn nhiều. Tạ Tương đứng lại nhìn đồng hồ, một phút mười ba giây, đạt yêu cầu rồi! Tập luyện biết bao lâu, đây là lần đầu tiên cô đạt được thành tích tốt như vậy. Dọn dẹp đồ đạc vào ba lô, Tạ Tương hài lòng đi về ký túc xá.
Đêm đến, sân trường yên tĩnh, sườn mặt Thẩm Quân Sơn dưới ánh trăng trở nên rõ ràng hơn. Tạ Tương vừa định đi đến bắt chuyện, lại có người khác nhanh chân hơn cô. Một bóng dáng thiếu nữ cột tóc đuôi ngựa trong bộ đồng phục ca rô đỏ xanh chắn trước mặt anh. Đây là đồng phục học sinh, Tạ Tương chợt nhớ hình như mình đã gặp ở đâu đó. Đúng rồi,đồng phục của trường Tiểu Quân cũng giống như thế, cô gái này là học sinh của trường nữ Tân Hoa sao? Không đợi Tạ Tương phải suy nghĩ, nữ sinh kia đã vô cũng hưng phấn giới thiệu với Thẩm Quân Sơn:
“Xin chào, em là Cố Kỳ Kỳ, Cố trong tam cố mau lư, Kỳ trong kỳ giai như mộng. Em biết anh nhất định không nhận ra em đâu, nhưng không sao, em biết anh là được rồi.”
Cố Kỳ Kỳ nở nụ cười rạng rỡ chẳng để ý đến vẻ mặt u ám của Thẩm Quân Sơn, anh ta cau mày, lui về phía sau một bước.
“Trời ạ, cuối cùng cũng tim được anh, còn được nói chuyện với anh nữa, em thật sự rất hào hứng.” – Cố Kỳ Kỳ không giấu được kích động.
Thẩm Quân Sơn thấy vậy càng cảnh giác hơn, vội vàng xoay người bỏ đi. Cố Kỳ Kỳ lập tức đuổi theo:
“ Á, anh đừng đi. Em vẫn chưa nói xong mà.”- cô bé hạ thấp giọng, nhìn một vòng xung quanh, dè dặt nói: “Ngoài thành mười dặm, chỗ rẽ đi Vương Trang, em nhìn thấy hết rồi.”
Sắc mặt Thẩm Quân Sơn có chút thay đổi, kéo cánh tay đang bị nắm chặt, nheo mắt :
“Cô nhận nhầm người rồi.”
Tạ Tương núp sau ngã rẽ, nghe hết tất cả mọi chuyện, mọi chuyện cô suy đoán mấy ngày nay hóa ra đều là sự thật, ngoài thành mười dặm, đoạn ngả rẽ đi Vương Trang chính là nơi bọn Nhật Bản bị giết. Quả nhiên, người tập kích hôm đó là Thẩm Quân Sơn. Đến khi cô định thần lại, Thẩm Quân Sơn đã rời khỏi từ lúc nào.
Cố Kỳ Kỳ vẫn đứng đó ủ rủ. Tạ Tương nghĩ rằng mình nên đi nhanh lên coi như chưa nghe được gì cả. Đột nhiên, Lý Văn Trung nhảy ra từ bụi cây đối diện, rõ ràng anh ta đã núp ở đó rất lâu, chẳng biết anh ta có nghe hết toàn bộ câu chuyện hay không nhưng dường như đang muốn đuổi theo Cố Kỳ Kỳ.
Lý Văn Trung là loại người có thù tất báo, nếu như anh ta biết chuyện kia là do Thẩm Quân Sơn làm, chắc chắn Thẩm Quân Sơn sẽ gặp nguy hiểm, nghĩ đến đây, Tạ Tương vội vàng chạy theo. Vì sợ sẽ bị phát hiện, cô đi cách anh ta khá xa. Đến khi đuổi kịp, Thiếu chút nữa Tạ Tương đã hét lên. Bóng cây khắc lên những vệt đen loang lổ trên người Lý Văn Trung. Hành động của anh ta lúc này so với gương mặt hung ác còn đáng sợ hơn rất nhiều lần. Cố Kỳ Kỳ đang bị anh ta dìm vào bồn nước, không ngừng giãy dụa, nhưng Lý Văn Trung không hề thương xót, một mực tra hỏi Cố Kỳ Kỳ về chuyện của Thẩm Quân Sơn. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì ….
Tạ Tương lo lắng nhìn gương mặt của Cố Kỳ Kỳ đang chìm trong nước, cô nhặt hòn đá đi về phía Lý Văn Trung, tuyệt đối không được để anh ta tố cáo Thẩm Quân Sơn, càng không thể để anh ta tổn thương người vô tội.
Hòn đá nển thẳng vào ót Hứa Văn Trung, anh ta ngã xuống đất, bất tỉnh. Tạ Tương cảm thấy chân mình như sắp nhũn ra, cô nhìn Cố Kỳ Kỳ đang không ngừng run rẩy:
“Không sao chứ ?”
Cố Kỳ Kỳ lắc đầu. Cô bé này cũng can đảm lắm rồi, dù bị Lý Văn Trung uy hiếp nhưng từ đầu tới cuối không hề tiết lộ chuyện của Thẩm Quân Sơn. Tạ Tương ép bản thân phải bình tĩnh lại, nói:
“ Đi mau đi.”- dừng một chút lại bổ sung: “Nhớ kĩ, quên hết chuyện về Thẩm Quân Sơn đi, sau này đừng đến Học Viện Quân Sự Liệt Hoả nữa, có nhớ không ?”
Cố Kỳ Kỳ đầm đìa nước mắt cảm kích nhìn Tạ Tương, gật gầu đầu :
“Em nhớ rồi, cám ơn anh.”- Cố Kỳ Kỳ lảo đảo chạy đi.
Nhìn bóng dáng cô bé khuất xa, trong lòng Tạ Tương lại trở nên hoảng loạn, Lý Văn Trung vẫn nằm dưới chân cô không nhúc nhích, cô đưa tay thăm dò hơi thở, nào ngờ anh ta bất chợt chụp lấy tay cô, Tạ Tương hoảng sợ, da đầu như nổ tung. Lý Văn Trung vẫn nhắm nghiền mắt, Tạ Tương ngã ngồi trên mặt đất. Mọi bình tĩnh đều bay đi mất, không thể báo cảnh sát, cũng không biết phải xử lý anh ta như thế nào. Cô thật sự chẳng hiểu nổi bản thân mình đã nghĩ cái gì, mơ mơ hồ hồ lao đến khiến cho mọi chuyện không còn cách nào cứu vãn.
Tạ Tương loạng choạng quay về ký túc xá, chân trái đá chân phải, nhiều lần suýt té. Ngẩng đầu nhìn tấm bảng “ Liệt Hỏa Đường, trái tim cô càng khó chịu hơn. Cửa phòng khóa chặt, Cố Yến Tranh vẫn chưa về, lòng Tạ Tương càng thêm trống trải. Mò mẫm tìm chìa khóa trong túi nhưng vì quá căng thẳng nên tìm cả buổi cũng chẳng ra.
“Tạ Lương Thần, có chuyện gì vậy?” – giọng nói Thẩm Quân Sơn vang lên bên cạnh, trầm ổn, vững vàng khiến người ta cảm thấy bình yên đến lạ.
Tạ Tương quay người, dưới ánh đèn lờ mờ, mắt cô long lanh hơi nước, mồ hôi trên trán chầm chậm chảy xuống, tay cô, quần áo cô đều dính máu, cơ thể không ngừng run rẩy:
“ Thẩm Quân Sơn, hình như, hình như tôi giết người rồi.”
Tiếng bước chân từ phía cầu thang truyền đến, Thẩm Quân Sơn hốt hoảng cởi áo khoác trùm lên đầu Tạ Tương, kéo cô về phòng mình. May mà Kỷ Cẩn không ở trong phòng. Tạ Tương ngồi trên giường Thẩm Quân Sơn, cả người vẫn không ngừng run rẩy. Thẩm Quân Sơn chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, anh ngồi bên cạnh nhìn cô:
“Tạ Lương Thần, đừng sợ, từ từ nói, chuyện gì đã xảy ra?”
“Lý Văn Trung, hình như tôi giết Lý Văn Trung rồi.” – Tạ Tương nức nở
“Đừng sợ, nói từ từ thôi, vì sao cậu giết Lý Văn Trung?”
“Tôi… tôi nghe được cuộc nói chuyện của cậu và cô bé kia, Lý Văn Trung cũng nghe được, cậu ta đuổi theo cô bé, tôi sợ cậu ta sẽ gây bất lợi cho cậu nên cũng đi theo, tôi thấy cậu ta tra hỏi cô bé về chuyện của cậu, cô bé không chịu nói, cậu ta dìm cô bé xuống nước, tôi liền lấy tảng đá đập vào đầu cậu ta, sau đó … sau đó …”
Thẩm Quân Sơn cầm tay cô, Tạ Tương rốt cuộc cũng không nhịn được, bật khóc:
“Thẩm Quân Sơn, cậu ta chưa chết, tôi không giết người, đúng không?”
Thẩm Quân Sơn nắm lấy bả vai gầy yếu của cô:
“ Tạ Lương Thần, đừng sợ, bình tĩnh một chút, bây giờ chưa khẳng định được gì cả, cậu chỉ muốn cứu người mà thôi, không những cậu đã cứu cô bé đó, mà còn cứu cả tôi nữa” – Giọng nói của anh vô cùng ấm áp, vô cùng vững chãi, Tạ Tương hít một hơi thật sâu, tiếng khóc cũng nhỏ lại.
Thẩm Quân Sơn nói:
“Bây giờ cậu suy nghĩ lại thật kỹ, chuyện vừa rồi, có bị người khác nhìn thấy không?”
Tạ Tương nói:
“Chỉ có cô bé kia”
Thẩm Quân Sơn nói:
“Còn ai nữa không ?” – anh vừa hỏi vừa nhìn Tạ Tương không chớp mắt, cô cảm thấy giọng nói này đủ sức mạnh trấn an tâm trạng hỗn loạn của cô. Tạ Tương lắc đầu, ngừng khóc.
Thẩm Quân Sơn gật đầu:
“Vậy thì tốt, bây giờ cậu đi tắm, thay quần áo rồi ngủ một giấc. Những việc còn lại cứ giao cho tôi, yên tâm, sẽ không ai biết chuyện này”
“Nhưng …” – Tạ Tương ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt Thẩm Quân Sơn vô cùng kiên định đáp lại cô:
“Cậu không tin tưởng tôi sao?” – vẻ mặt anh rất dịu dàng
Tạ Tương im lặng một lúc, cúi đầu:
“Tôi tin”
Thẩm Quân Sơn đi rồi, chỉ còn mỗi Tạ Tương, cô thay quần áo của anh. Một mình trong căn phòng ký túc xá rộng lớn. Tạ Tương trở nên bình tĩnh hơn,. Nhưng nỗi sợ hãi khi vừa giết người vẫn bao trùm lấy cô. Cô ngồi trên giường, ôm chặt hai chân, nước mắt cứ thế rơi xuống. Không có ai ở đây, cảm giác đau lòng lại dâng lên mãnh liệt, cô co người khóc thật lâu, cuối cùng quá mệt mỏi mà thiếp đi. Không biết đã ngủ được bao lâu, cô cảm giác có ai đó đắp chăn cho mình, là anh trai đúng không? Tạ Tương nắm chặt cánh tay trước mắt, cánh tay kia hơi cứng lại rồi nhanh chóng nắm lại tay cô.
“Quân Sơn, chuyện này là sao?” - Kỷ Cẩn vừa bước vào cửa đã nhìn thấy hai người trên giường đang nắm tay nhau, có chút kinh ngạc.
Tạ Tương tỉnh lại, nhìn bàn tay mình đang bị nắm chặt của mình, còn cả ánh mắt đầy hoảng hốt của Kỷ Cẩn. tình huống này thật sự quá lúng túng, tốt nhất là nên tiếp tục giả vờ ngủ, đợi Thẩm Quân Sơn tự buông tay, Nhưng Thẩm Quân Sơn vẫn bất động như núi, một lúc lâu, anh mới rút tay về, cầm chiếc chăn đưa cho Kỷ Cẩn, đẩy anh ta ra ngoài:
“Tối nay cậu qua phòng Tạ Lương Thần ngủ đi.”
“Tại sao?”
“Không tại sao hết, bảo cậu đi thì đi đi.” – tiếng nói đột ngột dừng lại, cửa phòng nhanh chóng đóng chặt.
Tạ Tương hơi hối hận rồi, đáng lẽ lúc nãy đã nên rời đi, bây giờ tỉnh lại càng thêm lung túng hơn.
“Ầm ầm” tiếng phá cửa vang lên. Tạ Tương mừng rỡ, vội vàng ngồi dậy, Cố Yến Tranh xông vào, mặt mày hầm hầm, kéo cánh tay Tạ Tương dắt cô ra ngoài.
“Ai bảo cậu ngủ ở đây? Cậu không có phòng hả?”
“Tôi, tôi ngủ quên mất.”
Sự xuất hiện của Cố Yến Tranh là cơ hội tốt cho Tạ Tương tẩu thoát, cô không chút nghĩ ngợi, chuẩn bị quay về với Cố Yến Tranh
“Chờ một chút, tôi có chuyện cần nói với cậu” - Thẩm Quân Sơn bước lên ngăn cản họ.
Tạ Tương chưa kịp hỏi chuyện gì đã nghe tiếng quát vô cùng hung dữ của Cố Yến Tranh:
“Làm gì vậy? Nói chuyện gì mà cần phải mang người ta đi mới nói được?”
Tạ Tương kéo kéo góc áo anh, yếu ớt gọi tên anh:
“ Cố Yến Tranh”
Cố Yến Tranh nghiêng đầu nhìn cô, mắt Tạ Tương đỏ hoe, chẳng biết tại sao, giọng nói mềm mại của cô lại khiến cơn giận dữ của anh tiêu tan hết. Anh chủ động lui về sau.
Thẩm Quân Sơn đi tới, nhẹ nhàng nói bên tai cô:
“Đừng sợ, Lý Văn Trung chưa chết, chúng tôi đã nói chuyện với nhau rồi, cậu ta không biết gì cả.” – hô hấp của anh phả vào tai cô, cảm giác ngưa ngứa nhưng quan trọng nhất vẫn là mọi lo lắng đều đã được bỏ xuống, cô thở phào nhẹ nhõm, cười với Thẩm Quân Sơn:
“Cám ơn cậu.”
Cánh tay đột nhiên đau nhói, Cố Yến Tranh mạnh mẽ kéo tay cô:
“Nói xong rồi đúng không ? nói xong rồi thì đi về.” - Sức mạnh của Cố Yến Tranh rất lớn, Tạ Tương bị anh lôi đi, ngoảnh đầu lại thấy nụ cười ôn hòa của Thẩm Quân Sơn, cô hơi thẫn thờ vẫy tay:
“ Gặp lại sau, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon” – giọng nói trầm thấp mang theo ý cười.
Màn đêm yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Tạ Tương có thể nghe thấy nhịp đập của trái tim mình. Cô không ngủ được, trong đầu cô chỉ toàn bóng dáng Thẩm Quân Sơn. Anh khoác áo cho cô, anh nắm chặt tay cô khi cô sợ hãi, còn cả cảm giác ngưa ngứa khi anh thì thầm bên tai. Ban ngày, trước mặt nhiều người, cô không dám thể hiện quá rõ sự quyến luyến của mình, đó là cảm giác rất thân thuộc, thân thuộc đến mức khiến người ta không thể tự chủ mà dựa dẫm vào. Dường như chỉ cần có anh thì chẳng cần lo lắng bất kỳ điều gì. Sự an tâm này chính là cảm giác mà trước đây cô chỉ tìm được thấy trên người anh trai mình. Rốt cuộc tình cảm của cô dành cho Thẩm Quân Sơn là gì, Tạ Tương cũng không thể nói rõ, chỉ là cảm thấy có thể ở bên anh là tốt rồi.
Thiếu nữ ngây thơ rồi cũng sẽ trưởng thành, nhưng tuổi trẻ của Tạ Lương Thần mãi mãi dừng lại ở năm ấy.
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
5 chương
60 chương
21 chương
97 chương
1157 chương
10 chương